Chương 12: Bóng Thanh Kiếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tay của Phong Yêu hơi mở ra, một mảnh vỡ màu đen bỗng nhiên xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn.

Toàn thân mảnh vỡ có màu đen, trên đó có hoa văn huyền bí phức tạp, những dấu vết loang lỗ bám vào trên đó.

Theo năm tháng điều bất ngờ duy nhất xuất hiện trong mấy ngày qua, chính là thần lực Phương Hoàng được kích phát khi cậu chạm vào mảnh vỡ này, nếu như thân thể cậu khác thường thì rất có khả năng chính là do mảnh vỡ này gây ra.

Lần đầu tiên Túc Lê nhìn thấy mảnh vỡ này đã có cảm giác quen thuộc vô cùng dữ dội, nhưng để cẩn thận cậu không chạm vào nó nữa. Có mảnh vỡ thần lực Phượng Hoàng, trong trí nhớ của Túc Lê, trên thần binh hay Linh Khí do cậu rèn ra đều sẽ có dấu ấn thần lực của cậu.

Thần hồn của Túc Lê đã lang thang rất lâu, phần lớn những chuyện xảy ra ở 10.000 năm trước đều đã quên mất, chỉ còn lại một số cũng trở thành mơ hồ không rõ.

Những đồ vật cậu rèn ra, nói ít thì có hơn nghìn chiếc, thực ra muốn dựa vào một mảnh vỡ như vậy để đoán được nó xuất phát từ kiện Linh Khí nào cũng là việc rất khó....... hơn nữa xét từ dấu vết của mảnh vỡ này, những vết tích xung quanh đều có dấu tích hư hại, chứng tỏ nó đã bị phá hủy từ lâu rồi. Linh Khí đã vỡ nát thần lực bám vào trên đó có thể bảo tồn đến nay.........

''Trông giống như là đao kiếm .......'' Túc Lê cẩn thận nhớ lại những thần binh trong kho binh khí, vừa sàn lọc mấy thanh đao kiếm cao cấp ở bên trong một cách kỹ lưỡng, nhưng tất cả đều không có hoa văn giống như trên thứ này: ''Lại giống như không phải......''

Phong Yêu đã cẩn thận quan sát Túc Lê từ lúc cậu yêu cầu lấy mảnh vỡ ra, con non trông hết sức nhỏ yếu, lúc hắn dò xét lại không cảm nhận được bất kỳ linh lực nào, cũng không có dấu vết đoạt xá hay chiếm hữu thân thể ,nghĩ đến đây hắn không dám suy đoán kỹ càng nữa.

Túc Lê có thể dễ dàng chữa trị vết thương của hắn, muốn phá hủy linh mạch của hắn cũng chẳng phải việc khó khăn gì.

Cơ hội độ kiếp, Phong Yêu rũ mắt..... cũng không phải là thứ mà bản thân có thể vượt qua một cách đơn giản được đây.

''Này chắc là một thanh kiếm.'' Túc Lê dời ánh mắt.

Phong Yêu khó hiểu: ''Kiếm? Chủ nhân của kiếm là Phượng Hoàng sao?

Thần lực có thể bám vào trên thân kiếm sẽ chỉ thuộc về chủ nhân thanh kiếm, mà nếu theo như lời của Túc Lê đây là thần lực Phượng Hoàng, vậy chỉ có khả năng......

Đây là mảnh vỡ của thần kiếm do Phượng Hoàng thượng cổ để lại.

''.....''Túc Lê rất muốn thừa nhận mình khá am hiểu về kiếm pháp, nhưng cậu thật sự không nhớ Đây là một thanh kiếm như thế nào.

Hay nói cách khác cậu hoàn toàn không có ấn tượng về một thanh kiếm như vậy.

Đây quả thực là kiếm của mình sao?

Lần đầu tiên Túc Lê nảy sinh nghi ngờ trí nhớ của bản thân, nếu như là một thanh kiếm hùng mạnh như vậy, tại sao cậu lại hoàn toàn không có chút ấn tượng nào hết......

Phong Yêu thấy cậu không nói lời nào, đang định mở miệng thì chợt thấy con non đưa tay chạm vào mảnh vỡ kia, trái tim hắn vọt lên, chuẩn bị phát động thuật pháp phòng ngự bất cứ lúc nào. Khoảnh khắc khi bàn tay nhỏ bé đụng vào mảnh vỡ trong tay hắn, thần lực mạnh mẽ như lúc trước cũng không bùng nổ, mảnh vỡ lại biến thành mảnh sắt vụn có thể tùy tiện nhìn thấy ở ven đường, mất đi hào quang vốn có.

''Sao lại như vậy? Phong Yêu không khỏi ngạc nhiên.

Túc Lê hơi Vận dụng linh lực linh mạch, toàn thân lập tức bị kích hoạt, đầu ngón tay chạm vào mảnh vỡ, có một sợi dây đỏ quỷ quái bò ra ngoài, nó leo từ ngón tay lên đến cổ tay cậu, quấn thành hình cuối cùng ngưng tụ thành một đồ đằng ở mu bàn tay cậu, con ngươi cậu co rục lại, chỉ nghe thấy một tiếng ''răng rắc'' vang lên, bề ngoài mảnh vỡ trên tay Phong Yêu xuất hiện vết nứt nhỏ xíu ngay sau đó hoàn toàn nứt ra, hóa thành tro bụi mang ánh sáng đỏ biến mất ngay trước mắt hai người.

''Vỡ rồi sao!?''

Tay của Túc Lê không khỏi run rẩy, ánh sáng đỏ trên hình xăm càng ngày càng rực rỡ, đậu trên cánh tay cậu giống như có sinh mệnh vậy.

Trong đầu Túc Lê thoáng qua những hình ảnh phân tán lạ lẫm, kiếm khí mơ hồ dần dần hình thành trong thức hải cậu, cậu còn chưa kịp nhìn thấy rõ hoa văn trên kiếm kia, kiếm khí thành hình lập tức tản ra, chỉ còn lại một thân kiếm vỡ vụn giống y đúc như mảnh vỡ trong tay Phong Yêu trước đó.

Thân kiếm cắm vào trung tâm thức hải của cậu, kiếm khí mạnh mẽ phát tán vừa bá đạo vừa tự do phóng khoáng mà treo trên thần hồn của cậu, giống như nó vốn nên thuộc về vị trí kia.

''Túc Lê!'' Phong Yêu thấy con non nhắm mắt nghỉ ngơi, mà đồ đằng trên cánh tay cậu gần như đã bao phủ nửa người, cuối cùng dừng lại ở nửa mặt bên trái của cậu.

Túc Lê cố hết sức điều khiển linh lực trong cơ thể, thần lực Phượng Hoàng bị kiếm ảnh này khoáy động mà dần dần trở nên bất an, cậu không thể không khống chế thần lực đang từ từ tàn phá bừa bãi trong cơ thể, vắt tiệt toàn bộ tâm sức để kiểm soát nó trong phạm vi thần hồn một cách chặt chẽ.

Mà kiếm ảnh kia dường như biết gì đó, nó từ từ thu lại kiếm khí bá đạo, ánh sáng đỏ rực rỡ thu nhỏ lại cuối cùng vây quanh kiếm ảnh và thần hồn.

Phong Yêu đang định ngăn chặn đò đằng lan tràn, lại thấy đồ đằng bá đạo lúc đầu rút lui như nước thủy triều, làn da của con non lại khôi phục màu trắng nõn không tỳ tết giống như ban đầu, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Túc Lê chầm chậm mở mắt ra, không khống chế được sức lực mà nhắn về phía trước.

Phong Yêu đưa tay ra đỡ lấy cậu giọng nói khàn khàn vang lên: ''Nhóc có ổn không?''

''Tôi không sao.'' Lúc Lê nhổ ra một ngụm khí đục, linh khí trong cơ thể quá dồi dào, xung kích từ kiếm khí vừa rồi kia đã lập tức nới rộng linh mạch nhỏ bé của cậu ra rất nhiều, bây giờ trên người vẫn còn rất đau đớn, nhưng là lợi ích do linh mạch mở rộng mang lại nhiều hơn.

Cậu có thể xác đinh, tu luyện tăng nhanh có liên quan đến việc cậu chạm vào mảnh vỡ, ngày hôm đó nếu như nói tối hôm đó mảnh vỡ chỉ tăng nhanh tốc độ hồi phục của cậu, vậy thì hiện tại mảnh vỡ này không nói lời nào đã xông vào trong cơ thể của cậu kiếm khí lập tức mở rộng linh mạch, tiết kiệm cho cậu ba tháng nỗ lực.

Phong Yêu có chút lo lắng: ''Thật sự không có chuyện gì sao?''

Túc Lê hơi mở tay ra, cảm giác tắt nghẽn kiểm soát ngón tay khép mở ban đầu kia đã biến mất, cơ thể trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều cậu mở miệng: ''Ông đặt tôi xuống đi.''

Phong Yêu dừng một chút, không thể làm gì khác hơn là bế cậu lên khỏi giường trẻ em, cẩn thận đặt cậu xuống dưới đất.

Túc Lê rời giường trẻ em, đứng vững trên mặt đất rồi sau đó bước chân về phía trước, bước chân đầu tiên của cậu còn hơi lão đảo lắc lư, nhưng đi được mấy bước đã ổn định lại, Phong Yêu luôn canh chừng ở xung quanh cậu, nhìn con non đi từ mép giường trẻ em đến cửa phòng, cậu đi rất chậm nhưng trái ngược với tình huống huống tiến tới mấy bước đã ngã xuống thay đổi như vậy đúng là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

''Nhóc có thể bước đi rồi sao?'' Phong Yêu hỏi.

Túc Lê bám vào cửa phòng, giọng nói có chút hổn hển: ''Vẫn chưa hoàn toàn, không thể đi quá nhanh.''

Kiếm khí chỉ là mở rộng linh mạch, nhưng chưa hoàn toàn cải thiện cơ thể này của cậu, có

điều linh mạch được nới rộng quả thực đã khiến thân thể mềm mại vô lực này được nâng đỡ một phần, điều này đã giảm bớt rất nhiều thời gian để thần hồn của cậu thích ứng với cơ thể.

Phong Yêu không lên tiếng nhưng vẫn ở bên cạnh Túc Lê, lo lắng cậu sẽ xuất hiện những vấn đề khác.

Một lớn một nhỏ Im lặng một hồi, Túc Lê đột nhiên mở miệng: ''Tôi đói bụng.''

Phong Yêu sửng sốt: ''Vậy để ta đi pha sửa bột cho nhóc.''

Hắn đi ra ngoài mấy bước lại vòng về bế Túc Lê vào trên thảm lông mềm mại mới yên tâm rời đi.

Túc Lê Thấy Phong Yêu Rời khỏi tầm mắt, mới khẽ cụp mắt nhìn về phía lòng bàn tay mình, cậu tụ linh trong giây lát, lòng bàn tay lập tức hiện lên một kiếm ảnh yếu ớt, chính là thần binh không tên đang trôi lơ lửng trên thần hồn của cậu kia, lòng bàn tay cậu nắm lại ,kiếm ảnh nhất thời tan biến không còn tăm hơi thật giống như chưa từng xuất hiện.

Mảnh vỡ quả thực đã vỡ, nhưng kiếm ảnh bám vào trên thân kiếm lại lặng lẽ xông vào thức hải của cậu.

Phong Yêu Pha sữa bột xong mau chóng trở về, Túc Lê uống sữa bột xong thì không nói gì, trong thời gian tiếp theo cậu đều im lặng, không còn liên tục hỏi chuyện bên ngoài giống như lúc sáng nữa, mảnh vỡ Phượng Hoàng kia đã vỡ nhưng hoa văn hiện lên trên người con non hết sức kỳ quái, Phong Yêu lo lắng thần lực Phượng Hoàng sẽ ảnh hưởng đến con non, cho nên hắn vẫn luôn quan sát bên cạnh Túc Lê không lên tiếng.

Xung quanh thảm long còn có những đồ chơi khác mà sự chú ý của con non dường như chỉ dừng lại trên tay của cậu.

Là tâm trạng không tốt sao? Phong Yêu không khỏi suy nghĩ.

Bình thường lúc này con non hẳn đã vui vẻ nhảy nhót khắp nơi, mà không phải yên tĩnh trầm mặt mới đúng chứ. Phong Yêu biết mình không thể coi Túc Lê Như một con non bình thường để chăm sóc, nhưng một khi đối mặt với vẻ ngoài yếu đuối nhỏ bé không có chút đe dọa, hắn vẫn không nhịn được mà đặt Túc Lê vào vị trí cần được người khác săn sóc cẩn thận. Trên thực tế cậu cũng cần được chăm sóc, nhỏ yếu đáng thương, ngay cả bước đi cũng không tốt, sử dụng linh lực cũng vô cùng yế yếu ớt.

''Nhóc......'' Phong Yêu muốn nói lại thôi: ''Thích xem gió không?''

Hắn lại bổ sung thêm một câu: ''Ta có thể điều khiển mưa gió.''

''Mưa gió sao? Có phải ông hiểu lầm rồi không?'' trong lòng Túc Lê vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn giải thích: ''Tôi không thích trời mưa.''

Không có con Phượng nào lại thích bị trời mưa làm cho bộ lông đẹp để trở nên ướt nhẹp cả.

______

5-6 giờ ba Túc tan làm về nhà, vừa mới vào nhà đã thấy con non còn đang cố gắng tập đi ở bên ghế sofa, ông nhìn Túc Lê đi từ ghế sofa bên này đến bên kia không mượn lực từ bên ngoài, cơ thể cũng không lắc lư, tuy rằng đi hơi chậm, nhưng vẫn đi hết một đoạn đường một cách vững vàng.

''Bé con ơi!

Túc Lê ngẩng đầu đã thấy ba Túc vừa cởi áo khoác và đồng hồ đeo tay, tháo hết những thứ có thể khiến con non sợ hãi xong xuôi mới đi tới bế cậu lên.

Ba Túc bế con non hôn một cái, kiềm chế giọng nói kích động: ''Chân của bé con có mỏi không? ba xoa xoa cho con nhé?''

Ông vừa nói vừa bắt đầu xoa bóp chân giúp Túc Lê, sức lực rất nhẹ, trong ánh mắt đều là vẻ nhu hòa.

Cậu nhìn cử chỉ cực kỳ cẩn thận của ba không nhịn được mở miệng gọi ông: ''Pa pa ơi.''

''A, ba đây.'' ba Túc bế đứa trẻ, bàn tay đang xoa bóp không hề dừng lại: ''Bé con của chúng ta càng ngày càng khỏe mạnh''

Bàn chân của con non vẫn chưa lớn bằng chiều rộng bàn tay của người lớn, lại được giữ trong lòng bàn tay một cách nhẹ nhàng và thận trọng.

''Nàng ngày càng khỏe mạnh sao?

Túc Lê nhìn bàn tay ba mình khẽ đáp lại một câu: ''Sẽ tốt ạ.''

Âm thanh của con non non nớt còn mang theo giọng điệu có vẻ mơ hồ của trẻ con mới học nói chuyện.

Ba Túc bật cười khen ngợi: ''Đúng, bé con của chúng ta khỏe nhất.''

Buổi tối, Túc Úc chơi bóng xong về nhà nghe nói Túc Lê có thể đi được một đoạn đường hoàn chỉnh, bèn nóng lòng muốn để cho cậu đi một lần cho anh xem, kết quả anh bị ba Túc mắng cho một trận, mà Túc Minh nhỏ nhất chỉ ngồi ở bên cạnh nhìn thấy Túc Úc bị mắng còn vui cười hớn hở chỉ vào anh cười cười.

Ba Túc ngăn Túc Úc: ''Em trai con mới hai tuổi biết cái gì chứ?''

Vẻ mặt Túc Úc khiếp sợ: ''Thằng bé hai tuổi đã biết chế nhạo con rồi kìa.''

Ba Túc: ''.....''Hình như là có chuyện như vậy thật.

Trong phòng khách gà bay chó sủa một trận, cuối cùng đổi lấy tiếng khóc thét của Túc Minh.

Ban ngày Túc Lê không buồn ngủ, đợi đến tối cơ thể liền bắt đầu mệt mỏi, mí mắt cậu nhấp nha nhấp nháy rồi ngủ thiếp đi trong tiếng khóc của Túc Minh.

Ba Túc vừa mới dỗ Túc Minh ngủ xong, điện thoại di động của ông lập tức treo lên.

Ba Túc gọi người: ''Túc Úc đến bế em trai con đi.''

Túc Úc muốn xử Túc Minh không được còn bị ba dạy dỗ ngược lại, lúc này bèn không tình nguyện đi về phía trước, lúc anh bế Túc Minh vào lòng còn nhận được ánh mắt cảnh cáo của ba mình, anh hỏi: ''Ánh mắt của ba tràn ngập không tin tưởng con đấy.''

Ba Túc hỏi ngược lại: ''Thế à?''

Túc Úc: ''.......Thế gian không có ai yêu thương ta.''

Ba Túc cầm điện thoại di động, lên trên màn hình điện thoại hiển thị tên của mẹ Túc, ông nhận cuộc gọi: ''Bà xã, em làm xong rồi à? Sao lại gọi anh vào lúc này? Minh Minh vừa mới ngủ, em muốn gọi video với bé con không? bé con.......''

Ông quay đầu, lúc này mới nhìn thấy con non nằm nghiêng trên thảm lông nhắm mắt lại, tay co lại cuộn tròn vào trong một cách quy củ, rõ ràng đã ngủ say rồi.

Ba Túc ngừng nói, bất đắc dĩ mỉm cười: ''Thằng bé ngủ rồi.''


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC