Chương 30: Nam sủng .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiên Viên Nhật nghe mật báo biết được kể từ khi sinh Từ Hy, Bình An đã có nhiều lần sai Thuý Lan đi mua thảo dược. Các ảnh vệ đã có lần nhắc tới song y lại chủ quan cho đó là bình thường không ngờ cư nhiên là thuốc tránh thai. Nhiều tháng qua y giống như một thằng ngốc vắt bao tâm bồi bổ cho người, có lúc lại còn cho rằng vấn đề nằm ở bản thân mình, triệu tập biết bao thái y đến khám. Hóa ra tất cả đều là phí công. Hiên Viên Nhật ném tấu chương xuống, hướng Vĩnh Hoà cung đi thẳng.

Hiên Viên Nhật lực đạo không nhỏ mở cửa phòng ra. Trong phòng Bình An sắc mặt trống rỗng, mấy dấu vết trên người bị y phục che chắn không nhìn thấy được, còn hai gò má đã tạm thời tiêu sưng. Cậu ngoảnh thấy y, thân thể đang thả lỏng bỗng dưng cứng đờ.

Hiên Viên Nhật đến trước mặt Bình An, mặt không đổi sắc nói.
-Ngươi đã không muốn hảo hảo làm quý nhân của trẫm, không muốn sinh con cho trẫm. Vậy được, trẫm cho ngươi toại nguyện.

Bình An sửng sốt nhìn Hiên Viên Nhật, này là muốn thả cậu đi sao ? Nén đi kích động, Bình An cố gắng hỏi lại.
-Đây là ý tứ gì?

Hiên Viên Nhật không trả lời, một lúc sau mới mở miệng nói ra hai chữ.

-Nam sung !

Rồi như thể giải đáp thắc mắc của Bình An, y lạnh lùng tiếp lời.
-Chẳng phải ngươi nói chỉ cần giữ lại tính mạng cho công chúa thì ngươi nguyện ý làm trâu làm ngựa cho trẫm hay sao? Bất quá, trẫm đã niệm tình ngươi đã sinh ra đại hoàng tử mà cho ngươi một cái danh phận. Thế nhưng ngươi lại dám coi thường nó, vậy thì làm trâu làm ngựa đúng nghĩa đi.

Bình An nhìn nét mặt bình tĩnh của Hiên Viên Nhật, xác định lại một lần nữa mình không có nghe nhầm, cả người ngốc lăng tại chỗ.

-Trẫm sẽ cho ngươi ở lại chỗ này nhưng nam sủng là ngươi không có quyền cự tuyệt trẫm.

Thấy Bình An không phản ứng, Hiên Viên Nhật hỏi lại.

-Thế nào ? Không muốn ?

"Nam sủng", Bình An thấp giọng thì thào, cân nhắc một chút chắc so với " nam kỹ " có lẽ còn cao hơn một bậc đi. Chẳng phải là thế sao? Một bên phải phục vụ cho nhiều người trong khi bên này chỉ cần hầu hạ một người mà thôi, nghĩ đến đó cậu lại nhìn y si ngốc cười.

-Nếu ta không nguyện ý, hoàng thượng ngài có thả ta không?

-Trong mơ cũng đừng nghĩ.

-Vậy ngài còn hỏi ý kiến ta làm gì?

Sắc mặt y muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi.
-Hảo ! Nếu ngươi đã đồng ý thì trẫm sẽ dạy ngươi nam sủng là phải làm như thế nào?

-Cởi hết quần áo ra !

Tươi cười trở nên cứng đờ, ngón tay run run cầm chặt lấy vạt áo, Bình An trăm triệu lần không ngờ Hiên Viên Nhật phải làm đến mức này. Cứ nghĩ giống như bao lần, y sẽ xông vào mà dày vò cắn xé thế nhưng hiện tại y đang muốn cậu tự nguyện phô ra bộ dáng loã lồ của mình. Dù trong quá khứ đã bị làm không ít bất quá đều có thể lấy lý do không cam lòng, lúc này y bắt cậu thoát hết quần áo khác áo nào cởi bỏ xuống chút tự tôn cuối cùng của nam nhân.

" Hiên Viên Nhật, chúng ta nhất định phải cứ biến thành bộ dạng này sao ? "

Hình ảnh Hiên ca ca nhạt nhoà trước mặt Bình An thay vào đó là một biểu tình hung ác, coi thường.

-Ngươi là đang khảo nghiệm tính nhẫn nại của trẫm sao? Chẳng lẽ ngươi đã quên trong Thượng Hương lâu đã dạy cách hầu hạ nam nhân là như thế nào ?

Một tầm mắt nóng rực nhìn vào người, Bình An cố gắng kìm nén không để lệ ngân trong mắt chảy xuống, tự tay cởi y phục chính mình, từng lớp từng lớp rơi xuống đất cho đến khi không còn một mảnh vải nào nữa.

-Nằm lên đó, tách ra hai chân.

Lúc này Bình An mới chân chính xác nhận là Hiên Viên Nhật làm thật, nhục nhã vô cùng thực hiện theo lời y nói. Dáng vẻ này của Bình An làm lửa giận trong người Hiên Viên Nhật ngùn ngụt tăng lên, y không nói hai lời, áp người lên trên thân thể Bình An. Một cái cự vật nóng bỏng không hề báo trước đâm vào. Bình An cơ hồ bị xé rách đau đến tê tâm liệt phế lập tức trừng lớn mắt. Trong phòng vang lên một tiếng thét chói tai.

-Ưm . . . .  A ! . . . .

Hiên Viên Nhật đánh mạnh vào cánh mông làm nó trở nên sưng đỏ.
-Câm mồm, sủng vật không được phát ra âm thanh.

Bình An cố gắng gặm chặt sàng đan, không cho một tiếng nào lọt ra ngoài, giống như là một con sủng vật thật sự.

Thì ra đây là phương pháp làm nhục mới của y.

So với cường bạo còn hơn.

Hiện tại cậu là tình cảnh muốn chết mà không thể bởi còn phải hảo hảo sống
để bảo vệ Nguyệt nhi và Hy nhi.

Hiên Viên Nhật dày vò Bình An một hồi không những không cảm thấy xả giận tý nào mà cơn tức ngày càng dâng cao. Cố ý phạt Bình An vì cái tội lừa dối mình, biểu hiện như này chẳng phải là mong muốn của y rồi sao? Cớ sao y lại thấy khó chịu trong người. Nhưng tuyệt không thể mềm lòng, y đã bỏ qua cho người rất nhiều thế nhưng cái y nhận được là gì ? Lại còn dám dùng thuốc tránh thai để bóp chết hài tử của y.

Sau đó, cơ hồ mỗi hai ba ngày, người nọ sẽ tới " lâm hạnh " một lần tựa như đã thành thông lệ mà lần nào cũng hành Bình An đến thê thảm. Vết thương cũ mới đan xen không kịp phục hồi.

Không những thế, những điều Bình An đã học được ở Lưu ma ma so với lúc này có tính là gì.

Là nam sủng, không có quyền nói "không", không có quyền mở miệng khi chưa được chủ nhân cho phép.

Là nam sủng, nghĩa là phải chịu tất cả những cực hình tra tấn dù là roi da đến còng sắt.

Là nam sủng, bất luận giờ nào chủ nhân cần đến phải lập tức có mặt, mọi lời nói của chủ nhân đều là mệnh lệnh phải phục tùng một cách triệt để.

Và cuối cùng là nam sủng thì . . . . không được xem là con người.

Cho nên thân thể Bình An mặc sức để cho Hiên Viên Nhật hành hạ. Y còn cho người đặc biệt chế tạo mấy cái nhục bổng bằng ngọc bắt Bình An nhét vào hậu huyệt mọi lúc mọi nơi chỉ trừ những lúc đi mao xí, để khi y muốn vào cũng dễ dàng không cần phải khuếch trương. Tất nhiên không thể thiếu màn bơm nước vào thanh tẩy hậu huyệt thanh tẩy vì y chán ghét những thứ dơ bẩn.

Hiên Viên Nhật triệt để sử dụng hết những định nghĩa mà người ta dành cho hai từ  "nam sủng", xem Bình An là chỗ phát tiết đúng nghĩa, muốn làm cho cậu càng sớm mang thai càng tốt.

Phía dưới bị nhét ngọc hành khiến Bình An muốn đi chẳng được ngồi không xong lại còn phải sang tận cung của mấy vị thục phi để bái phỏng. Việc Bình An trở thành nam sủng là bí mật giữa hai người, còn trong mắt những kẻ khác cậu vẫn là Trần quý nhân được hoàng thượng đặc biệt ân sủng. Điều này mới khiến Bình An nực cười nhất, bái phục khả năng suy tính của Hiên Viên Nhật, chắc một mình y công kích chưa đủ mà còn phải nhờ tới các vị phi tần nữa mới thỏa mãn.

Thời gian gần đây, Bình An tới thỉnh an mỗi ngày so với ngày hôm trước lại muốn muộn hơn khiến Phi Yến rất tức giận, nghĩ cậu ỷ thế được hoàng thượng nuông chiều lộng hành vô phép vô thiên. Ai mà không biết tin đồn hoàng thượng hầu như đêm nào cũng ở chỗ tên tiện nhân này đã lan xa tận chốn nào rồi.

-Sắp đến ngọ thiện tới nơi rồi mà Trần quý nhân mới đi vấn an bổn cung sao?

-Xin thục phi lượng thứ, dạo này thân thể của Bình An có chút không được khỏe.

-Không khỏe? Ngươi làm gì mà không khỏe ? Đường đường là nam nhân lại được đãi ngộ như nữ nhân, cơm bưng nước rót đến tận miệng, một ngón tay cũng không phải chạm vào việc gì, làm sao lại không khỏe được?

Cơm bưng nước rót đến tận miệng ! Bình An nhẩm lại một lần nữa, Trương Phi Yến ở đây mà cũng biết được cậu đến ngón tay cũng không thể nâng nổi nên được hạ nhân bón cơm cho sao ?

-Thực sự ta bị cảm mạo, từ ngày mai ta sẽ đến đúng giờ.

-Hừ,

Nhìn Bình An đã dùng hết chút hơi tàn cố lết sang đây, Thúy Hồng Thuý Lan đau lòng như cắt, nhưng đây là quy định, các nàng chẳng thể làm gì ngoài việc xót thương cho chủ nhân của mình.
Còn hơn trăm bước để về tới Vĩnh Hoà cung, nhưng con số này là quá nhiều so với hiện trạng lúc này của Bình An. Hằng đêm bị Hiên Viên Nhật hành hạ, địa phương kia sưng tấy không thể phục hồi lại còn bị nhét dị vật, mỗi bước di chuyển khiến cho bắp đùi Bình An đau đến run rẩy, không ít lần cậu đã sắp khuỵ xuống nhưng vẫn cố cắn răng bước tiếp. Nghĩ đến đi như thế này còn dễ hơn việc phải ngồi cả canh giờ nghe các ma ma tổng quản dạy cung quy, Bình An lại có thêm quyết tâm trong lòng.

Ngồi trong thùng nước tắm, Bình An tự mình bơm đầy một chậu nước nhỏ vào hậu huyệt cho đến khi bụng căng phồng trướng to đến mức gần như có thể nổ tung mới lấy tay thúc ép liên tục lên thành bụng để đẩy hết toàn bộ dịch thể ra ngoài. Cực hình thống khổ đó lặp lại ba lần, đến khi nước trước và sau khi thanh tẩy không có gì khác biệt mới kết thúc. Mỗi lần đi mao xí xong, Bình An đều phải làm như vậy, việc này không tính là đau nhưng sự khó chịu mà nó mang đến còn kinh khủng hơn nhiều. Cho nên Bình An toàn nín nhịn hạn chế tối thiểu đi mao xí, có quãng thời gian cậu bị táo bón vì nín nhịn quá lâu.

Đừng hỏi tại sao không có Hiên Viên Nhật giám sát mà Bình An vẫn nghe lời như thế. Có một lần, hình như là lần đầu tiên đi, Bình An chưa có kinh nghiệm nên không đạt được yêu cầu. Tối đó Hiên Viên Nhật đã tự mình thanh tẩy cho cậu, nếu không lầm là không dưới mười lần. Sau lần ấy Bình An khiếp đảm, không dám qua loa sơ sài nữa.

Làm xong việc thanh tẩy, Bình An leo lên giường, quệt một ít cao cẩn thận vói tay vào địa phương kia, vừa rồi bơm nước vào làm cho vết thương bị ướt nước cậu phải bôi thuốc để nhanh chóng làm khô chúng, cảm giác đau rát không  thể nào tả hết nhưng để thích nghi với cường độ của Hiên Viên Nhật, Bình An bắt buộc phải dùng thuốc cho chóng lành, nếu không rất dễ bị nhiễm trùng.

Cứ vài ngày lại có thái y đến khám cho Bình An xem thử đã có thai chưa nhưng là do cậu đã uống thuốc trong thời gian quá dài gây tổn thương đến khả năng dựng dục, muốn phục hồi cần phải có thời gian, nhất định không thể cưỡng cầu. Mỗi lần nghe đến câu này là Hiên Viên Nhật lại nổi điên lên, nếu y phát hiện muộn đi một chút, không biết hậu quả sẽ như thế nào?

Tắm rửa sạch sẽ xong lên nằm trên giường, cơ thể Bình An chỉ khoác độc nhất một kiện áo bên trong hoàn toàn không mặc thêm thứ gì. Là Hiên Viên Nhật đã ra lệnh như vậy để khi nào y đến đỡ mất công cởi đồ. Nghe tiếng cửa mở Bình An nhắm mắt lại, cảm nhận bước chân càng ngày càng gần khiến cậu căng thẳng, đã bao lâu rồi mà cậu vẫn không thích ứng được. Bình An nắm chặt tay khống chế thân hình run rẩy, nằm dạng như cá nằm trên thớt tuỳ người định đoạt.

Hiên Viên Nhật kéo thắt lưng, chiếc áo rơi ra lộ toàn bộ cảnh xuân ra ngoài, phân thân nhỏ bé của Bình An run rẩy ngoài không khí, phía dưới vẫn đang bị ngọc thế đâm vào. Xem ra là cậu rất nghe lời.

-Mở mắt ra, dùng miệng.

Bình An ngồi dậy dịch người về phía Hiên Viên Nhật, tay run run cởi quần rồi đến tiết khố, cầm thấy nhục bổng thô to liếm lộng.

-Ngậm vào.

Nó quá to so với khoang miệng Bình An không thể ngậm hết. Hiên Viên Nhật dùng sức ấn đầu đầu cậu sát vào bộ vị của mình khiến nó đâm vào tận họng làm cho Bình An suýt nôn khan. Trước đây y không ép cậu khẩu giao bao giờ nhưng giờ đặc biệt thích, không những thế còn bày nhiều trò biến thái hơn để vũ nhục cậu. Đầu lưỡi của Bình An làm cho y đạt khoái cảm nhanh hơn, bắn vào tận trong thực quản, Bình An không kịp chuẩn bị, cố nuốt xuống nhưng vẫn bị sặc. Hiên Viên Nhật bóp lấy miệng ra lệnh.

-Nuốt ! Đưa mông qua đây.

Hiên Viên Nhật thô bạo rút dương cụ giả ra thay bằng hàng thật, Bình An rên lên đau đớn.
-A! ! !

- Tiện nhân ! Đừng để trẫm nghe thấy tiếng rên của ngươi.

"Phải, ta biết ta rất tiện, tiện đến nỗi chính ta cũng ghê tởm bản thân mình. Nhưng ngươi có khi nào nghĩ tới ta cũng là con người, ta cũng có trái tim, cũng có lòng tự tôn như bao người khác".

Nhưng trên tất cả, để đổi lấy một nụ cười của Nguyệt nhi, đổi lấy một cái nhìn đến Hy nhi, Bình An lại lặng lẽ nuốt tất cả khổ sở vào trong bụng. Cậu là một nam nhân không có tài cán gì đặc biệt thì vẫn mong muốn bảo hộ cho các con của mình. Cậu làm nam sủng được, làm cẩu vật cũng không sao, dù có nhu nhược bị chà đạp phỉ nhổ thế nào đều cắn răng nhận hết, chỉ cần các con được an toàn thì có cái gì mà Bình An không thể làm.

Chỉ là thỉnh thoảng Bình An có thắc mắc liệu rằng Hiên Viên Nhật đã từng một lần hảo hảo yêu cậu. Nếu có cớ sao lại đối xử với cậu như thế này.

Không cho phát tiết, không cho phát ra âm thanh, y đúng là biết cách tra tấn người khác.

Bất quá Bình An không nghĩ tới chính Hiên Viên Nhật cũng rất đau lòng nhưng không cho cậu vào khuôn khổ thì không được. Y phải thường xuyên đến tìm Bình An, chiếm hết thời gian và tinh lực của cậu để cậu không còn một khắc rảnh rỗi nào mà suy nghĩ đến Bắc Đường Ngạo.

Hai năm rời xa Bình An là hai năm Hiên Viên Nhật phải chịu bao thống khổ, hối hận, hy vọng rồi lại tuyệt vọng. Trong khoảnh khắc Hiên Viên Nhật gặp lại Bình An, có trời mới biết y đã tốn bao nhiêu thời gian mới tin rằng sự thực là cậu đang hiện hữu trước mắt mình chứ không phải y đang mơ. Người nam nhân này đã khắc sâu vào lòng y, cho y lên thiên đường sau đó nháy mắt đẩy ngã xuống địa ngục. Giây phút biết Bình An mang trong mình giọt máu của Bắc Đường Ngạo, trái tim Hiên Viên Nhật khó chịu như ngàn tiễn xuyên qua, ruột gan đứt đoạn. Y không muốn Bình An nói không cần y, rồi lại ly khai y như mẫu phi đã từng làm, thế nên cho dù phải dùng mọi thủ đoạn, bất kể là vũ nhục hay tra tấn, cho dù bị cậu oán giận, y cũng phải nhất quyết giữ được người lại.

Cuối cùng khi Hiên Viên Nhật phải cố gắng bao nhiêu mới chấp nhận được việc Bình An sinh Từ Hy và quyết tâm sẽ làm lại từ đầu. Sẽ một lần nữa đối xử với Bình An toàn tâm toàn ý, sẽ không làm cậu tổn thương nữa thì chính Bình An lại phủ nhận lòng tốt đó của y, dám lén lút uống thuốc tránh thai mấy tháng trời để qua mắt y. Thật là nực cười.

Thô bạo dùng hàm răng gặm cắn môi Bình An. Cảm nhận được người dưới thân tựa hồ cứng ngắc không hề có một tia phản ứng.

Hiên Viên Nhật cười khổ. Mình đang làm gì? Gian thi sao?

Nguyên lai khi yêu một người lại làm cho người ta thống khổ vạn phần như vậy, hèn mọn như vậy. Một bậc đế vương như Hiên Viên Nhật khiến hàng trăm, hàng vạn người phải cúi đầu thuận theo. Vậy mà nam nhân này lại lần này tới lần khác không hề nhường y một chút thậm chí còn tận lực đối chọi lại y.

Hiên Viên Nhật cũng muốn biết Bình An rốt cuộc có biết bao lãnh khuyết. Có đúng hay không bất luận y dùng bao nhiêu biện pháp cùng thời gian vẫn không thể thay thế được cái tên Bắc Đường Ngạo kia.

Nghĩ đến đó Hiên Viên Nhật lại càng phẫn hận, mới vừa sợ Bình An đau nên giảm nhẹ lực đạo thì nay lại càng sục sôi trừu sáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net