Chương 14: Thay Quần Áo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là lần đầu tiên Túc Lê nhìn thấy mẹ hiện tại của mình, cho dù đầu óc đần độn có trí nhớ sâu sắc về người phụ nữ hết sức xinh đẹp này, nhưng ký ức thực và thực tế gặp bà là hai điều khác nhau. Mẹ của cậu đẹp hơn trong ký ức rất nhiều, bà chỉ đứng ở cửa đã có khí chất bất phàm thoát tục rồi.

Đi theo bà vào nhà còn có một cô gái trẻ tuổi, thoạt nhìn hơi nhỏ nhắn, gương mặt hiền hòa, Túc Lê có chút ấn tượng với cô ấy, hình như là người bên cạnh mẹ cậu, trước đây thường xuyên đến nhà.

Túc Lê lặng lẽ đánh giá hai người, lúc này Túc Minh khóc sướt mướt lập tức tung tăng bước chân nhỏ đi từ góc bên kia của ghế sofa chạy tới giọng nói lanh lãnh hét lớn: ''Ma ma.

Tiểu Lâm xách túi lớn túi nhỏ đi theo sau lưng Túc Dư Đường: ''Chị Đường còn có một vài hàng chuyển phát nhanh, buổi tối mới đến, chị nhớ......''

Cô ấy nhìn thấy Túc Dư Đường nhanh chóng chạy vào giữa phòng khách, đầu tiên là bế Túc Minh đang chạy đến lên, sau đó bước nhanh đến chỗ thảm lông trên ghế sofa.

Lần đầu Túc Lê gặp Túc Dư Đường, cậu còn chưa nghĩ ra nên dùng thái độ thế nào để đối đãi với bà, khóe mắt bỗng nhiên được lau đi một cách rất dịu dàng.

Giọng nói của người phụ nữ vừa rõ ràng vừa nhẹ nhàng giống y hệt như khí chất của bản thân bà, âm thanh trong trẻo còn mang theo mấy phần quan tâm: ''Sao bé con lại khóc?''

Bà đặt Túc Minh xuống, thuận tay tháo kính râm xuống, mới bế cậu lên vừa bế vừa dỗ dành: ''Con nói cho ma ma biết, chỗ nào đau đau được không.

Túc Lê có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người bà, giống như mùi vị tuyết bay đầy trời trên Thiên Sơn, vòng tay của bà không giống như của ba Túc, lại có cảm giác thân thiết đặc biệt khác hẳn với người khác. Rất kỳ diệu, rõ ràng là mùi vị của tuyết nhưng lại có cảm giác thật ấm áp.

Túc Dư Đường Bế đứa bé, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới rồi nhanh chóng chú ý đến dấu răng rõ ràng trên tay con non.

Phong Yêu đang định giải thích lý do, Túc Dư Đường đã tìm được đầu sỏ.

''Minh Minh à?'' Ánh mắt của bà nhìn thoáng qua Túc Minh đang hoạt bát đứng bên chân mình: ''Con lại bắt nạt anh trai sao?''

Túc Minh nghiêng đầu, bỏ qua câu hỏi này mà nắm lấy quần mẹ muốn ôm ôm.

''Ma ma thổi thổi cho con nhé, thổi thổi rồi sẽ không đau nữa.''Đầu ngón tay của Túc Dư Đường nắm lấy tay đứa bé nhẹ nhàng thổi một hơi.

Túc Lê vừa định nói gì đó, chỉ cảm thấy gió lành lạnh thổi qua chỗ đau trên ngón tay, qua hai lần thổi cơn đau đớn nóng bỏng lại từ từ giảm xuống. Cậu có chút ngạc nhiên nhìn về phía Túc Dư Đường, ''Ma ma?'' Là bà bị ảo giác ư ?

Túc Dư Đường nghe thấy tiếng gọi này thì sửng, sốt âm thanh đè nén kích động hỏi: ''Bé con con nói lại lần nữa xem nào.''

Túc Lê không cảm thấy lạ lẫm về điều này, bởi vì bình thường ba Túc cũng thích dụ dỗ cậu gọi người ta, vì thế lại ngoan ngoãn gọi một tiếng.

Ánh mắt Túc Dư Đường khẽ nhúc nhích, sau đó ôm chặt lấy đứa trẻ, giọng nói run rẩy: ''Bé con của chúng ta sẽ khỏe lên thôi, ma ma nhất định sẽ chữa khỏi cho con .

Trán của người phụ nữ cọ cọ bên cổ con non, Túc Lê cảm nhận được bàn tay vừa kiềm chế vừa run rẩy của người phụ nữ đang ôm cậu, không nhịn được được đưa bàn tay nhỏ bé đặt lên tóc của mẹ an ủi bà từng chút một, giống như trước kia cậu từng an ủi tiểu yêu ở núi thần vậy: ''Ma ma đừng khóc.?

Tiểu Lâm đi theo Túc Dư Đường vào nhà nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi sững sờ, trước đây khi cô ấy còn có chút kinh ngạc khi nghe nói Túc Lê biết tự mình ăn cơm, bây giờ thấy ánh sáng lanh lợi sáng suốt trong mắt của con non kia cô ấy không khỏi lộ vẻ xúc động.

Tốt quá rồi, rốt cuộc nỗ lực của chị Đường cũng được đền đáp rồi.

Tiểu Lâm hơi nghiêng đầu, bỗng nhiên chú ý đến trong nhà hình như có thêm một người đàn ông xa lạ, hắn trông khá đẹp trai, nhưng dường như rất lãnh đạm. Cô nghe nói nhà họ Túc đổi bảo mẫu, hóa ra là đổi một bảo mẫu nam à?

Lúc này Túc Dư Đường mới thu hồi cảm xúc hơi mất kiểm soát, đưa mắt nhìn về phía Phong Yêu: ''Làm phiền cậu rồi, Túc Minh rất thích quậy phá đúng không?''

Lần đầu tiên Phong Yêu nói chuyện với Thần Loan Điểu hắn vẫn chưa quen lắm, khi nghe thấy giọng nói dịu dàng kia của bà: ''Đây là công việc của tôi?''

Năm xưa tiếng ác của Túc Dư Đường vang xa, bà trời sinh đã có hệ lôi linh lực bá đạo hung ác, ngàn năm trước làm bá chủ một phương, dưới trướng có vô số tiểu yêu. Sau đó chẳng biết tại sao bà lại bắt đầu tu thân dưỡng tính, tinh đồn liên quan đến bà trong yêu giới cũng dần dần ít đi, nhưng chỉ cần nhắc đến Thần Loan Điểu tộc luôn sẽ nhắc đến người có tiếng ác nhất là Túc Dư Đường.

Về sau nữa tin tức bà và Cửu Vĩ Thiên Miêu Túc Thanh Phong kết thành yêu Lữ đã khiến toàn bộ yêu giới khiếp sợ.

Túc Lê được mẹ ôm, tất nhiên cậu cũng nhìn thấy vẻ mặt của Phong Yêu, là ảo giác của cậu à? Sao cậu lại cảm thấy Phong Yêu hơi sợ mẹ của cậu Thế nhỉ?

Phong Yêu nhìn Túc Dư Đường dịu dàng, lòng còn sợ hãi mà giải thích chuyện vừa mới xảy ra.

Túc Dư Đường im lặng lắng nghe, đợi sau khi hắn giải thích xong mới đưa mắt nhìn Túc Minh: ''Đưa tay ra.''

Túc Minh sợ sệt đưa tay ra, hai ngón tay của Túc Dư Đường đánh vào lòng bàn tay của con non, nghiêm giọng hói: ''Con cắn anh đúng không?''

Phong Yêu muốn nói lại thôi.

Túc Lê kinh ngạc nhìn bà Túc giây lát, trước vẫn còn nhẹ nhàng như gió mát, bây giờ đã nghiêm nghị không chút tình cảm nào rồi.

Trong phòng vang lên tiếng khóc mới, Túc Minh khóc nức nở, vừa che tay vừa khóc lóc nhận lỗi: ''Tay anh thơm thơm con đói.''

''.....'' Túc Lê nâng tay mình lên ngửi ngửi, chỗ nào thơm cơ?

Túc Minh bị bà Túc chạy dỗ một trận, lúc sau chỉ biết gật đầu nhận lỗi, liên tục hứa sẽ không cắn anh nữa mới được tha cho, tiếp đó cậu nhóc bưng bình sữa ngồi bên cạnh uống, ánh mắt ngập nước mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Túc Lê, vừa hít mũi vừa uống sữa.

Túc Lê ngồi bên cạnh cậu nhóc ngón tay lại mơ hồ nhói đau, là ảo giác của cậu sao? Tại sao cậu lại cảm thấy con non Túc Minh này vẫn đang nhìn chăm chú vào ngón tay mình thế nhỉ.

Cậu nhìn về phía những người khác trong phòng, chỉ thấy mẹ Túc và cô gái mới bước vào bận rộn chuyển đồ, ngay cả Phong Yêu cũng bị gọi đi giúp đỡ.

Rất nhiều đồ, tất cả đồ đặt lớn đồ nhỏ đều được chuyển vào một gian phòng ở phía bên kia của phòng khách, đó là kho chứa đồ để rất nhiều thứ lặt vặt. Túc Lê nhìn chằm chằm một hồi, thấy mẹ Túc tiến tới, trong tay còn cầm một túi đồ.

''Bé con, chúng ta đi thử quần áo nha.''

Thử quần áo? Cậu chú ý đến túi đồ mà mẹ Túc cầm trong tay kia. Chiếc túi đựng đồ là túi hình gấu dễ thương, có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong nhà, rất giống với hình vẽ con gấu ở đầu giường của cậu.

Túc Minh đang uống sữa ở bên cạnh như thể nghe thấy điều sợ hãi gì đó, cậu nhóc ôm bình sữa chạy đi thật xa bằng đôi chân nhỏ ngắn ngủn, sau đó dừng lại ở trước phòng trẻ em nhìn chằm chằm bên này với vẻ cảnh giác.

Túc Lê:''....'' trước kia thằng nhóc Túc Minh này đi nhanh như vậy à? thằng bé chạy làm gì vậy? thử quần áo cũng không phải đánh lòng mà?

Cậu ngồi trên thảm lông, ngẩng đầu liền thấy mẹ Túc xách một túi đầy đồ đi tới, sau đó đặt xuống thảm lông cách cậu không xa.

Thứ được lấy từ trong túi ra là quần áo lông nhung, trên quần áo cũng mang theo mùi thơm sữa nồng đậm, Túc Lê ngửi ngửi, rất giống mùi vị của quần áo trên người mình, hình như đã đặc biệt giặt sạch, là mùi hương giống trong phòng cậu,

Mẹ Túc lấy ra một bộ đồ ngũ hình gấu con đặt xuống trước mặt Túc Lê, thấy con trai không lộ ra vẻ mặt khiếp đãm mới yên lòng, mỗi lần từ bên ngoài trở về bà sẽ mang về rất nhiều quần áo, vì để tránh con non bài xích quần áo xa lạ bà cũng sẽ bảo người ta giặt sạch quần áo trước và dùng hương liệu mà bé con Yêu tộc thích nhất.

''Bé con à? mẹ thay quần áo cho con được không?'' Mẹ Túc nhẹ giọng nói: ''Đây là quần áo ngủ hình con gấu mà bé con thích nhất đó.

Túc Lê gật gật đầu.

Mẹ Túc lập tức ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng thay quần áo cho cậu, trên quần áo có mùi vị rất yên tâm, chỉ là cậu vừa mới thay bộ đồ ngủ hình gấu xong, mẹ Túc lại lấy ra một bộ quần áo khác, lòng tràn đầy mong đợi nhìn cậu: ''Bé con chúng ta thử thêm bộ này nữa nhé?''

Túc Lê cậu có dự cảm chẳng lành.

''Bộ này cũng không tồi.''

Tiểu Lâm đang sắp xếp đồ đạc ở phía xa, thấy thế cũng tán thành: ''Đúng không Chị Đường, bộ này là mẫu mới thịnh hành năm nay, trẻ con mặc vào cực kỳ dễ thương.

''Lại bộ này đi, bé con giơ tay lên nào.''

''Cái này cũng đáng yêu, có tai mèo và đuôi mèo nữa.''

-------

Túc Lê cầu cứu nhìn về phía Phong Yêu nhiều lần, hy vọng hắn sẽ dùng chút yêu thuật dời đi sự chú ý của mẹ Túc, nhưng Phong Yêu giống như không thấy cậu ra hiệu vậy, nói đi chăm sóc Túc Minh rồi dứt khoát ra khỏi phạm vi tầm nhìn của Túc Lê, hoàn toàn phớt lờ lời cầu cứu từ cậu. Túc Lê thay liên tiếp mấy bộ quần áo cuối cùng cũng hiểu vì sao Túc Minh lại chạy nhanh như vậy rồi, cậu có thể thấy được chuyện thay quần áo này đã tạo ra bóng ma tâm lý lớn cỡ nào cho Túc Minh thơ ngây.

''Bộ này đẹp quá đi.'' Tiểu Lâm lên tiếng khen ngợi.

Đứa trẻ mặc bộ đồ ngủ quái vật màu xanh nhạt trên người, bề ngoài được tô điểm bằng những phụ kiện lông tơ đáng yêu, đội mũ lên giống như một chú ác long con dễ thương bước ra từ thế giới cổ tích. Tiểu Lâm cười cười mở miệng: ''Giống như ác long nhỏ đáng yêu vậy á.''

