з CHƯƠNG 12 ε

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


– Ha ha ha ha, Vương Thiên Ốc, ông cũng có ngày này.

Trong giới điện ảnh, tên tuổi của Vương Thiên Ốc như sấm dội bên tai. Diễn viên bị hắn mắng té tát chẳng còn mặt mũi không hề ít. Lại thêm tính tình quái dị của hắn lúc nào cũng nóng nảy, ví như có một diễn viên thần tượng lớn phát âm hko6ng chuẩn khiến hắn phật lòng lại thêm diễn viên đó là người do nhà tài trợ chỉ định càng hiến hắn bốc hỏa. Hắn tuyên bố nếu không phải do số của người đó may mắn thì hắn tuyệt đối chỉ có thể trở loanh quanh trong giới diễn viên loại C.

Nhưng mà hắn lại liên tục nhận được những giải thưởng lớn, những diễn viên từng hợp tác với hắn, cho dù lúc đầu còn non tay như thế nào nhất định cũng có ngày thành công. Có thể trở thành người đóng phim hắn đạo diễn chính là tiền đề để trở thành ngôi sao ở ngày mai, cho nên cho dù quan hệ với người khác không tốt nhưng vẫn có một đống người đánh nhau sứt đầu mẻ trán để có thể được hắn mời đóng phim.

Bất quá trước kia hắn kết oán nhiều, trên báo cũng không đưa những tin tức có lợi cho hắn, chuyện của hắn trở thành đề tài cho người ta bàn tán, càng nói càng khó nghe.

– Tôi sớm biết Vương Thiên Ốc có vấn đề. Ánh mắt ông ta nhìn tôi căn bản là có ý đồ.

Một nam diễn viên thần tượng từng bị Vương Thiên Ốc mắng nói. Lời nói đó căn bản không thật không giả, bất quá có thể thấy rõ ràng ác ý nhằm vào Vương Thiên Ốc.

Lại thêm một nữ ca sĩ nổi tiếng khác, ca khúc của nàng được nhà tài trợ chỉ định làm nhạc nền trong phim. Vương Thiên Ốc chỉ nói đơn giản một câu bài hát tầm thương, dùng một bài hát khác thay thế bài của nàng. Nàng đến nay vẫn còn ghi hận chuyện đó.

– Trách không được Vương Thiên Ốc không có đàn bà bên cạnh bởi vì căn bản ông ta chỉ thích đàn ông. Anh Cực, anh trong lúc quay phim với ông ta có bị quấy rối không?

Cầm tờ báo, Hạ Cực hết sức ngạc nhiên. Hình trên báo không phải là Đinh Tông Nho với Vương Thiên Ốc đang thân mật sao. Mà tay của Vương Thiên Ốc lại còn choàng lên eo của Đinh Tông Nho cùng vẻ mặt thật đắc ý còn Đinh Tông Nho thì lại mang theo một tia thẹn thùng khi bị phóng viên chụp ảnh.

– Đây là loại báo gì?

Hắn trong quá trình hợp tác với Vương Thiên Ốc nhìn chung là khá vui vẻ, không có cảm giác chán ghét như những người khác. Nhưng mà nhìn thấy hình chụp trên báo làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

"Tình nhân của Vương Thiên Ốc là đàn ông..."

Bài báo cũng không có cố gắng pha giấm chua vào trong đó, Hạ Cực cũng chậm rãi điều hòa tâm lí đọc báo. Làm người của công chúng đã huấn luyện cho hắn những phản xạ cùng động tác trong cuộc sống lúc nào cũng phải toát lên vẻ tự do tự tại cùng ưu nhàn. Phóng viên trong bài báo còn tiết lộ tin tức mỗi ngày Vương Thiên Ốc đều đến một bệnh viện nhỏ để thăm người tình của hắn..., Vương Thiên Ốc và Đinh Tông Nho đúng là có quan hệ nhân tình.

– Như thế nào lại như vậy

Hắn với Đinh Tông Nho chia tay chưa đầy hai tháng, Vương Thiên Ốc liền theo đuổi Đinh Tông Nho. Hắn buông báo xuống, trong lòng chỉ có kinh ngạc chứ cũng không có dao động gì lớn.

Trên thực tế việc trước kia Đinh Tông Nho chủ động biến mất rõ ràng là muốn thị uy với hắn. Hắn thì lại không cách nào tiếp nhận người khác dám coi thường mị lực của mình. Chưa từng ai dám nói lời chia tay với hắn trước đó.

Lúc này hắn chỉ động chia tay Đinh Tông Nho, tự nhiên hắn cũng chẳng còn lưu luyến gì với y. Bây giờ y ở chung với ai cũng không liên quan gì đến hắn, cũng không làm cho lòng hắn cảm giác gì.

Hôm nay quay phim, hắn nhận được một cuộc điện thoại làm hắn giận dữ không thôi. Người đại diện hắn ở Mĩ chuyên thay mặt hắn sắp xếp ổn thỏa những việc liên quan tới La Hối thông báo cho hắn biết La Hối bị đuổi học.

Hắn lựa cho nó một ngôi trường học khá thoải mái, rất dễ dàng trong việc học. Để giảm bớt phiền phức cho mình, hắn lựa cho La Hối một trường học nội trú, chỉ cần có tiền là có thể vào học được. Học như thế nào để bị đuổi thì hắn không tưởng tượng ra. Lửa giận của hắn bốc lên, hắn không muốn trong lúc mình vất vả đóng phim lại còn phải đi dọn dẹp hậu quả cho tiểu quỉ đó.

– Tìm một trường khác cho nó đi. Bao nhiêu tiền cũng được.

Hắn lãnh đạm ra lệnh, lập tức tắt điệnt hoại di động. Nếu không phải vì muốn cảnh cáo và làm cho Đinh Tông Nho bị tổn thương, hắn vĩnh viễn cũng không tự đi tìm phiền toái mà nhận La Hối là con. Hắn cũng chẳng có thời gian để quản tên tiểu quỉ này. Trên cơ bản chỉ cần không có giá trị lợi dụng đối với sự nghiệp diễn xuất của hắn, hắn sẽ không bao giờ tốn thời gian với những người như vậy.

Một tuần sau, lại nhận được tin tức La Hối bị đuổi học. Hắn nói người đại diện tìm một ngôi trước khác cho nó, nhưng lần này cũng chỉ được thêm năm ngày rồi lại bị đuổi. Tìm một trường mới thì học được ba ngày. Ở trường cuối cùng, sau khi đưa nó đến gặp hiệu trưởng, còn chưa kịp làm thủ tục nhập học thì dưới cơn thịnh nộ của hiệu trưởng đã bị đuổi thẳng cổ ra khỏi trường.

Hắn biết tin thì mặt mũi tức đến xanh mắt. Người đại diện ấp a ấp úng nói trường tư thục nào giờ cũng biết tiếng xấu của La Hối, căn bản là không có trường nào muốn nhận nó vào học.

La Hối bị đuổi trở về Đài Loan, Hạ Cực tức giận nhìn nó

– Cậu làm cái gì? Hạ La Hối? Điểm thi các môn đều không đạt. Tất cả các trường học không nhận cậu vì nhân cách có vấn đề. Cậu có biết cậu đang làm cái gì không? Đốt kí túc xá? Xô bạn học ra khỏi ban công? Chê cười học thức của hiệu trưởng?

Hạ La Hối mặt không chút thay đổi, thậm chí còn cười khinh miệt

– Tôi ghét mấy trường ở đó, căn bản chẳng có gì đáng để học. Bạn học thì ngu ngốc chẳng khác gì heo. Tôi không muốn học chung với heo.

Hạ Cực đập bàn, cất tiếng âm trầm cảnh cáo

– Tôi cảnh cáo cậu, chỉ cần cậu đem lại bất kì phiền phức nào cho tôi, tôi mặc kệ cậu có phải phải là con ruột của tôi hay không tôi cũng quăng cậu đến Nam Cực, còn không thì tống cậu đến một nơi khỉ ho cò gáy nào đó ở châu Mĩ cho cậu ở chung với heo.

Hạ La Hối và hắn đều dùng ánh mắt lạnh lùng tóe đầy lửa giận nhìn nhau. Hiển nhiên đối với uy hiếp của hắn làm nó phi thường bực mình, nó ngẩng đầu lên

– Tôi đây cũng nói cho phóng viên biết ông căn bản không phải là người như bọn họ biết. Ông nói tôi là con ông nhưng ông căn bản không có để ý tới tôi. Ông không dạy tôi đọc sách, ông thậm chí còn nói chuyện với tôi, ông chỉ cần tôi cách xa ông càng xa càng tốt.

Hạ Cực cười miệt thị, tên tiểu tử này tưởng nó là ai vậy? Có ai qui định cha ruột phải chiếu cố con của mình đâu.

– Định lấy chuyện này ra phá vỡ hình tượng của tôi sao? Nhưng thật ra với chuyện một đứa con liên tục bị đuổi học làm cho kẻ làm cho như tôi đây phải phiền muộn ngược lại còn có thể giúp hình tượng của tôi tăng được mấy phần đó.

Hạ La Hối thân hình có chút run rẩu, lập tức ngẩng đầu càng cao. Hạ Cực chỉ ra ngoài cửa nói

– Tôi đã nói người sắp xếp chỗ ở cho cậu, cậu không cần ở chung với tôi. Tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu.

Hạ La Hối đi về phía cửa, nó lớn tiếng gầm rú. Mấy ngày nay nó càng lúc càng rõ ràng Hạ Cực căn bản là không cần nó.

– Ông cơ bản là không muốn có tôi, tại sao lại muốn nhận tôi? Tôi là con ông mấy tháng nay ông cũng chưa từng một lần nói chuyện với tôi

Hạ Cực lộ ra vẻ mặt kinh thường

– Cậu có phải từ nhỏ đã bị Đinh Tông Nho tẩy não rồi không? Tôi việc gì phải quan tâm đến cậu. Bất quá cũng chỉ là tinh trùng của tôi kết hợp với một cái trứng nào đó thôi mà. Khi tôi làm chuyện đó cũng chỉ để hưởng thủ khoái cảm. Cậu bất quá chỉ là một phế phẩm trong quá trình làm tình khiến người ta chán ghét mà thôi. Tôi thậm chí mẹ của cậu là ai còn không muốn tìm hiểu là vì sao? Là vì chuyện đó chẳng có gì đáng để quan tâm.

Hạ La Hối nảy sinh suy nghĩ độc ác, nó liền cầm lấy bình hoa trên bàn ném thẳng vào Hạ Cực. Mặc dù không trúng vào mặt Hạ Cực mà lệch xuống sàn nhưng những mảnh vỡ cũng khiến chân hắn bị trầy xước. Hạ Cực hung hăng tát vào mặt nó một cái.

– Nếu không phải vì muốn cảnh cáo Đinh Tông Nho, còn lâu tôi mới thừa nhận cậu. Cậu chẳng là cái thá gì với tôi cả.

Hạ La Hối nắm chặt tay, liều mạng đánh về phía hạ Cực nhưng mà chiều cao lẫn tuổi tác đều không bằng Hạ Cực thành ra không thể địch lại. Cuối cùng nó bị tống vào trong phòng. Đứa trẻ luôn quật cường, không để ai vào trong mắt kia cuối cùng cũng đã khóc rồi

– Ba, ông nội, con nhớ mọi người. Con rất nhớ mọi người. Nhưng hai người nhất định là rất ghét con rồi, không còn thương con nữa.

Nước mắt chảy xuống hai gò má. Hạ La Hối khổ sở khóc không ngừng.

– Thích không?

Vương Thiên Ốc mang đưa qua một bó hoa nhìn Đinh Tông Nho sắc mặt hồng hào đang nhoẻn miệng cười. Y đã bắt đầu có bụng rồi, đi dạo hiện là việc y thích nhất. Tiến sĩ Cung cũng nói y nên đi bộ nhiều một chút. Trong lúc đi dạo Vương Thiên Ốc cũng tiện thể mang theo một máy quay cá nhân để ghi hình y.

– Hoa rất đẹp, cảm ơn anh, đạo diễn Vương.

Y quay đầu lại cười tươi như ngọc thạch, Vương Thiên Ốc chính là muốn nhìn thấy y cười tươi mát như thế này. Hắn cười to khen

– Đúng rồi, đúng là như thế này.

Vương Thiên Ốc còn chưa nói hết, mặt Đinh Tông Nho đột nhiên cứng ngắc, Hạ La Hối đứng ở góc khuất trong tường. Đã gần vào mùa đông nhưng con lại chỉ mặc có một bộ đồ mỏng, mặt giấu trong bóng tối.

– La Hối!

Đinh Tông Nho không dám tin con lại xuất hiện trước mặt mình, không phải con đang đi du học ở Mĩ sao?

La Hối chậm rãi đi lại gần, Đinh Tông Nho ngạc nhiên nhìn khuôn mặt gầy gò lại mang đầy nét phẫn nộ và phiền muộn của nó. Nó đứng nghiêm trước mặt Đinh Tông Nho, ngẩng đầu nhìn y, sau lại chậm rãi đi từng bước thong thả quanh người Đinh Tông Nho.

Đinh Tông Nho trên mặt tràn đầy sự khổ sở. Tính tình của đứa con này quá giống với Hạ Cực. Y với nó cùng Hạ Cực đã cắt đứt quan hệ. Nhưng mà cho dù đã cắt đứt quan hệ thì vẫn không đành lòng cởi áo khoác choàng lên người La Hối.

– Trời lạnh lắm, đừng ăn mặc phong phanh như vậy coi chừng cảm lạnh.

Hạ La Hối dừng bước. Ánh sáng chiếu lên gương mặt của con. Hai tròng mắt lõm sâu tựa như đã mất ngủ nhiều ngày. Chẳng có nét nào một đứa trẻ con bình thường hay có cả. Đinh Tông Nho trong lòng như bị ngàn đào chém xuống. La Hối là đứa con mà y hao hết tâm tư thiên tân vạn khổ trăm đắng nghìn cay mới có được, cho dù bây giờ không còn được như vậy nữa nhưng nhìn thấy khuôn mặt này trái tim tưởng chừng đã chết của y lại đau đớn không thôi.

– Ông như thế nào... Như thế nào lại thành như vầy?

Không còn quan tâm đứa trẻ này có tuyệt tình đẩy y ra nữa hay không, Đinh Tông Nho đau lòng vươn tay ôm con vào lòng, khóe mắt ngập đầy lệ nóng.

Hạ La Hối mới đầu không nhúc nhích, nhưng được y ôm vào lòng đầy ôn nhu và ấm áp làm cho nó dần dần cũng đưa tay lên ôm lấy Đinh Tông Nho. Càng ôm càng chặt, cuối cùng trong cái ôm thân thiết này hai vai nó run rẩy, nức nở khóc.

– Con ghét chỗ đó, con không muốn ở đó. Ba, con muốn được ở với ba, con không muốn về bên kia.

Nó giờ cũng như những đứa trẻ con khóc òa khóc, khóc đến hơn hai mươi phút đồng hồ. Hoàn toàn chẳng còn chút bộ dáng tiểu đại nhân không ai bì được như trước kia.



๑ TO BE CONTINUE ๑

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net