Chương 134 - Thật không yên tâm được chút nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười giờ sáng thứ bảy, chuyến bay của Ngô Sở Úy cất cánh.

Cả khoang hạng nhất chỉ có tám chỗ ngồi, cách nhau rất rộng, có đủ không gian hoạt động, rất tiện bắt chuyện.

Ngồi bên cạnh Ngô Sở Úy chính là một cô nàng theo dạng giàu có xinh đẹp điển hình, từ lúc lên máy bay tới giờ, đã có ba hành khách nam đi qua rồi. Còn lại hai vị ngồi yên không làm bậy, một là cụ già, lên chưa bao lâu đã ngủ, còn lại chính là Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy đảo mắt liếc nhìn cô nàng, quả thật rất xinh đẹp, không giống Nhạc Duyệt xinh đẹp đến gai mắt, cô nàng này trông rất thoải mái rất tự nhiên. Tính cách thì yên tĩnh ôn hòa, khí chất xuất chúng nhưng không cao ngạo, tràn đầy cảm giác thân thiết. Bất luận hành khách nam nào bắt chuyện với cô, cô đều lịch sự đáp lời.

Ngô Sở Úy rất thích dạng phụ nữ này.

Nhưng cũng chỉ đảo mắt nhìn mà thôi, tiểu sắc quỷ trong lòng đã có Trì lão gia trấn áp, nào dám tùy tiện tác nghiệt.

Thật ra khi Ngô Sở Úy đánh giá cô nàng giàu có xinh đẹp kia, cô ta cũng len lén đánh giá y.

Âu phục ủi phẳng phiu, cà vạt thắt hoàn mỹ không lệch, móng tay cắt sạch sẽ gọn gàng... cho dù chẳng có liên quan gì với Ngô Sở Úy, toàn là do Trì Sính trang hoàng cho, nhưng với cô ta mà nói vẫn là rất hưởng thụ.

Cô cũng thích dạng đàn ông làm việc kín kẽ, tính cách trầm ổn, chú trọng đến từng chi tiết nhỏ thế này.

Cả năm bay tới bay lui, không biết bị người ta bắt chuyện bao nhiêu lần, nhưng chủ động bắt chuyện với người khác, đối với cô nàng vẫn là lần đầu tiên.

"Đồng hồ của anh rất độc đáo."

Ngô Sở Úy hơi kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn cô.

"Cô đang nói tôi sao?"

Cô nàng cười gật đầu, nói chuyện từ tốn chậm rãi, nghe mà chân Ngô Sở Úy cũng muốn tê đi.

"Có thể tháo ra cho tôi xem thử không?"

Chuyện này nếu diễn ra trên xe lửa màu xanh, một bà mập nhe hàm răng ngả vàng còn dính cọng hẹ hỏi y: Có thể cho tôi xem thử chút không? Ngô Sở Úy thân là thằng béo khẳng định sẽ thô giọng đáp một câu: Hàng chợ trời, có gì mà xem?

Nhưng đổi địa điểm, đổi người, đổi đồng hồ, Ngô Sở Úy lập tức biểu hiện ra thái độ tốt đẹp. Không nhanh không chậm tháo ra, lịch thiệp đưa vào tay cô nàng, không nói thêm một câu, bình tĩnh ngồi lại chỗ cũ.

Qua một lát, cô nàng trả đồng hồ lại.

"Cảm ơn."

Ngô Sở Úy nhận được là hai thứ, trừ đồng hồ, còn có một tấm card nhỏ viết số di động.

Mẹ ơi, đây không phải là bức mình phạm tội sao?!!

Nhân tố tà ác gào thét trong lòng, trên mặt thì vẫn thản nhiên bình ổn, cũng nói số của mình cho đối phương. Nhìn như là một cách hồi đáp tùy ý theo phép lịch sự, thật ra lại không khác gì cố ý, cố ý yy luôn cả quần lót mà người ta mặc bên dưới là màu gì.

Vừa xuống máy bay, còn chưa kịp tạm biệt cô nàng, điện thoại của Trì Sính đã đến.

"Đến rồi sao?"

Ngô Sở Úy thầm nghĩ: Tính giờ thật chuẩn.

"Tôi đã ủy thác bạn đến đón cậu, lát nữa sẽ gửi số di động của cậu ta cho cậu, cậu tự liên hệ với cậu ta. Ở Hạ Môn cậu ta quen biết rất rộng, cũng rất rành rẽ doanh nghiệp tại đó, mấy hôm tới cậu ta sẽ dẫn cậu đi."

Nói xong, trực tiếp cúp máy.

Ngô Sở Úy không khỏi lầm bầm, ra khỏi cửa còn tìm người trông chừng.

Trì Sính chính là không thể yên tâm nổi với con chó đực đó, đi đến đâu cũng phải buộc chặt.

Vừa ra cửa đón, bạn của Trì Sính đã đứng gần đó đợi y, trông khoảng chừng hơn ba mươi, mặt vuông vức, có vẻ là người rất thành thật. Hắn cầm hành lý của Ngô Sở Úy, dẫn y ra bãi đỗ xe.

Anh bạn này ít nói, từ lúc Ngô Sở Úy lên xe đến khi xuống xe, tổng cộng chỉ nói hai chữ.

"Đến rồi."

Sau đó đưa cho Ngô Sở Úy một tấm danh thiếp, rồi lái xe đi.

Ngô Sở Úy trọ ở một khách sạn sân vườn trên biển, sau khi sắp xếp đồ đạc, nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ rồi, nên đi ăn cơm. Vừa ra khỏi cửa khách sạn, đã nhận được tin nhắn, nhìn lại, chính là do cô nàng kia gửi đến.

Tiểu tâm can của Ngô Sở Úy đập thình thịch.

"Tôi thuê phòng ở khách sạn Trung Hạ, nếu tiện, ra ngoài cùng ăn cơm đi."

Ngô Sở Úy nhìn quanh, mắt chăm chăm nhìn vào hai chữ "Trung Hạ" ở tòa nhà đối diện, cõi lòng run lên.

Đây, đây, đây... cũng quá thuận tiện rồi, nha đầu kia là do Trì Sính phái đến để khảo nghiệm mình sao?

Nghĩ đến buổi chiều cần dùng toàn bộ thời gian để làm chuyện công, Ngô Sở Úy vẫn áp chế trái tim xao động, thời khắc ghi nhớ mục đích mình đến đây, tuyệt đối không thể vì nhỏ mà mất lớn.

Thế là cắn răng đáp lại: "Để tối hãy nói đi, bây giờ tôi có việc gấp phải làm."

Kết quả, anh bạn mới đi không lâu lại lái xe về, đưa cho Ngô Sở Úy một cái túi, bên trong là mấy hộp cơm, là hắn vừa mới đến tiệm cơm đặc sắc tại bản địa mua về.

"Lần trước Trì Sính đến Hạ Môn chúng tôi cùng đến đó ăn cơm, cậu ta nói mùi vị mấy món này không tồi, bảo tôi mua qua cho cậu nếm thử."

"Khách sáo quá." Ngô Sở Úy cảm thấy ngại ngùng, "Biết trước như vậy, tôi nên đi ăn cùng anh."

"Hôm nay gió rất lớn, có thể sẽ có mưa, cậu mới từ Bắc Kinh qua, vẫn nên ít ra ngoài là hơn."

Lúc này, Ngô Sở Úy đặc biệt thấy may mắn vì mình không nóng đầu chạy theo cô nàng kia, nếu mà để Trì Sính biết được, chắc chắn sẽ đuổi giết đến tận Hạ Môn.

Buổi chiều, Ngô Sở Úy được bạn tốt của Trì Sính đi kèm đến những doanh nghiệp khá có tiếng gần đó, nhận được tiếp đón nhiệt tình. Sau đó người anh em này cũng nói nhiều hơn, tám rất nhiều chuyện liên quan đến lịch trình phát triển và kinh nghiệm của doanh nghiệp, nói rành mạch rõ ràng, giống như là chuyên gia kinh tế học, được Ngô Sở Úy kính ngưỡng.

Hai người đang nói chuyện vui vẻ, điện thoại của anh ta vang lên, sau khi cúp máy thì nói với Ngô Sở Úy: "Thật ngại quá, chỗ tôi có chút chuyện, cậu cứ tùy tiện đi xem trước, lát nữa gọi điện cho tôi, tôi đến đón cậu."

Ngô Sở Úy vội xua tay, "Không cần làm phiền đâu, lát nữa tôi tự đón xe về, anh cứ đi lo chuyện của mình đi."

Anh bạn đó vừa đi, di động của Ngô Sở Úy lại vang lên.

"Bảy giờ tối, tiệm cà phê Thanh Uyển, tôi đợi anh."

Gió biển ập vào mặt, tim Ngô Sở Úy cũng nhấp nhô theo nước biển. Đã mời lần thứ hai rồi, nếu còn không đồng ý với người ta, vậy thiếu tình người quá đi? Dù sao mình cũng là một tổng giám đốc, sao có thể không có phong độ vậy được?

Thế là, che đậy suy tính trong lòng, đáp lời rất kín kẽ.

Vốn định trực tiếp đón xe qua, sau đó thấy vẫn còn sớm, không bằng dạo phố, đến sớm quá ngược lại sẽ thể hiện mình không đủ trầm ổn. Thế là dạo rồi dạo, lại dạo đến một tiệm cắt tóc.

Nhìn thợ cắt tóc đẹp trai múa may cây kéo trong tay, Ngô Sở Úy ngứa ngáy trong lòng.

Hiện tại Trì Sính đã cho phép y để tóc rồi, nhưng để kiểu tóc nào vẫn phải nghe theo Trì Sính, Ngô Sở Úy thật ra không mấy vừa lòng với kiểu tóc hiện tại, chính là có xúc động muốn phá bỏ trói buộc, tự mình làm chủ.

Thế là, bước vào tạo một kiểu tóc tạm thời, nghĩ sau khi gặp mặt thì gội lại như cũ là xong, thuần túy là cho đỡ nghiện.

Cô nàng kia đến tiệm cà phê trước, ngồi ở một góc an tĩnh đợi, khi Ngô Sở Úy bước vào cửa cô ta cũng chưa nhận ra, cho đến khi Ngô Sở Úy ngồi xuống cười với mình, cô nàng mới kinh ngạc phát hiện đây chính là người mình đang đợi.

Ngô Sở Úy uốn tóc lên, tuy chỉ uốn một tí, nhưng uốn theo tầng. Phối hợp với ngũ quan lập thể, đôi mắt to đen nhánh, liền có phong phạm soái ca Châu Âu, hơn nữa không hề có cảm giác không phù hợp.

"Sao thế?" Ngô Sở Úy hỏi.

Cô nàng cười ngọt ngào, "Không, kiểu tóc này rất hợp với anh."

Nói xong, lấy di động ra chụp.

Từ sự chú ý nhận được lúc đi trên đường đến việc cô nàng chụp hình, Ngô Sở Úy đã nhìn ra, kiểu tóc đúng quy củ, vừa xưa về quê mà Trì Sính bắt y để, chính là ngang nhiên bóp chết mị lực cá nhân của y.

...

Mấy hôm nay quả thật phải đi xã giao quá nhiều, mấy bữa cơm to nhỏ gì Trì Sính đều từ chối, nhưng hôm nay hắn không thể không đi. Vì trên bàn cơm có ba hắn, còn có mấy vị lãnh đạo cấp cao, trong đó cũng bao gồm ba của Quách Thành Vũ.

Đương nhiên, Quách Thành Vũ khẳng định cũng phải đi, đây là tiết mục mà cuối năm nào cũng phải diễn.

Vì có chuyên xe đưa đón, Cương Tử không cần phải lái xe cho Trì Sính, nhưng Trì Sính đã quen có hắn đi theo, cho nên hắn và Trì Sính cùng ngồi ở băng ghế sau. Trì Sính trầm mặc hút thuốc, hắn ở bên cạnh lướt weibo, vô tình lướt nhìn tin mà Lý Vượng chuyển tải.

Sau đó, nghẹn họng.

Lén liếc mắt nhìn gương mặt lạnh lùng của Trì Sính, nhanh chóng ấn sang trang sau.

Cương Tử thấy được, chính là tấm hình mà cô nàng kia chụp cho Ngô Sở Úy.

Phải nói chuyện này rất trùng hợp, Ngô Sở Úy diễm ngộ không phải ai khác, chính là đóa hoa sen trắng trong vòng thiên kim của Bắc Kinh, người theo đuổi rất đông, cô ta tùy tiện đăng một tin lên, cũng dẫn tới phản ứng không nhỏ, càng khỏi nói đến cái tin phiến tình cỡ này.

"Bất ngờ gặp gỡ bạch mã hoàng tử của tôi tại Hạ Môn, cố lên, tình yêu là phải chủ động giành lấy!"

Cương Tử không muốn chính miệng thông báo tin tức có thể dẫn đến sóng thần này cho Trì Sính, nhưng lại không muốn Trì Sính bị lừa không biết gì, thế là, hắn rất thất đức chuyển tải.

Trên bàn cơm, Quách Thành Vũ và Trì Sính ngồi đối diện, không biết có phải là do tác dụng tâm lý không, từ sau khi nói chuyện với Khương Tiểu Soái lần đó, Quách Thành Vũ nhìn Trì Sính thế nào cũng thấy khó chịu. Đương nhiên, từ lâu Trì Sính thấy Quách Thành Vũ là đã khó chịu.

Thế là, hai người liền khó chịu nhìn nhau nhiều lần.

Di động của Quách Thành Vũ báo có tin weibo mới, thứ Lý Vượng chuyển tải, hắn căn bản không hứng xem. Nhưng Cương Tử chuyển tải, hắn phải xem thử.

Sau đó, bình tĩnh đặt di động xuống, nhìn Trì Sính một cái với ánh mắt đầy thâm ý.

Không hổ là đối thủ sống còn nhiều năm, một ánh mắt của Quách Thành Vũ, đã khiến Trì Sính cầm di động đăng nhập vào weibo.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, ánh mắt Trì Sính chưa từng rời khỏi màn hình di động.

Chỉ nếm một chút rượu nổi tiếng, mà giờ hiệu lực thật đủ.

Con chó đực này, đúng là không làm sao yên tâm cho được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net