Chương 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mái tóc mềm mại của Dư Niên.

Dư Niên không phát hiện ra, Hạ Hành Khuyết âm thầm cong khóe môi, sau một hồi thỏa mãn thì kiềm chế lại, một làm ra động tác gì nữa.

Một nhà ba người đi qua hành lang, đi vào phòng họp.

Mấy vị bác sĩ đã ngồi đợi ở phòng họp, đưa cho Hạ Hành Khuyết bản báo cáo kiểm tra sáng nay: "Hạ tổng."

"Vất vả rồi."

Hạ Hành Khuyết cầm báo cáo, Dư Niên trên xe lăn cũng ngẩng đầu.

Anh cũng muốn nhìn một chút, vật lộn cả buổi sáng, anh muốn xem rốt cuộc mình có bệnh gì không.

Hạ Hành Khuyết nhanh chóng nhìn lướt qua bản báo cáo, xác nhận thân thể Dư Niên không có vấn đề gì, lại nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Dư Niên.

Hạ Hành Khuyết đưa bản báo cáo cho anh: "Em muốn xem à?"

"Ừm, tôi.... tôi muốn xem." Dư Niên nhận lấy bản báo cáo, Hạ Tiểu Hạc cũng thò đầu vào, "Bé con, con xem hiểu được sao."

Hạ Tiểu Hạc chỉ vào tên người bệnh trên bản báo cáo: "Tên của ba nhỏ."

Dư Niên hỏi tiếp: "Những cái sau thì sao?"

Hạ Tiểu Hạc nhỏ giọng: "Con xem không hiểu."

Dư Niên giọng còn nhỏ hơn: "Ba xem cũng không hiểu."

Nhóm bác sĩ xem hiểu, bọn họ giải thích: "Căn cứ vào kết quả các hạng mục, trừ vết thương trên trán, thân thể Dư tiên sinh không có vấn đề gì cả."

"Mất trí nhớ cũng là do vụ tai nạn xe gây ra. Tình huống tốt nhất thì qua mấy ngày, đại não tự động điều tiết, ký ức sẽ tự động khôi phục."

Ðấy chỉ là tình huống tốt nhất, vẫn còn tình huống xấu nhất.

Hạ Hành Khuyết không nghĩ sẽ khiến Dư Niên để ý tình huống xấu nhất, vì thế liếc mắt với bác sĩ, khiến cho bác sĩ dừng lại.

Hạ Hành Khuyết nhìn giờ, cúi đầu nhìn Dư Niên: "Quản gia đã đặt bánh kem dâu tây, sắp giao đến nơi rồi, em cùng tiểu Hạc đi ăn trước đi."

Dư Niên nghe thấy "bánh kem dâu tây" thì mắt sáng lên: "Có thể chứ?"

"Có thể." Hạ Hành Khuyết gật đầu, "Anh đẩy em qua đó trước."

"Không cần, không cần." Dư Niên đưa lại bản báo cáo cho hắn, để ý trên xe lăn có một cái nút, ấn một cái.

Oạch ——

Xe lăn đi về phía trước một đoạn dài.

Hạ Hành Khuyết đi theo anh, đi trước một bước: "Niên Niên."

Xe lăn dừng lại trước cửa phòng họp, Hạ Tiểu Hạc từ trên đùi Dý Niên trượt xuống, nhón chân, mở cửa ra.

"Ba nhỏ, mời ra."

"Ðược."

Lại một tiếng oạch ——

Dư Niên đi ra ngoài.

Hạ Hành Khuyết dặn dò Dư Niên." Chú ý an toàn."

Dư Niên gật gật đầu: "Ðược."

Hạ Tiểu Hạc bò lại vào lòng Dư Niên: "Ba yên tâm đi, con sẽ bảo vệ tốt cho ba nhỏ."

Dư Niên và Hạ Tiểu Hạc "oạch oạch" đi ra.

Chờ bọn họ đi rồi, vệ sĩ đóng cửa lại, Hạ Hành Khuyết mới quay đầu lại, nhìn về nhóm bác sĩ: "Tình huống xấu nhất là gì?"

Bác sĩ nói: "Tình huống xấu nhất đương nhiên là Dư tiên sinh sẽ mất đi hoàn toàn kí ức mười năm, không có cách khôi phục."

"Còn tình huống tệ hơn là Dư tiên sinh sẽ thường xuyên đau đầu, gặp ác mộng, di chứng này hiện tại còn chưa nhìn ra, cần thời gian dài để quan sát."

Hạ Hành Khuyết nghe bọn họ nói vậy, gương mặt có chút nghiêm trọng.

Hắn lấy lại bình tĩnh, lấy notebook và bút máy luôn mang theo bên mình ra, thấp giọng hỏi: "Có những việc gì cần lưu ý không?"

"Ðương nhiên vẫn phải chú ý nghỉ ngơi, không được làm việc mệt nhọc. Hằng ngày có thể kể cho tiên sinh một số chuyện trước kia, chú ý quan sát tình trạng của cậu ấy, nếu xuất hiện di chứng gì phải kịp thời dưa tới bệnh viện.

"Tình huống thân thể của Dư tiên sinh khá tốt, có thể về nhà bất cứ lúc nào. Nhưng chúng tôi có ý kiến là, Dư tiên sinh nên trở lại hoàn cảnh quen thuộc, giúp cho thương thế của cậu ấy tốt lên."

"Hạ tổng, ngài nhìn đi, hình như tiên sinh cũng muốn xuất viện."

Hạ Hành Khuyết viết ra một đống.

Nhớ tới bộ dạng sợ hãi của Niên Niên với hắn, nếu muốn mang Niên Niên về nhà thì sợ là hơi khó."

Hạ Hành Khuyết khép notebook lại: "Ði chuẩn bị trước đi."

"Vâng."

Hạ Hành Khuyết đi ra khỏi phòng họp, đi đến bên ngoài phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, bánh kem dâu tây chưa được giao tới, Dư Niên ngồi trên xe lăn, Hạ Tiểu Hạc mở cặp sách ra, mang ra những món đồ chơi mà bé đã cẩn thận chọn ra, giúp ba nhỏ giết thời gian nhàm chán.

"Trò chơi ghép hình."

"Phao nhỏ nè."

"Công tử gà nhỏ."

"Ðây đều là những món đồ chơi con yêu thích nhất đó, con có thể cho ba nhỏ mượn để chơi."

"Cảm ơn con." Dư Niên nhéo nhéo khuôn mặt đầy thịt của Hạ Tiểu Hạc, bỗng nhiên cảm thấy, bé con này thực ra cũng không tồi.

Vừa đáng yêu vừa bá đạo lại vô cùng tri kỉ.

Hạ Tiểu Hạc lắc lắc đầu, gỡ tay của ba nhỏ ra, cầm món đồ chơi lên: "Ba nhỏ, chơi đồ chơi đi, đừng chơi con."

Dư Niên dựng thẳng một ngón tay lên, quơ quơ: "Bé con, ba mang con chơi cái này càng vui hơn."

Hạ Tiểu Hạc nghi hoặc: "Cái gì ạ?"

Dư Niên ấn cái nút trên xe lăn.

Viu ——

Chạy đi! Xoay vòng! Xoay vòng!

Lướt đi!

Trong phòng bệnh tràn ngập không khí sung sướng.

Ngoài phòng bệnh, lão quản gia đẩy cửa mang bánh kem dâu tây vừa được giao đến: "Hạ tổng, bánh kem...."

Ông tập trung nhìn vào, cơ thể run lên hai cái, bất đắc dĩ nói: "Tiên sinh 16 tuổi so với tiên sinh 26 tuổi vẫn còn mê chơi, nếu lại bị đâm một lần nữa, lùi thêm mười năm, trực tiếp biến thành 6 tuổi,....."

Trong mắt Hạ Hành Khuyết mang theo ý cười: "Không sao cả, rất đáng yêu."

Hắn còn chưa dứt lời, Dư Niên trong phòng bệnh bỗng "A" lên một tiếng.

Hạ Hành Khuyết thầm nghĩ không ổn, đột nhiên đẩy cửa phòng ra, bước nhanh tiến vào, đôi tay ấn vào tay vịn của xe lăn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, khống chế chặt chẽ được xe lăn.

Thân hình Hạ Hành Khuyết cao lớn, eo hơi cong cong, đầu cúi xuống tạo một cái bóng lớn, bao phủ hoàn toàn Dư Niên.

Dư Niên bị ngã trên xe lăn, tâm hồn còn chưa ổn định mà ngẩng đầu lên, đối diện với yết hầu của Hạ Hành Khuyết, lại ngẩng đầu lên một chút thì thấy cằm của hắn.

Ừm, lại lại ngẩng đầu, thấy trung ba.

Lại lại lại ngẩng đầu, thượng ba!

*

Tác giả có lời muốn nói:

Học sinh cấp ba Niên Niên: Mộng tưởng của ta là trở thành một sát thủ ( liếm đao ngầu ngầu )

10 năm sau: Trở thành sát thủ ngầu ngầu lãng mạn.



Ôi trời ơi, chương này dài xỉu, mà nhiều chỗ đọc hẻm hiểu gì :)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net