Chương 185: Một cây kẹo đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày liên tiếp, Uông Thạc không ăn không uống, cũng không tắm.

Trì Sính cương quyết trả Tiểu Dấm Chua cho cậu ta, Tiểu Dấm Chua rất yêu thích dích lấy Uông Thạc. Kết quả ngày thứ ba đến Tiểu Dấm Chua cũng ghét bỏ Uông Thạc không chịu tắm rửa, nằm sấp một bên không chơi với cậu ta.

Uông Trẫm cũng để yên cho Uông Thạc ba ngày.

Uông Thạc bên này tuyệt thực không ăn không uống, Uông Trẫm bên kia cần ăn thì ăn cần uống thì uống, Uông Thạc ở lì trong phòng, Uông Trẫm không có việc gì thì lại ra ngoài đi dạo, Uông Thạc không thèm rửa mặt, Uông Trẫm một ngày tắm hai lần, tinh lực sảng khoái rồi rào..

Ngày hôm nay, thấy Uông Thạc từ sàn nhà leo lên salon mà khí lực không có một chút, Uông Trẫm cuối cùng cũng phá vỡ ba ngày im lặng.

"Cậu xem cậu bây giờ ra cái dạng gì rồi hả

?"

Uông Thạc xa xôi nói một câu,"Anh không thất tình thì làm sao biết được.? Đừng nói chuyện không đâu."

"Chuyện như vậy không thể xảy ra trên người tôi, xác xuất gần như bằng không." Uông Trẫm nói.

Uông Thạc hừ lạnh một tiếng,"Là anh chưa từng yêu thì lấy cái gì mà thất tình hả.?"

"Bởi vậy mà tôi không bị tình cảm lưu luyến."

"Vậy anh đi kiếm đi." Ánh mắt Uông Thạc giễu cợt nhìn qua, "Anh chả nhẽ xác định cả đời này độc thân."

Uông Trẫm nói,"Tôi thà rằng cả đời này độc thân, cũng không muốn như cậu sống như thế này."

Uông Thạc tốn hơi thừa lời,"Anh có tư cách gì mà coi thường tôi.?"

"Cậu có tư cách gì mà để tôi coi trọng cậu?." Uông Trẫm hỏi vặn lại.

Uông Thạc tức giận,"Uông Trâm tôi nói cho anh biết, anh khỏi cần ở trước mắt tôi hàng ngày đắc chí, anh có điểm nào tốt đẹp hay không? Tôi cho anh biết, mẹ đã sớm không có dự định nhận anh là người thân con trai. Nếu không phải tôi thương hại anh, luôn nói tốt cho anh truocs mặt mẹ, anh đã sớm bị đuổi đi rồi."

Uông Trẫm đi tới, ngồi xổm truocs mặt Uông Thạc, ánh mắt sáng kiên cường nhìn vào cậu ta.

"Cậu ôn ào như vậy, càng thấy lựa chọn của Trì Sính là đúng."

Uông Thạc trong nháy mắt mặt biến sắc, ném qua cho Uông Trẫm một cái tát.

Uông Trẫm nắm lấy cổ tay Uông Thạc, giọng nói lạnh cứng mà nói,"Đừng để cái bàn tay bẩn của cậu lộn xộn."

Nói xong trực tiếp ôm Uông Thạc đến phòng tắm, trong bồn tắm đã xả đầy nước, ném Uông Thạc vào, kì cọ cho cậu như đang tắm cho lợn không một chút nhẹ nhàng săn sóc thương tiếc.

Lúc nhỏ, Uông Thạc ghét nhất một chuyện đó là Uông Trẫm tắm cho cậu, anh ta luyện võ từ nhỏ bàn tay to bị chai lại. kì cọ như muốn lột da, mỗi lần tắm xong trên người đều lắm tấm tơ máu.

Nhưng bà Uông lại vô cùng thích con trai lớn tắm cho con út, bởi vì con út nó quá lười, trên người đều dính đầy bùn đất, nếu không phải bàn tay to của anh trai kì cọ thì không thể sạch sẽ.

Đã qua nhiều năm như vậy rồi, dù là thời thiếu niên, hay trưởng thành thì vẫn như trước, hai anh em vẫn trần truồng tắm rửa, không hề bí mật. Mà Uông Trẫm đem Uông Thạc tắm, cũng giống như hồi bé đều như nhau, từ tiểu JB và cái mông, trứng* đều kì cọ chát sát không thương tiếc.

Mối lần kì cọ đến bên dưới, Uông Thạc đều tức giận chửi rủa một tiếng.

"Có thể hay không nhẹ nhẹ một chút..? Anh muốn nó rụng luôn xuống hả?"

Lần này cũng không ngoại lệ.

Nhưng ngày trước thì im lặng trầm mặc không nói gì, lần này Uông Trẫm một câu đáp lại.

"Có một khúc bé như vậy, có rụng hay không thì có khác gì nhau.?"

Uông Thạc bực bội không cam lòng,"Tôi bây giờ là chưa có phản ứng, chờ khi nào giơ cao cũng không ngắn một chút thế này đâu."

"Cậu nghĩ tôi là con gái." Như thế nào lại không biết hay sao?" Uông Trẫm lấy sửa tắm xoa lên người cậu ta.

Uông Thạc hoàn toàn không phục,"Ai so với anh cũng ngắn hả? Tôi mà so với người khác cũng coi là dài đấy chứ."

"Ngô Sở Úy so với của cậu đều dài hơn."

"Anh nói cái gì?" Uông Thạc trong ánh mắt toát ra vẻ tức giận,"Anh đã từng đo hả?"

"Không cần đo, liếc mắt liền biết."

Khuôn mặt Uông Thạc hóa đen,"Con mẹ nó!, anh vẫn còn chăm chú nhìn đũng quần cậu ta."

"Đâu cũng nhìn." Uông Trẫm nói,"Cậu ta nhìn khỏe mạnh hơn cậu, dễ nhìn hơn cậu, nếu là tôi tôi cũng chọn cậu ta."

Không biết là vì rất đói hay là vì bị Uông Trẫm làm tức giận, Uông Thạc hơi choáng váng trong bồn tắm. Bây giờ đối với cậu ta người đang thua cuộc mà nói thì điều cấm kị nhất chính là nghe nói có người mạnh hơn mình.

"Vậy anh mau đuổi theo cậu ta đi, anh và Trì Sính cùng sinh tử quyết đấu đi."

Uông Thạc trong giọng nói không có một chút tình cảm, chỉ nghe được có chút ghen.

Uông Trẫm im lặng không nói, lật người Uông Thạc lại đem cậu ghé dựa vào thành bồn tắm.

Uông Thạc mặt âm u, không một tia sắc tố.

Qua một lúc không nghe thấy Uông Trẫm đáp lại, Uông thạc lại nói thêm một câu.

"Trái tim tôi đã chết."

Uông Trẫm nói,"Cậu có thật đem phần tình cảm kia coi ra sao đi nữa, tôi cũng không thèm khuyên bảo* cậu."(An ủi)

"Ai cần anh khuyên bảo hả.?" Uông Thạc liếc mắt lườm Uông Trẫm.

Uông Trẫm nói,"Cậu còn nhớ hai ta lúc nhỏ rất hay tranh nhau kẹo mút không.?"

"Anh có ý gì?" Uông Thạc không hiểu.

Uông Trẫm không nói gì, cầm lấy khắn tắm chùm lên đầu Uông Thạc, rồi đi ra ngoài.

Hơn một giờ đêm, con ma cà rồng cũng xuất động, liên tiếp ba ngày không ăn, ngày hôm nay đột nhiên không chịu được nữa. Đi tới phòng bếp, mở hộp đồ ăn giữ nhiệt ra, lập tức vui vẻ, vẫn còn có sủi cảo, hơn nữa còn nóng hổi.

Mùi thơm liền bay đến phòng Uông Trẫm.

Uông Trẫm chưa đi ngủ, kỳ thực anh ta muốn xem một chút, Uông Thạc tâm tàn ý lạnh rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào. Hiện tại xem ra, hơn phân nửa coi như không có việc gì.

Như lời anh ta chưa nói xong lúc vừa rồi, khi còn bé anh và Uông Thạc tranh nhau một câu kẹo mút, bẻ ra chia đôi thì mới phát hiện một lớn một bé, hai người đều muốn miếng lớn hơn, Vì vậy liền đem cây kẹo lớn hơn kia bẻ đi một ít, để cho hai cây bằng nhau không ai tị ai,.. thì cây kẹo còn lại lại lớn hơn cây kẹo vừa bị bẻ bớt đi, Vì vậy mà càng bẻ đi lại càng ít đi.........

Bẻ tới bẻ lui, đến cuối cùng không ai được ăn miếng nào.

Uông Trẫm rất không hài lòng, Uông Thạc lại vỗ tay vui vẻ.

Bởi vì trong lòng của Uông Thạc thì chiến giữ so với hưởng thụ quan trọng hơn.Ngay cả hai người đều được ăn, nhưng ăn ít đi một miếng đối với Uông Thạc thì đó là một đả kích vô cùng to lớn, nếu như ai cũng không được ăn, trong lòng cậu ta ngược lại lại vô cùng thoải mái cân bằng.

...................

Hơn nửa tháng trôi qua, Ngô Sở Úy mỗi ngày chỉ đi hai nơi, một là công ty hai là về nhà.

Ở tại nhà trị liệu, tinh thần bà Ngô lại vô cùng tốt, tuy rằng bệnh có chiều hướng xấu đi, nhưng so với sự thống khổ của nguwoif bệnh ung thư giai đoạn cuối mà nói, bà xem như là rất hạnh phúc.

Ngô Sở Úy có bà Ngô bên cạnh mỗi ngày, ngày cô đơn buồn tẻ cũng bớt đi phần nào.

Mấy ngày gần đây Ngô Sở Úy phát hiện bà Ngô càng ngày càng chóng quên.

Trước đây bà đem đồ đạc trong nhà sắp xếp gọn gàng ngay ngắn, đồ đạc để ở nơi nào đều nhớ rõ ràng. Hiện tại hoàn toàn không nhớ một chút nào, một giây trước mới để ở nơi nào đó, một giây sau đã không thể tìm ra.

Ví như ngày hôm qua mà nói, bà Ngô cầm một chiếc quần chạy sâng nhà hàng xóm nói là đồ nhà hàng xóm phơi bay qua nhà bà, nhất quyết lại đem quần trả cho nhà người ta. Khiến cho hàng xóm dỏ khóc dở cười, cuối cùng lại đưa cho Ngô Sở Úy mang về.

Nửa đêm, bà Ngô tỉnh dậy, sốt ruột gọi Ngô Sở Úy dậy túm tay nói,"Ông nó!... xem xem có phải con trai đang khóc không hả.?"

Ngô Sở Úy mở đèn, mê mê tỉnh tỉnh mà nhìn bà Ngô.

"Mẹ, mẹ lại mơ thấy ác mộng hả.?"

Bà Ngô lại kéo tay Ngô Sở Úy nói,"Ông nó..., ngày kia đi mua cho con trai cái giường nhỏ đặt ở phòng ngủ chungs ta đi."

Ngô Sở Úy vừa muốn cười vừa muốn khóc..

Sáng hôm sau, Uông Trẫm đến công ty Ngô Sở Úy tìm cậu, hai người cùng đi ăn trưa.

"Mẹ cậu tình tình thế nào rồi,?"

Ngô Sở Úy nói,"Ngoại trừ đầu óc có chút không minh mẫn, những cái khác đều tốt."

"Không minh mẫn thế nào?" Uông Trẫm hỏi.

Ngô Sở Úy nói,"Hay gọi tôi là ba tôi." Nói xong không nhịn được cười.

Uông Trẫm không nói gì chỉ im lặng.

Một lát sau, Ngô Sở Úy thở dài hỏi Uông Trẫm,"Anh nói xem tôi phải làm gì cho mẹ tôi bây giờ.? Bà hiện tại không thiếu thứ gì, đủ ăn đủ mặc, tôi chỉ muốn để mẹ tôi trong giai đoạn này mỗi ngày thật vui vẻ sống, anh tìm cho tôi một vài cách đi."

"Vì sao lại bảo tôi giúp cậu nghĩ." Uông Trẫm hỏi.

Ngô Sở Úy nói,"Vì ở trong lòng tôi anh như một vị thần, không gì không thể làm được.Anh luôn mang cho tôi vui vẻ tốt đẹp, tôi tin tưởng anh có thể làm cho mẹ tôi cũng vui vẻ.

Uông Trẫm suy nghĩ một chút,"Cậu nghe thấy mẹ cậu hay gọi ba cậu, chứng tỏ bà rất nhớ ba cậu, cậu nếu có thể đóng giả ba cậu tôi nghĩ mẹ cậu sẽ rất vui."

Ngô Sở Úy trừng lớn mắt,"Cái này cũng có thể hả?"

Cái này đói với Uông Trẫm như ăn một bữa sáng, trước đây anh ta đã từng làm nhiệm vụ ngầm, hóa trang cơ bản là một kỹ năng không thể thiếu.

Hơn nửa ngày trôi qua, Uông Trẫm đưa gương cho Ngô Sở Úy soi.

Ngô Sở Úy kinh hãi, cằm gần như rơi xuống,..... đây..... cái này cũng có thể hả.? Cậu ta quay lại cái gương gào khóc, ba ơi ba.! Anh ta sao có thể lại hóa trang sống động đến như vậy."

Buổi tối, Ngô Sở Úy cứ để như thế mà về nhà, bà Ngô cũng như vậy mà vui vẻ ăn hơn một bát cơm lớn.

Ngô Sở Úy một miếng cơm cũng chưa ăn.

Ngày hôm sau cậu dẫn theo Khương Tiểu Soái cùng đi tìm Uông Trẫm.

"Anh có thể đem anh ta hóa trang thành bạn gái của tôi được không.?"

Khương Tiểu Soái kinh ngạc,"Cậu nói cái gì.?"

Làm bộ đi ra, lại bị Ngô Sở Úy túm lại.

"Giúp một chuyện, giúp một chuyện đi mà, cố gắng giúp tôi báo một phần hiếu cho mẹ tôi nhé.?"

Khương Tiểu Soái không chịu nổi đòn đánh nhõng nhẽo của Ngô Sở Úy, liền đồng ý giúp.. Vô cùng khiêm cưỡng..

Kết quả sau khi về nhà, bà Ngô như trước không nhìn ra một điểm bất thường, cao hứng vui vẻ cùng Khương Tiểu Soái nói,"Con đáng yêu quá, so với Nhạc Duyệt trước kia còn hơn nhiều.Ông nhà ta ra đồng làm việc, ông ấy về mà thấy conthì còn ưng hơn cả dì."

Bà Ngô quên ai thì quên chứ chưa từng quên Nhạc Duyệt.

Hễ là làm tổn thương con trai bà thì bà không thể quên được.

Sau khi tiễn Khương Tiểu Soái ra ngoài, Ngô Sở Úy vỗ vai cậu ta cười lớn một trận.

"Cậu nha, diễn thật giống."

Vừa liếc nhìn Khương Tiểu Soái một cái lại cười.

Khương Tiểu Soái thân hình như chị đại, chỉ vào mũi Ngô Sở Úy mà mắng chửi,"Không còn gì để nói cậu, cậu chuyện gì cũng dám làm, lừa thầy phản bạn."

"Ha ha........." Ngô Sở Úy vỗ vỗ vai Khương Tiểu Soái nói,"Uông Trẫm thật là một nhân tài, tinh thông mọi thứ, nhìn anh ta đêm cậu biến hóa, chưa từng có cô gái nào xinh đẹp như vậy."

"CÚT...."

Khương Tiểu Soái mặc dù mắng nhưng vẫn không thể không thừa nhận,"Uông Trẫm đúng hoàn hảo như nam thần vậy."

Ngô Sở Úy gật đầu tán thành,"Quen biết anh ta nhiều ngày như vậy, càng ngày càng hứng thú."

"Cậu và Trì Sính cứ như vậy coi như kết thúc hả.?" Khương Tiểu Soái hỏi.

Ngô Sở Úy không có biểu hiện nào cả,"Anh ta không cần tôi nữa, tôi có thể làm gì nữa đây."

"Có định quen với ai khác không?." Khương Tiểu Soái chớp chớp mắt.

Ngô Sở Úy nhếch khóe miệng,"Thật là có chút ít ý nghĩ như thế."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net