Chương 114 - Núi lửa Trì bùng nổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần lễ này, chuyện Trì Sính hối hận nhất, chính là tối hôm đó vì muốn Ngô Sở Úy chủ động mở cửa nhào tới, mà đã đứng ở bên ngoài đợi hơn ba tiếng đồng hồ. Nếu không chơi trò thâm sâu, không chơi trò phiến tình, đạp cửa vào trước, thì ba tiếng đồng hồ này đủ để cho hắn làm xong chuyện, cũng không đến mức rơi vào cảnh ngộ hiện nay.

Chuyện bi ai nhất trong đời người chẳng ngoài người mà bạn muốn ngủ đúng lúc là người bạn thích.

Gấp? Cũng phải nhịn!

Bây giờ không thể dùng cầu lửa để hình dung Trì Sính nữa, nên dùng mặt trời, thấy cái gì cũng muốn "đốt".

Thứ bảy thức dậy sớm, Cương tử cùng Trì Sính đi làm việc, đi ngang một sạp đồ ăn sáng, Cương Tử đậu xe bên đường, nói với Trì Sính: "Tôi đi mua đồ ăn sáng, cậu ăn cái gì?"

Trì Sính hờ hững nói: "Mua cho cậu là được, tôi ăn rồi."

Năm phút sau, Cương Tử mang túi lên xe, tay trái lấy một cây dầu cháo quẩy khỏi túi, tay phải rút ra hai trái trứng gà, hai tay hợp lại như thế, đường nét của vật nào đó liền hiện ra.

Trì Sính dùng khóe mắt đảo qua, mầm lửa xao động trong người bắt đầu tác nghiệt, trực tiếp nổ lên đến chân mày.

Cương Tử cảm thấy cường quang dị thường từ bên cạnh bắn tới, nhịn không được quay đầu liếc Trì Sính một cái, thấy ánh mắt tên này đang bừng bừng lửa, thiêu đốt đồ ăn trong tay mình, giống như một con mãnh hổ đã đói khát nhiều ngày.

"Cái này, hay cậu cũng ăn một chút đi?"

Trì Sính quay đầu đi, hoàn toàn không để ý đến.

Cương Tử nhét dầu cháo quẩy vào miệng, còn chưa kịp cắn, hai ánh mắt nóng bỏng đó lại bắn qua, Cương Tử ngậm dầu cháo quẩy quay đầu qua, trong lòng run lên.

Đây... đây là ánh mắt gì vậy?

Ngậm hơn một phút đồng hồ, quai hàm cũng đau nhức, nhưng lại không dám cắn xuống, cứ cảm thấy ăn thứ này không yên tâm.

Cương Tử không mấy nắm chắc, chỉ đành hỏi tiếp: "Cậu rốt cuộc có ăn sáng hay chưa?"

Trì Sính lại dời ánh mắt đi.

Cương Tử vội nhân lúc này nhai nuốt thật lẹ, muốn mau chóng ăn xong, tránh lại bị Trì Sính nhìn chằm chằm nữa. Nhét xong dầu cháo quẩy lẫn trái trứng, hai hàm răng hoạt động miệt mài, khi nhai đồ vô ý liếc mắt sang bên cạnh, chỉ một cái nhìn, khiến hắn bị nghẹn.

Đũng quần Trì Sính lúc này đã dựng lên rồi.

Nếu là người đàn ông khác, đột nhiên thấy một vài thứ gây kích thích, bên dưới nổi phản ứng, che che giấu giấu liền qua. Nhưng cái thứ của Trì Sính thì thật sự là không cách nào che giấu, khi ở vào trạng thái bình thường nó đã cùng trình độ với lúc người khác cần phải che giấu, vậy nếu nó ở vào trạng thái hùng dũng, thế thì độ hiển hách đó không cần nói cũng biết.

Cương Tử không thoải mái thanh giọng, trong lòng lo ngại.

Sao Trì Sính lại lên hứng vào lúc này?

Phải nói trong xe này không có cái gì kích thích đến hắn mà?

