PN: Đình Hoa (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trả thù người cũ của mình, Đình Hoa ngồi vào ghế lái ngây người thật lâu, bỗng nhiên y không biết mình phải làm gì nữa. Đúng ra y phải thấy hả dạ mới đúng cớ sao lại không cảm thấy vui vẻ gì cả.

Sau một hồi đắc ý khi thấy vẻ mặt ngây ra của cô ta thì đọng lại chỉ còn nỗi thương cảm.

Y không hiểu tại sao cô ta lại lừa dối mình, bản thân y đối với cô ta rất tốt là đằng khác, chỉ duy nhất một khuyết điểm là y không giàu có mà thôi. Y chỉ là một nhân viên quèn.

Nghĩ tới đây, vành mắt Đình Hoa lại chua xót đến khó chịu. Y cố nén cảm giác này lại, nổ ga lái xe chạy đi.

Không để ý bất giác y đã đi đến công viên gần đó, nơi này y đã đến một lần và rất thích vì sự yên tĩnh bình lặng của nó.

Đình Hoa mở cửa xe, bình tĩnh bước xuống. Y thong dong bước đi tìm chỗ sạch sẽ, ngồi xuống rồi ôm mặt.... Sau đó....

Khóc rống lên.

Nơi này rất tĩnh lặng, y có thể yên tâm là phát tiết một trận rồi.

Tiếng khóc tức tưởi xen lẫn từng tiếng nấc đau thương vang lên. Y ngồi đó và khóc.

Nước mắt rơi, rửa sạch những tình yêu y dành cho cô ta, từ nay về sau hai người họ chỉ là người xa lạ.

____________________

Chuyện tình của y và Trần Minh Viễn bắt đầu ở nơi công viên như vậy. Anh ấy như một vầng trăng sáng- dịu dàng và bao dung như vậy. Được quen biết Minh Viễn là phước báu của y.

Anh dịu dàng, nâng niu y, bao dung y hết thảy nhưng lại chưa hề nghĩ đến cái gì cho mình. Y chỉ giúp được anh những việc nhỏ, đối với việc lớn y vô năng.

Điều y có thể làm anh ấy là yêu anh ấy thật nhiều thật nhiều mà thôi, như lời Trần Minh Viễn đã nói: "Em chỉ cần yêu anh thôi là đủ rồi, mọi việc còn lại cứ để anh chống đỡ cho em."

"Anh sẽ luôn ở phía sau em, bảo vệ em, cho em một đời bình an."

Hôm nay là sinh nhật anh ấy, y đã hứa hẹn sẽ tạo một bất ngờ thật lớn cho anh. Dường như anh rất vui.

Bốn giờ chiều.

Y vội vàng bước ra khỏi cửa, bắt xe đi tới cửa tiệm bánh ngọt mua bánh kem cho anh.

Hừm... anh thích nhất là vị chocolate, lấy nó đi.

Còn lời chúc sao? Thôi thì ghi là "Mừng sinh nhật ông xã. Yêu anh vô cùng."

Giờ thì đi siêu thị mua đồ ăn đã, anh ấy thích ăn hoành thánh, há cảo, canh gà hầm. Được rồi!

Trên đường đi về, y không ngừng suy nghĩ anh về nhà sẽ cảm động đến mức nào, có nhào vào ôm y không hay là cảm động đến khóc luôn rồi.

Bỗng nhiên, chiếc xe y đang ngồi tăng tốc, phóng như tên bay trên đường. Hình như... đứt thắng rồi!

Tài xế ngồi trước gắng sức điều khiển xe và cố gắng thắng xe lại bằng thắng tay nhưng không tài nào giữ được.

Làm sao đây?

Giờ y chẳng biết làm sao cả. Chỉ cố gắng cầu nguyện thôi, dù biết đó là mảnh hi vọng mong manh đến nhường nào.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Xung quanh là một trận ồn ào. Y chẳng thể nghe ra được gì nữa, trước mắt là một khoảng bóng tối dài vô tận.

Làm sao vậy? Y.... bị tai nạn rồi?

Không...!!!

Tôi còn chưa muốn chết chưa muốn chết chưa muốn chết chưa muốn chết chưa muốn chết chưa muốn chết chưa muốn chết chưa muốn chết chưa muốn chết chưa muốn chết chưa muốn chết chưa muốn chết chưa muốn chết chưa muốn chết chưa muốn chết.........

Không muốn!

Hôm nay là sinh nhật anh ấy, mình đi rồi ai mừng sinh nhật với anh ấy đây? Mình đi rồi anh ấy sẽ thương tâm lắm, anh ấy sẽ không chịu nổi đâu, anh ấy sẽ đi theo mình mất...

Cái đồ ngu ngốc ấy... hức... có khi sẽ không màng gì mà đi theo mình mất.

"Đình Đình..."

Có ai gọi....

"Đình...."

Ai gọi tôi đấy? Là ai?

"Tiểu Đình... là anh..."

Anh.... là ai? Là Minh Viễn sao?

Y gắng gượng lấy hết sức lực mình còn mà run rẩy mở mắt ra....

A, anh đây rồi, ông xã!

"Ông...x.... xã.."

"Anh đây, anh đây.."

Trông anh mệt mỏi quá. Tơ máu đầy cả mắt rồi, mặt hốc hác quá.

"Đừng đi đừng đi."

"Anh... em sắp chết rồi sao?"

Trần Minh Viễn vẻ mặt đau khổ, trả lời y, giọng nói run rẩy như sắp khóc: "Không, em sẽ khỏe lại thôi. Đi, anh đưa em đi bệnh viện..."

Y nhìn anh khóc mà lòng quặn thắt, cảm nhận được dòng chất lỏng dính nhớp đặc sệt, y cười khổ. Chắc có lẽ không kịp mừng sinh nhật anh ấy rồi.

Y ngước lên nhìn Minh Viễn vẫn đang run rẩy, lẩm bẩm tựa như điên rồi, anh ấy luôn miệng nói "Tiểu Đình, em sẽ không sao cả." Y biết, điều này đã gây nên cú sốc thật lớn với anh ấy.

Cảm nhận được dòng máu nóng ấm đang không ngừng chảy ra khỏi cơ thể mang theo từng tia sinh mệnh của mình, Đình Hoa đau đớn bật khóc.

Miệng dặn dò lời nói cuối cùng với anh ấy: "Hứa với em, chăm sóc... sức khỏe cho... hức, thật tốt. Đừng... có... làm gì dại dột. Được không...?"

Trần Minh Viễn liên tục gật đầu với cậu, bây giờ dù Đình Hoa có đưa ra yêu cầu vô lí thế nào, anh đều sẽ chấp nhận: "Được, được, được. Anh đều đồng ý với em chỉ cần em đừng bỏ anh lại một mình. Cầu em...."

Đây là lần thứ hai trong đời Đình Hoa thấy anh khóc. Khóc vì y.

Y thầm nghĩ, sắp đi rồi, có những giọt nước mắt này của anh là đủ rồi. Y không hối tiếc gì nữa. Có lẽ tiếc nuối duy nhất là không được trải qua hết đời với anh ấy, đầu bạc răng long mà thôi.

"Em... yêu anh... ông xã."

"Không, không...... Em nói dối, em nuốt lời, em lừa anh đúng không? Anh biết em nói dối mà, anh không tin đâu... ư..."

Y gắng gượng không nổi nữa, khép mắt lại.

Hình ảnh cuối cùng trong mắt Đình Hoa là Trần Minh Viễn, anh ấy liên tục gào lên, anh ấy... khóc.

Cầu mong kiếp sau hai ta còn có thể bên nhau lần nữa. Yêu anh, Minh Viễn.
.
.
.
.
.
Mưa rơi.

Cứ rơi mãi không ngừng.

Mưa rơi như tiếc nuối cho đôi tình nhân ấy.

Đôi tình nhân chỉ cầu bên nhau đến đầu bạc răng long mà không thành.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

  ● TOÀN VĂN HOÀN ●

P.S:  Cuối cùng cũng đã đi được đến cuối đường rồi, bộ truyện đầu tay của tôi cũng đã khép lại.

Ai, lần đầu viết truyện còn non tay lắm, sau này tôi sẽ cố gắng nhiều hơn nữa.

Cám ơn vì đã đọc.

|14.02.2018 - 05.06.2018|

|明明 :>>>|

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net