Chương 8: Ăn Cơm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Túc Lê uống sữa bột xong bèn bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, chuyển đổi những lĩnh lực vừa mới hấp thu thành linh lực của bản thân. Sau khi gọi điện xong, ba Túc tiếp tục bận rộn một hồi, trong lúc đó ông còn nhận mấy cuộc gọi khác nên việc chăm sóc con non ông giao cả cho bảo mẫu phụ trách.

May mà em trai Túc Minh thích quậy phá nên lực chú ý của bảo mẫu hầu như đều dành cho Túc Minh, Túc Lê có cơ hội rảnh rỗi để tu luyện.

Buổi trưa, ba Túc chưa làm xong việc nhưng ông vẫn cho hai đứa bé uống sữa bột và nấu một ít cháo. Vì muốn chăm sóc cho Túc Lê thể chất khác biệt nên gia đình còn mua loại gạo bình thường siêu thị vẫn hay bán kia. Nhưng bác sĩ Bạch đã nói con non có thể nếm thử thức ăn của Yêu tộc, vì vậy ba Túc bên nấu cơm chung cho cả nhà luôn.

"Sao lại không tìm được người? Những yêu cầu tôi đưa ra cũng không quá nhiều mà?" ba Túc vừa múc cháo ra chén nhỏ vừa gọi điện cho người phụ trách của Cục Quản Lý Yêu Quái. Tiểu Hứa từ chức có nghĩa là ông chỉ có thể tìm một yêu quái khác đến chăm sóc con non, mà từ trước đến giờ Cục Quản Lý Yêu Quái luôn phụ trách việc tuyển dụng yêu quái. Thế mà hiện tại người phụ trách này lại gọi điện tới, nói với ông rằng tạm thời ông không thể thuê được người nào.

"Vâng vâng, ngài Túc cũng biết mà, hiện giờ số lượng con cháu Yêu tộc ít ỏi, những người có thể ra xã hội làm việc lại càng ít hơn." Người phụ trách của Cục Quản Lý Yêu Quái khéo léo nói: "Trước đây chúng tôi đã phải mất ba tháng trời mới tìm được Tiểu Hứa. Người giống cô ấy, có thể thỏa mãn toàn bộ yêu cầu của ngài khá ít."

Thật ra đây không phải điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là yêu cầu của ngài Túc rất khó để hoàn thành. Thông báo tuyển dụng ông mới gửi tới thậm chí còn yêu cầu phức tạp hơn lần trước bọn họ thuê Tiếu Hứa, bây giờ ông còn muốn yêu quái này bắt buộc có thuộc tính gió, là loại yêu quái biết tạo mưa tạo gió để dỗ dành trẻ con ấy.

Tu vi cao, thuộc tính gió, dáng vẻ hiền lành, biết hát biết múa, có thể nấu cơm và thay tã......

Trong thời gian ngắn anh ta biết đi đâu tìm được yêu quái bảo mẫu như vậy đây?

Huống hồ hai vị này còn là yêu quái có dòng máu cao quý, yêu quái bình thường đứng trước con non của bọn họ đều sẽ không chịu nổi áp lực mà hiện nguyên hình. Mà những con yêu quái có huyết mạch cao quý sẽ bằng lòng tới làm bảo mẫu cho người khác hay sao?

Hơn nữa, con non của ông ấy bị khiếm khuyết, sức khỏe không tốt lại còn không thể dùng yêu thuật trong nhà, nếu chăm sóc không cẩn thận thì bảo mẫu sẽ phải chịu sự khiến trách của hai yêu quái lớn. Với tất cả những điều kiện này, yêu quái nào dám đến ứng tuyến đây hả? s( -

Người phụ trách của Cục Quản Lý Yêu Quái càng nghĩ càng cảm thấy trước đây bọn họ có thể tìm được Tiểu Hứa đã là phúc ba đời rồi.

"Cậu tiếp tục tìm cho tôi đi, nếu thật sự không có người thì tôi có thể nới lỏng yêu cầu một chút." ba Túc đau đầu, nếu thật sự không tìm được người thì có lẽ ông phải tạm thời từ chức, ở nhà chăm con mất.

____

Trong buổi sáng Túc Lê cổ gắng mở rộng lĩnh mạch trong cơ thể, bắt đầu con đường hồi phục sức khỏe của mình. Nếu cậu muốn dùng linh lực để bước đi thì cũng có thể. Song làm như vậy sẽ khiến cơ thể cậu chịu áp lực quả lớn, cơ thể yếu ớt này không thể chống đỡ nổi nếu vận hành linh lực trong thời gian dài. Muốn cơ thể này thực sự lành lặn lại thì cậu chỉ có thể tiến hành chữa trị từng bước, cho đến khi cậu có thể bước đi như những đứa trẻ loài người bình thường.

Cậu chỉ mới đi được mấy bước mà đã cảm thấy cả người rã rời rồi.

Túc Lê chỉ có thể nghỉ ngơi rồi bước đi, sau đó lại tiếp tục nghĩ. Những động tác phục hồi của cậu đã khơi dậy sự tò mò của đứa em trai bên cạnh. Cậu nhóc chớp mắt nhìn một lúc rồi đứng dậy vỗ tay: "Anh ơi! Đi! đi!"

Cơ thể của Túc Minh tráng kiện hơn Túc Lê nhiều, cậu nhóc có thể chạy cũng có thể nhày, đến bảo mẫu còn suýt nữa không làm gì được cậu nhóc.

Túc Mình thấy Túc Lê đang tập bước đi, ban đầu còn tò mò tiến đến gần, định túm lấy tay của Túc Lê. Kết quả cậu nhóc vừa mới kéo một cái thì anh trai đã nhắn nhào, làm cho cậu nhóc cứ đứng sững sở tại chỗ như vậy, dường như không ngờ mình chỉ chạm nhẹ tay một chút vậy thôi mà đã khiến anh trai nhắn mất rồi. Cậu nhóc hơi sốt ruột hô lên: "Anh ơi! Đi! Đi! Đi"

Túc Lê vịn ghế sô pha, đứng lên một lần nữa. Bàn chân cậu dẫm lên tấm thảm lông xù, miệng hắt ra một hơi thật dài.

Cậu không phải là đứa trẻ hai tuổi thật sự, nhưng em trai Túc thì đúng là vậy. Thấy Túc Minh vẫn còn muốn chạy đến chạm vào tay mình, Túc Lê đành hạ giọng, dịu dàng nói: "Tự anh đi."

Chẳng biết cuối cùng thì Túc Minh có nghe hiểu không, cậu nhóc thấy anh trai mình vẫn đang cố gắng bước về phía trước thì nghiêng đầu nhìn theo, sau đó lực chú ý của cậu nhóc đã bị quả bóng xốp trong tay bảo mẫu hấp dẫn.

Ba Túc nói chuyện điện thoại xong rồi bưng hai bát cháo quay lại phòng khách, chợt thấy cách đó không xa Túc Lê đang vịn ghế sô pha tập bước đi. Lần này con non đã bước đi vững vàng hơn lần đầu tiên nhiều. Đầu tiên cậu vịn ghế sô pha đứng lên, sau đó giơ hai tay về phía trước, loạng choạng tiến lên vài bước, lúc nào sắp nhắn thì cậu lại vin lấy ghế.

Ba Túc nhìn mà trái tim gần như tan chảy, sau khi đặt bát cháo xuống, ông lấy điện thoại ra quay một đoạn video ngắn.

Đợi đến khi Túc Lê chú ý tới ba Túc đang đứng ở một góc phòng khách, ông đã kích động không ngớt vì cậu có thể bước đi thành công. Lúc bưng bát cháo tới ông còn không ngừng ca ngợi, thổi phồng tới mức Túc Lê suýt chút nữa cho rằng mình không phải đi mấy bước chân mà bay lên trời trước mặt người ba này luồn rồi.

"Bé con, hôm nay ăn cháo nhé."

Trong nhà có bàn ăn cho trẻ nhỏ, ba Túc nhanh nhẹn bềẽ Túc Minh ngồi xuống bàn rồi mặc yếm vào cho cậu nhóc, sau đó mới đưa chiếc thìa cho cậu nhóc. Bát cháo tràn ngập linh khỉ có sức hấp dẫn siêu cao đối với con non, gần như vừa cầm được cái thìa là Túc Minh đã bắt đầu xúc cháo ăn, động tác cầm thìa của cậu nhóc cũng hết sức thành thạo. Báo mâu thì đứng bên cạnh, lúc nào cũng chuẩn bị để lau miệng cho cậu nhóc.

Sức ăn của đứa con nhỏ rất tốt, nhưng so sánh với nhau thì sức ăn của đứa thứ hai hết sức bình thường.

ba Túc vốn cho rằng lúc ông bưng cháo lên thì bé con sẽ ăn giống như em trai mình, bởi dù sao thì linh khí ở trong chảo có sức hấp dẫn rất lớn đối với con non. Nhưng Túc Lê thì trái lại, chỉ chăm chăm nhìn em trai ở bên cạnh ăn cháo.

Ba Túc cầm thìa, ông đã rất thành thạo việc đút cho con ăn, nhưng không biết lần này đổi sang cháo thì bé con có ăn quen hay không.

Túc Lê chỉ cảm thấy hứng thú với sữa bột, nhưng cậu đã bị dáng vẻ ăn uống như gió cuốn mây trôi của em trai dọa sợ, giống như bát cháo trước mặt cậu nhóc là món ngon vật lạ gì vậy. Túc Lê hơi chần chờ, món cháo này ăn ngon như vậy sao?

Cậu còn đang nghĩ ngợi, vừa ngẩng đầu lên đã đối mặt với ánh mắt mong chờ của ba Túc. Ông giơ thìa cháo đến trước mặt cậu.

"Bé con há miệng ra nào, a nào..."

Túc Lê đành phải há miệng ra, sau đó thìa cháo rơi vào trong miệng cậu.

Chảo này có vẻ đặc hơn sữa bột ban sáng, mềm mềm và còn có chút hương thơm đặc biệt. Túc Lê nhai nuốt như thường rồi nuốt xuống, cháo vừa vào bụng thì linh khí cũng tản ra.

Linh khí?

Túc Lê sững sờ, ánh mắt một lần nữa rơi vào bát cháo trong tay ba Túc. Chuyện gì đây, cậu nhớ rõ ràng lúc trước cháo và sữa bột cũ không hề có chút linh khí nào mà... ,,Hơn nữa linh khí trong cháo còn đậm hơn sữa bột một chút, một ngụm cháo này gần như bằng cả mấy ngụm sữa bột cậu mà uống.

Ba Túc lo rằng bé con của mình ăn không hợp miệng nên lúc đút cho cậu ông vẫn luôn cẩn thận quan sát trạng thái của con non.

Một miếng, hai miếng, ba miếng... Đến miếng thứ tư, không đợi ba Túc thổi cho nguội thì bé con đã há miệng, ánh mắt rạng rỡ nhìn ông.

Bé con thích cháo!

Túc Lê kìm lòng không được há miệng ra. Đồi mặt với ánh mắt sững sờ của ba Túc, cậu mới nhận ra hành động của mình hơi mất mặt. Thế là Túc Lê mím môi lại, ánh mắt rơi vào chiếc thìa trong tay ba Túc.

Ba Túc giơ thìa cháo đến trước mặt con non nhưng cậu lại mím môi vào.

"Bé con?" ba Túc thấy ánh mắt của Túc Lê dường như dừng trên tay mình thì chợt nảy ra một suy đoán lớn mật. Ông nén sự kích động trong lòng, nhỏ giọng hỏi: "Bé con muốn tự ăn à?"

Túc Lê khẽ gật đầu.

Ba Túc cẩn thận đưa chiếc thìa ra, sau đó thấy con non duỗi cánh tay mũm mĩm của cậu ra đón lấy thìa giống như đón bình sữa mấy ngày hôm nay vậy.

Thìa nhỏ hơn bình sữa nhiều, lúc cầm lấy nó Túc Lê không nắm chắc, ngón tay hơi lỏng ra, cũng may ba Túc nhanh tay nhanh mắt bắt được chiếc thìa.

Túc Lê: "..." Mất mặt quá đi, đến thìa cũng không cầm chắc được.

Ba Túc hết sức kiên nhẫn đưa thìa cho cậu một lần nữa. Ông gỡ những ngón tay nắm chặt của Túc Lê ra sau đó đặt chiếc thìa chắc chắn vào trong tay cậu, cẩn thận dạy dỗ: "Bé con đừng nắm chặt quá, cầm vào đây này, đúng rồi đúng rồi, khép ngón tay lại."

Túc Lê sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai, vừa rồi cậu đã xác định được lực tổng hợp cần thiết của ngón tay khi cầm thìa, lần này cậu nắm chắc nó trong tay.

Ba Túc căng thẳng ngồi cạnh quan sát. Thấy bé con thành thật cầm lấy thìa, ông nín thở mong chờ, nhìn cậu múc cháo trong bát rồi thành công cho vào miệng.

Lần đầu tiên Túc Lê phát hiện, hóa ra tự mình xúc ăn là một việc hết sức khó khăn.

Mặc dù hiện giờ cậu không ngửi được mùi linh khí tử cháo nhưng cậu đã được trải qua cảm giác vất vả mãi mới ăn được một miếng chảo vào miệng. Đặc biệt là khi linh khí từ cháo tản ra trong cơ thể, Túc Lê có một cảm giác kỳ lạ, dường như cảm xúc ấy còn mãnh liệt hơn khi cậu thành công tạo ra được linh khí trước đây.

"Bé con, nhìn vào đây này."

Túc Lê hoàn hồn, ngẩng đầu lên, đồi diện chợt lóe lên ánh sáng.

Túc Lê còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thấy ba Túc không nói gì nữa thì lại tiếp tục tập trung vào bát cháo, xúc từng muỗng một giải quyết thức ăn của mình.

Từng là một con Phượng Hoàng được linh khí của trời đất ưu ái, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy tu luyện không dễ dàng chút nào.

Ba Túc chụp ảnh xong, nhưng vẫn cảm thấy bức ảnh này hoàn toàn không ghi lại được sự cố gắng của bé con. Thế là ông lại lắng lặng quay rất nhiều video, sau đó đăng lên vòng bạn bè.

____

Người phụ trách của Cục Quản Lý Yêu Quái đang bạc cả đầu cố gắng giúp Túc Thanh Phong tuyển dụng bảo mẫu, đồng thời phải bận rộn giải quyết những chuyện vặt vãnh về hiện tượng thời tiết dị thường ở núi Tức Linh. Trong lúc rảnh rỗi, anh ta lướt vòng bạn bè, bỗng nhiên kéo đến bài đăng mới nhất của Túc Thanh Phong.

Ngài Túc: Chúc mừng nhóc Lê lần đầu tự mình ăn cơm! [video]

Phía dưới bài đăng đã có rất nhiều ông lớn đồng tỉnh đáp lại, anh ta cũng tiện tay like một cái. Lúc ngẩng đầu lên, anh ta phát hiện ra Phong Yêu ngồi đối diện đã ký vào bản thỏa thuận mạo hiểm,

Người phụ trách của Cục quản lý yêu quải thở phào nhẹ nhõm, nói: "Ký xong là được rồi. Lần sau nếu ngài định độ kiếp thì hãy thông báo sớm với chúng tôi một tiếng, như vậy chúng tôi cũng sẽ có phương án chuẩn bị tốt hơn."

"Bây giờ không giống với ngày xưa, khi mà độ kiếp chỉ cần tìm một ngọn núi nào đó là được. Bất kỳ hành động nào của ngài cũng sẽ khiến cho loài người sợ hãi, chúng ta phải cẩn thận hơn một chút."

Phong Yêu cụp mắt không nói gì, trả bút máy lại cho người phụ trách.

Lúc người phụ trách lấy giấy tờ lại thì không cẩn thận để lộ tờ giấy in màu mới cóng trong cặp tài liệu, thông báo tuyển dụng màu sắc tươi sáng cực kỳ bắt mắt. Phong Yêu liếc mắt thấy tờ thông báo kia, cái tên Túc Thanh Phong bên trên khiến hắn không thể không chú ý: "Đây là cái gì?"

"À, chính là ngài Túc đấy. Mèo yêu chăm sóc con non cho nhà ngài ấy lúc trước đã từ chức, nên ngài ấy đang tuyển bảo mẫu."

Người phụ trách nói xong thì dừng lại, thấy Phong Yêu có vẻ khá hứng thú với công việc này bèn hỏi: "Đại nhân, trong tộc của ngài có người nào làm nghề bảo mâu không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC