Chương 11: Theo dõi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Sở Khiết cảm thấy thế giới của mình có thêm một màu sắc, đó là màu vàng tựa trưng cho ánh sáng. Mà người mang lại ánh sáng cho thế giới tăm tối của cậu chính là Trần Duật Đằng.

Con ếch xấu xí có thể làm bạn với một con thiên nga, chuyện tưởng chừng như mơ nhưng lại xảy ra trong hiện thực. Cậu nhìn đến những tin nhắn của Trần Duật Đằng đến vài lần, cảm giác có một người bạn thật sự rất trân quý. Bạch Sở Khiết mỉm cười nhắn tin đáp lại hắn.

-Thật ngại cho đàn anh quá, em đi cùng anh có tiện không?

Tin nhắn vừa đi cứ tưởng rất lâu mới có người trả lời, nhưng Bạch Sở Khiết vừa ngã lưng xuống giường đã thấy hai tin nhắn hiển thị.

-Nhóc con, chịu trả lời anh rồi à?

-Cái gì mà phiền chứ, em đừng ngại ngùng gì cả. Chỉ là ăn cơm trưa thôi mà!

Thẻ ăn cơm trưa của Bạch Sở Khiết có rất nhiều tiền, mặc dù hai ba ba thường xuyên nấu cơm cho cậu mang đi. Những tiền cơm mỗi lần đi học phụ huynh đều tranh thủ nạp thêm tiền vào cho cậu.

Bạch Sở Khiết lần đầu thấy thẻ ăn cơm của mình có thể dùng được liền nhắn.

-Vậy... em mời cơm có được không?

Trần Duật Đằng như thể chỉ trực chờ tin nhắn của cậu, rất nhanh đã đáp lại.

-Cái gì mà để nhóc mời? Anh mời em đi ăn cùng thì cứ để anh trả. Một bữa cơm không đáng nhiều tiền đâu đừng lo lắng. Chúng ta trước lạ sau quen, em cứ vui vẻ làm bạn với anh là được^^

Bạch Sở Khiết nhìn tin nhắn, càng lúc càng khẳng định được Trần Duật Đằng chính là người tốt. Cậu nhìn bản thân mình rồi nhìn đến những người vây xung quanh anh, ai cũng là nam sinh nữ tú anh còn không có ý xấu, vậy một người như cậu thì lấy cái gì có thể để anh lợi dụng kia chứ?

Cho nên Bạch Sở Khiết càng lúc càng tin rằng Trần Duật Đằng là người tốt được ông trời phái đến để xoá tan đi những mây mù trong lòng cậu.

-Đàn anh! Cảm ơn anh nhiều lắm ><

-Cái gì mà cảm ơn, anh chỉ muốn làm bạn với em thôi. Sau này nhớ trả lời tin nhắn anh nhanh một chút là được :3

-Em không có bạn bè để nhắn tin, anh là người đầu tiên. Em hứa từ bây giờ trở đi sẽ trả lời tin nhắn anh tích cực.

-Tốt lắm! Cũng trễ rồi em mau ngủ đi. Nhóc con thức khuya sẽ không lớn nổi đâu. Ngủ ngon.

Trần Duật Đằng chúc cậu ngủ ngon, Bạch Sở Khiết càng lúc càng cười tươi hơn. Thứ cảm giác mới mẻ này đúng là khiến người khác có thể vui trong cả đêm.

Bạch Sở Khiết lén lút chụp lại màn hình điện thoại với lí do rất đơn giản...cậu muốn đọc lại mỗi ngày.

Tâm trạng vui vẻ khiến hai chân cậu không ngừng đung đưa, một cảm giác mới mẻ khiến Bạch Sở Khiết ngây thơ suýt nữa thì mất ngủ cả đêm.

Bỗng nhiên điện thoại lại thông báo đến lời mời kết bạn. Cái điện thoại quanh năm chỉ có tin nhắn của gia đình hoặc tổng đài nay lại nhộn nhịp hơn hẳn.

Bạch Sở Khiết mở điện thoại kiểm tra, người gửi lời mời kết bạn đến chính là Hưng Vĩ.

Hai chữ Hưng Vĩ đập thẳng vào mắt, hình đại diện cậu ta để cũng chính là khuôn mặt điển trai kèm pha chút hung dữ của cậu ta. Mái tóc húi cua, sống mũi cao, đôi mắt sắc lạnh, hàng lông mày kiếm được kẻ một đường. Tai trái có đeo khuyên, hắn mặc áo nguyên một thân đồ màu đen. Đứng bên cạnh một con chó săn. Bức ảnh vừa ngầu vừa toát ra được một sự uy lực hiếm thấy.

Hưng Vĩ vì sao lại muốn kết bạn với cậu, không lẽ vẫn còn tức giận chuyện kia mà tìm cậu tính sổ sao?

Bạch Sở Khiết vẫn còn đang bàng hoàng thì một ứng dụng xã hội của cậu lại vang lên thông báo : "Hưng Vĩ đã bắt đầu theo dõi bạn"

Tin nhắn chờ được gửi đến, Bạch Sở Khiết tay run run nhắn vào xem. Là do người kia nhắn.

- Ông đây cho cậu năm phút để đồng ý kết bạn với ông! Có chuyện cần nói, mau lên! Khốn khiếp thằng nhãi ranh này.

Nhừng dòng tin nhắn thô lỗ cộc cằn, khác hẳn với Trần Duật Đằng doạ cho Bạch Sở Khiết tím mặt. Cậu không nghĩ nhiều, hai ba động tác đã thành công chặn tài khoản của Hưng Vĩ.

Kết bạn cái gì chứ? Cậu cũng biết sợ mà. Kết bạn với cái tên côn đồ đó chẳng khác nào đang tự doạ mình sao?

Bạch Sở Khiết run rẩy tắt điện thoại, sau đó trùm chăn kín đầu đi ngủ. Tựa như thể cậu sợ Hưng Vĩ giống hệt con ma dưới gầm giường cậu hay tưởng tượng ra bất ngờ xuất hiện ở phòng ngủ đánh cho cậu một trận vậy.

Mà Hưng Vĩ vừa hút xong điếu thuốc đã thấy mình bị chặn liền nổi điên mắng.

"Mẹ thằng ranh con này, dám chặn ông à? Ông muốn tốt cho cậu mà cậu làm ơn mắc oán vậy sao? Thằng nhãi chết tiệt này!"

—————*****———-

Nay tui bận nên ra mụt chương thui nhe"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net