Giả đò nhìn xung quanh, lại chạm đến ánh mắt của Trì Sính, đi theo ánh mắt hắn, cúi đầu thấy trái trứng trong tay mình. Lại liên tưởng đến dầu cháo quẩy vừa rồi, còn lúc mình ngậm dầu cháo quẩy, đôi mắt khác thường của Trì Sính.

Má... không đến mức đó đi?... Mặt Cương Tử đen thui.

Đàn ông nhìn bữa sáng cũng có thể nổi phản ứng, này là đói khát đến trình độ nào rồi?

Cương Tử triệt để mắc nghẹn quả trứng cuối cùng, cả đường đi đều nấc cụt. Sau đó lên đường cao tốc rồi, chiếc xe chạy bình ổn, cuối cùng nhịn không được mở miệng.

"Cậu và Ngô Sở Úy vẫn còn bên nhau chứ?"

Trì Sính nhún vai nhướng mày: "Nghe ý của cậu là mong chúng tôi chia tay?"

"Không." Cương Tử vội bổ sung một câu, "Chỉ tùy tiện hỏi thôi."

Trì Sính không nói gì, ánh mắt nóng bỏng như sắt đun đảo qua cái mông của con chó mẹ vẫn luôn lắc lư bên ngoài.

Cương Tử vừa nấc cụt vừa nói đùa: "Chắc không đến mức đó đi?"

Trì Sính không hiểu ý của Cương Tử.

Cương Tử hất cằm, ám thị đũng quần của Trì Sính.

Trì Sính lạnh giọng: "Nếu không để chạm vào, cậu nói xem có đến mức đó không?"

Cương Tử lại nấc cụt: "Tại sao không cho chạm?"

Trì Sính không hề che giấu: "Chê tôi bẩn."

Cương Tử kinh ngạc nhìn miệng Trì Sính, rất khó tin lời này nói ra từ miệng hắn. Trì Sính bị người ta chê? Sao giống trò đùa vậy? Nhưng nhìn sắc mặt Trì Sính, thật sự không phải trò đùa. Bị giật mình không nhẹ, Cương Tử lập tức hết nấc cụt.

Lại một đoạn đường, Cương Tử đánh bạo hỏi: "Tại sao cậu ta chê cậu?"

Trì Sính đốt một điếu thuốc, hung tợn rít vài lần, nét mặt sốt ruột được giấu trong làn khói trắng, âm thanh thấp trầm khàn khàn, lộ ra ngọn lửa nồng đậm.

"Chuyện cũ bị lật ra."

Cương Tử như rút gân phun ra một câu: "Chắc không phải là gặp báo ứng rồi chứ?"

Con ngươi Trì Sính co rút: "Cậu nói gì?"

Cương Tử dại ra, nhanh chóng lắc đầu: "Cái gì cũng không nói."

"Cậu lặp lại hai chữ sau chữ 'gặp' lần nữa coi."

Cương Tử, "..."

Lái xe đến khu trung tâm, Trì Sính đảo mắt nhìn một tiệm thuốc, bảo Cương Tử dừng xe.

"Vào tiệm thuốc đó lấy chút thuốc cho tôi." Trì Sính nói.

Cương Tử cố gắng kéo khóe miệng bị thương, hỏi: "Lấy thuốc gì?"

"Thuốc giảm ham muốn."

"Có loại thuốc này sao?" Cương Tử tràn đầy hoài nghi.

Trì Sính không biểu cảm nói: "Cậu vào hỏi thầy thuốc, nếu thật sự không có, thì xem có loại thuốc nào có tác dụng phụ như thế này, chẳng hạn dẫn đến tính dục suy giảm, công năng suy kiệt hay không."

Cơ thịt trên mặt Cương Tử co giật vài cái, hắn lần đầu tiên nghe có người lấy tác dụng phụ trị bệnh.

Năm phút sau, Cương Tử trở về, hai tay trống không.

Ngồi trong xe, áy náy nói với Trì Sính: "Thầy thuốc nói rồi, muốn giảm ham muốn, chỉ có thể áp dụng cách phẫu thuật và thuốc để thiến."

Trì Sính: "..."

Trầm mặc mấy giây, Cương Tử lấy ra một bình thuốc ngủ trong túi.

"Thầy thuốc còn nói, nếu thật không được, thì uống cái này cho trấn định đi, nếu lửa nhỏ thì có thể uống vài viên, uống xong lập tức có thể ngủ ngay. Nếu lửa lớn thì có thể uống một bình, đời này sẽ không còn bị chuyện này phiền nhiễu nữa."

...

Tối đến, Cương Tử lại cùng Trì Sính ra ngoài gặp khách.

Đối phương là bạn học cũ của Trì Sính, bình thường không liên lạc nhiều, vì nghe nói công ty của họ đang làm một hạng mục lớn, cần có một lượng lớn thiết bị LED, cho nên muốn thu xếp chuyện này.

Người này cũng không biết nghĩ sao, điểm danh muốn đến câu lạc bộ khiêu vũ Hào Đế để nói chuyện, Trì Sính là bên mời cũng không tiện cự tuyệt.

Trước khi xuống xe, Cương Tử tràn đầy lo lắng liếc nhìn đũng quần của Trì Sính một cái.

"Cậu đang như vậy, đi vào có tiện không?"

Trì Sính sầm mặt mở cửa xe, bước xuống.

Cương Tử cố ý gửi tin nhắn cho Ngô Sở Úy.

Lúc này Ngô Sở Úy đã ăn uống no say, nhàn tản vô sự, cũng đang lăn qua lăn lại trong phòng ngủ. Lạnh nhạt Trì Sính một tuần lễ rồi, lửa trong lòng cũng tiêu đi gần hết, lửa trên người cũng theo đó mà đến. Trước đó nói chuyện hung tàn bao nhiêu, hiện tại lại thấy hối hận, nhưng thực sự không bỏ được mặt mũi, nên cứ kéo dài như thế.

Nếu Khương Tiểu Soái có ở đây thì tốt rồi, còn có thể chỉ cho mình một con đường sáng, ôi... Khương Tiểu Soái chạy đi đâu rồi chứ? Sao lại biến mất vô thanh vô tức như vậy?

Đang cân nhắc, di động vang lên âm báo có tin nhắn.

Ngô Sở Úy giật mình, âm thầm chờ đợi gì đó.

Kết quả, tin nhắn là do Cương Tử gửi đến.

"Đại Chí à! Tôi và Trì Sính đã đến câu lạc bộ khiêu vũ Hào Đế rồi, lúc nào thì cậu đến?"

Ngô Sở Úy còn chưa hiểu là chuyện gì, lại có một tin nhắn đến.

"Xin lỗi, xin lỗi, gửi lộn người rồi."

Hai tin nhắn đọc liên tục, Ngô Sở Úy lập tức hiểu ra, mầm lửa trong lòng xoèn xoẹt cháy lên.

Má!! Lại chạy đến chỗ đó???!!! Biết ngay anh chịu không nổi mà!! A a a a!! Tôi muốn làm thịt con chó đực phát tình khắp nơi nhà anh!! Phải đi bắt cái thứ dám tông cửa lao ra đó.

Thấy Trì Sính, nhóc lẳng lơ vui muốn chết, đi sát theo mông Trì Sính, dính người ta như ruồi, đuổi cũng đuổi không đi. Tên bạn học cũ cũng là người biết chơi, gọi một đám tuấn nam mỹ nữ vào phòng, vừa hát vừa nhảy, vô cùng náo nhiệt.

Nhóc lẳng lơ tìm đủ cách cám dỗ Trì Sính, cởi sạch chỉ chừa lại một cái quần lót chữ T, lắc mông nhảy nhót, thỉnh thoảng quay đầu ném mị nhãn. Nếu đổi lại là Ngô Sở Úy, Trì Sính sớm đã dựng thẳng đâm vào.

Còn mấy tuấn nam mỹ nữ khác cũng đang âm thầm đánh chủ ý với Trì Sính, chỉ là không có ngang nhiên như nhóc lẳng lơ đó mà thôi.

Hơn mười phút sau, Ngô Sở Úy mang theo một đám người xông vào câu lạc bộ.

Vì Cương Tử đã đánh tiếng với bảo vệ từ trước, cho nên sau khi xông vào cả đường đều thông thuận không bị trở ngại, Ngô Sở Úy chạy thẳng đến phòng mà Trì Sính đang ở, không nói hai lời, đạp mở cửa.

"Mùi vị thịt người" nồng nặc ập vào mũi.

Bên trong phải nói là náo nhiệt!

Ăn mặc kiểu nào cũng có, trên sô pha, trên bàn trà, trong sảnh khiêu vũ... đâu đâu cũng tản loạn quần áo. Tư thế nào cũng có, đứng có, vặn có, ngồi có, nằm có... nổi bật nhất chính là nhóc lẳng lơ kia, khi ánh mắt Ngô Sở Úy lao vào, mông người ta đang xoay, đã có thể vặn ra hoa rồi.

Cửa bị đá ra, chớp mắt căn phòng chìm vào yên tĩnh, vẻ mặt tất cả mọi người đều cứng lại vào một phút trước. Ngoại trừ Trì Sính vẫn ngồi vững vàng trên sô pha, làm như không thấy cơn giận của Ngô Sở Úy.

Rất nhanh, đám người ào vào phòng, bắt đầu đánh đấm.

Chẳng qua so với gây chuyện, những người này có trật tự hơn nhiều, không phá đồ, chỉ đánh người, hễ là ai ăn mặc ít vải, ánh mắt không nghiêm chỉnh, đều đánh cho một trận.

Cương Tử canh ngoài cửa, làm yên lòng nhân viên công tác bên ngoài.

"Không sao, chỗ nào bị hư hại chúng tôi sẽ đền."

Ngô Sở Úy đi thẳng đến trước mặt Trì Sính, đạp nhóc lẳng lơ ngã khỏi sô pha, vớ lấy một sợi dây nịt quất mạnh hai cái lên cặp mông đó, nhóc lẳng lư thét lên chói lói.

"Cậu không phải muốn ăn quất lắm sao? Không phải thích trưng mấy vết thương trên mông lắm sao? Được, hôm nay ông thêm cho cậu hai đường, tranh thủ quất cho cậu một chữ "tiện", để lần sau cậu vặn càng thêm hình tượng."

Nói xong lại quất bốp bốp vài cái, trên thực thế Ngô Sở Úy không nhẫn tâm ra tay quá mạnh, lực đạo kém xa Trì Sính. Nhưng nhóc lẳng lơ lại kêu rất máu lửa, khóc hu hu, vừa khóc vừa nói với Trì Sính.

"Trì thiếu, cứu em với."

Trì Sính đáp cho một ánh mắt an ủi, hiện tại cậu nhịn trước đi, về nhà tôi giúp cậu quất cậu ta.

Ngô Sở Úy cuối cùng cũng giải hận, đứng lên quát với đám người kia.

"Đừng đánh nữa!"

Sau đó, hung hãn kéo Trì Sính khỏi sô pha, nói với người trong phòng.

"Các người nhìn cho rõ, đây là người của tôi!"

Vừa nói xong, cả căn phòng đều yên tĩnh, nham thạch trong mắt Trì Sính lặng yên vô thức trào lên, ngọn núi lửa đang ấp ủ bùng nổ.

Ngô Sở Úy lại buông lời.

"Hai vợ chồng chúng tôi vĩnh biệt các vị, xin lỗi không thể bày tỏ nỗi hổ thẹn sâu sắc gì. Các người mau nhìn anh ta thêm vài cái đi, bước ra khỏi cánh cửa này, các ngươi không còn cơ hội thấy anh ta nữa đâu."

Nói xong, hỏa tốc kéo Trì Sính ra ngoài, mẹ nó, một ánh mắt cũng không thể tiện nghi các người!

Trước khi lên xe, Trì Sính cố ý hỏi: "Đây là có ý gì?"

"Về nhà tạo bằng chứng! Má nó, không có bằng chứng ra ngoài thật không yên tâm."

Sau đó, núi lửa Trì bùng nổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net