Chương 37: gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cậu vô cùng khó chịu. Vết thương truyền đến từng đợt đau đớn, làm cho cậu không thoải mái, chỉ bất an vặn vẹo thân thể, để giảm bớt khó chịu.

“Làm sao vậy?” Thanh âm Diệp Cẩn khàn khàn, cúi đầu đưa tay đặt lên trán Diệp Thần, vẫn còn chút sốt nhẹ, dưới ánh sáng huỳnh quang càng nổi bật hơn khuôn mặt tuấn mỹ trắng trẻo của cậu, do bị sốt nhẹ mà mang theo chút hương vị tình sắc, Diệp Thần nhếch môi, thỉnh thoảng thở gấp vài tiếng.

Cảm nhận được cảm giác mát lạnh trên trán, thân mình Diệp Thần dừng vặn vẹo, hai tay xốc lên quần áo trên người Diệp Cẩn, áp mặt vào người y, nhiệt độ hơi thấp làm cho cơ thể Diệp Thần thỏa mãn thở phào nhẹ nhõm, không quên cọ thêm vài cái, đột nhiên đụng đến một thứ nho nhỏ cứng cứng, Diệp Thần không nghĩ nhiều, há miệng cắn, dùng răng nang day nhẹ, thật mềm, thật co dãn.

“Hừ hừ!” Diệp Cẩn hút một hơi lạnh, cảm thụ từng đợt đau đớn khác thường ở trên ngực truyền đến, y biết đây là triệu chứng do xung đột của thuốc cầm máu cùng thuốc an thần, vừa rồi sốt ruột do thấy cậu bị thương nằm trên mặt đất, trực tiếp tiêm vào thuốc cầm máu. Bây giờ nhìn thấy phản ứng của cậu có chút không thích hợp, tứ chi hơi mang chút cứng ngắc, thần khí không phải rất rõ ràng, rõ ràng đây là di chứng của thuốc an thần cùng thuốc tê.

Nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên bình thường thanh lãnh lại mang theo chút ngạo kiều, lúc này trong đôi mắt dày đặc hơi nước, khuôn mặt do sốt nhẹ mà hơi phiếm hồng, thân mình không an phận mà đốt lửa trên người y, khiến Diệp Cẩn hít sâu liên tục, nơi nào đó vốn đang ngủ say hiện tại đã thức tỉnh.

Liếc nhìn Klose đang canh giữ bên ngoài, Diệp Cẩn gian nan mặc lại quần áo cho cậu, cứ như vậy y sợ sẽ không nhịn được nửa, ôn nhu nói: “Tiểu Thần, ngoan, đừng lộn xộn, chờ một chút là tốt rồi.”

Klose là con lại Trung Mĩ, trước mạt thế là bạn học với Diệp Cẩn, sau mạt thế vẫn luôn đi theo y, hắn rất hiểu biết sự coi trọng của Diệp Cẩn đối với Diệp Thần. Nhưng tiểu tử kiêu ngạo kia, ngoại trừ tính tình hơi kém ra thì rất chọc người yêu thích!

“Xẹt…” Diệp Thần bất mãn ngăn cản Diệp Cẩn, đưa tay trực tiếp xé mở quần áo trên người y, áp toàn thân lên, cậu chỉ biết hiện tại rất không thoải mái, vô cùng khó chịu, đầu muốn nổ tung, thân thể rất nóng, rất đau, có cảm giác muốn xé nát chính mình.

Đột nhiên tiếp xúc được không khí lạnh, Diệp Cẩn rùng mình.

Diệp Thần mở to mắt, nhìn khuôn mặt tuấn lãng hoàn mỹ của y, đem mặt dán lên ngực y, thoải mãi thở ra, há miệng ngậm lấy hạt đậu nhỏ trên ngực y, hàm hồ nói: “Anh, em đói! Này thực ngọt, ăn rất ngon…”

Bị Diệp Thần day cắn nơi nào đó, nó ở trong không khí lạnh có chút mê người, phút chốc lại sưng lên, bị Diệp Thần ma sát như vậy, Diệp Cẩn choáng váng, hô hấp trở nên gấp gáp, hạ thân run rẩy ngẩng đầu, nổi lên như túp lều, trên đỉnh bắt đầu thấm nước.

