Chương 4: Bác Sĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đúng vậy...Đột nhiên thằng bé có hứng thú với loại sữa này, sữa bột của hai đứa tôi luôn để riêng, cậu từng nói không thể cho thằng bé uống loại sữa này mà." ba Túc nghiêm túc gọi điện thoại, ánh mắt ông chăm chú nhìn phòng trẻ cách đó không xa: "Đã ăn được một chút, không có phản ứng gì bất thường, điều này có phải chứng tỏ nhóc Lê có thể ăn được loại đồ ăn này hay không? Ngày hôm qua thằng bé đã nói chuyện, tôi hỏi thì bé có đáp lại, tình trạng của thằng bé đã tốt hơn rồi phải không..."

"Tên loại sữa đó? Cậu đợi một lát, để tôi gửi cho cậu..."

"Tên là sữa bột nhà ông Dương, con non đều thích...Chắc sữa này không có vấn đề."

Túc Lê ngồi một bên nhìn ba đang gọi điện thoại, dường như ông đang trao đổi vấn đề ăn uống của cậu với những người khác. Túc Lê mới vừa thử vận chuyển linh lực trong người, cậu phát hiện có thể hấp thụ linh lực trong sữa bột cho mình dùng, nói cách khác dựa vào tình trạng cơ thể bây giờ của cậu thì biện pháp này càng phù hợp với cậu.

Sau khi ba Túc nói chuyện điện thoại xong thì trở về, hình như ông đã xác nhận vấn đề về đồ ăn của con trai với bác sĩ xong, ông lập tức đổi sữa bột trong bình của Túc Lê thành sữa bột của em trai, đồng thời còn chuẩn bị một bình khác cho cậu.

Bác sĩ Yêu tộc nói nếu không có vấn đề gì bất thường thì có thể để Túc Lê ăn thử đồ ăn dành con non Yêu tộc để từ từ điều trị cơ thể của cậu. Bác sĩ còn nói buổi chiều sẽ đến xem tình hình cơ thể của Túc Lê, còn kêu ba Túc để ý cơ thể của cậu. Sau khi ba Túc pha xong sữa bột thì cẩn thận để bên miệng bé con.

Khi bình sữa được đưa đến gần, Túc Lê ngửi thấy mùi vị quen thuộc, thử uống một ngụm thì xác định đúng là sữa bột đặc biệt mà cậu mới uống lúc nãy, bây giờ cậu mới nằm im ôm bình sữa từ từ uống.

Chẳng bao lâu sau Túc Lê đã uống xong bình sữa dưới sự quan sát chăm chú của ba Túc.

Sau khi Túc Lê uống xong thì nhìn chằm chằm vào bình sữa, cái bình này nhỏ quá à, cậu mới uống được mấy hớp đã hết sạch rồi.

ba Túc cẩn thận hỏi: "Bé con còn muốn uống sao?"

Có thể uống nữa sao? Túc Lê nghe thấy vậy thì gật gật đầu dưới ánh mắt dịu dàng của ba Túc.

____

Lúc Túc Úc tỉnh dậy nhìn nhìn thấy cảnh này.

"Em ấy ăn được rồi sao?" Túc Úc giật mình kinh ngạc khi nghe thấy sự thay đổi của em trai, anh hiểu rất rõ tình hình mấy năm nay của Túc Lê: "Chuyện này có nghĩa là em ấy sẽ khỏi bệnh phải không?"

"Chúng ta phải đợi bác sĩ đến kiểm tra bé con đã, đừng nói cho mẹ con hay sớm, đợi mẹ con về thì hãy tạo bất ngờ." ba Túc lắc lắc bình sữa bột trên tay, sau khi thử độ ấm sữa xong rồi mới đưa cho Túc Lê đang ngồi trên ghế bập bênh.

Túc Úc vốn không tin tưởng lắm, cho đến khi nhìn thấy Túc Lê chủ động nhận lấy bình sữa trong tay ba Túc rồi uống ngon lành, lúc này anh mới hoàn toàn tin. Tình trạng cậu em trai này của Túc Úc cực kỳ kém, anh nhớ lúc em trai mới sinh ra không lâu cứ uống sữa là sẽ nôn ra hết, còn bị sốt cao. Sau khi bác sĩ đưa ra kiến nghị không nên cho em trai uống sữa bột của Yêu tộc nữa thì người trong nhà mới thận trọng trong chế độ ăn uống của Túc Lê hơn.

Sau này mỗi ngày đến giờ ăn cơm đều do ba hoặc mẹ tự tay cho ăn, Túc Lê cũng chỉ biết có người khác đút mình ăn, mà cậu thích thì mới ăn, không thích thì nôn hết ra. Từ trước đến nay chưa bao giờ chủ động nhận cái bình sữa rồi tự uống như vậy.

Hiện tại Túc Lê không những có thể nói được mà còn có thể ăn đồ ăn của con non, tin đồn em trai Túc Úc khiếm khuyết bẩm sinh ở bên ngoài đều là bậy bạ, em trai anh chỉ là phát triển chậm mà thôi!

Túc Lê ăn cơm rất chậm, đến khi cậu hấp thụ toàn bộ linh lực chuyển từ sữa qua người mình thì mới nhận ra ánh mắt kích động của hai ba con nhà họ Túc bên cạnh, như thể chuyện cậu uống được sữa bột là một sự kiện trọng đại ghê gớm lắm vậy.

"Hai bình rồi, con không thể uống thêm nữa." ba Túc tiếc nuối nhận lại cái bình sữa.

Túc Úc liếc nhìn đứa trẻ khác trong phòng: "Mỗi lần nhóc Minh uống sữa đều quất ba bình lớn, ba như vậy có thiên vị quá không?"

"Chờ đến chiều bác sĩ đến kiểm tra thử xem, nếu như không có vấn đề gì thì ba sẽ cho bé con uống tiếp." ba Túc vừa nói thì trong phòng trẻ em vang lên tiếng khóc dữ dội, ông nhíu mày nói: "Nhóc Minh tỉnh rồi, con đi xem đi."

Túc Úc chỉ tay vào mình: "Con á?"

Nửa đêm ngày hôm qua Túc Úc đã bị lôi đầu dậy, suốt đêm chạy đi hỏi mấy yêu quái nhỏ xung quanh, không nói đến chuyện anh không bắt được ác yêu chuyện dụ dỗ con non, trước đó Túc Úc còn chưa nghỉ ngơi xong, giờ lại bắt anh đi chăm trẻ con.

"Kêu con chăm sóc em trai thì có gì sai à?" Sắc mặt ba Túc khá bình tĩnh, ông cầm tờ khăn giấy mềm mại cẩn thận lau miệng cho Túc Lê, sau đó tiện tay ném cái bình sữa đã được pha xong cho Túc Úc: "Bé con để ba xem có chỗ nào bị dơ không nào..."

Túc Lê dùng ánh mắt phức tạp nhìn ba Túc, rồi nhìn bóng dáng anh trai đi vào phòng trẻ em.

"Con còn đói sao?" Ba Túc hỏi.

Túc Lê do dự một hồi rồi lắc lắc đầu.

ba Túc nhìn phản ứng của con trai, trên gương mặt ông không kìm nén được sự vui mừng, lại hỏi tiếp: "Bé con cảm thấy đau ở đâu không?"

Ông còn cẩn thận sờ sờ cái trán của Túc Lê.

"Không đau ạ." Túc Lê mềm mại trả lại.

Cả gương mặt ba Túc tràn đầy vui mừng, ông lại nói vài câu đùa giỡn với bé con nhà mình.

Thời gian tiếp theo đều là những câu hỏi được lặp đi lặp đi, dường như những vấn đề này cũng không quan trọng lắm, điều ba Túc để ý là bé con có đáp lại ông hay không.

Đang hỏi qua hỏi lại, thì giọng nói của ba Túc đột nhiên ngừng lại. Túc Lê nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn.

Khi ba Túc phục hồi tinh thần lại thì nhìn đôi mắt to tròn trong veo của bé con đang chăm chú nhìn mình, trong lòng ông không khỏi mềm nhũn hói: "Bé con sao vậy?"

Túc Lê thu hồi tầm mắt, khóe mắt lại nhìn về phía cánh cửa sổ sát đất kia, cậu chú ý thấy lúc nãy ba đang nhìn về hướng đó, dường như ở chỗ đó có thứ gì.

___

Buổi chiều, bác sĩ tới nhà.

Vẻ bề ngoài của bác sĩ Yêu tộc không khác lắm bác sĩ loài người, khi bọn họ trà trộn trong xã hội loài người thì đã học được dáng vẻ và cách cư xử của bác sĩ loài người, nên khi ra ngoài bọn họ đều mặc quần tây và mang áo blouse trắng, trông nghiêm túc khá đứng đắn. Nhà họ Túc mời đến bác sĩ được đồn đại là có huyết mạch của thần thú thượng cổ Bạch Trạch, ông ta từng làm việc dưới trướng vô số bác sĩ nổi tiếng, bây giờ có dáng vẻ ông ta hơn năm mươi tuổi.

Bác sĩ họ Bạch, tên đầy đủ là Bạch Họa Mi, hiện tại là bác sĩ chuyên khám cho Túc Lê.

"Bé con đừng sợ, để bác sĩ kiểm tra cho con nhé."

Ba Túc ôm Túc Lê trong ngực rồi nhỏ giọng trấn an cảm xúc của con non.

Đây là lần đầu tiên sau khi Túc Lê tỉnh táo biết "bác sĩ" khám bệnh cho cậu là như thế nào, khi ngón tay bác sĩ Bạch nhấn vào huyệt đạo của cậu khiến cậu cứ tưởng rằng tu luyện giả đang xem bệnh, nhưng người thân của cậu đều là người thường, sao có thể mời tu luyện giả đến xem bệnh cho cậu được chứ?

Nghi vấn lạ lùng này rất nhanh bị Túc Lê vứt ra sau đầu, cơ thể cậu ở thế giới này không được tốt lắm, từ thái độ của người nhà thì thấy bọn họ mời bác sĩ chuyên môn đến nhà khám bệnh là chuyện thường ngày.

Bác sĩ Bạch hiền lành hỏi: "Bụng bé con không đau à?"

Túc Lê hơi nghiêng đầu nhìn ba Túc, thấy ánh mắt ông vừa chờ mong vừa lo lắng. ba Túc thấy bé con không nói gì thì lên tiếng: "Bé con uống hết bình sữa rồi, buổi trưa cũng không có ngủ, bé vẫn luôn tràn đầy sức sống như vậy."

Bác sĩ Bạch lại hỏi: "Bé con à, cháu có đau không?"

Bác sĩ Bạch vừa nói vừa làm vài động tác, ví dụ như đang xoa bụng Túc Lê, cố gắng khiến cậu hiểu vấn đề mà bác sĩ đang hỏi.

Túc Lê thấy vậy thì lắc lắc đầu.

Lúc đầu vì ý thức vẫn còn mơ hồ, để tránh bị bại lộ, Túc Lê đành lựa chọn yên lặng quan sát thế giới kỳ lạ này trước nên không cách nào đáp lại bọn họ, không ngờ hành động vô tình ngày hôm qua của cậu lại khiến bọn họ hy vọng như vậy. Mà cơ thể Túc Lê không thực sự kém cỏi đến mức cần người nhà quan tâm chăm sóc, nếu muốn cậu khôi phục thành một đứa trẻ bình thường chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Túc Lê âm thầm nghĩ rằng, sau này cậu phải cố gắng học làm "con người" để sinh sống và báo đáp ân tình của ba mẹ ở kiếp này.

Sắc mặt bác sĩ Bạch có hơi bất ngờ khi thấy đứa trẻ đáp lại lời mình nói, ông ta lại hỏi thêm vài câu.

Nếu nghe thấy mấy câu hỏi đơn giản, Túc Lê sẽ chọn cách trả lời, nếu gặp câu hỏi khá phức tạp thì cậu giả vờ như mình không hiểu. Vì Túc Lê chưa từng tiếp xúc với trẻ con loài người, nên cậu phải cố gắng để hành vi cử chỉ của mình phù hợp với số tuổi hơn.

Sau khi bác sĩ Bạch hỏi xong vài vấn đề, thì nói với ba Túc: "Tình huống của Túc Lê có hơi đặc biệt, nhưng bây giờ có dấu hiệu chuyển biến tốt hơn, cũng không xuất hiện phản ứng bất thường nào."

ba Túc kích động hỏi: "Thằng bé sẽ hết bệnh sao?"

"Hiện tại khó mà nói được, nhưng dựa theo tình huống trước mắt thì có khả năng rất lớn sẽ tốt hơn." Bác sĩ Bạch mỉm cười, ánh mắt nhìn Túc Lệ càng hiền lành hơn: "Đây là chuyện tốt, không chừng tình trạng của Túc Lê sẽ tốt hơn."

Việc kiểm tra của bác sĩ không tốn quá nhiều thời gian, sau đó đi với ba Túc đến phòng khác nói chuyện, đến giữa trưa anh trai Túc Úc dỗ em trai ngủ xong thì đến phòng đọc sách, nói là muốn bế quan chuẩn bị kiểm tra nên không muốn ai đến quấy rầy. ba Túc đành tạm thời giao Túc Lê cho "người khác" chăm sóc.

Túc Lê thấy ba Túc và bác sĩ Bạch qua bên kia nói chuyện, dường như bọn họ đang trao đổi vấn đề ăn uống và thuốc của cậu. Lúc này Túc Lê mới dời tầm mắt lên người ba Túc để lại. Trong khoảng thời gian Túc Lê không tỉnh táo cũng có chút ký ức về người này, cậu nhớ sẽ có trường hợp ba Túc đi làm và anh trai không ở nhà, người này sẽ nhận công việc chăm sóc hai anh em cậu, bọn họ gọi người này là bảo mẫu.

Túc Lê ở với bảo mẫu một lúc, sau đó sử dụng linh lực đẩy quả bóng xốp dưới đất lăn xuống gầm sô pha, bảo mẫu lập tức chú ý thấy quả bóng xốp đã lăn xa thì đi theo nhặt về.

Lúc sử dụng linh lực Túc Lê đã cảm giác được cơ thể trở nên nặng nề, lúc đầu khi cơ thể cậu cũng đã cảm nhận được nhưng ngày hôm qua sau khi cậu tỉnh lại thì thấy tinh lực của bản thân rất nhiều nên không để ý vấn đề này...

Kinh mạch của Túc Lê đã bị tắc nghẽn, đây là vấn đề của thể chất.

Túc Lê bình tĩnh rồi thử luyện tập vận dụng linh lực đẩy quả bóng xốp.

Cứ lặp lại mấy lần, "bảo mẫu" vẫn đi theo nhặt bóng về.

Dáng người "bảo mẫu" khá giống con người, nhưng hành vi cử chỉ lại lặp đi lặp lại liên tục.

Trong nhà có rất nhiều thứ kỳ lạ, người nhà chưa bao giờ sử dụng linh lực trước mặt Túc Lê, cậu đành xem "bảo mẫu" này giống chiếc tivi thần kỳ kia. Nếu nói là giống người thì trông "bảo mẫu" giống con rối do tu sĩ loài người điều khiển mà kiếp trước Túc Lê từng gặp.

Trong phòng khách chỉ còn Túc Lê và bảo mẫu, cậu có hơi động lòng, xung quanh không có ai khác....

Túc Lê cúi đầu nhìn xuống chân của mình, nếu cậu cẩn thận triển khai linh lực, không chừng sẽ thành công.

Bên ngoài phòng, Phong Yêu yên lặng đáp xuống ban công, hắn đứng dán người vào tường, liếc mắt nhìn cảnh tượng trong phòng khách.

Trên tấm thảm lông có một con non xinh đẹp đang ngồi, cách đó không xa có một con rối đang đứng. Trên người con rối này thuật pháp của Túc Thanh Phong, chỉ cần hắn đến gần thì sẽ bị con rối phát hiện.

Trận pháp của nhà họ Túc không dễ tiến nhập, sau khi bọn họ phát hiện tối hôm qua có người lẻn vào nhà thì đã củng cố trận pháp trong nhà lên rất nhiều. Lúc nãy Phong Yêu chỉ muốn nhìn xem tình huống trong nhà, nhưng chưa kịp đến gần thì đã bị Túc Thanh Phong phát hiện. May mắn hắn là Phong Yêu nên mới có thể tìm được sơ hở để trốn vào được.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, hôm qua Phong Yêu chạy trốn nhanh, sau khi trở về hắn mới cẩn thận nhớ lại các chi tiết chuyện này rồi phát hiện điểm quan trọng. Tối qua mảnh vỡ phát ra ánh sáng kỳ lạ, lúc hắn đến gần tay con non đó vô tình chạm vào mảnh vỡ nên mới phát sinh chuyện kỳ lạ.

Có lẽ Phong Yêu đã đoán đúng, cơ hội độ kiếp của hắn nằm trên người con non Yêu tộc này.

Phong Yêu đang muốn tìm biện pháp đến gần con non này thì đột nhiên nhìn thấy bé con tiểu yêu vịn lấy ghế sô pha rồi run rẩy đứng lên.

Ánh mắt Phong Yêu dừng lại tập trung trên người con non, dường như bé có hơi cố sức, bàn tay bụ bẫm nhỏ nhắn nắm chặt lấy sô pha, sau đó lảo đảo lắc lư đi về phía trước hai bước.

Nhưng một giây sau, cơ thể con non không giữ được thăng bằng, nhắn thẳng về phía trước...

Phong Yêu: !!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC