Chương 19: Ác Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin tức về sự trở lại của Túc Dư Đường đã lan truyền trên mạng từ vài tháng trước. Không ít người hâm mộ biết tin nữ thần Túc sẽ quay trở lại đóng phim mới, rất nhiều lần đều treo trên các trang mạng xã hội hình ảnh thông báo chính thức của đoàn làm phim. Ảnh chụp lén không đủ để thỏa mãn sự kỳ vọng của người hâm mộ đối với Túc Dư Đường. Vì vậy, khi tạp chí ALT chính thức tung ra tin tức về buổi phỏng vấn trực tiếp, người hâm mộ biểu thị sự mong đợi của mình đã chen chút đến nổ tung để vào trang web chính thức của tạp chí.

Có hai nguyên nhân, một là Túc Dư Đường trong hai năm gần đây làm việc quá ít, tin tức về bà đã ít lại càng thêm ít, không có nguồn để thu hút người hâm mộ.

Hai là tổng biên tập của tạp chí ALT cùng với Túc Dư Đường là bạn bè nhiều năm. Năm đó, chuyện của Túc Dư Đường và người chồng thanh mai trúc mã cũng là thông qua các cuộc phỏng vấn của internet mới lộ ra ngoài. Cư dân mạng cho rằng mỗi lần internet phỏng vấn Túc Dư Đường đều sẽ phỏng vấn ra không ít thông tin mới.

Thời gian livestream là vào buổi chiều. Mặc dù sau đó có quay lại màn hình và phát lại, nhưng không ít cư dân mạng đang trong lúc mò cá vẫn lẻn vào phòng livestream để kiểm tra tình hình. Nội dung phỏng vấn ngoài nội dung chính thức được tạp chí quy định, phần lớn khác là về nội dung bộ phim mới vừa quay xong của Túc Dư Đường.

Đợi đến khi những cuộc trò chuyện này kết thúc, sẽ có phần trả lời câu hỏi của cư dân mạng trên diễn đàn. Đây sẽ là khoảng thời gian cao trào để cư dân mạng giải đáp thắc mắc. Khu bình luận trong phòng livestream lướt lướt liên tục. Nhân viên thu thập ba câu hỏi để hỏi Túc Dư Đường.

Nhân viên đọc câu hỏi của cư dân mạng: "Cô Túc gần đây thường chia sẻ những đồ chơi của trẻ em trên mạng xã hội, cũng thường xuyên tương tác với cư dân mạng hỏi về vấn đề nuôi dạy con cái. Cô có ý định đưa bé Lê và Minh đi tham dự chương trình ba mẹ và con không?

[Thật ra tôi rất mong chờ. Lúc trước cô Túc từng đăng ảnh góc nghiêng của con trai lớn đẹp trai đỉnh luôn!]

[!!!Cặp song sinh chắc chắn phải dễ thương lắm. Hu hu, tiếc là cô Túc chỉ đăng ảnh chân nhỏ của hai bé.]

[!!!Mùa thứ năm của Baby Kill dường như đang được chuẩn bị. Cô có cân nhắc một chút được không?!]

Túc Dư Đường nghe được những lời này có chút khựng lại, đang định nói thì đột nhiên nghe thấy một tiếng khóc chói tai.

Biến cố này đều làm cho những nhân viên có mặt ở đây đều sững sờ một lát. Chỉ thấy phía sau Túc Dư Đường có hai bóng dáng bé nhỏ lăn ở trong vườn hoa nhỏ. Tiếp đó, một người đàn ông cao to xuất hiện trước ống kính, mỗi tay bế mỗi đứa bé ở trong vườn hoa đi tới.

[ là cặp song sinh sao!!!]

[ Tôi nghe thấy tiếng khóc. Em bé khóc rồi sao?]

[Nhìn không rõ mặt nhưng trông nhỏ xíu xiêu. Hu hu, dễ thương quá.]

[Người xuất hiện là anh rể sao!!!]

[Đẹp trai thật!!]

"Xin lỗi, có chút chuyện," vẻ mặt của Túc Dư Đường đột nhiên lạnh lùng, nói một tiếng với nhân viên rồi nhanh chóng đi tới xem tình hình.

Nhân viên phụ trách cuộc phỏng vấn này gật đầu, sau đó bảo những người khác thu dọn cuộc phỏng vấn.

Túc Lê nắm chặt thanh kiếm nhỏ đã chui vào lòng bàn tay cậu, nhưng lại bị Túc Minh đụng ngã còn đang lăn vài vòng trên bãi cỏ trong vườn hoa. Trên người Túc Lê có rất nhiều vết cỏ, vẫn chưa kịp nói gì thì Túc Minh ở bên cạnh đã bắt đầu mở rộng cổ họng khóc lớn, làm cho cả cậu và mẹ Túc giật mình.

Phía xa còn có không ít máy móc đặt trong vườn hoa, mẹ Túc ngồi trên xích đu tiếp nhận phỏng vấn.

Túc Lê vừa ngẩng đầu lên đã thấy mẹ Túc vội vã chạy đến. Cậu nhanh chóng lấy Túc Minh từ trong tay Phong Yêu và bắt đầu an ủi cậu nhóc, đừng khóc nữa. Đợi tiếng khóc của con trai nhỏ lắng xuống, cậu mới hỏi Phong Yêu: "Sao từ trong phòng lại chạy ra đây rồi?"

Phong Yêu vừa mới giữ được con rối và thu dọn tàn cuộc trong phòng, lúc đi theo ra ngoài thì đến hơi muộn. Đến khi bà nhìn thấy hai đứa trẻ đã lăn ra ngoài, muốn cứu cũng không kịp.

Túc Dư Đường hiểu rõ tình hình, biết được hai đứa trẻ chơi đuổi bắt nhau mới gây ra ồn ào. Túc Minh còn tông ngã anh trai, việc này cũng trách bà lúc ra khỏi cửa quên đóng cửa sổ sát đất trong phòng khách, khiến hai đứa trẻ chạy nhảy ồn ào đến bên ngoài.

Túc Minh khóc đến mệt nên không khóc nữa, mở to đôi mắt tròn nhìn Túc Lê, đưa hai tay ra yêu cầu: ''Muốn chơi với anh trai!''

Túc Lê để Phong yêu xử lý xong những bụi cỏ trên người.

......

Mẹ Túc bồng Túc Minh vào trong phòng, tỉ mỉ kiểm tra xem trên người cậu nhóc có bị thương không, nhưng con non Cửu Vĩ Thiên Miêu có da dày thịt thô, sau khi té đau đã quên sạch sẽ. Vừa vào phòng, Túc Minh lập tức chạy đi lấy đồ chơi.

''Bé con để mẹ xem xem.''

Túc Lê chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống.

Để mẹ Túc cẩn thận kiểm tra. Bà phát hiện lòng bàn tay của Túc Lê có chút vết thương do té, hỏi: "Đau không? Để mẹ thổi cho nha."

Gió lành lạnh lướt qua lòng bàn tay nóng hầm hập. Túc Lê nhìn vết thương trong lòng bàn tay mình, lúc trước cậu không để ý. Có thể là mới nãy lúc bắt lấy thanh kiếm bị kiếm khí làm bị thương rồi.

Túc Lê hơi ngừng lại rồi tiếp tục nhìn về phía mẹ Túc.

Cửa sổ sát đất đi ra có một bậc thềm nhỏ, dưới bậc thềm chính là vườn hoa. Hai con non từ đó ngã xuống, chỉ có Túc Minh khóc. Mẹ Túc trong lòng rất khó chịu, đặc biệt là khi nhìn thấy đôi mắt ngây thơ trong sáng của con non lại càng cảm thấy đau lòng.

Túc Lê cố gắng tự mình thổi thổi.

Con non ngồi yên ngoan ngoãn. Bộ đồ ngủ màu trắng đã bị bẩn một mảng, nhưng cậu lại không biết đau, nhìn vào lòng bàn tay đang bị thương của mình, còn chu miệng lấy hơi tự mình thổi đến nỗi hai má đỏ phồng lên.

Mẹ Túc mỉm cười, nhẹ nhàng mở bàn tay mũm mĩm bé nhỏ của con non ra, "Để mẹ thổi cho phù phù."

Túc Minh đang ôm bóng chơi bên cạnh, nhìn một lúc rất nhanh đã để bóng xuống, bước chân ngắn nhỏ đến ngồi xuống bên cạnh anh trai. Mẹ Túc vốn muốn dạy dỗ Túc Minh lần sau không được đụng anh trai, thì thấy Túc Minh đã sáp lại trước lòng bàn tay của Túc Lê.

Túc Lê đang muốn thu tay lại, đã thấy Túc Minh phồng má thổi một hơi thật lớn, "Vù!"

Túc Lê sửng sốt, nghe thấy giọng nói non nớt của em trai: "Thổi vù vù cho anh trai không đau, không đau."

Mẹ Túc cười lớn, "Con còn biết thổi vù vù cho anh trai, lần sau còn dám đụng anh trai không?"

Túc Lê dựa vào mẹ Túc, quan sát động tác của em trai. Lòng bàn tay mát mát, lần này cậu tiêu hao linh lực quá nhiều, lúc này lại buồn ngủ.

Túc Minh dùng hết mười phần lực để thổi, mẹ Túc xem động tác của hai con non, nỗi lo lắng trong lòng cũng giảm đi rất nhiều, Túc Minh cứ nắm tay anh trai thổi vù vù, thổi đến nỗi hai má đều đỏ bừng. Bà cúi đầu nhìn, chỉ thấy Túc Lê gật gà gật gù, hai mắt mở không ra, cuối cùng dựa trên cánh tay bà mà ngủ.

Túc Minh sững sờ, "Anh trai ngủ rồi ạ."

Mẹ Túc nhỏ giọng nói, "Đừng quấy rầy anh trai, con nói nhỏ lại một chút đi."

Chờ đến khi Túc Lê ngủ rồi, Túc Dư Đường mới rảnh rỗi bắt đầu hỏi Phong Yêu chuyện vừa nãy một cách chi tiết.

Phong Yêu đã chuẩn bị kỹ càng lời giải thích giúp Túc Lê che đậy. Hắn vừa nói xong thì mẹ Túc hơi do dự, "Tôi vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ, cậu đi theo tôi."

Lúc này, trong vườn hoa, người của tổ quay chụp tạp chí đang thu dọn thiết bị. Túc Dư Đường bảo Tiểu Lâm đi theo đến phòng điều khiển camera giám sát tại nhà. Trong nhà có lắp đặt camera giám sát, nhưng thứ này chỉ có thể dùng để đề phòng con người, không thể đề phòng được yêu.

Bình thường camera giám sát trong nhà vẫn luôn mở nhưng ít ai xem.

Hiện giờ, mẹ Túc vừa kiểm tra các camera giám sát đã phát hiện ra, ngoại trừ camera giám sát ở ngoài vườn còn mở, trong phòng khách và phòng trẻ em đều đã ngừng ghi hình. Chuyện này làm cho mẹ Túc vô cùng bất ngờ.: "Có phải bị chập mạch hoặc bị ngắt điện rồi không?"

Bà chỉ có thể nhìn thấy hai con non lần lượt chạy ra ngoài thông qua camera giám sát trong vườn, cuối cùng xảy ra vụ va chạm thảm khốc bên cửa sổ. Đúng như Phong Yêu đã nói, là do hai con non rượt đuổi nhau gây ra.

Mẹ Túc khẽ cau mày, "Tại sao con rối không đi theo hai đứa nhỏ?"

Phong Yêu trong lòng hoảng loạn. Lúc trước, gã xử lý camera giám sát biết được camera giám sát của loài người có thể quay được động tác của bọn họ. Để tránh xảy ra tai nạn ngoài ý muốn trong quá trình trị liệu, mỗi lần như vậy, gã đều sẽ lén lút rút dây điện. "Con rối hả? Lúc đó nó hơi kỳ lạ, tôi đã ngăn cản nó.''

Lần này cũng vậy. Cũng may gã đã rút dây điện từ trước.

Tuy rằng những camera giám sát này không ghi hình được linh lực, nhưng nếu động tác trị liệu giữa gã và con non bị quay lại thì không thể che giấu được nữa. Gã đã đồng ý giúp Túc Lê che giấu người nhà họ Túc.

Chân mày của mẹ Túc càng níu chặt hơn, vội vàng đi kiểm tra con rối. Sau đó bà phát hiện ra con rối đã bị người khác động tay động chân: ''Có trận pháp.''

Phong Yêu hơi khẩn trương, hắn chỉ phá hủy cấm chế trên tay con rối, sao bây giờ lại xuất hiện trận pháp rồi?

Nghĩ đến đây, gã chợt nhớ tới Túc Lê, người vô cùng am hiểu trận pháp. Không phải là....

''Chuyện này có lẽ là... ..''Phong Yêu còn chưa nói hết.

Mẹ Túc đã đột ngột lên tiếng, "Quả nhiên là chung quanh đây có ác yêu."

Phong Yêu: ''???''

---

Tối hôm đó, người của Cục Quản Lý Yêu Quái lật đật đến nhà họ Túc.

Người phụ trách của Cục Quản Lý Yêu Quái cố gắng chống đỡ áp lực của hai con đại yêu trong phòng, giải thích ngắn gọn: "Lần trước sau khi ngài Túc hạ lệnh, chúng tôi thực sự đã đi điều tra, cũng đã lục soát trong ngoài núi Tức Linh, nhưng thực sự không tìm thấy manh mối của con ác yêu này."

"Lời đồn về con ác yêu kia từ đâu ra?" Ba Túc nghiêm túc hỏi.

"Đó là một con chuột yêu đến từ thành phố bên cạnh, đã sa lưới từ hai tháng trước. Tin tức trong núi Tức Linh có ác yêu chỉ là lời đồn." Người phụ trách lau mồ hôi.

"Có khi nào do trận pháp của con rối bị hỏng rồi hay không? Lúc trước có tu sĩ nói rằng trận pháp bị hư hỏng vô cớ, sau khi kiểm tra mới phát hiện gần đó đang bảo trì điện, từ trường cũng bị ảnh hưởng....."

Túc Úc nghe vậy không đồng ý nói, "Ai nói với các người từ trường có liên quan đến linh lực? Giáo viên Vật lý của chúng tôi chưa từng dạy cái này. Tôi đã nói với các người, tất cả mọi việc đều phải chú trọng khoa học."

Người phụ trách:''..."Giáo viên vật lý nào lại đi dạy cái này chứ? Còn nữa, tại sao một con yêu như cậu lại tin tưởng khoa học như vậy?!

Mẹ Túc nói, "Vậy tại sao camera giám sát trong nhà tôi lại ngừng ghi hình?"

Người phụ trách cố gắng giải thích bằng khoa học, "Có thể do đường dây bị chập mạch hoặc là máy quay xảy ra vấn đề."

-----

Sau một hồi trò chuyện, không có manh mối hữu ích nào được đưa ra.

Người phụ trách cố gắng hết sức giải thích, xung quanh đây không tra ra ác yêu nào cả.Nhưng ba người nhà họ Túc vẫn khăng khăng rằng chắc chắn xung quanh đây có ác yêu.

Trước khi đi, Người phụ trách bảo: ''Chúng tôi sẽ thành lập tổ điều tra chuyên nghiệp tiếp tục điều tra vụ này."

----****

Lúc Túc Lê tỉnh lại, bầu trời bên ngoài đã tối đen. Bên ngoài phòng dường như có rất nhiều người. Cậu nghe thấy tiếng ba và anh trai đang nói chuyện với ai đó, cũng nghe thấy tiếng ngáy của Túc Minh. Đầu cậu đau như sắp nứt ra, vẫn mơ thấy một số chuyện của trước kia, rõ ràng là những chuyện cậu đã trải qua nhưng cậu lại không có ký ức gì về chúng.

''Kinh Hạt... hóa ra thanh kiếm đó là vật liệu do mình kêu Kinh Hạt đi tìm sao?'' Túc Lê sắp xếp lại suy nghĩ, nhớ đến thiếu niên ôm kiếm đã xuất hiện nhiều lần trong giấc mơ của cậu.

Trước kia khi Túc Lê còn ở núi Thần Phượng Hoàng. Kinh Hạt chính là thủ hạ đắc lực của cậu, tất cả mọi việc trong núi Thần đều giao cho anh ta quản lý.

Nhưng thiếu niên kia là ai thì cậu lại không có chút ấn tượng nào.

''Huyền Thính?'' Túc Lê lặp đi lặp lại cái tên này, luôn cảm thấy nó vô cùng quen thuộc, giống như thường xuyên nhắc tới bên môi.

Cậu đang muốn đứng dậy thì đột nhiên phát hiện một thanh kiếm nhỏ đang thò ra từ trong chăn, xoay tròn rồi cuối cùng dừng trước mặt cậu.

Suýt nữa đã quên mất việc này! Túc Lê nhìn thanh kiếm nhỏ, nó cũng không còn bị mất khống chế như lúc trước nữa mà bây giờ đã ngoan ngoãn hơn. Lúc Túc Lê điều khiển cũng không bị khó khăn.

Cậu ngưng lực thu hồi kiếm nhỏ nhưng lại phát hiện nó cố ý lùi lại, có làm cách nào cũng không chịu trở về tay của Túc Lê.

"Trở về!" Túc Lê quát lớn.

Kiếm nhỏ ngừng một chút, nhanh chóng bay đến bên cạnh Túc Lê, cọ xát vào gò má cậu như đang muốn lấy lòng.

Kể từ khi cậu thử thanh kiếm vào ban ngày, thanh kiếm này giống như được sống lại, có thể tự do đi vào thức hải của cậu cũng như ra bên ngoài.

Túc Lê đột nhiên thấy hơi nhức đầu, nhưng lúc nó đang ở gần mặt mình, cậu lập tức đưa tay chộp lấy.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, giọng nói sang sảng của Túc Úc càng ngày càng gần.

Túc Lê luống cuống tay chân vội vàng giấu thanh kiếm dưới chăn. Ngay sau đó, anh trai Túc Úc đẩy cửa bước vào, đối mắt với Túc Lê đang ngồi không trên giường.

Túc Úc sửng sốt: "Bé con tỉnh rồi!"

Anh vội quay lại và hét lên: "Mẹ ơi, nhóc Lê tỉnh rồi!"

Lúc này, Túc Lê mới nhìn thấy sau lưng Túc Úc còn có một người ông lão tóc bạc. Thấy cậu nhìn thì ông ta nở một nụ cười hiền từ.

Cậu đã từng gặp ông ta một lần, là bác sĩ khám cho cậu lúc vừa mới thức tỉnh.

Hình như là bác sĩ Bạch.

"Bé con có còn nhớ ông không?" Bạch Họa Mi mỉm cười.

Túc Lê gật đầu. Chẳng lẽ ba mẹ lại cho rằng cậu bị bệnh nữa sao?

Lúc này, kiếm nhỏ đang trốn trong chăn dường như bị mất phương hướng, nó xông thẳng vào quần áo Túc Lê.

Lưng Túc Lê cứng đờ, cậu đối mặt với Bạch Họa Mi đang từ từ đến gần.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC