Chương 144 - Quả nhiên biết hưởng thụ cuộc sống hơn tôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một hành vi gọi là leo lên đầu lên cổ, Ngô Sở Úy chính là người phát ngôn tốt nhất cho hành vi này.

Bắt đầu từ tối hôm đó ngủ gục trên bàn viết, Trì Sính giúp y hoàn thành công việc còn sót lại, Ngô Sở Úy liền ngày ngày giở lại trò đó. Chỉ cần ngồi trước bàn viết một hồi, chưa đến mười phút đã nhắm mắt lại. Sau đó được Trì Sính ôm lên giường, đợi Trì Sính đi khỏi giường, đôi mắt đen bóng đó liền bắt đầu xoay xoay trong mí mắt, lộ ra tia gian xảo.

Bàn tính của Ngô Sở Úy gõ rất vang, Trì Sính giúp y "tăng ca", vừa có thể cho y được nghỉ ngơi đầy đủ, còn có thể ngăn chặn bữa "tiệc lớn" mà tên họ Trì nào đó mỗi đêm đều phải ăn.

Trước kia ban ngày là bận thật, thực sự làm không hết công việc mới mang về nhà, bây giờ rảnh rồi, có thời gian rảnh cũng không lo làm việc chính, cả ngày đến tối cứ chuồn xuống nhà kho dưới hầm, cố ý giữ lại công việc đến tối cho Trì Sính làm.

Sự thật chứng minh, Trì Sính có chí tiến thủ hơn Ngô Sở Úy nhiều.

Chỉ vì một câu nói "anh chắc chắn không chỉnh lý được" của Ngô Sở Úy, Trì Sính liền xem sách hơn một tuần lễ, thuộc như cháo chảy toàn bộ tư liệu sản phẩm mà công ty Ngô Sở Úy đã chỉ dẫn và mới nghiên cứu ra.

Cho nên hôm đó ngôn luận nghịch thiên mà Lý Chi Linh phun ra cũng có một phần là đúng, Trì Sính quả thật cải tà quy chính rồi, chẳng qua không phải vì cô ta, mà vì một yêu tinh tà ác khác, cải "chính" lại bản thân mình.

Liên tục hơn một tuần lễ, mỗi ngày Ngô Sở Úy đều có thể nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.

Tinh thần dưỡng đủ rồi, ngủ no say rồi, hai hôm nay Ngô Sở Úy bị ôm lên giường, trong lòng không còn trộm vui nữa. Giơ ngón tay lên đếm đếm, hơn một tuần lễ không bị "gậy to" hầu hạ rồi, có chút ngứa ngáy.

Thế là, hôm nay Ngô Sở Úy đặc biệt hoàn thành nhiệm vụ tại công ty, hai tay để không về nhà.

Ăn cơm xong, chủ động hỏi Trì Sính: "Có muốn cùng tắm không?"

Trì Sính nói: "Tôi đợi trước khi ngủ mới tắm."

Ngô Sở Úy nói: "Hôm nay lại không cần anh phải thức khuya làm việc nữa."

"Tôi đã quen ngủ trễ rồi, cậu tắm trước đi."

Ngô Sở Úy không tiện nói thêm gì, một mình vào phòng tắm, khi tắm liền làm cho tiểu kim điểu cứng lên, vuốt ve cả buổi vẫn chẳng được gì, cuối cùng trùm áo choàng tắm rộng rãi ra ngoài, mắt nhìn chằm chằm vào Trì Sính, mông đặt mạnh xuống giường, tạo ra tiếng vang trầm đục.

Kết quả, Trì Sính không chút phản ứng, đặc biệt bình tĩnh ngồi trước bàn xem sách.

Ngô Sở Úy đã leo lên giường từ sớm, thực sự rảnh quá không có gì làm, chơi đấu địa chủ hết mấy tiếng, thua sạch năm hạt đậu vàng, Trì Sính vẫn chưa lên giường.

Ngô Sở Úy đợi không nổi nữa, thúc giục: "Ngủ sớm một chút đi, thức khuya nhiều không tốt cho sức khỏe."

Trì Sính đáp lại: "Tôi đã quen trước khi ngủ phải làm chút gì đó, nếu không ngủ không ngon."

"Chúng ta có thể làm chút gì khác mà!" Ngô Sở Úy ám thị.

Trì Sính vẫn lật sách của mình, không đáp lại cái gì.

Ngô Sở Úy bĩu môi, thật mất hứng, quay người đi tiếp tục đợi, đợi hơn hai tiếng, đã sắp mê mang ngủ mất, mới cảm thấy được bên giường lay động.

Hé mắt ra nhìn, thấy Trì Sính đã lên giường, lập tức tinh thần vực cao, đặc biệt vỗ vỗ Trì Sính, nhắc nhở: "Tôi còn tỉnh đó."

Trì Sính không biểu hiện ra chút vui vẻ nào, hoàn toàn thản nhiên lãnh đạm.

"Sao vẫn chưa ngủ?"

"Đang đợi anh đó!" Ngô Sở Úy nói.

Trì Sính tùy tiện hỏi: "Đợi tôi làm gì?"

"Đợi anh ngủ chung đó!" Trong mắt Ngô Sở Úy lóe lên chút ánh sáng gian tà: "Anh nói đi, chúng ta đã bao lâu không ngủ chung rồi?"

Từ "ngủ" đó đặc biệt nhấn mạnh.

Trì Sính hoàn toàn không nhìn đến Ngô Sở Úy liếc mắt đưa tình, trực tiếp nằm xuống, tay đặt lên trán Ngô Sở Úy vuốt một chút, nói: "Vậy thì cùng ngủ thôi."

Sau đó, tắt đèn.

Trì Sính đưa lưng về phía Ngô Sở Úy, tiếng thở dốc sau lưng đặc biệt thô, hệt như đang nằm cùng với một con bò.

Qua một lát, Ngô Sở Úy vẫn không ngủ được, đẩy Trì Sính một cái, hỏi: "Anh ngủ rồi hả?"

"Chưa."

Ngô Sở Úy lật Trì Sính lại, bản thân cũng xoay người qua, nhìn Trì Sính nói: "Anh lấy ngón tay viết chữ lên lưng tôi, anh viết tôi đoán, xem chúng ta có ăn ý không."

Đêm khuya không ngủ còn chơi cái này, là đàn ông có jj thì đều hiểu là chuyện gì, Trì Sính có thể không biết sao? Nói cách khác, nghẹn nhiều ngày như thế hắn có thể không muốn sao? Nhưng muốn thì muốn, nguyên tắc nên có vẫn phải có.

Cậu muốn lạnh nhạt tôi thì lạnh nhạt tôi? Muốn mệt tôi thì mệt tôi? Nghĩ thật đẹp!

Trì Sính không chỉ thò tay viết, hơn nữa ngón tay vạch rất có kỹ thuật, lực đạo nắm giữ thích hợp, chữ viết cũng rất mạnh mẽ.

Ngô Sở Úy tê hết cả lưng, cổ họng nóng cháy hỏi: "Viết chữ 'thao' đúng không?"

Không ngờ, đầu bị cú một cái.

"Nghĩ cái gì đó? Viết chữ 'xô', 'xô' của xô đẩy." (Cách viết của hai chữ khá tương tự)

Ngô Sở Úy vừa lúng túng vừa tức giận, cảm thấy bị Trì Sính trêu chọc, tên này nhất định là cố ý.

Nghĩ thế, Ngô Sở Úy lại lật Trì Sính qua, nói: "Tôi viết anh đoán."

Trì Sính rất tự biết mình, hắn biết một khi Ngô Sở Úy thò ngón tay lên lưng mình, nhất định là một mồi lửa châm lên, cuối cùng cháy thành biển lửa.

Thế là, Trì Sính trực tiếp ấn cổ tay Ngô Sở Úy lại, nói: "Cậu khỏi viết, tôi trực tiếp đoán cậu muốn viết cái gì luôn."

Ngô Sở Úy gật đầu: "Vậy anh đoán đi."

Trì Sính phun ra ba chữ rất rõ ràng.

"Pín lừa bự."

Ngô Sở Úy bất giác kinh ngạc, má ơi! Sao lại chuẩn vậy chứ? Sao hắn biết mình muốn viết cái gì chứ? Y cũng không chịu soi gương coi thử, trên mặt mình trừ ba chữ đó ra còn gì nữa?

Cười hê hê, cố ý hỏi: "Sao anh đoán được?"

Ngô Sở Úy cho rằng Trì Sính sẽ tự nhiên nói tiếp, vì trong đầu tôi đều là cặp trứng lớn của cậu, kết quả Trì Sính chỉ bình tĩnh nói với y: "Đoán bừa."

Một cơn gió lạnh thổi qua lòng Ngô Sở Úy.

Y không nản chí, đè nửa người lên người Trì Sính, đánh bạo gọi: "Ba nuôi!"

Một cây dâm côn nện lên đầu Trì Sính, suýt nữa làm hắn ngất luôn.

Nghiêng đầu gầm lên: "Cậu tìm chết đúng không?'

Thật ra Trì Sính muốn nói, có phải cậu muốn tôi và cậu mất mạng không? Xưng hô này có thể gọi bừa sao? Có biết gọi xong hậu quả nghiêm trọng cỡ nào không? Mẹ nó ngay cả ý định đâm nát cậu tôi cũng có rồi, cho cậu dám dâm đãng với tôi!

Ngô Sở Úy bị tiếng gầm đó bức lùi ba thước, trong lòng vẫn rất không phục.

Anh cho rằng tôi thích gọi anh như thế à? Nâng bối phận cho anh anh còn không thích! Lần sau trực tiếp gọi anh là cháu trai, cháu trai!

Ngô Sở Úy khó chịu quay người đi, không để ý đến Trì Sính nữa.

Qua hơn nửa tiếng, lửa trong lòng Ngô Sở Úy cũng nguội đi rồi, đột nhiên nhớ ra một chuyện, lại quay sang hỏi Trì Sính: "Này, anh ngủ chưa?"

Trì Sính có thể ngủ được sao? Tiếng "ba nuôi" đó còn đang luẩn quẩn bên lỗ tai đây này.

"Tôi hỏi anh đó!" Ngô Sở Úy lần này rất nghiêm túc, "Anh nói xem phải làm sao chỉnh một tên đàn ông? Khiến gã muốn sống không được muốn chết không xong."

"Cậu là chỉ phương diện nào? Tinh thần hay thể xác?"

Ngô Sở Úy nói: "Thể xác, chính là khiến gã cực độ thống khổ, nhưng lại không thể nguy hại đến tính mạng gã, chỉnh xong rồi vẫn còn giống người bình thường, không thiếu tay cũng không cụt chân."

"Vậy thì dùng hình." Trì Sính nói.

Ngô Sở Úy ớn lạnh: "Dùng thế nào?"

"Kẹp gậy kẹp nhũ, cắm cọng kẽm vào niệu đạo, dùng sắt nóng bạo cúc..."

Trì Sính nói mà không đau không ngứa, Ngô Sở Úy nghe vào lại rét run sợ hãi, vội ngắt lời: "Đừng, mấy cái này huyết tanh quá, không có cái gì nhẹ một chút sao?"

"Nhẹ một chút..." Trì Sính cân nhắc, "Vậy thì chơi côn điện đi."

Ngô Sở Úy hình như thường xuyên thấy qua thứ này trong phim đen, nhíu mày nói: "Liệu có tác dụng ngược không? Tôi thấy có vài người dùng nó còn rất sướng mà."

"Cái cậu nói đó là gậy mát xa." Mắt Trì Sính đã đỏ đến hơi bất thường, "Tôi nói là côn điện."

"Có gì khác nhau chứ?" Ngô Sở Úy lộ vẻ nghi hoặc, "Không phải đều có điện sao?"

Ngón tay Trì Sính đã chọt ra một lỗ thật sâu trên ra giường, âm u nói: "Cường độ điện không giống."

Ngô Sở Úy hiểu ra, cường độ của côn điện mạnh hơn.

"Vậy liệu có bị điện giật chết không? Khi bị giật điện có đau đớn nhiều không?'

Hô hấp của Trì Sính đã nhấp nhô rất rõ ràng, giọng nói cũng càng lúc càng trầm đi cộng thêm khản đặc, "Bây giờ nó vẫn là một trong những mánh khóe mạnh mẽ để thẩm vấn phạm nhân, cậu nói xem có đau đớn không? Nối bộ phận sinh dục với cực điện, hai phút là ra được ba cân mồ hôi, hơn nữa lại không ngất xỉu, cậu có thể tưởng tượng cảm giác đó..."

Ngô Sở Úy chỉ mới nghe thôi đã đổ đầy mồ hôi lạnh, càng khỏi nói đích thân thi hành, quả nhiên loại chuyện này vẫn nên để cho Quách Thành Vũ làm đi, y hất nước tiểu thêm mấy lần là được rồi.

Vừa định cưỡng ép mình trấn tĩnh lại, Trì Sính bên kia đã mở miệng.

"Tại sao hỏi tôi cái này?"

Ngô Sở Úy không khỏi giật bắn, cho rằng Trì Sính đã nhìn ra gì đó, kết quả còn chưa kịp giải thích, đã bị Trì Sính hung hăng ấn xuống. Trong lòng không khỏi nghĩ: Thật tà môn mà, vừa rồi tự tin trêu chọc nửa ngày, hắn không có phản ứng, kết quả đang nghiêm túc nói chuyện với hắn, hắn lại lên hứng.

...

Hôm sau là thứ bảy, đã thay mặt tổng giám đốc hơn một tuần lễ, Trì Sính cảm thấy hắn tất yếu phải đến công ty Ngô Sở Úy nhìn xem. Coi thử vị này bình thường bận rộn cái gì, mà đều vác công việc về nhà làm.

Trì Sính vừa vào công ty, bên trong đang nói cười, chuyện phiếm, làm việc riêng... ai cũng cái kiểu đà điểu. Trì Sính đi thẳng vào phòng làm việc của Ngô Sở Úy, mở máy tính của y, kiểm tra lịch sử đã xem.

Xóa hết rồi.

Xóa rồi cũng không sao, Trì Sính có cách tìm ra.

Không đến mười phút, Trì Sính đã lục ra được mấy thứ mà Ngô Sở Úy lén lén lút lút xem, không hề ngoại lệ toàn là bạo lực. Các cách chỉnh người, các chiêu ngược đãi, toàn bộ đều hiện trên màn hình.

Trì Sính dịch con chuột ra, nhắm mắt suy nghĩ, sao Ngô Sở Úy lại chú ý đến thứ này? Y có sở thích này sao? Tối qua khi Ngô Sở Úy nói với hắn về thứ này, Trì Sính quả thật từng nghĩ thế, nhưng trải qua một đêm, khả năng này liền không còn tồn tại nữa.

Đừng nói mấy thứ khẩu vị nặng này, cho dù chỉ là một cây nến tình thú, đã có thể dọa Ngô Sở Úy mất mạng rồi. Cứ nói tối qua đi, Trì Sính vừa mới đốt nến lên, Ngô Sở Úy đã chui vào trong tủ, khóa luôn cửa tủ, gõ thế nào cũng không mở, cho đến khi nến cháy sạch rồi, mới dỗ được ra ngoài.

Với cái lá gan kiểu đó, còn dám chú tâm vào những chuyện này?

Đợi thư ký của Ngô Sở Úy vào, Trì Sính hỏi: "Tổng giám đốc của các người gần đây bận rộn cái gì?"

Mỗi lần nói chuyện với Trì Sính thư ký đều đặc biệt cẩn thận: "Bận rộn những chuyện linh tinh của công ty đó!"

"Có trọng điểm gì khác không?" Trì Sính hỏi.

Thư ký nói: "Trọng điểm khác chính là chuyện xây xưởng."

Mắt hổ híp lại, hỏi tiếp: "Bình thường trừ đi xưởng mới, cậu ấy thường đi những nơi nào?"

Cái này làm khó thư ký rồi, cô vắt óc nghĩ nửa ngày, mới nghĩ ra được một đáp án mơ hồ, còn dùng giọng nói nghi vấn nói ra.

"Nhà kho dưới hầm?"

Năm phút sau, Trì Sính bước xuống hầm. Trừ hàng hóa chất đầy tại đó, còn có một hàng dấu chân dẫn đến sự chú ý của hắn. Hắn phát hiện, trên con đường dẫn đến phòng lưu tài liệu, hình như bị dẫm đặc biệt mạnh bạo!

Ổ khóa vang lên cái rắc, cửa mở ra.

Mạnh Thao híp mắt nhìn ra ngoài.

Trên tay gã bị khóa còng, trên chân là dây xích, trên người không mảnh vải. Không phải Ngô Sở Úy lột ra, cũng không phải gã muốn cởi, mà vì quần áo trên người thực sự quá thúi, bị hun còn không bằng chịu lạnh.

Trì Sính nhìn chằm chằm vào gã, khóe miệng xuất hiện nụ cười lạnh.

Quả nhiên biết hưởng thụ cuộc sống hơn tôi, tôi còn chưa dám nuôi nô lệ tình dục nữa là.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net