Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Vị mang ý định gõ lên trán Chu Tư Dịch liền bị hắn tóm lấy, Từ Vị đá Chu Tư Dịch một cước. Chu Tư Dịch nhíu mày, ánh mắt tỏ ý uy hiếp, "Cậu làm cái gì?"

Từ Vị tốn công mất sức mới rút được tay về, giờ ngón giữa lên, "Anh chính là tên đại ngớ ngẩn."

"Làm phản rồi?"

Từ Vị lại đạp hắn một cước, Chu Tư Dịch không mặc quần, quanh thân chỉ khoác áo ngủ. Chặt chẽ vững vàng bị Từ Vị đá một cước, trong nháy mắt chân dài trắng nõn liền hiện một mảng xanh tím.

"Từ Vị!"

Từ Vị quay người đi đến trước bàn đọc sách đem sách vở cùng đồ dùng nhét vào cặp sách, kéo khoá khoác lên vai ngoảnh mặt liền đi. Đến cửa liền bị hắn chặn lại, Từ Vị tránh qua Chu Tư Dịch. Chưa rời khỏi cửa từ đằng sau cậu đã nghe thấy tiếng đổ vỡ, quay lại liền thấy xe lăn của Chu Tư Dịch lăn ra xa đập vào cạnh tủ, Từ Vị sửng sốt.

Chu Tư Dịch nhìn Từ Vị, nháy mắt liền tỉnh táo lại.

"Tôi xin lỗi, ban nãy không nên nổi nóng với em như vậy.

Từ Vị ném cắp sách đi tới kiểm tra vai và chân Chu Tư Dịch, nhìn thấy một mảng xanh tím, im lặng nửa ngày mới cả giận nói, "Sao anh không tránh?"

Chỉ cần hắn phản kháng lại, khẳng định Từ Vị sẽ vắt chân lên cổ chạy.

"Tôi... Phản ứng chậm."

Chu Tư Dịch hắn chính là cố ý, Từ Vị giận mà không thể phát tiết, ngồi xổm nhìn đường chỉ khâu vết thương trên chân Chu Tư Dịch. Nhìn từ bên ngoài sẽ không thể biết là gãy chân, nhưng dụng cụ cố định vẫn còn ở đó.

"Chân đau không?"

"Không đau."

Từ Vị ấn xuống một chút, Chu Tư Dịch nhất thời đau đến biến dạng, mặt trắng bệch còn có mồ hôi lạnh rơi xuống, "Em... Tính mưu sát chồng?"

"Đi bệnh viện." Từ Vị nhanh chóng chạy lên lầu, đem áo khoác của Chu Tư Dịch đi xuống choàng vào người hắn, cầm theo một chiếc ô đẩy Chu Tư Dịch đi ra bên ngoài, "Anh gọi cho tài xế đi."

Chu Tư Dịch thật muốn nhào nặn Từ Vị trong tay, nhóc con này thật khó thuần dưỡng.

Từ Vị cũng không có dùng nhiều lực, chỉ đụng xuống rất nhẹ, mà dụng cụ cố định dưới chân Chu Tư Dịch đã sưng lên.

"Không đi!" Chu Tư Dịch nổi giận, "Từ Vị, em không nghe lời anh?"

Từ Vị mới không thèm để ý đến hắn, có bản lĩnh thì hắn nhảy ra khỏi xe lăn mà đánh cậu.

"Từ Vị!"

Từ Vị gọi cho Vương Á, "Anh Vương, có thể gọi cho tài xế tới đây hay không?"

"Được, tôi lập tức cho người tới."

Xe lăn không đẩy được, Từ Vị dừng lại đứng trong hành lang, cất điện thoại vào túi sau đó vòng qua khom lưng cài nút áo cho Chu Tư Dịch, nhìn vào mắt hắn, "Anh có đi bệnh viện hay không?"

Sắc mặt Chu Tư Dịch âm trầm, ra lệnh, "Quay về."

"Anh bây giờ phải đi bệnh viện."

"Tôi nói quay về em có nghe rõ không?"

"Tôi điếc." Từ Vị lười cùng Chu Tư Dịch phí lời, trực tiếp khom lưng dùng toàn lực ôm ngang Chu Tư Dịch lên, "Đi thôi."

Chu Tư Dịch: "..."

Xe rất nhanh đã đến, tài xế che ô cho Từ Vị, cậu đỡ Chu Tư Dịch ngồi vào ghế sau. Từ Vị xoay bả vai mỏi nhừ, vòng tới bên khác lên xe, "Đưa chúng tôi đến bệnh viện."

"Đã rõ."

Chu Tư Dịch sắc mặt âm u, Từ Vị vững vàng ngồi cạnh mới phát hiện mình vẫn còn một thân áo tắm, lúng túng vô cùng.

Chu Tư Dịch dựa ghế, lấy ra bao thuốc lá từ trong túi, liền bị Từ Vị đoạt lấy mở cửa xe ném ra ngoài. Chu Tư Dịch quay qua nhìn Từ Vị, nhíu mày, "Làm gì vậy?"'

"Không được hút thuốc." Từ Vị tằng hắng một cái, "Bảo vệ cổ họng của tôi."

Cậu liền thành động vật cần được bảo vệ, Chu Tư Dịch nhìn gương mặt tuấn tú của Từ Vị, phẫn nộ cũng đè xuống mấy phần, "Không được trước mặt nhiều người ôm tôi như thế." Còn muốn giữ lại mặt mũi cho hắn hay không?

"Muốn ôm liền ôm, tôi chính là như thế đó." Từ Vị không chút khách khí, "Tôi tình nguyện ôm."

Tính khí Từ Vị vừa thối vừa cứng, Chu Tư Dịch không cãi lại được cậu.

"Em mặc đồ như thế này đi bệnh viện?" lúc này Chu Tư Dịch mới nhìn đến chân dài trắng trẻo lộ ra của Từ Vị, "Quay về thay quần áo."

"Trong xe không có quần áo?"

Không có."

Từ Vị nhìn thấy cạnh đó là một chiếc valy nhỏ, kéo qua, "Mật mã là gì?"

Chu Tư Dịch ấn ấn mi tâm, không nên tỏ ra tín nhiệm quá sớm đối với Từ Vị, người này chính là được đà lấn tới. Chu Tư Dịch mở valy lấy ra mấy bộ quần áo. Hắn đè tay Từ Vị lại, dặn tài xế hạ tấm chắn ngăn cách ghế lái với ghế sau xuống.

Từ Vị mặc quần dài trước sau đó mới cởi áo tắm khoác áo lên. Dáng người Từ Vị phi thường tố, cơ bụng rõ ràng, đường nhân ngư mơ hồ kéo dài tới trong quần.

Chu Tư Dịch nhìn cũng không ngại, nói, "Tính khí của em cũng thật lớn, tôi cũng không quản nổi em có phải không?"

Từ Vị cài từng nút từng nút áo, cậu lúc không nói chuyện sẽ có biểu tình lạnh lùng, càng thêm phần sắc bén. Từ Vị của hiện tại đã thêm được không ít thịt, ngũ quan cùng tăng thêm phần quyến rũ.

"Nói chuyện với em, em không nghe?"

Từ Vị một lòng nghĩ đến cái chân thương tật của Chu Tư Dịch, buồn bực mất tập trung, Chu Tư Dịch còn ở một bên cằn nhằn lẩm bẩm. Từ Vị xoay người nắm lấy cổ áo của Chu Tư Dịch, hôn xuống.

Hai người dán vào nhau, Từ Vị ngửi được mùi hoa mân côi trên người Chu Tư Dịch. Môi Chu Tư Dịch mềm mại, Từ Vị hụt hơi liền muốn rụt người lại liền bị Chu Tư Dịch giữ lấy gáy, phủ lên môi Từ Vị những nụ hôn nóng bỏng. Từ Vị bị hôn đến nghẹt thở, đầu óc trống rỗng, hai mắt mất tiêu cự nhìn Chu Tư Dịch thở dốc.

Chu Tư Dịch thấy thật buồn cười, nhéo má Từ Vị, "Còn muốn cùng tôi sinh khí?"

Từ Vị hít vài ngụm khí, mím mím môi, "Hả?"

"Hả cái rắm!" Chu Tư Dịch nhìn Từ Vị bị hôn đến bối rồi, lúc trên giường bị làm đến không nhấc được ngón tay lên cũng là phản ứng như thế này, hoàn toàn phóng túng. "Hôn tôi làm gì?"

Từ Vị: "..."

Từ Vị đẩy Chu Tư Dịch ra, ngồi ngay ngắn trở lại, lau miệng.

Chu Tư Dịch bị phản ứng của Từ Vị chọc cười, tức giận cũng không còn, nghiêng đầu trêu chọc Từ Vị, "Nếu chân của tôi thật sự bị phế bỏ, em còn ở bên tôi không?"

