Chương 66: Nhật ký bao nuôi cuối tháng 11 năm 2021 - p. 2 (H nhẹ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
phần dưới của cậu mà mút rất mạnh, cảm giác phần dưới của Ren bị ngập trong khoang miệng ấm và nhớt đã lắm, anh mút của cậu một tẹo cho cậu thấy hơi đau nhưng lại vừa thấy ấm lắm. Cậu khẽ giật mình vì không chịu được nữa, thèm được cái miệng ấm áp và điêu luyện của anh bao trùm. Anh liếm từ gốc gậy thịt của cậu lên đến đỉnh chóp đầu, xoay lưỡi quanh đầu gậy, rồi anh đột ngột trùm từ đầu gậy đến gốc gậy bằng miệng anh. Anh mút chặt bé nhỏ của cậu, để nó giật lên trong miệng anh. Sau đó anh nhấp lên nhấp xuống bằng miệng, một tay sờ sờ phần dưới của cậu, một tay vân vê cửa hậu của cậu để tăng thêm khoái cảm. Anh tập trung đánh đầu lưỡi quanh quy đầu của cậu và dùng lưỡi thoa thật nhiều nước bọt lên cậu, càng trơn trượt và ấm thì cậu càng thấy tê dại vì sướng.

"Takamichi... Ưm... ah..." Ren thở gấp.

Takamichi nhả cậu nhỏ của Ren ra. Ren quay mông ra dí thẳng vào mũi Takamichi. Vì bị bịt mắt và trói tay, Takamichi đành quờ quạng cắn nhẹ vào cặp mông trắng trẻo, căng tròn, mịn màng và đàn hồi của cậu. Anh liếm quanh vùng lỗ nhỏ nhắn của cậu, dần dần tiến tới viền lỗ. Anh nhẹ nhàng lùa lưỡi qua, làm ẩm nó, cậu khẽ co giật vì nhột nhột, buồn buồn. Sau đó anh ngậm lấy cửa hậu của cậu và bắt đầu mút mạnh, cậu giật nảy mình dù chính cậu là người tự banh cửa hậu ra cho anh. Anh cọ lưỡi thật lực vào cái viền cúc hoa nhạy cảm, vừa đá lưỡi quanh cúc hoa cậu vừa nhét lưỡi sâu vào cái lỗ khít chặt của cậu, cậu không nhịn được nữa mà gào lên vì vui sướng.

"Takamichi... Ưm... ah..." Ren thở gấp khi Takamichi cố đẩy lưỡi sâu hơn, ngọ ngoạy, đảo lưỡi liên tục làm cậu sướng đến mức nhục bổng cậu giật giật và chảy nước nhờn đầy trên bụng.

Takamichi lại lùa lưỡi ra liếm quanh viền cúc của Ren. Khi đã đủ làm cậu mê mẩn rồi, anh ngồi dậy tiến tới trước mặt cậu, chìa cây gậy gân guốc và thẳng băng của anh ra bắt cậu bôi trơn, cậu ngậm lấy nó mút lấy mút để như chưa từng được ăn thứ gì ngon đến thế. Anh hai lần suýt xuất vào miệng cậu, may mà kìm được. Anh cầm tóc cậu ấn đầu cậu thật mạnh để cậu nuốt anh sâu hơn.

Mà khoan, sai ngữ cảnh rồi thì phải. Bây giờ Takamichi bị bịt mắt và trói tay thì làm ăn gì được.

Thực ra thì: Ren cởi hết quần trong quần ngoài của Takamichi, tự mình vuốt ve gậy thịt của anh cho đến khi nó cứng lên một chút, rồi sau đó mới bỏ vào miệng. Ren hoàn toàn đang làm chủ cuộc chơi, toàn thân không mặc quần áo gì và đang ngậm hết chiều dài dục vọng của Takamichi trong miệng. Lưỡi cậu quấn quanh thân gậy thịt và quy đầu của anh, toàn bộ khoang họng và đôi môi phối hợp nhịp nhàng với đầu và cổ để vừa mút vừa húp gậy thịt từ ngọn xuống gốc. Dù không nhìn được gì, Takamichi nghe được tiếng húp rồn rột từ miệng của Ren khi cậu ngậm gậy thịt của anh, cảm nhận được cái mùi hăng hắc khi nước bọt cậu thấm ướt vào chất nhớt nặng mùi tiết ra từ hạ bộ của anh. Nhưng Takamichi chỉ có thể nằm yên không động đậy vì bị trói tay, đành để mặc Ren tung hoành liên tục mà khai phá sự ngọt ngào và mặn nồng của anh. Không kìm được sự sung sướng, Takamichi xuất một dòng dịch khí trắng vào miệng Ren khiến cậu sửng sốt nhưng lại vui vẻ.

Sau khi để Takamichi nằm xuống, Ren ngồi lên người anh, đeo bao cho gậy thịt đã trơn ướt của anh rồi đút nó vào trong cúc huyệt mình. Gậy thịt của anh vừa thò phần đầu vào, cậu bắt đầu rên lên ư ử vì sướng. Cảm giác tê tê, thôn thốn, dại dại như điện giật lan khắp sống lưng, cậu bắt đầu thấy đầu óc lâng lâng vì khoái cảm, muốn gậy thịt của anh cọ xát mạnh hơn, nhanh hơn, sâu hơn. Cậu tự nhấp hông của mình liên tục, tự thả trôi mình theo cảm giác thăng hoa. Mắt cậu lờ đờ, miệng khép hờ, nước bọt chảy ra theo khóe miệng, toàn thân cậu nhún lên nhún xuống trên người anh trong khi tay cậu cởi miếng bịt mắt cho anh ra.

"Em hết rát rồi." Ren nói với Takamichi.

"Em cưỡi lên người anh rồi sao? Anh sắp chết ngộp và tan nát cả rồi." Takamichi run rẩy nhìn toàn thân Ren nhún lên nhún xuống liên tục trên người mình mà lo sợ sẽ bị cậu thụp xuống trồi lên liên tục tới mức anh bị gãy vòi.

"Anh nhích hông lên đi... Ah... ah... ah... anh ơi... ấm quá..." Ren vừa nhún vừa thở hổn hển.

Takamichi bắt đầu nhấp nhẹ nhẹ đẩy côn thịt của mình vào Ren. Ren đỡ rát hẳn và bắt đầu thấy có gì đó nảy ra trong ruột, cảm giác xon xót, tê tê, thôn thốn, giật giật như bị điện giật làm cậu không kìm được nên phải rên lên. Takamichi biết thành công kích tình Ren rồi, anh vừa cười đểu vừa nhấp nhanh hơn một tẹo nhưng vẫn nhẹ nhàng để tránh làm cậu đau. Cậu bắt đầu chủ động banh hai chân rộng ra để anh nhấp dễ hơn, cảm giác vách thịt cúc động của cậu bó khít, lớp ruột mềm mại và ấm sực của cậu liên tục thít chặt và cọ xát vào thân gậy thịt của anh làm anh sung sướng kinh khủng. Đùi anh dập vào mông cậu, dính đầy nước bọt từ cửa hậu của cậu nên nó bắt đầu kêu lạch bạch, những tiếng nhóp nhép từ da thịt hai người cọ vào nhau, mùi gây gây của nước bọt, mỗi lần cự vật của anh cọ xát vào ruột cậu là lại vang lên tiếng ọt ọt. Cậu cũng sướng, bắt đầu rên to, tay quờ quạng nắm lấy tay anh, mắt hơi mở, toàn thấy lòng trắng, miệng thở dốc, mông bắt đầu cử động theo nhịp của anh, chân uốn éo quắp lấy mông anh. Anh biết mình thành công rồi, hà hà, anh tăng nhịp lên nhanh hơn, mạnh hơn, ngay lập tức cậu rên to hơn.

"Takamichi... Oh... anh to quá a... ôi... anh ơi... ôi... ui da... ah... ah... ah ah ah... anh yêu ơi... ah ah ah... lão công... ân ân ân..." Ren vừa nhìn Takamichi cường bạo tiểu cúc mình vừa kêu rên luôn miệng.

"Thả lỏng lên em. Có anh đây." Takamichi nhẹ nhàng dỗ dành Ren.

Ren choàng dậy ôm lấy Takamichi, hôn anh thật sâu, tay cào lên lưng anh vì hứng tình, chân quắp lấy hông anh chặt hơn và bắt đầu đưa đẩy mông phối hợp với nhịp dập của anh. Cúc huyệt cậu mở rộng hơn như muốn nuốt côn thịt anh vào sâu hơn, sâu hơn nữa. Cảm giác ngứa ngáy và tê dại sâu trong ruột làm côn thịt cậu cứng lên và rỉ nước bầy nhầy, cậu gần như gào lên vì sung sướng. Cảm giác anh tuốt cho cậu và cảm giác anh dịch chuyển ở trong cơ thể cậu làm cậu sướng không thể chịu nổi. Nhưng hóa ra, Takamichi di chuyển rất chậm như một con rùa, còn cảm giác Ren sung sướng vì được Takamichi đâm nhanh thực chất chỉ là do Ren tự nhún hông mình rất nhanh mà thôi. Điều này làm Takamichi tưởng bở rằng mình đang ở thế thượng phong khi Ren nghe lời mình mà ngồi yên cho mình thông chốt cúc huyệt, nhưng kỳ thực thì Ren đang tự mình thô bạo tấn công Takamichi như vũ bão và đang cố khích tướng anh. Ren chủ động bảo Takamichi bằng những tiếng kêu hết sức hư hỏng: "Anh ơi mạnh lên, nhanh lên! Mạnh nữa đi anh! A a a, em sướng quá, anh làm thế này em làm sao chịu nổi."

Takamichi biết có thể dập thật mạnh rồi nên chào Ren bằng những cú thúc xốc tới gốc đầu tiên, cây gậy của anh dài tầm 16cm, chừng độ dài đó vào sâu trong ruột lần đầu làm cậu đau nhói, cậu kêu lên vì đau. Nhưng những cú xốc tiếp theo của anh làm tiếng kêu của cậu thành những tiếng rên ầm ĩ vì sướng, đâm mạnh quả thật rất sướng. Lúc này hai người đang trong tư thế chữ V, anh nửa nằm nửa ngồi, cậu ngồi trong lòng anh. Anh liền nằm ngửa xuống, cậu tự nhấc hông mình lên rồi đặt xuống, liên tục lặp lại, càng nhún càng mạnh bạo dần và nhún ngập tận gốc gậy của Takamichi. Lông dưới gốc gậy của anh ướt đẫm dịch từ cửa hậu của cậu chảy xuống. Ruột cậu xoắn lại, quặn thít lấy cây gậy của anh làm anh lên mây đến tột đỉnh. Cậu cũng sướng đến đỉnh điểm khi cây gậy cứng rắn và nóng hổi của anh vẫn liên tục thúc vào người cậu.

"Á... Á... Á... Á... Ah... ah ah ah ah ah ah ah ah ah... Ren đang rất sướng~~ Ren muốn được anh Takamichi thao cúc~~ Ah~!!!! Ah... ah ah ah ah ah ah ah ah ah...~~~!!!! Em muốn anh vào sâu hơn~~!!! Em muốn anh yêu em đậm sâu hơn~~!!!!! Ren muốn anh bắn vào trong tiểu cúc~~~ Oa oa oa oa~~!!!!!! Em cầu anh thao em a~~!!!!!!" Ren bị Takamichi thao mãnh liệt hơn nữa và tiếng rên của cậu tăng theo tỉ lệ thuận với những cú thúc của anh.

Ren liên tục co thắt cúc huyệt để Takamichi sướng hơn, nhưng không đụng đến sợi dây trói tay anh.

Takamichi: "Anh sắp bắn... Ren à... ah... ah... hah... hah... Em sắp ra chưa?... Ah... ah... ah... ah...!!"

Ren: "Em cũng sắp ra... Gần tới rồi... hì... hì... hì... phù... phù... phù... Takamichi à! Em yêu anh!... Em đang lên... ah... ah... ah...!!"

Takamichi: "Anh bắn trong em nha Ren... Này... ah... anh ra đó... ah... ah... ah...!!"

Ren: "Anh bắn trong em đi Takamichi... Ra đi anh... Vào trong em... Bắn vào đi anh... Chúng ta cùng sung sướng bên nhau nhé... ah... ah..."

Takamichi sắp ra rồi, anh dập cái cuối cùng, anh bắn thẳng luồng tinh khí nóng rẫy vào chiếc bao bọc quanh gậy thịt. Ren cảm nhận được nên xóc điên cuồng hơn, khi tinh dịch anh tràn trong chiếc bao cũng là lúc cửa huyệt cậu thắt lại vì sướng và gậy thịt cậu suýt phun ra những đợt dịch trắng đục xuống tấm trải giường. May mà Ren kịp nhịn cơn hứng lên kịp thời cởi bao của Takamichi ra và đút gậy thịt của mình vào miệng anh rồi xả vào trong. Còn chiếc bao ướt sũng của Takamichi, Ren vắt hết nước lên bụng của anh rồi vứt bao vào thùng rác. Sau đó cậu cởi trói cho anh rồi hôn anh một cái rất sâu.

Qua rồi cái thời các thanh niên mê tín cuồng điên vì sách self help và mấy câu triết lí của người giàu. Không cần nữa đâu. Chỉ một cô nàng đẹp đẽ lên phát ngôn là cả trai lẫn gái đều ái mộ rồi. Chỉ cần một chàng trai xinh tươi lên nói chuyện thì đủ biết đầu óc anh ta tương thích thế nào với vẻ đẹp bên ngoài rồi.

Aguilera lên mạng giảng đạo lý trên livestream. Nàng nói thế này: "Gần đây, có người hỏi chúng tôi một vấn đề thú vị như này, tại sao người nghèo lại để ý ăn mặc, còn người giàu thì lại ăn mặc rất tùy tiện. Ví dụ, một vài nhân viên văn phòng bình thường thì ăn mặc rất trẻ trung, rất tươi mới, cũng coi như là biết chỉnh trang bản thân. Nhưng người giàu lại tùy tiện, giống như Jack Ma thường ít khi mặc đồ tây chỉn chu và thường đeo giày vải xuất hiện trước mặt công chúng. Thực ra, người giàu họ ăn mặc tùy tiện vậy là vì 2 nguyên nhân, một là, thời gian quá quý báu, không rảnh chăm chút cho mình. Giống như sếp lớn trong công ty cũ của tôi, cả ngày đều đặt cả sức lực của mình vào việc quản lý kinh doanh, bình thường không quá để ý hình tượng ngoại hình của mình, cả ngày chỉ mặc một bộ quần áo, chỉ khi ra ngoài bàn việc, mới tút tát lại một chút. Hai là, người giàu cảm thấy mình là người thành công rồi, ăn mặc một cách bình thường thì người khác cũng nhận ra thôi, không cần phải đi nâng cấp ngoại hình của mình nữa. Ngược lại, ăn mặc tầm thường cũng có thể thể hiện được phẩm cách và mị lực của mình. Nhưng, người nghèo rất xem trọng ăn mặc, tất nhiên nếu là người cực kỳ nghèo thì quan tâm vấn đề ăn no hơn, không thể quan tâm đến vấn đề ngoại hình được. Chỉ có thể là những người có thu nhập không cao, hay người không quá giàu có thì lại rất hay để ý vẻ bề ngoài. Có 3 nguyên nhân sau. Thứ nhất, do nhu cầu xuất phát từ công việc, lúc đi làm thì ăn mặc theo kiểu công sở, muốn lãnh đạo chú ý nên cần ngoại hình thu hút một chút. Nhưng có vài người còn phải đi tiếp khách hàng, họ cần đạt được đơn hàng và sự xác nhận của khách hàng, nên phải chăm chút cho mình, để lại ấn tượng tốt cho khách hàng. Nhưng người giàu thì lại khác, vì họ không cần phải thể hiện bản thân thật sự nữa, căn bản không cần phải che giấu cái gì. Thứ hai, người nghèo để ý ăn mặc, thường không nỡ ăn uống, không nỡ dùng, lấy tiền tiết kiệm được để tân trang cho mình. Chủ yếu là đi tham gia các hoạt động như tụ họp đồng nghiệp, họp lớp... Để tham gia những thứ đó thì cần phải ăn mặc hàng hiệu và dùng túi LV, như thế sẽ cảm thấy mình là người có tiền, có khí chất, sẽ luôn được mọi người chú ý, có thể mở rộng mối quan hệ, góp sức cho sự thành công trong sự nghiệp của mình. Thứ ba, người nghèo còn mắc một cái bệnh, là bệnh sân si. Cho nên, không những họ thích trưng diện, mà còn mua sắm đồ mắc tiền. Sau đó, mỗi bộ dùng trong những trường hợp khác nhau, như vậy là có thể ganh đua nhau rồi. Không ai muốn bị lép vế cả. Người giàu lại cảm thấy việc mua hàng hiệu nó rất dễ dàng, đặc trưng của mỗi người mới là tốt, không cần sân si ăn mặc của nhau, nếu không thì thật quá vô vị. Người giàu muốn tụ họp cùng nhau để bàn về chỗ nào kiếm ra tiền thôi. Đối với người nghèo mà nói, phải nhận được sự tán đồng của khách hàng và cấp trên, để tiện cho việc tăng lương hay thăng chức, nên là nhất định phải ăn mặc đẹp mắt, có thể cho rằng không ai thích người ăn mặc lôi thôi cả. Với lại, người nghèo thường không nỡ ăn mặc, luôn thích thể hiện mình có tiền, như vậy mới có mặt mũi, lộ rõ bản thân giàu có. Mấu chốt chính là, người nghèo thích hơn thua, nếu ngoại hình bị thua thiệt, chắc chắn sẽ trùng tu lại hình tượng của mình. Những người giàu lại không như vậy, họ muốn kiếm thật nhiều tiền, có lúc còn chả để ý hình tượng của mình nữa."

Thế bạn có biết hôm nay Aguilera mặc trang phục gì không? Cô ấy mặc trang phục hóa trang kiểu Trung Hoa thời phong kiến, mặc bộ xường xám màu trắng thật thanh nhã che hết cả hai chân, tay cầm quạt giấy, tóc cài trâm đính ngọc trai, trang điểm nhẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net