Phiên ngoại 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại 7: Uống rượu, luôn sẽ có hiểu lầm

Câu chuyện này là về cậu hai của chúng ta, còn về thời gian ban đầu sao, cũng là trước khi bạn Lâm Dược chưa làm bình luận viên.

Tối hôm đó, cậu hai Trương và Lâm Dược uống say, thật ra thì, hắn không uống nhiều lắm, dù sao chỉ là bia, với tửu lượng của hắn, nó vốn hoàn toàn không có vấn đề. Nhưng tâm tình hắn phiền muộn, nên cũng say lợi hại.

Hắn biết, sau lần say đó, hắn và Lâm Dược đã không còn khả năng, tuy rằng hắn tự động buông tay, nhưng tuyệt không cam tâm tình nguyện.

Tối đó hắn say rồi, suy nghĩ hỗn loạn, hắn mơ hồ cảm thấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không thể phán đoán rõ ràng.

Đợi khi hắn tỉnh lại, đã là sáng hôm sau, sau đó lập tức nhìn thấy anh của hắn.

Hắn cũng không ngạc nhiên, tuy số lần không nhiều, nhưng cũng không phải chưa từng ngủ chung giường với anh mình, mà khi hắn chuẩn bị gọi Trương Trí Thành, hắn đột nhiên phát hiện trên vai anh mình có một dấu vết khả nghi, sau đó, không chỉ vai, cổ, trước ngực đều có.

Cậu hai Trương tuy hai năm nay tu tâm dưỡng tính, nhưng trước kia lại là kẻ lang thang trong bụi hoa, vừa nhìn, đã biết đó là cái gì, hơn nữa có thể đặc biệt phán đoán ra đó là mới làm.

Hắn lập tức có chút mơ hồ, tối qua anh hắn nếu tìm người làm chuyện kia, thì sao lại chạy tới chỗ hắn chứ? Cho dù không qua đêm với người kia, cũng nên về phòng mình tắm rửa rồi ngủ.

Nhưng lúc đó hắn vẫn chưa lập tức phản ứng được, cho tới khi hắn phát hiện thân thể mình cũng có vài dấu vết, đương nhiên, những vết tích như mộng tinh.

Lúc đó, hắn cảm thấy có chút không đúng, một khả năng đáng sợ hiện lên, lý trí cho hắn biết điều này không mấy khả năng, nhưng hắn vẫn cẩn thận giở chăn lên, nhìn bên dưới của anh mình một cái.

Một cái!

Chỉ nhìn một cái!

Trương Trí Công hoàn toàn tỉnh táo.

Làm sao để hình dung tâm tình của cậu hai Trương lúc này? Nói bom nguyên tử nổ là còn nhẹ, đối với hắn, cho dù thế giới hủy diệt cũng không đáng sợ bằng khoảnh khắc này.

Qua mười phút, Trương Trí Công mới tìm lại được đầu óc của mình, lại qua hai mươi phút, mới tìm lại được chân của mình.

Sau đó hắn lăn lê chạy xuống mặc quần áo, hành lý cũng không thu xếp, cầm hộ chiếu chạy lên máy bay.

Gấp rút như chó nhà có tang, hoảng sợ như cá lọt lưới, cho tới khi về nước, tim hắn vẫn nằm trên cổ họng.

Mà hai ngày sau, cậu hai Trương mỗi ngày lo lắng bất an như con thú bị vây khốn, vô số lần muốn gọi điện cho anh mình, vô số lần lại rụt tay về. Người khác không biết, còn cho rằng hắn bị Lâm Dược khiến ra thế, đều cảm thấy cậu hai nhà mình thật si tình.

Thật ra từ sáng hôm đó, hắn ngay cả sợi lông của Lâm Dược cũng chưa từng nhớ tới.

Sau đó vào ngày thứ ba, hắn cuối cùng cũng nói chuyện điện thoại với Trương Trí Thành, đương nhiên, là Trương Trí Thành gọi cho hắn. Khi trên di động hiện con số từ Mỹ, hắn xém chút ném di động đi, nhưng cuối cùng vẫn ôm tâm tình sớm chết sớm đầu thai mà nghe máy.

Hắn thấp thỏm bất an nghe máy, bên kia Trương Trí Thành chỉ nói chuyện công việc, chuyện riêng thì cũng chỉ tùy tiện hỏi hắn đang làm gì, không khác gì với cuộc điện thoại lúc thường, cậu hai Trương nghe rồi, quả thật hoài nghi ngày đó có phải lỗi giác của mình không, thật ra, vốn không có gì đúng không...

"Em suy nghĩ thế nào rồi?"

Khi sắp kết thúc cuộc gọi, Trương Trí Thành đột nhiên nói, hỏi rất tùy ý, Trương Trí Công nhất thời chưa kịp phản ứng, hả một tiếng.

"Hôm đó em say rượu, anh vốn muốn nói chuyện với em, kết quả hôm sau em liền đi, anh nghĩ để em bình tĩnh lại cũng tốt. Hiện tại, cũng đã được một thời gian rồi, em suy nghĩ thế nào rồi?"

Cậu hai Trương cầm điện thoại, xoắn lưỡi nửa ngày chỉ gọi một tiếng anh.

"Xem ra vẫn chưa nghĩ kỹ, vậy em từ từ suy nghĩ, chẳng qua tháng sau anh về, hy vọng trước khi anh về em có thể suy nghĩ xong."

Nói xong, bên kia gác máy, Trương Trí Công cầm di động, run rẩy như người mắc bệnh Parkinson, đầu óc thì cứ như 256 đã dùng mười năm, mở máy liền đứng máy.

Mấy ngày sau đó, cậu hai Trương càng xoắn xuýt.

Hắn cảm thấy mình nhất định đã hiểu sai chỗ nào, câu anh hắn nói, nhất định có ý khác, chẳng hạn hỏi chuyện ở Las Vegas, chẳng hạn hỏi hắn chuyện của Lâm Dược__ Đây là lần đầu tiên sau tối hôm đó, Trương Trí Công nhớ tới Lâm Dược!

Tóm lại từ thiên văn đến địa lý, anh hắn có thể hỏi rất nhiều rất nhiều, duy chỉ không có khả năng hỏi chuyện ngày hôm đó.

Cho tới nay, Trương Trí Thành ở trong lòng Trương Trí Công là uy nghiêm, vĩ đại, nói chính xác hơn chút thì chính là như một người cha.

Tuy hắn chưa từng noi gương anh mình, nhưng từ nhỏ đã sùng bái, sùng bái tới tận xương, phát triển tới nay trên cơ bản đã biến thành nếu có một ngày Trương Trí Thành nghiêm túc nói mặt trời hình vuông, hắn tuyệt đối sẽ không hoài nghi đầu anh hắn có vấn đề, mà chỉ nghĩ, có lẽ anh hắn có thể câu thông với người sao hỏa rồi, có thể quan sát hình dáng mặt trời ở cự ly gần rồi.

Hắn yêu Lâm Dược, nhưng nếu nói Lâm Dược và Trương Trí Thành đồng thời rớt xuống nước, hắn nhất định sẽ cứu Trương Trí Thành trước.

Nhưng, hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày phát sinh chuyện gì với anh mình, càng không nghĩ tới có một ngày, có lẽ anh hắn muốn biết thái độ của hắn.

Thái độ của hắn...

Cậu hai Trương run rẩy nghĩ, tại sao muốn biết thái độ của hắn? Muốn hắn xin lỗi? Muốn hắn chảy máu? Trương Trí Công căn bản không nghĩ tới khả năng này, hắn biết anh hắn chiều hắn, nếu hắn thật sự làm gì, Trương Trí Thành nhiều lắm cũng chỉ nhốt hắn vài ngày.

Cho dù hắn gây họa lớn, Trương Trí Thành cũng sẽ nói với hắn không sao cả, sau đó bản thân giúp hắn gánh vác. Điểm này, cậu hai Trương tin chắc.

Vậy thì, tại sao muốn biết thái độ của hắn?

Cậu hai Trương suy nghĩ theo lối tư duy này càng lúc càng nhiều.

Anh hắn đã ba mươi lăm tuổi rồi.

Anh hắn vẫn độc thân.

Nhiều năm như thế, anh hắn không có đàn ông, cũng không có phụ nữ, đương nhiên, quan hệ ngắn ngủi giải quyết nhu cầu là không tính, anh hắn trước giờ chưa từng nghiêm túc.

Người có điều kiện như anh hắn, thân phận như thế, hôn nhân thật ra là lựa chọn rất tốt, nhưng anh hắn vẫn không tìm người, trước kia còn cự tuyệt một người rất tốt.

Anh hắn đối với hắn rất tốt.

Vô cùng tốt.

Vô cùng vô cùng tốt.

Hôm đó hắn say rồi.

Anh hắn không say.

Nhưng chuyện tiếp theo đó lại là...

Trương Trí Công ôm đầu, hắn càng nghĩ, càng thấy khả năng đó lớn, càng nghĩ, càng cảm thấy xoắn xuýt.

Mà trong lúc hắn đang xoắn xuýt, Trương Trí Thành về nước.

Hôm Trương Trí Thành về nước, cậu hai Trương cuối cùng hạ quyết tâm! Mấy chục năm trước, đều là anh hắn chăm sóc hắn, hắn chưa từng làm gì cho anh hắn, vậy thì hiện tại, cứ như thế cũng rất tốt, dù sao hắn cũng sẽ không yêu người khác nữa, dù sao Lâm Dược cũng tuyệt đối sẽ không trở về nữa__ cho dù trở về, cũng không có quan hệ với hắn nữa.

Trương Trí Công không định khuyên nhủ Trương Trí Thành, không cần nói tới chuyện con cháu rồi đời sau, hắn vốn không để ý, nếu anh hắn cũng đã suy nghĩ kỹ, vậy hắn nói những chuyện đó chỉ làm anh hắn đau khổ thôi.

Cậu hai Trương gần như ôm tâm tình hiến tế đi đón Trương Trí Thành, nhìn thấy hắn, Trương Trí Thành mỉm cười.

Đó là một nụ cười ấm áp, tùy tiện mà có lẽ còn mang theo mấy phần thân thiết, nụ cười này kỳ thật rất thường thấy, bình thường cậu hai Trương cũng không thấy gì, nhưng lúc này lại cảm thấy có hàm nghĩa khác.

Mấy ngày sau đó, cậu hai Trương theo trước theo sau hầu hạ anh mình, cẩn thận hết cỡ, cứ như cung phụng búp bê sứ.

Tới mức một ngày Trương Trí Thành hỏi hắn có phải lại gây họa gì hay không.

Nghe câu này, cậu hai Trương càng hổ thẹn, nhìn đi, trước kia hắn sống ra sao, chỉ mới tốt với anh mình một chút, đã khiến anh ấy hoài nghi mình làm sai chuyện.

Cậu hai Trương hổ thẹn thành khẩn sám hối với anh mình, sau đó biểu đạt mình sau này nhất định sẽ chăm sóc anh.

Trương Trí Thành sững người, tiếp theo cười nói: "Em thật sự trưởng thành rồi, Lâm Dược..."

"Đã là quá khứ rồi, anh, em biết, em không thể bắt được cậu ấy, cậu ấy đã chạy rồi, sau này, chúng em chỉ là bạn." Hắn ngừng một lát, thấy sắc mặt Trương Trí Thành không thay đổi, lại nói: "Đương nhiên, em không thể lập tức quên cậu ấy, nhưng, em nghĩ em rồi sẽ quên thôi, thật ra, thời gian này, em cũng không nhớ tới cậu ấy nữa."

Trương Trí Thành nhìn hắn, nhìn tới mức hắn chột dạ mới nói: "Em có thể tự nghĩ thoáng là tốt rồi."

Mà sau đó, cậu hai Trương đối xử với anh mình trở nên cực kỳ tốt, chăm lo vô cùng tỉ mỉ, ngay cả nước tắm cũng xả xong, hơn nữa còn chuẩn bị khăn tắm, sữa tắm, sửa rửa mặt đặt vào vị trí thích hợp nhất.

Trương Trí Thành có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ cười vui vẻ nhận lấy.

Cứ thế lại qua hai tháng, sinh nhật cậu cả Trương, hôm đó đương nhiên đông nghẹt khách quý, vô cùng náo nhiệt.

Nhưng đến tối, lại chỉ có hai anh em nhà họ Trương. Cậu hai Trương giúp anh mình cắm đèn cầy lên bánh kem, bánh kem không lớn, ba mươi lăm cây đèn cầy cắm vào đã chật kín, khi thắp cây đèn cầy cuối cùng, cây đầu tiên đã cháy hơn một nửa rồi.

"Mỗi năm lại già đi."

Trương Trí Thành ở cạnh nhìn, mỉm cười.

"Anh, người ta nói đàn ông ba mươi tuổi mới là thời kỳ hoàng kim, hiện tại anh ra ngoài, đảm bảo mê đắm cả một đống thiếu nữ mười tám."

"Vậy có tác dụng gì. Lại không biết ai có thể chân chính ở bên anh cả đời."

Trương Trí Thành nói, nhắm mắt lại thổi nến.

Trương Trí Công nhìn nếp nhăn nơi khóe mắt anh mình, vừa chua xót vừa đau lòng, khi anh hắn thổi xong nến ngẩng đầu lên, hắn liền hôn lên.

Đối với nụ hôn này, cậu cả Trương rõ ràng là kinh ngạc, sau một chút sững sờ lập tức đẩy hắn ra.

"Anh, em đã nghĩ kỹ rồi, sau này, hai chúng ta cùng qua cả đời đi."

Trương Trí Công nhìn anh hắn, kiên định nói.

Trương Trí Thành im lặng một lúc lâu mới mở miệng: "Đây là suy nghĩ của em?"

"Đúng."

"Nghĩ kỹ rồi."

Cậu hai Trương gật đầu thật mạnh.

"Anh còn phải suy nghĩ."

Trương Trí Thành nói xong, trở về phòng mình, cậu hai Trương có chút khó hiểu. Trương Trí Thành suy nghĩ mất hai ngày, sau đó ngày thứ ba nói với hắn: "Được rồi, nếu em đã nghĩ kỹ, thì cứ thế đi."

Cậu cả Trương nói xong câu này, quan hệ của hai người coi như xác định, nhưng phương thức ở chung không có gì khác quá khứ, hai người vẫn thân mật, cậu cả Trương vẫn bận rộn, cậu hai Trương đã tiến hóa thành tinh anh cũng bôn ba khắp nơi.

Sau đó, qua chừng một năm, cậu hai Trương thấy được tin Lâm Dược sắp kết hôn trên mạng, đột nhiên, lại đau thương.

Hắn vốn cho rằng mình đã quên Lâm Dược rồi, nhưng sau khi thấy tin tức này, mới biết hóa ra cây gai đó vẫn còn gâm rất sâu.

Hắn lên ban công, nhìn xuống dưới, nhớ lại trước kia mình từng từ nơi này rớt xuống, lúc đó vô tâm vô phế như thế, phẫn nộ như thế, lúc này nghĩ lại, chỉ cảm thấy hoài niệm.

Nếu ban đầu mình...

Khi hắn đang nghĩ thế, Trương Trí Thành đã lên: "Anh biết em sẽ ở đây."

Cậu hai Trương có chút hổ thẹn: "Em chỉ tới xem thử."

Trương Trí Thành nói: "Nếu em muốn, có thể lại tới Las Vegas xem thử."

Cậu hai Trương lắc đầu: "Em không đi."

Trương Trí Thành cũng không nói gì nữa, tối hôm đó, cậu hai Trương uống chút rượu, cũng không uống nhiều, chỉ có hơi say, tối khi đi ngủ, hắn vẫn xả nước tắm cho anh mình, chỉ là lần này hắn không lập tức ra ngoài, mà ôm anh hắn nói: "Đây là lần cuối cùng em nhớ tới cậu ấy."

Trương Trí Thành thở dài, xoay người ôm hắn, hai người hôn nhau.

Tối hôm nay, hai người cuối cùng lại tiếp xúc mang tính thực chất, nhưng khác với Trương Trí Công vốn nghĩ, anh hắn không để hắn ở mặt trên.

Khi xoắn xuýt về vấn đề trên dưới này, Trương Trí Thành không thuận theo nằm xuống, mà kiên trì nhìn hắn, thế là cậu hai Trương tự nằm xuống.

Nếu anh hắn đã nhường cho hắn một lần rồi, vậy thì lần này cũng nên tới phiên anh hắn chứ__ Cậu hai Trương chưa từng nghĩ rằng có thể làm thuần 1 với anh mình, tuy trước kia hắn chưa từng là người nằm ở dưới, nhưng hắn càng không thể bắt anh hắn làm thuần 0.

Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, từ đó về sau, hắn không bao giờ được ở mặt trên nữa. Mới đầu, chỉ cần anh hắn nhìn hắn một cái, hắn liền không dám phản kháng, sau đó khi cách thức hai người ở chung dần chuyển biến sang có cảm giác của người yêu, hắn cũng từng tranh thế chủ động.

Chỉ là chưa từng thành công, thế là có một ngày, cậu hai Trương có chút ai oán nói: "Chỉ có một lần đó thôi, mà lúc đó em còn say, không có cảm giác gì hết, anh cũng phải cho em hồi tưởng lại chứ."

Trương Trí Thành nhìn hắn, qua một lúc lâu, mới thở dài: "Lần đó, em xem anh là Lâm Dược."

... Cậu hai Trương lập tức hóa đá, từ đó về sau, không bao giờ nhắc tới chuyện lật người làm công.

Thật ra, cậu hai nếu chịu khai quật kỹ hơn, hoặc là hôm đó hắn không chạy nhanh như thế, mà tỉ mỉ quan sát một chút, hắn sẽ phát hiện, thật ra, là mình hiểu lầm.

Hôm đó, hắn ôm anh mình hôn loạn là đúng, hắn xem Trương Trí Thành là Lâm Dược cũng không sai, hắn tình tự xúc động để lại mộng tinh cũng chính xác, nhưng... cũng chỉ thế thôi.

Hôm đó hắn uống nhiều, Trương Trí Thành bị hắn quấn hết cách, lại thấy hắn khóc đáng thương, liền mặc hắn làm bậy, mà không cột hắn lại. Nhưng lúc đó, cậu cả Trương cho dù có một chút tâm tư khác lạ với hắn nhưng thật ra cũng chưa từng nghĩ sẽ thật làm gì, càng chưa từng nghĩ mình sẽ là người nằm dưới.

Cũng có nghĩa là, hai người thật ra không xảy ra chuyện gì.

Còn tại sao cậu hai Trương lại hiểu lầm sao? A, cậu cả Trương từ TQ tới Mỹ, rất nhiều chỗ đất lạ không quen, lại thêm thấy em trai mình xoắn xuýt vì Lâm Dược, cũng khó tránh khỏi có chút xoắn xuýt, sinh lý tâm lý đều xoắn xuýt, do đó cậu cả Trương anh minh thần võ cũng bị táo bón.

Táo bón lâu rồi, thì sẽ có chút trĩ, cho nên...

Khi cậu hai Trương thấy thứ trắng đỏ trộn lẫn đó, thì trực tiếp cho rằng mình đã công anh rồi__ Chẳng qua màu trắng đó thì thật sự là thứ của hắn.

Nhưng về điểm này, Trương Trí Thành tuyệt đối sẽ không nói, mà cậu hai Trương, do tâm lý hổ thẹn, cũng không nhắc tới chuyện hôm đó.

Còn về chuyện Trương Trí Thành bảo hắn suy nghĩ, thật ra là làm sao xử lý Tiêu Nhiên, dù sao lúc đầu người bị bắt cóc là hắn. Sau đó Trương Trí Thành thấy hắn suy nghĩ ba tháng cũng không có động tĩnh, liền lấy Tiêu Nhiên giao dịch với Hồng Môn...

Xem đi, thật ra vốn là không có gì cả.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net