Từ Vị nhìn chằm chằm Chu Tư Dịch, trong mắt liền xuất hiện tia phẫn nộ, nhưng rất nhanh đã biến mất. Tựa hồ nghĩ đến cái gì, mặt của cậu lại bắt đầu hồng, một loại chuỗi phản ứng kỳ quái, Chu Tư Dịch hứng thú nhướng mày, "Sao nào?"

"Vậy cũng không thể như lúc ở dương cầm nữa." Từ Vị xoa xoa mũi, "Đến lượt tôi làm anh cũng được."

Đệt!

Vật nhỏ này suy nghĩ cũng đủ đặc sắc.

Đến bệnh viện, Từ Vị hướng cửa xe cúi xuống, muốn ôm Chu Tư Dịch lên. Chu Tư Dịch sao có thể để cậu muốn làm gì thì làm, đổi thành nằm nhoài trên lưng Từ Vị.

Từ Vị so với Chu Tư Dịch chỉ thấp hơn một chút, so với bạn bè cùng trang lứa đã tính là cao nha.

Tài xế bung dù che cho hai người họ, đi vào bệnh viện. Sau đó tài xế đi tìm xe lăn, cùng với Từ Vị đỡ Chu Tư Dịch ngồi xuống. Nơi này là bệnh viện tư nhân, Chu Tư Dịch có bác sĩ riêng, trực tiếp lên lầu.

Bên trong thang máy, Chu Tư Dịch nhéo tay Từ Vị, xem như đã nhận thua, không thể so đo với Từ Vị.

Kết quả kiểm tra không tính là xấu, chân Chu Tư Dịch vẫn giữ được, chỉ là phải nằm viện. Vết thương đã sưng lên, sợ là sẽ chuyển biến xấu, phải truyền nước. Từ Vị ngồi trước cửa sổ trong phòng bệnh nhìn màn mưa âm u bên ngoài, hoàng hôn buông xuống, bầu trời bắt đầu tối dần.

"Ngày mai còn phải đi thi, em về trước đi."

Từ Vị dựa vào cửa sổ quay đầu nhìn Chu Tư Dịch, một hồi sau mưới nói, "Anh có thể theo tôi bao lâu?"

"Cái gì?"

"Anh với tôi có thể cùng với nhau bao lâu?"

Chu Tư Dịch rơi vào trầm mặc, Từ Vị mới hai mươi tuổi, hắn so với Từ Vị còn lớn hơn mười hai năm. Cái gì phải hiểu hắn đều hiểu, cái gì phải rõ ràng hắn đều rõ ràng, tương lai của hắn cũng luôn được hắn dự tính từng bước.

Nhưng bây giờ Từ Vị hỏi hắn, Từ Vị cứ như vậy dùng đôi mắt sạch sẽ kia nhìn chăm chú vào hắn, Chu Tư Dịch lâm vào mộng mị.

Tình yêu có thể kéo dài bao lâu?

"Không biết." Một đời quá dài, biến cố xảy ra quá nhiều. Hiện tại đưa ra bất kỳ đáp án nào, đều không thể chính xác.

"Buổi tối anh muốn ăn cái gì?"

"Gọi tài xế mua về đây đi."

Lưng Từ Vị dán vào thành ghế lạnh lẽo, im lặng nửa ngày, nói, "Anh thích uống canh chim bồ câu không?"

Chu Tư Dịch: "? ?"

"Nếu như kỳ thi ngày mai kết thúc sớm, tôi sẽ hầm canh chim mang đến cho anh."

Từ Vị từ khi nào viết nấu ăn? Chu Tư Dịch im lặng một chút mới nói, "Được thôi, sáng sớm ngày mai tôi sẽ xuất viện, em trực tiếp mang qua khách sạn."

Từ Vị nhảy xuống ghế, đi giày vào, "Tôi đi đây."

Chu Tư Dịch nhìn bóng lưng thon dài của Từ Vị, đi tới cửa, tâm can hẳn như bì giằng xé, "Từ Vị."

Từ Vị quay đầu lại, "Hả?"

"Tôi hy có thể dắt tay em cùng đi hết quãng đời còn lại, mà biến cố nhân sinh quá nhiều ______ "

"Tôi hiểu."

"Kêu tài xế đưa em về, đừng để dính mưa, buổi tối nhớ ăn uống đầy đủ. Không nên suy nghĩ quá nhiều, tập trung vào kỳ thi ngày mai."

"Ừm."

Chu Tư Dịch không muốn để Từ Vị rời đi, nhưng ngày mai Từ Vị còn phải thi, cậu không thể cùng mình ở bệnh viện này. "Về đến nơi nhớ nhắn cho tôi."

Từ Vị kéo cửa bước ra ngoài, xe của Chu Tư Dịch phi thường rộng rãi xa hoa.

Từ Vị ngồi trong xe nhìn màn mưa bên ngoài, một hồi lâu sau liền nâng mặt hà hơi lên cửa kính, ở bên trên viết ra ba chữ Chu Tư Dịch, sau đó liền lập tức lau đi.

Buổi tối cậu cố gắng không để bản thân suy nghĩ quá nhiều, nằm trên giường rộng lớn, còn có mùi hương của hoa mân côi. Từ Vị ngủ đến bốn giờ, không thể ngủ tiếp, cậu vẫn thật là nhớ Chu Tư Dịch.

Mơ mơ màng màng ngủ thêm hai tiếng, liền bị đồng hồ báo thức kêu dậy, đầu óc nặng nề đi thẳng đến trường thi,

Buổi sáng Từ Vị thi nhạc lý, buổi chiều thi môn văn hoá bình thường.

Từ Vị đi cửa sau chỉ là hình thực, thực tế vẫn phải dựa vào thực lực, kém một điểm cũng không được. Thi xong nhạc lý, bao nhiêu tinh lực đều tiêu hao hết, buổi trưa lúc ôn tập đều thấy không hiệu quả, cơn buồn ngủ liên tục ập đến.

Buổi chiều thi hai môn văn hoá, Từ Vị đau đầu đến buồn nôn. Dựa vào cà phê cũng cao bôi chống đỡ thi xong, trạng thái quả thực không tốt.

Từ Vị buông thõng vai rời khỏi trường thi, bước lên xe.

"Thi xong rồi?" Thanh âm từ tính ưu mỹ cất lên, Từ Vị ngẩng đầu liền thấy đại tự phụ thiếu gia Chu Tư Dịch, sơmi quần âu, đặc biệt anh tuấn.

Từ Vị sửng sốt một chút, xúc cảm muốn nhào tới Chu Tư Dịch càng tăng lên. Đem cặp sách ném tới chỗ ngồi, nhìn về phía Chu Tư Dịch, "Sao anh lại đến đây? Buổi tối tôi còn muốn qua chỗ Thái lão sư."

"Trong lúc thi tránh dính hiềm nghi, tối nay em không cần phải qua đó." Chu Tư Dịch mỉm cười nhìn Từ Vị, "Tôi kêu nhà bếp chuẩn bị canh chim bồ câu rồi, mau về nhà ăn."

"Thật sao? Anh đã nói chuyện với Thái lão sư chưa?"

"Không tin tôi?"

Từ Vị nhìn gương mặt Chu Tư Dịch liền buồn bực, muốn đánh cho hắn một quyền. Lấy điện thoại ra bật nguồn lên, liền thấy tin nhắn Thái Ngọc gửi tới, "Hai ngày này không nên tới."

Từ Vị ngoan ngoãn trả lời lại tin nhắn, lực chú ý hướng tới đùi Chu Tư Dịch, "Chân của anh bớt sưng chưa?"

"Vẫn còn có thể cùng em một lần nữa trên dương cầm." Chu Tư Dịch mang ý đồ đen tối.

"Haha."

Hiện tại Từ Vị không còn tâm tình phản ứng lại với Chu Tư Dịch, hàng lông mày nhíu lại.

Một lát sau, ngón tay thon dài của Chu Tư Dịch đặt trên bả vai Từ Vị, ấn xuống giúp Từ Vị thả lỏng, thanh âm cũng mềm mại không ít, "Thi thế nào?"

"Bốn chứ."

"Kỳ khai đắc thắng?"

"Rối tinh rối mù!" Nhắc tới kỳ thi liền khiến tâm tình Từ Vị thêm tồi tệ, "Văn anh viết không xong, tôi sợ là không qua."

"Anh văn của em không phải luôn tốt sao?"

Từ Vị nhìn Chu Tư Dịch, "Tối hôm qua tôi mất ngủ, tinh thần khi thi liền không tốt."

Chu Tư Dịch chỉ cảm thấy đỉnh đầu một mảnh mây đen, xong rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Chu Tư Dịch:"Vợ ta mà không đỗ đại học, mau đến chặt của ta một chân, phạt quỳ cũng được."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC