Chương 25: Hồi Tổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kinh Hạc là một con Huyền Hạc,

Huyền Hạc trường thọ, huyết thống cao quý.

Năm xưa, Kinh Hạc đi nhầm vào trận pháp của núi Thần Phượng Hoàng. Lúc thập tử nhất sinh, được Túc Lê cứu ra, sau đó vẫn luôn ở lại núi Thần Phượng Hoàng. Anh ta là người ở bên cạnh Túc Lê sớm nhất. Thậm chí có thể nói núi Thần Phượng Hoàng có thể trở thành yêu sơn nổi tiếng trong giới tu đạo đều là nhờ công lao của Kinh Hạc.

Từ trước đến giờ, Túc Lê không thích quản lý mọi việc, nên Kinh Hạc giúp cậu quản lý đám tiểu yêu ở núi Thần Phượng Hoàng, khi cậu còn trẻ không biết điều còn gây họa, Kinh Hạc vẫn luôn thu dọn tàn cuộc cho cậu, dạy cậu đối nhân xử thế. Đổi lại, Túc Lê cũng thích thảo luận về đạo trận pháp, tu luyện và rèn vũ khí với Kinh Hạc. Anh ta gặp phải nút thắt không biết trong lúc tu luyện, sẽ đến hỏi cậu. Ban đầu nói là để trả ơn ân tình, nhưng theo thời gian trôi qua, quan hệ của hai người cũng biến từ ân nhân vốn có đến bạn bè.

Tất cả mọi thứ đều ngừng lại vào ngày cậu đột nhiên có được cơ hội độ kiếp, sau đó, ánh lửa ngập trời, lửa thần Phượng Hoàng thiêu đốt thắp một nửa bầu trời.

Cậu rất mơ hồ về những chuyện xảy ra trước kia, cũng không thể nào biết được núi Thần Phượng Hoàng đã biến thành như thế nào sau khi mình độ kiếp thất bại. Suy cho cùng, ngàn vạn năm đã trôi qua. Yêu trong núi có cơ duyên, nhưng cậu không ngờ lại có thể gặp được người có ngoại hình giống y hệt như Kinh Hạc vào lúc này.

Mẹ Túc giao Túc Lê cho Phong Yêu chăm sóc rồi đi lên lầu.

Sau khi mẹ Túc đi, Phong Yêu chú ý đến ánh mắt của con non vẫn dừng lại ở đầu cầu thang, gã hơi dừng lại một hồi rồi hỏi: "Nhóc rất tò mò về vị yêu vừa rồi sao?"

"Ừ," Túc Lê nghiêng đầu. "Phong Yêu, ông biết anh ta là ai không?"

"Đó là Trần Kinh Hạc, người nắm quyền hiện tại của Huyền Hạc tộc. Nghe nói rất giàu có.' Ngày trước, khi tôi còn là một tiểu yêu, Trần Kinh Hạc đã đến bộ tộc của tôi tìm tộc trưởng. Tôi đã gặp ông ta một lần từ xa."

"Trần Kinh Hạc? Tại sao anh ta lại đến nhà tôi?" Túc Lê khó hiểu.

Phong Yêu cũng không rõ ràng cho lắm, chỉ trả lời: "Thần Loan Điểu tộc và Huyền Hạc tộc có quan hệ thân thiết. Vừa rồi mẹ nhóc cũng đi lên lầu, có lẽ là trong tộc có chuyện, nên đến tìm mẹ nhóc."

Túc Lê nhìn chằm chằm đầu cầu thang. Trần Kinh Hạc cùng tên với Kinh Hạc người kia. Thật sự là Kinh Hạc sao? Nhưng mà gặp Kinh Hạc thì sao?

Bây giờ tôi đang trong hình dạng trẻ con, cho dù anh ta thật sự là người đó, sao có thể nhận ra tôi được?

Phong Yêu để ý thấy từ sau khi gã nói ra chuyện Huyền Hạc này, ánh mắt của con non cũng chưa từng rời khỏi cầu thang.

Một lát sau, con non bỗng nhiên đứng dậy khỏi thảm lông, nói với gã: "Tôi muốn lên lầu hai xem.

-----

Thư phòng tầng 2, Khóe mắt Trần Kinh Hạc đánh giá bài trí của nhà họ Túc. Sau khi tiến vào, sự chú ý của anh ta đổ dồn vào bài tập học sinh và quyển 'hướng dẫn nuôi dưỡng con non' đặt ở chính giữa mặt bàn. Chẳng bao lâu sau, Túc Dư Đường bưng mấy ly trà đi lên. Trần Kinh Hạc không vòng vo nhiều mà nói thẳng: "Làm phiền Ngài Túc. Tôi đến thăm hỏi vì chuyện của di tích thượng cổ trong núi Tức Linh."

Núi Tức Linh là một tòa yêu sơn có linh khí. Ngoài những linh mạch vạn năm chôn sâu dưới lòng đất, nguyên nhân thứ hai chính là nhờ di tích thượng cổ nằm sâu bên trong núi. Di tích rải rác trên đại lục rất nhiều, di tích sâu bên trong núi Tức Linh còn sót lại từ thời thượng cổ đến nay. Nghe nói có mấy vị đại yêu thượng cổ bỏ mạng ở lân cận núi Tức Linh, động phủ nơi bọn họ tu luyện cũng đã tan biến vào hư vô. Từng có vô số tiểu yêu mạo hiểm mạng sống để tiến vào sâu trong núi tìm kiếm cơ duyên, nhưng phần lớn chẳng đâu vào đâu. Một vài yêu tộc vô tình gặp được cơ duyên thăng cấp.

Lâu dần, nơi này đã thu hút rất nhiều ác yêu xuất hiện, chuyên lấy trộm bí bảo trong di tích. Thậm chí có ác yêu có được cơ duyên xong thì ra ngoài làm hại xã hội yêu giới.

Có thái độ khen lẫn chê về di tích thượng cổ bên trong núi Tức Linh. Chẳng hạn như lần này, trọng điểm điều tra của Cục Quản Lý Yêu Quái tập trung vào núi Tức Linh, bởi vì thủ phạm giết hại thú tộc rất có thể là ác yêu chạy ra ngoài sau khi tìm kiếm tài nguyên từ trong di tích thượng cổ.

Túc Thanh Phong nói: "Núi Tức Linh quả thật có tin đồn về di tích thượng cổ, nhưng chúng tôi đã đến núi Tức Linh lâu như vậy rồi cũng chỉ nhìn thấy một hai lần."

Trần Kinh Hạc thoáng ngừng một lát: "Tôi cũng không vòng vo với Ngài Túc nữa. Lần này tôi đến tìm di tích của Phượng Hoàng. Trước đó tôi từng đi ngang qua núi Tức Linh và cảm nhận được khí tức do Phượng Hoàng để lại. Ngài cũng biết Huyền Hạc tộc đã là người hầu của Phượng Hoàng từ thời thượng cổ. Nếu có manh mối về Phượng Hoàng, Huyền Hạc sẽ không bỏ qua dấu vết nào."

Túc Thanh Phong cả kinh: "Có thể là Phượng Hoàng sao?

Phượng Hoàng là thần điểu được trời đất sinh ra, là vua và chúa tể của hàng trăm loài chim. Theo ghi chép của yêu giới, Phượng Hoàng được trời đất sinh ra trên thế giới chỉ có một con. Con Phượng Hoàng cuối cùng là ở thời kỳ thượng cổ. Nhưng sau gần vạn năm qua, manh mối liên quan đến Phượng Hoàng đều lắc đắc, không có nhiều ghi chép về Phượng Hoàng trong Thần Loan Điểu tộc. Nhưng Huyền Hạc tộc thì khác. Tục truyền nơi Phượng Hoàng ở có một ngọn núi thần Phượng Hoàng. Tộc trưởng của Huyền Hạc tộc chính là đại trưởng lão của núi thần.

'Chuyến này ngài Kinh Hạc đến chính là để tìm Phượng Hoàng sao?" Túc Thanh Phong ngừng một lát, Trần Kinh Hạc rất khiêm tốn, mấy nghìn năm nay tôi lại ra vào nhân thế, cho nên tin đồn trong yêu giới hơi ít. Nhưng đối với đại yêu mà nói, việc Trần Kinh Hạc tìm Phượng Hoàng cũng không phải là bí mật gì. Chuyện phô trương duy nhất mà tôi làm cũng không phải là chi nhiều tiền cứu Cục Quản Lý Yêu Quái, mà là thăm viếng hàng trăm bộ tộc trong yêu giới trong ngàn năm chỉ để tìm tung tích của Phượng Hoàng.''

"Đúng vậy'' Trần Kinh Hạc trả lời. "Chuyện di tích của núi Tức Linh vô cùng quan trọng với tôi. Hai vị có từng nghe nói đến tin đồn về Phượng Hoàng không? Hoặc gần đây núi Tức Linh có xảy ra chuyện gì kỳ quái hay không?"

"Nhưng tôi ở núi Tức Linh nhiều năm đều chưa từng nghe thấy tin đồn về Phượng Hoàng...." Túc Thanh Phong khẽ nhíu mày. "Nhắc đến chuyện kỳ lạ gần đây, sợ rằng là một con ác yêu."

"Ác yêu ?" Trần Kinh Hạc chần chừ. "Anh có thể nói chi tiết được không?"

Túc Thanh Phong không thể làm gì khác hơn là kể lại chi tiết về chuyện gần đây: thường xuyên có ác yêu tránh né trận pháp xông vào nhà trống và việc vừa qua Cục Quản Lý Yêu Quái đang tập trung điều tra thú tộc. "Nhưng chuyện này chưa chắc có liên quan đến tin đồn về Phượng Hoàng."

Trần Kinh Hạc nghe xong dừng một chút. "Những năm nay, ác yêu lấy trộm di tích quả thực rất nhiều. Tôi sẽ đến Cục Quản Lý Yêu Quái hỏi chuyện này. Ngoài việc này ra, anh có từng nghe nói đến những yêu tộc khác không? Có yêu tộc nào đột nhiên xuất hiện hoặc là yêu tộc đặc biệt nào không?"

Túc Thanh Phong đáp: "Yêu tộc..... ở núi Tức Linh rất nhiều, nhưng những năm gần đây tôi chưa từng nghe nói đến yêu tộc nào đột nhiên xuất hiện. Nếu nói yêu nổi tiếng nhất, có lẽ là Phong Yêu."

"Phong Yêu?" Trần Kinh Hạc hơi giật mình. "

Túc Thanh Phong: 'Là người dưới lầu vừa rồi kia? Lúc trước cậu ta đến nhà tôi xin việc, bây giờ là bảo mẫu của nhà tôi."

Trần Kinh Hạc ngẩn ra, Phong Yêu là tinh quái, trời sinh huyết mạch cao cấp, sống quần cư ở lãnh thổ rất xa nơi này. Sao lại đến làm bảo mẫu cho người ta?

'Tiểu Phong đến Tức Linh Sơn từ ngàn năm trước, cậu ấy sống một mình, và chưa từng nhắc đến dòng họ hay gia tộc của mình.'Túc Dư Đường nói "Tiểu Phong đến núi Tức Linh từ ngàn năm trước. Cậu ấy đã độ kiếp khoảng 10 lần. Mặc dù chưa từng thăng trấp, nhưng tu vi cũng ngày càng tăng lên."

Trần Kinh Hạc đã từng nghe nhắc đến việc Phong Yêu độ kiếp. "Độ kiếp khoảng 10 lần....?

Tinh quái lên cấp thật sự rất khó khăn, sao có thể độ kiếp khoảng 10 lần được?

Anh ta vừa định hỏi kỹ thì nghe thấy tiếng vang ngoài cửa. "Ai ở bên ngoài!?"

Vừa thốt ra, Túc Thanh Phong bước mấy bước đến mở cửa. Cửa vừa mới mở ra, một cục bánh trôi nhỏ không kiểm soát được thăng bằng mà ngã vào bên trong.

Ông nhanh tay lẹ mắt đón lấy con non: 'Bé con!?''

Cửa bất ngờ mở ra khiến Túc Lê có chút không kịp trở tay, suýt chút nữa đã ngã xuống. Cậu ngẩng đầu nhìn Túc Thanh Phong, hồn nhiên mở miệng: "Ba"

Phong Yêu đứng ở không xa sau lưng cậu, giải thích: "Nhóc Lê muốn lên đây tìm mọi người."

Mẹ Túc hơi ngạc nhiên: "Tự thằng bé leo lên ư?"

Phong Yêu gật đầu.

Ba Túc bế đứa trẻ lên: ''Bé con thật là giỏi, nhớ ba mẹ rồi à? Đợi lát nữa ba mẹ sẽ chơi cùng bé con nhé."

Lần đầu tiên Túc Lê cảm thấy thân phận con non này của mình tiện lợi đến cỡ nào. Cậu vùi mình trong lòng ba Túc, ánh mắt dừng lại trên người Trần Kinh Hạc, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới. Cậu không ngửi được mùi của yêu, nhưng nhìn chiều cao gần giống như Kinh Hạc trong ký ức của mình, cậu tự hỏi có phải anh ta biết gì đó hay không.

Trần Kinh Hạc không ngờ đằng sau cửa lại là một đứa nhỏ, nhìn tuổi tác hẳn là chưa đầy ba tuổi, mặt mũi nhỏ nhắn, tin xảo, dáng vẻ đáng yêu. Xem chừng cậu chắc chắn đã thừa kế huyết thống tốt đẹp của hai bên ba mẹ.

''Bé nhà sao?" Trần Kinh Hạc hỏi

Ba Túc ôm Túc Lê, nghe vậy cười nói. "Đúng vậy, sinh đôi, đây là anh trai Túc Lê, em trai tên là Túc Minh, lúc này vẫn đang ngủ ở dưới nhà."

Trần Kinh Hạc quan sát Túc Lê, phát hiện Túc Lê cũng đang quan sát mình.

Ánh mắt của con non trong veo, nhưng chỗ sâu trong đáy mắt dường như còn ẩn chứa gì đó. Trong nháy mắt, anh ta lại có ảo giác như thể người đối diện mình không phải là một đứa trẻ mà là một người trưởng thành ngang hàng với bản thân anh ta. Anh ta thoáng ngừng lại rồi dời tầm mắt đi. "Đây là Cửu Vĩ Thiên Miêu."

Ba Túc nói: ''Thế thì không phải, ngược lại, Lê Lê là Thần Loan Điểu. Em trai thằng bé mới là Cửu Vĩ Thiên Miêu,"

Thần Loan Điểu? Trần Kinh Hạc nhớ đến tin đồn từ mấy năm trước về một con non bị khiếm khuyết bẩm sinh và một đứa là Cửu Vĩ Thiên Miêu. Theo lý thuyết, khiếm khuyết bẩm sinh đã có huyết mạch tàn phế, nhưng đứa nhỏ này trông hết sức lanh lợi. Anh ta không khỏi đánh giá Túc Lê, nhận thấy vài sợi tóc trắng trong mái tóc của cậu khiến anh ta hơi thất thần. Sau đó, anh ta bừng tỉnh nhớ đến một người bạn cũ trong Thần Loan Điểu tộc, cũng có con non có lông vũ màu vàng nhạt.

Thần Loan Điểu trong tộc cũng có những con chim non với bộ lông màu vàng nhạt. Còn Phượng hoàng thì có lông màu đỏ. Có lẽ đó chỉ là ảo giác của anh ta.

Trần Kinh Hạc bật cười khi dời tầm mắt đi. Đột nhiên, anh ta liếc thấy một tia sáng chợt lóe lên ở đuôi tóc nơi gò má của con non dưới ánh đèn phòng sách.

"Xin lỗi, làm phiền một chút,"

Trần Kinh Hạc bước tới trước mặt ba mẹ nhà họ Túc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Túc Lê.

Âm Thanh bất ngờ phá vỡ bầu không khí ở đây. Túc Thanh Phong và Túc Dư Đường lập tức cảnh giác. Phong Yêu ở bên cạnh cũng trở nên căng thẳng. Ánh nhìn của tất cả mọi người đều dừng lại trên người Trần Kinh Hạc. Anh ta đưa tay ra, rẽ mái tóc mềm mại của con non, nắm lấy một sợi tóc màu vàng nhạt và tập trung vào màu đỏ ở đuôi tóc.

Túc Dư Đường nhíu mày. "Ngài Kinh Hạc?"

Ánh mắt của Trần Kinh Hạc thoáng dừng lại, sau đó lại chăm chú vào Túc Lê với vẻ phức tạp.

Anh ta nhìn một hồi, rồi nghiêng đầu nhìn về phía ba mẹ nhà họ Túc, trầm giọng lên tiếng. "Không biết hai vị có từng nghe nói đến 'Hồi Tổ*' chưa?"

(*))Trong ngữ cảnh này, "返祖" (phản tổ) thường được hiểu là "tái tổ" hoặc "hồi tổ", có nghĩa là sự quay trở lại các đặc điểm, tính chất của tổ tiên xuất hiện trong thế hệ sau. Đây là một khái niệm di truyền học, trong đó những đặc điểm của tổ tiên xa xưa có thể xuất hiện lại ở con cháu sau nhiều thế hệ không có những đặc điểm đó.

Ví dụ: Trong một gia đình, có thể có người con cháu có những đặc điểm về ngoại hình, tài năng, hoặc khả năng đặc biệt giống tổ tiên xa xưa, mặc dù những thế hệ gần hơn không có những đặc điểm đó.

Tác giả có lời muốn nói: Máy ATM hình người Trần Kinh Hạc


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC