Chương 173 - Em tôi bị em anh lừa đi rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao anh lại chạy đến đây?" Ngô Sở Úy hỏi Uông Thạc.

Uông Thạc khoác vai Khương Tiểu Soái nói: "Tìm cậu ta."

"Tìm anh ta?" Ngô Sở Úy càng khó hiểu, "Anh tìm anh ta làm gì?"

Uông Thạc nhếch môi cười: "Cậu còn không biết sao? Bây giờ quan hệ của tôi và cậu ta rất tốt."

Khương Tiểu Soái liếc mắt nhìn Uông Thạc: "Ai quan hệ tốt với anh hả? Tôi quen biết anh sao?"

"Đều đã ngủ chung trong một ổ chăn, còn không tính là tốt sao?" Uông Thạc gác cằm lên vai Khương Tiểu Soái, cố ý nháy mắt với Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy lập tức dựng lông: "Sư phụ, anh được lắm, nhanh như vậy đã đứng núi này trông núi nọ rồi?"

Khương Tiểu Soái còn chưa kịp mở miệng, Uông Thạc đã nói thay hắn: "Sau này cậu phải để ý một chút, đừng cái gì cũng nói với tiểu Soái, nói không chừng lúc nào đó cậu ta sẽ bán cậu luôn."

"..." Ngô Sở Úy phá cửa ra về.

Trước khi đi còn ném cho Khương Tiểu Soái một ánh mắt đầy thâm ý, ám thị hắn cố gắng moi được tin tức từ miệng Uông Thạc, tăng nhanh tiến trình của vụ này.

Thế là, Khương Tiểu Soái rất phối hợp đuổi theo hai bước, vội vã gọi lại.

"Đại Úy, cậu trở về cho tôi!"

Ngô Sở Úy không thèm quay đầu đi thẳng đến sân đánh bóng rổ.

Khương Tiểu Soái vẻ mặt xoắn xuýt lầm bầm: "Người này, thận quá nhỏ nhen."

"Được rồi, đừng diễn nữa, tôi đã nhìn ra rồi." Uông Thạc lười biếng nói.

Khương Tiểu Soái dại ra, nghiêng đầu cười với Uông Thạc.

"Mắt sắc thật."

Uông Thạc nhìn chằm chằm Khương Tiểu Soái một lúc, đột nhiên đưa tay nhéo mặt hắn.

"Tôi biết tại sao Quách tử thích cậu rồi."

Khương Tiểu Soái hỏi: "Tại sao?"

"Cậu quản làm gì!" Uông Thạc hừ lạnh.

Khương Tiểu Soái tức giận: "Chuyện của tôi sao tôi không thể quản được?"

Uông Thạc đặt mông ngồi xuống sô pha, hoàn toàn không thèm để ý đến vẻ mù mờ và muốn phát điên của Khương Tiểu Soái, tự ngồi ăn nho mà Khương Tiểu Soái vừa rửa sạch.

Khương Tiểu Soái oán thầm: Khó trách có thể chơi chung với động vật, căn bản không có cùng một tư duy với nhân loại.

Ngô Sở Úy tức giận bừng bừng chạy ra ngoài, một mặt là vì cho Uông Thạc và Khương Tiểu Soái chỗ để "giao lưu", mặt khác chính là vì thần tượng của y đang ở bên ngoài.

Trong ngực ôm trái bóng, lại gần Uông Trẫm, ngửa cổ hỏi: "Anh biết úp rổ không?"

Câu này hoàn toàn là phí lời, nếu ngay cả úp rổ cũng không biết, thì uổng cho chiều cao một mét chín mươi mấy.

Cho nên Uông Trẫm căn bản không có ý muốn trả lời.

Thế là Ngô Sở Úy ôm trái bóng sang sân bóng rổ đối diện, không bao lâu, trên sân bóng vang lên tiếng bóng đập bình bịch xuống đất. Ánh mắt Uông Trẫm nhìn chằm chằm về hướng đó, bóng người điển trai của Ngô Sở Úy đang nhảy nhót vui vẻ trên sân bóng, thần kinh hoạt động vô cùng nhiệt huyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net