Diệp Thần bất mãn y cứ trốn tránh, đưa tay đặt lên cổ y, mượn lực đem y đặt dưới thần, tay cũng bắt đầu không an phận. Diệp Thần phát hiện, làm như vậy khiến đau đớn và khô nóng trên người cậu giảm bớt rất nhiều, đầu óc mơ hồ làm cậu choáng váng.

“Tiểu Thần, đứng lên…Buông tay ra được không?” Thanh âm Diệp Cẩn khàn khàn khêu gợi, tay Diệp Thần lúc này đang đặt ở trên hạ thân nhô lên của Diệp Cẩn, một chân chen vào giữa hai chân của y, đem cả người của y áp ở dưới, miệng còn ma sát trên ngực Diệp Cẩn, thân mình vô thức vặn vẹo.

Khuôn mặt tuấn mỹ nổi lên chút ửng hồng, độ ấm bốn phía rất thấp, hai người ở bên trong thì nhiệt độ ngất trời, mồ hôi nóng trên người Diệp Cẩn chậm rãi chảy xuống, y cắn răng, Diệp Thần đúng là làm người ta điên cuồng, miệng vẫn hoạt động mà tay cũng không có rãnh rỗi, tay dùng sức, trực tiếp cầm lấy nơi nhô lên giữa hai chân Diệp Cẩn.

“Không cần, như vậy rất thoải mái.” Diệp Thần không hề nghỉ ngợi, mở miệng cự tuyệt!

Dưới tác dụng của thuốc cầm màu, miệng vết thương trên người bị tang thi chuột cắn đều đã khép lại phần nào, huyết thanh phát huy tác dụng, trên người toàn là màu máu đỏ sậm, đã bị Diệp Cẩn lau sạch sẽ. Diệp Thần cảm thấy khô nóng là bởi vì dược tính của thuốc an thần cùng thuốc cầm máu nổi lên xung đột, vốn hai loại thuốc này không có gì phiền toái, nhưng trong đó lại có thêm thuốc tê, điều đó làm cho thuốc an thần sinh ra một số chất, khi chất này gặp thuốc cầm máu, sẽ sinh ra tác dụng kích thích.

Diệp Cẩn sắp phát điên, y thật sự không muốn lợi dụng người khác lúc khó khăn!

Nhìn thấy thân mình trắng nõn nhưng không gầy yếu của Diệp Thần, hô hấp của y ngày càng trầm, khi mặc quần áo nhìn không thấy nhưng không nghĩ đến sau khi cởi quần áo, thân thể lại mê người như thế.

Bàn tay mang theo vết chai dừng ở trên lưng Diệp Thần, từ trên sống lương chậm rãi lướt xuống, rất nhẹ nhưng cũng rất liêu nhân, cuối cùng dừng lại ở trên xương cùng, ngón tay từ từ mở ra mông của Diệp Thần, xoa bóp.

“Ân a…” Diệp Thần nhịn không được kêu nhẹ một tiếng, sau đó lại là thân thể ấm áp đến gần, bên tai là âm thanh đè nén của Diệp Thần, làm cho người khác có xúc động thi ngược.

Nơi nào đó trong túp lều ngày càng phun ra nhiều chất lỏng, xoay người một cái đem Diệp Thần đặt ở dưới chân, bàn tay to tùy ý dao động ở trên người Diệp Thần, hạ thân nóng bỏng đâm vào đùi cậu, Diệp Cẩn khàn giọng nói: “Tiểu Thần thực không ngoan! Ngay cả sinh bệnh cũng không an phận, thực làm cho người ta lo lắng, có lẽ anh nên cho em mệt mỏi một chút, em mới có thể ngoan ngoãn nghe lời…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC