Phiên ngoại 4: Cặp song sinh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Tam hoàng tử, tứ hoàng tử, sớm.

-Lão công công, phụ hoàng và phụ thân có ở bên trong không?

-Hồi bẩm hoàng tử, hoàng thượng và hoàng hậu đang có chính sự cần giải quyết, xin các vị hoàng tử một lúc hẵng quay lại.

Tư Phàm vuốt cằm suy nghĩ, phụ hoàng cùng phụ thân thì có chính sự gì được, mọi lần phụ hoàng phê tấu chương hai huynh đệ còn có thể tới làm loạn, hôm nay sao lại phiền phức đến thế. Chẳng lẽ là...trong đầu hài tử hiện lên một đám án không phù hợp với trẻ sáu tuổi cho lắm.

Không suy nghĩ được sâu xa như hoàng huynh, Tĩnh đúng như tên, an tĩnh đứng một bên nghe công công nói, giấu đi vẻ mặt thất vọng một chút kéo tay Phàm ý bảo không nên làm phiền nữa.

Tư Phàm loé lên một chủ ý, hắng giọng.

-Vậy một canh giờ nữa ta lại tới, được chứ ?

Ngụy công công cung kính cúi chào hai vị chủ tử.

Bước ra khỏi Long Tâm điện, Tư Phàm lập tức dừng cước bộ.

-Tĩnh, muốn gặp phụ thân không?

-Chẳng phải hai người đang bận sao?

-Lời lão công công đệ cũng tin được sao? Thử nghĩ xem việc triều chính phụ thân một chút cũng không biết làm sao có thể thảo luận với phụ hoàng. Đó là chưa kể chẳng ai lại làm việc vào giờ này. Thực ra là hai người đang trốn chúng ta chơi hai mình đấy?

-Chơi? Người lớn cũng chơi sao?

Tư Phàm cười hắc hắc " Không những chơi mà còn là trò chơi rất thú vị".

-Tất nhiên, đệ muốn biết không?

Tĩnh nhi ngây thơ bị ca ca ruột dụ dỗ ngay ngốc gật đầu, Tư Phàm vẫy tay đệ đệ ghé miệng vào tai nói nhỏ.

-Không được !

-Cái gì mà không được. Đệ xem lão công công già rồi nên vận động nhiều cho giãn gân cốt.

-Nhưng như vậy là nói dối. Với cả lỡ như bị phát hiện...

-Yên tâm, lão công công không có gan báo với phụ hoàng đâu, nếu dám huynh sẽ vặt hết râu của lão.

Tĩnh nhi chần chừ nửa muốn nửa không nhưng lại vẫn muốn biết cái trò chơi bí ẩn mà hoàng huynh đã nói là gì, cuối cùng bản tính tò mò vẫn thắng cuộc, bé gật đầu đi theo trở lại Long Tâm điện. Đi được nửa đường Tĩnh như phát hiện ra điều gì níu áo người đi trước.

-Huynh nói dối, công công làm gì có râu.

Tư Phàm ôm trán có chút bất lực, nó nói đã muốn quên mà Tĩnh giờ mới luận ra, có lẽ đây cũng chính là một điểm đáng yêu của đệ ấy, Phàm sủng nịch xoa đầu Tĩnh.

-Xem ra đệ vẫn không ngốc, rồi, không vặt râu thì cạo lông, được chưa ? Đến nước này không được bỏ về đâu đấy.

Tư Phàm nắm chặt lấy tay Tư Tĩnh sợ đệ đệ nhát gan mà bỏ trốn mất, đến khi cách Ngụy công công chừng trăm bước chân lập tức chuyển thành chạy.
-Lão công công! Lão công công !

-Tam hoàng tứ, tứ hoàng tử, sao các người quay lại? Có chuyện gì sao?

-Có... có hai cung nữ đang đánh lộn..ở..ngự hoa viên...ông mau mau đi giải quyết.

-Đánh nhau...ngự hoa viên.

Ngụy công công cố mở to hai mắt buồn ngủ, xác định được hai từ như thế liền chạy mất dạng.

Tư Phàm ôm bụng nhịn cười.

-Tam huynh, làm thế có quá đáng không, ngự hoa viên xa như vậy...

-Ngốc, chính vì ngự hoa viên xa nên chờ lão quay lại thì sự cũng đã rồi. Đi thôi.

Tư Phàm nín thở, rón ra rón rén mở cửa, nhẹ nhàng lách người qua rồi kéo theo Tư Tĩnh. Cả hai trót lọt vào được Long Tâm điện lại không tiếng động nhón mũi chân bước tới long sàng. Càng tới gần âm thanh sàn sạt càng lớn, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng thở dốc ồ ồ.

-Ưm...a...a...Ngươi chậm chút....

Bình An rên khe khẽ, tình dục ửng hồng che kín hai gò má, tiếp nhận từng cú tiến nhập. Hiên Viên Nhật ôm lấy eo Bình An, động tác vào ra cẩn thận đến cực điểm nhưng khoái cảm mà nó mang đến cho người dưới thân còn lớn hơn hết thảy.

-An nhi, biết rõ đã nửa năm ta chưa được chân chính làm, sao có thể chậm được.

Mồ hôi của Hiên Viên Nhật tí tách nhỏ xuống, trên người y cư nhiên còn hoàng bào chỉnh tề còn mình nửa mảnh vải cũng không có làm Bình An càng thêm xấu hổ.

-A....không....ta không được ....quá nhanh...với lại còn chưa buông rèm.

-Yên tâm, ngoại trừ ta ra không một ai dám nhìn thấy biểu hiện này của đệ.

Quả đúng như dự đoán, thảo luận chính sự sao? Chiêu này chỉ là lừa được Tĩnh thôi, mà phụ hoàng cũng thật là, đã sắp bốn mươi rồi còn không biết tiết chế gì cả, làm việc cũng không nhìn địa điểm, à, địa điểm thì hình như đúng rồi nhưng còn thời gian, mới sáng ra đã kịch liệt như thế gấp đến độ chả buồn phẩy tay thả rèm xuống. Lại còn không cái ai nhìn thấy, không những hai mà tận bốn con mắt lận cơ phụ hoàng. Tính ra thì đệ đệ quá may mắn lần đầu tiên đã được xem xuân cung không che rồi.

Tĩnh nhi bị cảnh tượng trên giường làm cho kinh hãi, phụ hoàng đang làm gì với phụ thân thế kia? Giường rất rộng sao cứ phải nằm đè lên người phụ thân, đã thế lại còn cởi hết y phục của người. Bé ở đây cũng nghe được tiếng phụ thân kêu đau, phụ hoàng tại sao không chịu dừng lại?

Không thể để phụ thân bị bắt nạt được.

-Tĩnh, đệ làm cái gì ?

-Huynh không thấy phụ hoàng khi dễ phụ thân sao?

-Cái gì là khi dễ? Phụ hoàng đang yêu thương phụ thân đó, chính là trò chơi thú vị mà huynh nói với đệ.

-Trò chơi gì chứ ? Trời lạnh thế này mà phụ hoàng lại không cho phụ thân mặc y phục, đệ mặc kệ, đệ...

-Nhật...dừng lại...ta vừa nghe tiếng của Tĩnh nhi.

Hiên Viên Nhật gác một chân Bình An lên vai tốc độ đưa đẩy còn tăng nhanh hơn, người này có thể nào bỏ qua tất cả mà chỉ nhìn tới y có được không ?

-Đừng nhắc tên của bất kỳ nam nhân khác trước mặt trẫm !

Đây là đạo lý gì ?

-A!

Hiên Viên Nhật rút ra, ngay lập tức đâm sâu đến vào tràng đạo, y đã vì thân thể Bình An mà phải tận lực nhẫn nhịn nhưng cậu còn có tâm trí như vậy có lẽ y đã lo thừa rồi.

-Phụ...

Tư Phàm nhanh chóng bịt miệng Tư Tĩnh lại lôi ra ngoài, để phụ hoàng phát hiện ra bọn chúng ở đây khỏi phải nói hình phạt sẽ nghiêm khắc đến mức nào.

Tĩnh nhi thở hổn hển chạy theo tam huynh, Phàm nhi quay lại nhìn đệ đệ mặt mũi đỏ hết cả lên thật buồn cười, không nhanh không chậm véo má một cái. Dù chỉ sinh cách nhau có mấy phút nhưng sao nhìn tứ đệ lại đáng yêu thế này, không trêu chọc thật là uổng.

-Huynh...huynh lừa đệ, lần sau không nghe huynh nữa.

-Tứ đệ, chúng ta ngoạn đi, đảm bảo đệ rất thích.

Bàn tay Tư Phàm vươn tới xoa xoa hai gò má mềm mềm của tiểu đệ, ngay lập tức hôn một cái lên. Tư Tĩnh nghĩ đến cảnh phụ thân bị phụ hoàng ức hiếp đến độ kêu không ra tiếng lại rùng mình.

-Không...đệ không chơi.

-Tứ đệ, chỉ một chút thôi, với cả lâu rồi chúng ta còn chưa có tắm chung a !

Tắm chung? Lần nào tắm chung tam huynh cũng chọc tiểu kê kê của mình.
Giờ nghe đến hai từ ấy, trong đầu Tĩnh nhi chỉ có một từ " chạy ".

-Tứ đệ, đứng lại !

Còn lâu mới đứng nhá, nhưng thể lực Tư Tĩnh đương nhiên kém hơn Tư Phàm, khoảng  cách hai người một thêm rút ngắn. Tĩnh nhi ngoảnh lại phía sau lòng đầy lo lắng "làm sao đây, tam huynh sắp đuổi kịp mất rồi".

Tĩnh nhi tuy ngây thơ nhưng vẫn biết ngoại trừ phụ hoàng và phụ thân ra, tam huynh sợ nhất là đại huynh vì thế đôi chân nhỏ lập tức chuyển hướng Đông cung thái tử mà chạy.

Hiên Viên Nguyệt thấy đằng trước là Tứ đệ, đằng sau là Tam đệ vừa đuổi vừa hò hét, cười cười buông sách xuống, đang nhàm chán lại có người tới chơi.

-Tứ đệ !

Tĩnh nhi nhìn thấy huynh trưởng đã vươn tay ra, có lẽ trong mắt bé giờ này Tư Phàm đã biến thành con chó ngao lớn, Hiên Viên Nguyệt hiểu ý vững vàng bế xốc bé lên.

-Hộc....hộc...Tĩnh, đệ chạy nhanh như vậy để làm gì ? Huynh cũng đâu có ăn thịt đệ.

Tĩnh nhi lắc đầu nguầy nguậy.
-Đệ không muốn...

Hiên Viên Nguyệt xoa xoa trán đầy mồ hôi, ôn nhu hỏi.

-Không muốn cái gì?

-Không muốn chơi...

Tư Phàm cả kinh.
-Không được nói !

Giấu đầu hở đuôi, Hiên Viên Nguyệt vẫn biết tam đệ hay bày xấu cho tứ đệ hết trêu chọc cung nữ thái giám lại dạy trèo tường trốn đi chơi, không biết lần này lại trò gì nữa.

-Tĩnh, nói cho huynh biết đã xảy ra chuyện gì ?

Tĩnh nhi ủy khuất nói.

-Tam huynh bắt đệ chơi trò lột y phục giống phụ hoàng và phụ thân !

-Trò lột y phục ?

-Phụ hoàng lột sạch quần áo phụ thân còn đè lên người phụ thân, đệ thấy phụ thân kêu rất thống khổ nhưng phụ hoàng vẫn không dừng lại, huynh nói xem đó có phải là chuyện xấu không ? Tam huynh bắt đệ chơi giống như thế, đệ mới không chịu, huynh ấy liền đuổi theo đệ.

-Tiểu tam! ( kẻ thứ ba chuyên đi phá hoại hạnh phúc người khác)

-Đại huynh, đừng gọi cái từ khó nghe đó được không? Với cả là tứ đệ muốn biết nên đệ mới dẫn đi ấy chứ.

-Đệ còn cãi, về từ đường bế quan đọc sách mười ngày.

-Huynh nói gì vậy ? Tại sao phạt mỗi đệ?

-Còn tỵ nạnh? Tăng lên hai mươi ngày.

-Không phải, là muốn cả Tĩnh ở trong từ đường cùng đệ.

-Tĩnh nhi còn nhỏ.

-Đầu óc hoàng huynh đọc nhiều sách có phải lú lẫn rồi không? Bọn đệ là song sinh, là song sinh đó. Huynh làm vậy là vì muốn ở cùng tứ đệ chứ gì, nói cho huynh biết đệ cũng rất thích đệ ấy.

-Đệ..

Bị một nhóc con nói trúng tâm tư của mình Hiên Viên Nguyệt có chút quẫn bách. Hắn thừa nhận hắn thích tứ đệ, càng lớn lại càng thích, nó không hề giống với tình cảm của một huynh trưởng dành cho em út mà là một cái gì đó độc chiếm đến đáng sợ. Hiên Viên Nguyệt đã từng nói với phụ thân chỉ khi nào tìm được người mình chân chính yêu thương mới thú vào cửa, nhưng không ngờ rằng tình cảm đó có một ngày hắn lại đặt trên đệ đệ chưa đầy sáu tuổi của mình. Song Hiên Viên Nguyệt biết mình có biết bao điên rồ, tứ đệ với hắn là cùng phụ cùng mẫu, tuyệt đối không thể có tình cảm loạn luân này, nhưng tại sao hắn lại kìm không được.

Hiên Viên Nguyệt không tình nguyện thả Tĩnh nhi xuống.

-Người đâu, đưa tứ hoàng tử hồi cung.

-Dạ!

- Tiểu tam, đi theo huynh.

Nhìn vẻ mặt giận dữ  của Hiên Viên Nguyệt, Hiên Viên Tư Phàm ngay lập tức cúi đầu, nhưng nó nói đâu có sai, hoàng huynh thích hoàng đệ rõ như vậy muốn người khác không biết cũng khó. Huống chi hoàng đệ ngốc ngốc đáng yêu, sao có thể để mỗi hoàng huynh độc chiếm được.

- Lão nô tham kiến thái tử điện hạ, tham kiến hoàng tam hoàng tử.

-Ngụy công công, sao ông lại ở chỗ này ?

-Hồi bẩm thái tử, nô tài nghe nói ở ngự hoa viên có đánh nhau nhưng tới nơi lại không thấy.

Tư Phàm không nhịn được cười to, trong hoàng cung này này từ lão thái giám đến tiểu thái giám toàn một lũ lừa cả. Hiên Viên Nguyệt biết ngay là tiểu quỷ giữ trò, không nói nhiều xách tai tam đệ đi.

-A....a... huynh...thả..đệ ra..

Ngụy công công lắc đầu, tam hoàng tử còn nghịch ngợm hơn công chúa hồi nhỏ đến mấy lần. Nhưng nếu đây là trò đùa vậy...vậy đừng nói là tam hoàng tử đã thấy hai vị kia. Chết rồi, lúc này lại không có ở đấy, nhất định là bị hoàng thượng gọi đến mười đời tổ tông nhà ông ra rồi. Ngụy công công lê thân mình già cỗi trở về tính toán có nên xin vị kia về an hưởng tuổi già không ?

Nhưng có lẽ Ngụy công công không cần phải gấp, cảnh xuân trong Long Tâm điện hiện giờ vẫn đang còn bay tung toé chưa có hồi kết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net