Chương 9: Nghi Ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị Đường, đạo diễn nói muốn bổ sung cảnh quay."

Trợ lý Tiểu Lâm vội vàng đi vào phòng nghỉ, cô ấy trông thấy một người phụ nữ mặc trang phục diễn màu trắng đang ngồi trên sô pha, dáng ngồi tùy ý, ngón tay thon dài của bà đặt trên di động cho người ta cảm giác không chút để ý.

Túc Dư Đường là người đẹp lạnh lùng có tiếng trong giới, mỗi cái giơ tay nhấc chân của bà đều toát ra vẻ cao quý ít ai bỏ qua được.

Tiểu Lâm theo Túc Dư Đường rất nhiều năm từ khi bà vừa bước chân vào giới giải trí đến giờ. Bây giờ Túc Dư Đường đã hơn bốn mươi, là nữ diễn viên chạm tay là phòng trong giới. Tuy bà vào giới muộn nhưng lại bước vào tầm mắt người xem nhờ mấy bộ tác phẩm điện ảnh siêu hot, chỉ vài năm ngắn ngủi mà đã nhận thường đến mỏi tay. Thành tựu bà đạt được mấy nữ diễn viên khác trong giới có phần đầu nửa đời cũng chưa chắc chạm tới được.

Nghe đồn bà vừa tốt nghiệp đã kết hôn với người yêu thanh mai trúc mã, trước khi vào giới đã sinh con, hai năm trước bà còn sinh một đôi song sinh lúc "tuổi già". Thế nhưng nhan sắc bà hoàn toàn không thể nhìn ra đã ngoài bốn mươi, làn da non mịn trắng nõn nói hai mươi tuổi cũng có người tin, Túc Dư Đường thấy Tiểu Lâm đến thì chìa video trên điện thoại sang cho cô ấy xem.

Tiểu Lâm đến gần nhìn thoáng qua video trên điện thoại của người phụ nữ, trong video là đứa bé đang ngồi trên bàn trẻ em cực kỳ nghiêm túc mà ăn cơm.

Đứa bé trong video là con thứ hai của bà, tên Túc Lê, là một đứa trẻ bị thiểu năng trí tuệ.

Tiểu Lâm kinh ngạc nói: "Nhóc Lê biết tự ăn cháo rồi sao?"

"Ừm." Túc Dư Đường nhìn con thứ hai của mình bằng ánh mắt cực kỳ dịu dàng: "Biết tự mình ăn rồi."

Video chỉ có mười giây, Túc Dư Đường lại xem đi xem lại rất nhiều lần.

Tiếu Lâm bỗng dưng thấy đau lòng, mấy năm gần đây Túc Dư Đường vì chăm con nhỏ mà hiếm khi xuất hiện trước mặt công chúng, cô ấy thường xuyên giúp bà giao văn kiện giao đồ, lúc nào đến nhà cô ấy cũng thấy chị Đường đang chăm sóc con nhỏ. Không giống với cậu em hoạt bát hiếu động, đứa bé kia luôn im lặng không nói lời nào, ăn uống ngủ nghỉ đều phải chờ người lớn dụ dỗ, cậu không biết nói không biết đi đường, cả điều cơ bản nhất là mệt mỏi đói khát cũng không biết biểu hiện. Đồi mắt thì đỡ đần vô hồn, cậu giống như một búp bê sứ xinh đẹp, hoàn toàn khác với ánh mắt linh động bây giờ, lại còn biết tự ăn.

Công việc lần này của bà là do đã ký hợp đồng từ mấy năm trước nên không thể từ chối được, trước khi xuất phát bà cũng đã chuẩn bị rất nhiều mới yên lòng đi nơi khác đóng phim. Sau khi đến đoàn phim chị Đường cũng thường xuyên gọi điện về nhà, thỉnh thoảng sẽ video call, nhưng vì thời gian đóng phim mỗi lần rất khó xác định, mỗi lần nói chuyện với người nhà giữa chừng bà lại phải chạy đi làm việc, lúc có thời gian gọi lại thì con nhỏ cũng đã ngủ hết rồi.

Nói vậy đã gần nửa tháng rồi bà chưa có cuộc trò chuyện trọn vẹn với con con.

"Lần diễn này chỉ còn vài cảnh quay quan trọng nữa là hoàn thành." Tiếu Lâm lật lật thời gian biểu: "Hoạt động tiếp theo được sắp xếp vào hai tuần sau, chị quay phim xong là có thể về nhà chơi với nhóc Lê rồi, mấy hoạt động sau đó không cần gấp lắm."

Chuyên viên trang điểm đi tới bố trang cho Túc Dư Đường chuẩn bị cho cảnh diễn kế tiếp. Túc Dư Đường xem đi xem lại cái video kia, nếu không phải lúc này là thời gian con nhỏ nghỉ ngơi bà đã gọi điện thoại về từ lâu rồi: "Đồ vật đã đóng gói xong hết rồi chứ?"

Tiếu Lâm gật đầu: "Chị yên tâm đã chuẩn bị xong hết rồi ạ." Hai ngày trước chị Đường liên hệ với một nhãn hàng đặt mua một đống thời trang trẻ em chất đầy ở phòng làm việc, chỉ chờ quay phim xong là đóng gói về nhà ngay.

Bà chị này của cô ấy năng lực làm việc rất tốt, nhưng ở mặt chăm sóc con nhỏ thì lại cái biết cái không. Bà thường xuyên tìm hỏi cô ấy các loại sách báo, phim hoạt hình, món đồ chơi mà trẻ con thích, còn hỏi trẻ con đến tuổi này thì thích ăn món gì, hoặc là cần phải quan tâm đến mặt nào.

Tiểu Lâm báo cáo hành trình xong thì phát hiện chị Đường đang dùng vẻ mặt nghiêm túc xem gì đó.

Cô ấy hơi tò mò nhìn sang phát hiện bà đã không xem video bé con ăn cơm nữa, mà đang xem một trang web nuôi con.

Túc Dư Đường xem video trên vòng bạn bè rất nhiều lần, lúc thoát ra bà lướt lên trên xem một chút tình cờ lướt tới bài viết chia sẻ cách chăm con của một nữ diễn viên nào đó. Sắc mặt bà bình tĩnh mà nhấn vào, đọc từ đầu tới cuối như đang đọc kịch bản, cuối cùng bà nhấn vào link mua sắm đính kèm dưới bài viết, mắt không hề chớp mà bỏ toàn bộ đồ vào xe mua sắm, sau đó động tác nhanh nhẹn mà bấm chốt đơn.

Bà làm xong thì ngẩng đầu lên chú ý thấy ánh mắt phức tạp của trợ lý, bà hỏi: "Hành trình xảy ra vấn đề gì sao?"

"Không." Tiểu Lâm ngập ngừng như muốn nói gì.

"Mấy chuyện khác em sắp xếp là được rồi." Túc Dư Đường mua xong thì nhìn xuống mục "Chắc bạn sẽ thích" trên trang web nào đó, bà lại nhấn vào mua vài món mới đã thèm mà quay lại phim trường.

Tiếu Lâm: "..."

Đã mua sắm thì chả có lý trí gì sất!

____

Túc Lê ngủ trưa một giấc đến khi tỉnh lại đã là 3 - 4 giờ chiều.

Lúc mở mắt ra cậu thấy mình đang ngủ trong phòng khách, dưới người được lót một tấm thảm lông mềm mại sạch sẽ, trên người đắp chăn nhỏ, bên cạnh là cậu em trai Túc Minh vẫn còn đang ngủ ngon lành.

Cậu hơi nghiêng đầu đã đổi diện bảo mẫu đang ngồi xổm bên cạnh, hai mắt bảo mẫu trầm tĩnh mà dại ra, lúc chạm vào ánh mắt cậu hai mắt cô ta lập tức sáng bừng lên rồi quay đầu lại nhìn cậu, dường như cô ta đang chuẩn bị đồi phó tình huống phát sinh bất kỳ lúc nào. Túc Lê hơi ngẩn ra, không thể không nói phản ứng của cô bảo mẫu này còn khá nhanh nhạy.

Cậu thu tầm mắt lại, xem xét tình huống trong cơ thể mình, linh khí trong thức ăn đã được chuyển hóa thành linh lực mà cậu cần, từ từ tẩm bổ linh mạch và cốt cách yếu ớt của cậu. Câu thứ vận dụng một chút thần lực Phượng Hoàng đến dẫn đường, vừa vận chuyển không bao lâu linh mạch vất vả lắm mới căng ra được đã truyền tới cơn đau ầm ĩ, câu chỉ đành thu thần lực lại.

Quá chậm, thật sự quá chậm.

Túc Lê bò dậy từ mặt sàn, cậu xốc chăn chống sô pha đứng lên, chợt nhìn thấy ba Túc đang ngồi tại cái bản cách đó không xa. Vạn vật có linh, linh hay biến đổi, chủng tộc bước vào con đường tu hành rất dễ nhận biết linh khí trong vạn vật. Nhưng con người thì ngược lại, trong mắt họ thức ăn có chứa linh khí củng lắm là ngón hơn mấy thức ăn bình thường một chút thôi, còn lại không có gì đặc biệt.

Lúc đầu Túc Lê còn chưa chú ý tới chi tiết này, đồ ăn trước kia của cậu đều có chứa linh khí, cậu chưa bao giờ quan tâm đến ngũ cốc loài người. Nhưng cháo bột hôm nay làm cậu không khỏi chú ý tới vấn đề này, nếu sữa bột lần trước là ngoài ý muốn, vậy cháo bột đã không đơn giản nữa.

Ở thời đại trước kia của cậu, loài người có thể sử dụng linh cốc linh mễ để làm thức ăn thì một là người trong hoàng tộc hai là người trong thế gia tu đạo.

Nghĩ thế Túc Lê không khỏi cẩn thận quan sát ba Túc thật nhiều lần, cậu hoàn toàn không nhìn ra khí chất hoặc đặc điểm gì liên quan đến tu sĩ trên người ba Túc. Nếu ông là tu sĩ thì chỉ cần dùng một pháp quyết nhập mộng là có thể làm cho Túc Mình ngừng khóc thút thít, một viên Tích cốc đan là giải quyết được vän đề đói bụng... Cũng không cần vất vả cực khổ mà "làm việc", có thời gian đó còn không bằng chăm chỉ tu luyện sớm ngày thăng cấp.

Trong trí nhớ ngờ nghệch lúc trước của cậu chưa từng xuất hiện dấu hiệu nào cho thấy người nhà cậu từng sử dụng thuật pháp, người nhà cậu chính là người thường.

Chẳng lẽ nhà cậu là người trong hoàng tộc? Hoặc là dòng bên của thế gia tu đạo nào đó?

Nghĩ tới đây Túc Lê không khỏi nhìn ra ngoài cửa số, hay là linh mễ ở thế giới này là một vật rất tầm thường?

Trong lòng Túc Lê có rất nhiều câu hỏi, cậu thay đổi một tư thế thoải mái bắt đầu không chớp mắt mà nhìn chằm chằm ba Túc đang làm việc.

Bên cạnh ba Túc đặt vài xấp bài thi, ông đang mang kính chữa bài, trước mặt ông còn đặt một thứ gì đó phát sáng, Túc Lê nghĩ nghĩ đối chiếu vật đó với kỷ ức: Là laptop.

Cậu nhìn một hồi không kìm được nhớ tới ký ức trước kia.

Trước kia khi cậu vẫn là Phượng Hoàng thống lĩnh một ngọn núi thần, trên núi thần có rất nhiều tiểu yêu, cậu không thích quản mấy chuyện vặt vãnh nên gần như giao hết mọi chuyện cho yêu quái thuộc hạ toàn quyền quyết định, còn cậu thì dùng phần lớn thời gian để rèn luyện thần binh và linh khí.

Bây giờ khi cậu nhớ lại, những ngày tháng đỏ đã hơi mơ hồ, dường như ngoài trừ tu luyện cậu thích nhất là ngâm mình trong kho binh khí, mỗi lần vào đó là mấy trăm năm, mỗi khi đi ra thần là rúng động trời đất.

Không biết sau khi cậu độ kiếp thất bại thì những tiểu yêu mất đi che chở đó đã ra sao rồi?

Nghĩ tới đây cậu chợt bật cười, chắc là sẽ không sao vì những trận pháp, thần binh và linh mạch khắp đất trời trên núi thần Phượng Hoàng, cũng đủ che chở cho họ tiến giai độ kiếp.

"Nếu núi thần vẫn còn tồn tại thì tốt biết mấy." Túc Lê hơi buồn bực, nếu mấy thứ thiên linh địa bảo của cậu còn ở đây, cậu cũng không cần phải vất vả như lúc này, vậy mà chỉ có thể dựa vào thức ăn mỗi ngày để hấp thu chút linh lực ít ỏi.

Mặt trời bên ngoài nắng chói bang, của số phòng khách không đóng gió thổi vù vù vào phòng, thổi đến bức màn căng phồng bay lên.

Túc Lê phục hồi tinh thần, tầm mắt dừng ở vị trí cửa sổ, lạ thật, dựa theo thương thế của Phong Yêu đáng lẽ hôm nay hắn phải sang đây mới đúng, đến giờ này rồi mà hắn còn chưa thấy động tĩnh gì.

"Bé con tỉnh rồi à? Con có đói bụng không con?" ba Túc chủ ý thấy con non đã tỉnh. Con non ngồi trên thảm lông, trên chân đắp tấm chăn nhỏ, tay ngoan ngoãn đặt trên chăn.

Hình như cậu cảm thấy hứng thú với bức màn bị gió thổi căng, không chớp mắt mà nhìn nó.

Quả nhiên bé con có hứng thú với gió thổi mà!

Trong lòng ba Túc càng khẳng định câu nói này, bộ tộc Thần Loan Điểu phần lớn có phong linh căn, trời sinh thân thiết với phong linh. Đáng tiếc nhà họ Túc bọn họ một người phong lĩnh căn cũng không cỏ, mẹ Túc và Túc Úc đều là dị loại trong Thần Loan Điểu, trời sinh thuộc tính lôi miễn cưỡng xem như khống chế được lỗi và phong, nhưng nó hoàn toàn khác với phòng lĩnh.

Còn ông và con trai út là Cửu Vĩ Thiên Miêu, một người thuộc tính thủy, một người thuộc tính kim.

Khoan đã...... Tuy bọn họ không thể nhìn trộm được tình huống trong thân thể Túc Lê, nhưng bác sĩ Bạch từng nói có khả năng Túc Lê kế thừa huyết mạch Thần Loan Điểu, thể có khi nào cậu là một con non Thần Loan Điểu thuộc tính phong không?

Huyết mạch nhà bọn họ rất ưu tú, ông và vợ vẫn luôn lo con thứ hai sau khi lớn lên phát hiện mình khác với người nhà mà đâm ra tự ti, hoặc là bị Yêu tộc khác bắt nạt, nên cố gắng bảo vệ tâm lý yếu ớt của con rất cẩn thận.

Ba Túc nghĩ tới đây thì rầu trong lòng, huyết mạch mà con non khiếm khuyết bẩm sinh kế thừa cũng là loại huyết mạch tàn khuyết. Tuy bác sĩ Bạch nói rằng còn có khả năng khôi phục nhưng dù sao trường hợp đó rất hiếm. Bé con bình an lớn lên đã là một vấn đề, Yêu tộc khiếm khuyết bẩm sinh chết non rất nhiều.

"Reng reng..." Điện thoại vang lên.

Ba Túc nhận cuộc gọi từ đồng nghiệp.

Túc Lê quay đầu lại liếc mắt nhìn ba Túc một cái, thấy ông đang bận việc thì đành thu tầm mắt lại. Cậu chuyển sự chú ý đến bảo mẫu đang ngồi canh bên cạnh, trong lòng lại tò mò không biết cơ chế hoạt động của cô ta là thế nào. Cậu bỏ bỏ về phía trước, quả nhiên bào mẫu cũng di chuyến theo sát bên cậu.

Trước khi trên núi thần Phượng Hoàng, cậu có một sở thích mà ai cũng biết là rèn luyện thần bình lình khí, con rồi chất trong kho thần khí nhiều đếm không xuể. Bây giờ đi vào thế giới ngàn vạn năm sau, loài người nghiên cứu ra rất nhiều đồ mới lạ làm cậu cảm thấy hứng thú cực kỳ.

Túc Lê thấy bảo mẫu theo kịp bèn tiếp tục bỏ về phía trước giơ tay nắm lấy quần áo bảo mẫu.

"Vâng, làm phiền anh. Được, bảng biểu còn lại khi nào trở lại trường tôi sẽ làm tiếp." Hôm nay ba Túc xin nghỉ đột xuất nên chỉ có thể nhờ đồng nghiệp đứng lớp dạy thay, cộng thêm việc chưa tìm được bảo mẫu nên nói không chừng ông còn phải xin nghỉ thêm mấy ngày ở nhà chăm con.

"Ting Tong..." Chuông cửa vang lên.

Túc Lê nghe được tiếng chuông thì quay đầu lại, phát hiện ba Túc đang vừa nghe điện thoại vừa đi về phía cửa, bóng ông dần đi khuất khỏi phòng khách. Thừa dịp này, cậu thử dùng linh lực đi vào tra xét tình huống bên trong cơ thể bảo mẫu, cậu vừa đưa linh lực vào thì lòng bàn tay chợt truyền tới cảm giác bỏng rát.

Cậu chỉ có thể vội vàng thu linh lực lại, lúc này phòng khách vang lên tiếng bước chân.

Tiếng ba Túc đang nói chuyện với người khác truyền tới, Túc Lê hơi chột dạ mà giấu tay xuống dưới chăn, cậu vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy người đàn ông đứng bên cạnh ba Túc.

Túc Lê:''.....''

Người đàn ông một bộ tây trang đen cắt may vừa người, tóc dài vén sau tai, màu da trắng nõn.

Nếu hắn không mang khuôn mặt của Phong Yêu thì thoạt trông không khác gì một loài người bình thường ăn mặc chỉn chu nhìn vào rất có văn hóa


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC