Chương 33: Ngủ ngon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Sở Khiết quả thật đã rất vui vẻ vì cuối cùng hai ba ba cũng đồng ý cho cậu về cuộc hẹn vào ngày mai. Bạch Sở Khiết lúc ăn cơm cứ cười tủm tỉm, làm cho Bạch Dương Vĩ ganh tị gần chết, còn rủa thầm trong lòng xem thằng nào dám cướp con trai cưng của ông.

Thời gian ăn tối cứ thế trôi qua, cậu bị Sở Hoà đuổi lên phòng học bài, chuyện rửa chén đã có Dương Vĩ ra tay, ở dưới nhà cũng đã không còn chuyện cậu làm.

Hôm nay Trần Duật Đằng bận rộn nên không có nhắn tin tán gẫu với cậu. Bạch Sở Khiết chỉ có thể làm bài tập để giết thời gian, nhưng kì lạ thay. Đến tận mười giờ tối cũng hoàn toàn không hề thấy một tin nhắn nào của Trần Duật Đằng, Bạch Sở Khiết tuy không muốn làm phiền nhưng vẫn lo lắng.

Cậu cũng hiểu một người như Trần Duật Đằng không hề thích sự kiểm soát, và cậu cũng tôn trọng quyền riêng tư của hắn. Bạch Sở Khiết kiên nhẫn chờ đợi tin nhắn của hắn, bởi vì tin nhắn cuối cùng cậu gửi đi hắn chỉ xem chứ không hề nhắn lại.

Mười một giờ đêm, bình thường nếu là giờ này thì bọn họ đã kết thúc cậu chuyện. Hắn sẽ chúc cậu ngủ ngon, vậy mà giờ đây đến cả một tin nhắn cũng không hề có.

Bạch Sở Khiết lo lắng về chuyện tham dự buổi tiệc của hắn, bởi vì cậu cũng hiểu rõ về những buổi tiệc của giới nhà giàu này. Đó là nơi nhàm chán và hoàn toàn không có gì thú vị, hơn nữa nếu như con trai lớn dù chưa đủ tuổi nhưng đã biết uống rượu cũng sẽ bị vài người vô lí mời vài li. Huống gì Trần Duật Đằng cũng đã từng nói với cậu rằng mỗi lần đi tiếp khách với gia đình hắn cũng đều uống vài li.

Bạch Sở Khiết nhìn đồng hồ cũng quá trễ rồi cho nên kìm lòng không được mà nhắn.

-Khi nào anh sẽ về ạ?

Mười phút, mười lăm phút. Rồi lại đến nửa tiếng sau, điện thoại cũng không hề có người trả lời lại. Bạch Sở Khiết trong lòng hụt hẫng... Mọi ngày, người chủ động nhắn tin là hắn, hắn cũng chưa từng để cậu chờ đợi hay cô đơn như vậy. Bạch Sở Khiết lo lắng, liên tục gửi tin nhắn.

-Anh có ổn không? Mọi người có bắt anh uống rượu không?

-Cẩn thận đừng để đau dạ dày nhé?

-Khi nào anh về có thể nhắn tin cho em biết được không?

-Anh nhớ ăn uống đầy đủ nhé! Ngày mai em nấu món gà anh thích nhất cho chúng ta ăn cơm trưa có được không?

-Anh bận lắm sao? Không thể trả lời em được hả?

- Cũng đã mười hai giờ hơn rồi, em ngủ trước vậy. Nhưng em có để chuông điện thoại sát bên tai, khi anh nhắn tin đến em sẽ nhận được ngay.

-Anh ngủ ngon...

Cứ cách năm phút cậu lại gửi tin nhắn một lần, nhưng cuối cùng tiếng chuông điện thoại vẫn không vang lên sự hồi âm nào. Bạch Sở Khiết trong lòng vừa hụt hẫng vừa mất mát. Bản thân lại suy nghĩ nhiều rằng mình đang làm phiền Trần Duật Đằng, tâm tình cũng vì thế tụt dốc không phanh.

Cậu cầm điện thoại, đọc đi đọc lại những dòng tin nhắn cũ. Đứa trẻ ngốc mới yêu đương hiện tại lại nhớ người yêu, nhưng hơn hết chính là cảm giác sợ bị bỏ rơi. Sợ rằng người kia sẽ bỏ mình đi.

Tiểu Lục Khiết ôm tâm trạng thấp thỏm nằm trên giường, cuối cùng lại ngủ thiếp đi...

Vậy mà ở tại một quán bida nào đó, Trần Duật vẫn còn đang chăm chú canh chuẩn từng viên bi để đưa nó vào lỗ thì Nam Khiêm đã đặt một cô gái ở trên đùi. Bàn tay của cậu ta thô lỗ sờ vào ngực của người kia, ánh mắt cũng đã nhanh chóng nhìn đến chiếc điện thoại luôn lúc hiện lúc tắt kèm theo âm thanh tin nhắn của hắn.

Nam Khiêm tốt bụng nhắc nhở.

"Ha ha, thiếu gia Duật Đằng à. Điện thoại cậu báo tin nhắn như thể sắp nổ tung rồi. Có lẽ là cậu nhóc bé nhỏ đó đang chờ cậu về đi? Sao lại không bắt máy người ta thế? Hay là không muốn làm người tốt nữa?"

Duật Đằng dùng gậy thúc viên bi trắng, viên bi trắng va đập mạnh vào viên bi đỏ thành công đưa viên bi màu chói mắt kia nằm vào lỗ. Đến lúc này hắn mới thở ra một hơi rồi thu gậy đáp.

"Mặc kệ cậu ta, tối hôm nay cho cậu ta chờ đợi một chút cũng không sao. Sáng mai đi học dỗ dành vài câu là được, xong hết ván này tôi về gọi điện thoại cho Mễ Lạc"

Nam Khiêm dường như đã quá quen với tính cách giả tạo của Duật Đằng nên không có ý kiến gì, cậu ta còn đang bận hôn hít với cô gái ngồi trên đùi kia.

Chỉ có Hưng Vĩ là dụi tắt điếu thiếu, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt đáng thương của Sở Khiết. Một bên mắt không nhìn thấy đã là sự tổn thương lớn, vậy mà Duật Đằng vẫn không chịu nhẹ tay. Hưng Vĩ nhíu mặt hàng lông mày sắc bén, định bụng ngày mai đi tìm Sở Khiết nói chuyện.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net