Túc Lê''.....''

Rồng á? Cậu là một con Phượng Hoàng, không phải rồng!

Mẹ Túc khẽ nhíu mày khi nghe xong lời của Tiểu Lâm, bà lại lấy một bộ lông nhung chim non: ''Thay bộ này đi.''

Tiểu Lâm có chút khó hiểu, mặc dù chim nhỏ cũng đáng yêu, nhưng rõ ràng là ác Long càng dữ càng mạnh mẽ hơn mà?

Cậu thay xong bộ quần áo lông nhung chim non, mẹ Túc để ý thấy ánh mắt của con non đang nhìn ra ngoài cửa sổ, bà đột nhiên nhớ lại mấy ngày trước chồng gọi điện thoại nói với bà rằng vài ngày qua con non luôn thích nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, mẹ Túc nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường hỏi nhỏ: ''Bé con à, con có muốn đi xem ba tan làm không.

--

Trường trung học Túc Linh, bởi vì học sinh hỏi bài sau giờ học cho nên ba Túc ở trong văn phòng Đến hơn 12 giờ trưa, ông nhìn đồng hồ mới chú ý đã trễ như vậy rồi, buổi trưa đồng nghiệp đều sẽ không về nhà nghỉ ngơi, lúc này bọn họ vừa mới ăn trưa xong thấy ba Túc đang dọn đồ bèn hỏi: ''Thầy Túc, cũng hơn 12 giờ rồi đừng về nhà nữa, chẳng phải anh còn có lớp vào tiết đầu buổi chiều à?''

''Tới kịp, Tôi về nhà xem bọn trẻ một chút.'' ba Túc nhu hòa trả lời.

Đồng nghiệp nghe vậy thì dừng, lại nghĩ đến hoàn cảnh của mấy đứa nhỏ nhà họ Túc.

Chuyện thầy Túc có ba đứa con trai không phải là bí mật ở thôn Túc Linh, con trai cả học lớp chín, con thứ hai và con trai út là sinh đôi vừa mới tròn hai tuổi, nghe nói vợ ông quanh năm làm việc ở bên ngoài, hai năm nay tuy ở nhà nhưng cũng cũng rất ít khi lộ mặt trong thôn. Nhà họ Túc nằm ở chỗ gần núi sâu trong thôn Túc Linh, đó là một căn biệt thự nhỏ xinh đẹp, bình thường rất nhiều thôn dân cũng sẽ đi ngang qua căn biệt thự kia, rất nhiều tin đồn về nhà họ Túc lập tức truyền ra.

Thường ngày bọn họ sẽ tình cờ thấy con trai của thầy Túc ra ngoài chơi, con trai út chạy nhảy lanh lợi, nhưng tình hình của con trai thứ hai lại không lạc quan cho lắm.

Thôn dân thỉnh thoảng sẽ gặp thầy Túc dẫn con đến công viên, chỉ thấy con trai út chạy nhảy khắp nơi còn thầy Túc thì bế đứa con trai thứ hai, cẩn thận trêu chọc cậu nhưng đều không nhận được đáp lại. Lâu ngày đủ loại giả thuyết truyền đi, có người nói con trai của thầy Túc bị bệnh tự kỷ, có người nói con trai của ông bị thiểu năng trí tuệ...... thầy Túc chưa bao giờ đáp lại, những giả thuyết này chỉ là đôi khi nghe thấy những người khác bàn tán, ông chỉ nói con trai học mọi thứ tương đối chậm chạp mà thôi.

Mỗi ngày thầy Túc đều sẽ về nhà xem xét vào buổi trưa, các đồng nghiệp đều biết ông về chăm sóc cho con trai, nghe nói đã thuê bảo mẫu nhưng vẫn không yên tâm.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng lộc cộct của giày cao gót, vô cùng nổi bật trong không gian văn phòng yên tĩnh.

Một vài giáo viên đang nghỉ ngơi trong văn phòng ngẩng đầu lên, tưởng rằng là có phụ huynh học sinh đến, vừa nhìn đã thấy một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp. Bà đeo kính râm, trong tay bế một đứa trẻ mặc quần áo lông nhung màu trắng nhạt, đứa nhỏ còn kéo mũ trùm lên, để lộ khuôn mặt sáng sộ thanh tú, một lớn một nhỏ nhìn quanh trong văn phòng một vòng.

Giáo viên ngồi ở cửa mở miệng hỏi: ''Xin chào, cô là phụ huynh học sinh sao?''

Người phụ nữ hơi cong môi: ''Xin chào, tôi là người nhà của giáo viên, xin hỏi thầy Túc có ở đây không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC