62. Ngày độc thân 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Lang Quân và Trúc Chi Lang đã đông cứng từ đầu đến chân, hai bức tượng băng bọc bởi hắc khí đứng giữa trung tâm, Lạc Băng Hà bước vào trong điện, từng luồng hơi trắng hàn lạnh men lên theo giày đen của y, bị giẫm nát không chút lưu tình. Y đập lên mỗi bức băng điêu một chưởng, lớp băng kiên cố xuất hiện dấu vết nứt gãy uốn lượn.

Thẩm Thanh Thu nửa dựa lên tường thạch, nói: “Vô ích, băng tinh đã kết thành hình nào có dễ vỡ như vậy, hơn nữa, ngươi đập như thế, cũng chẳng thể tổn thương đến bọn họ ở bên trong. Chẳng bằng tranh thủ cơ hội, nhân lúc họ bị đông, thoát khỏi Thánh lăng.”

Lạc Băng Hà đột nhiên xoay người, đi về phía hắn.

Thoạt đầu khi thấy Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Vốn là định quay về chỗ quan tài đá đón y, nào ngờ y đã tự tỉnh rồi, đang muốn mở miệng hỏi y cảm thấy thể nào, lại thấy y giống như đang ngùn ngụt lửa giận.

Lạc Băng Hà nghiêm giọng nói: “Chẳng phải đã bảo ngươi không được đi cùng đường với chúng rồi sao?!”

Câu này nói như thể gầm lên vậy. Thẩm Thanh Thu vốn đã choáng, bị gầm đến màng nhĩ ẩn ẩn đau, phảng phất như bị người ta đón đầu hắt cho một gáo nước lạnh, ngây ra một lúc, bỗng toàn thân vô cớ phát hỏa, bốc tận đỉnh đầu.

Hắn nói khô khốc: “Ngươi khỏe rồi sao?”

Lạc Băng Hà ngữ khí vẫn không hề thân thiện: “Khỏe gì mà khỏe?”

Trông y tinh thần sung mãn, chắc là khỏe rồi.

Nếu đã như vậy, cũng coi như trả lại Lạc Băng Hà chút ân tình. Tốt xấu gì, bản  thân cũng không hoàn toàn là phản diện nữa.

Thẩm Thanh Thu gật gật đầu: “Vậy tốt.” Quay người, tìm đại một hướng bước đi.

Thật ra hắn cũng không biết nên đi hướng nào, muốn ra khỏi Thánh lăng, Tâm Ma kiếm, Lạc Băng Hà, hai thứ thiếu một không được, thiếu bất kỳ yếu tố nào thì chỉ có thể mãi vật vờ trong lăng. Nhưng, liều cái mạng già kéo người ta cả một đường, kết quả còn bị mắng té tát, giận dỗi ở lại cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Hắn đi chưa được mấy bước, một ngọn đèn tắt thở bên thạch đạo bỗng sáng lên, ánh lửa mờ ảo, chiếu sáng một bên mặt hắn.

Lạc Băng Hà đột nhiên vươn tay kéo hắn lại: “… Ngươi khóc rồi?”

Thẩm Thanh Thu nghe mà sững sờ.

Hắn khóc rồi ư?

Hăn khóc rồi ư?

Hắn sao lại khóc rồi!!!

Thẩm Thanh Thu đưa tay lau má, cánh tay lành lặn này vừa nãy một mực ôm chặt Lạc Băng Hà, giờ đây mới rảnh để làm việc khác. Vừa vuốt mặt, đù, ươn ướt thật chứ, ghê vỡi.

Thẩm  Thanh Thu bỗng nhớ ra, này là nước mắt chảy ra vì đau xé da khi giật xuống “Tơ tình” mọc trên tay ban nãy.

Khó coi thật!

Sự tức giận mới rồi trong thanh âm của Lạc Băng Hà tan biến mất dạng, y ngơ ngác nói: “Nói như vậy, ta lúc đó mơ hồ nghe thấy tiếng sư tôn khóc, không phải là giả?”

Thẩm Thanh Thu có chút thẹn quá hóa giận: “Khóc cái gì mà khóc, không biết!” Nói xong giằng tay bỏ đi, Lạc Băng Hà vội ôm lấy hắn từ phía sau.

Chẳng may, lại ôm đúng vào tay trái bị “Tơ tình” cắm rễ của Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu nhịn xuống không kêu, nhưng vẫn rên nhẹ một tiếng. Lạc Băng Hà lập tức buông lỏng, chỉ cầm tay phải của hắn, mượn ánh đuốc kiểm tra.

Càng xem, càng kinh ngạc. Hiện tại trên người Thẩm Thanh Thu cơ hồ không có chỗ nào có thể nhìn, nào vết thương, nào máu, trộn lẫn vào nhau, thật sự thảm đến không nỡ nhìn.

Lạc Băng Hà nhớ rõ, trước lúc hôn mê, Thẩm Thanh Thu rõ ràng hoàn hảo lành lặn. Thanh âm y run rẩy: “Đây… đều là vì… ta?”

Thẩm Thanh Thu sắp hộc máu rồi. Không thì sao?

Hắn không nói ra được những lời này, nghe như khua chiêng gõ mõ ban ân vậy, chỉ thốt ra hai chữ: “Buông ra!”

Lạc Băng Hà nháy mắt đổi thành gương mặt khác, mềm xuống: “Không buông. Sư tôn ngươi đừng giận, ta sai rồi.”

Lời này y đã nói biết bao lần!

Thẩm Thanh Thu xua ra. Khẩn trương bước bước bước, Manh Thi đều đã vây lên rồi, ở đây chắn đường ra thể thống gì.

Lạc Băng Hà bị hắn đẩy ra, lại mặt dày quấn lấy, dứt thế nào cũng không xuống: “Hay sư tôn đánh ta đi. Đánh một trận hả giận có được không?”

Nhanh đến xem ở đây có một tên M, ai đó mau bắt y lại——

Chân hắn bay nhanh, một đường hai người đi, Lạc Băng Hà liền quấn cả đường, chiêu đó của Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu giờ đã quá quen rồi, đoán đúng hắn ăn mềm không ăn cứng. Ôm nửa ngày, Thẩm Thanh Thu không kiên nhẫn nói: “… Ngươi cứ luôn như vậy, khóc lóc nhận sai, chết cũng không sửa. Có ích gì?”

Lạc Băng Hà gần như thút thít nói với hắn: “Ta sửa không được sao. Sư tôn đừng vứt bỏ ta.”

Nhìn y một vẻ ấm ức, nếu không phải niệm tình cục u sau đầu y là do mình gây nên, Thẩm Thanh Thu thật hận không thể đâm y vài nhát vào gáy. Phương pháp giáo dục của hắn cũng không có vấn đề đi? Sao lại dạy thành một tên nhóc mít ướt rồi. Hỗn thế ma vương Lạc Băng Hà thích bám áo sư tôn khóc lóc ỉ ôi, đồn ra thì còn thể thống gì, ai mợ nó dám tin!?

Ninh Anh Anh còn không thích khóc bằng y!

Thẩm Thanh Thu sắp không chịu nổi nữa: “Ai vứt bỏ ngươi? Hả?”

Lạc Băng Hà đáp: “Lúc ta lâm vào hôn mê, cón sót lại một chút ý thức, liều mạng muốn tỉnh lại. Thế nhưng khó khắn lắm mới tỉnh dậy, lại phát hiện nằm trong một cỗ quan tài, sư tôn không biết đã chạy đâu mất rồi. Ta nhất thời máu dồn lên não, cho rằng lại bị bỏ rồi, cho rằng sư tôn ngươi thà đi cùng bọn họ chứ cũng không muốn để ý đến ta…”

Vừa tỉnh lại, phát hiện bị cô độc bỏ rơi trong quan tài, mùi vị quả thật không hề tốt. Thẩm Thanh Thu chột dạ ho một tiếng.

Lạc Băng Hà nói tiếp: “Ta khi nãy không phải cố ý. Không biết vì sao, rõ ràng trong lòng không muốn như thế, không muốn nói những lời ấy, nhưng trước mặt sư tôn, ta lại không khống chế được bản thân. Ta biết như vậy khó coi, mất mặt, thế nhưng sư tôn ngươi hóa ra không hề vứt bỏ ta, một mực bảo vệ ta, không phải ta đang mơ, ta rất vui…”

Rốt cuộc ai khó coi, ai mất mặt hơn ai?

Hai người đàn ông ôm lấy nhau chà nước mũi quệt nước mắt, đều khó coi, biết không?

Chắc là do quá vui mừng, những lời hoa mỹ hơn ngược lại không nói được thành lời, chỉ biết lặp lại hai từ đơn giản “vui mừng”, “hạnh phúc”. Mặt Thẩm Thanh Thu giật giật hai cái, day day thái dương, sâu sắc thở dài một hơi.

Bỏ đi. Đây cũng không phải là lần đầu nữa. Đến Mộng Ma cũng từng nói, tên nhóc này chính là tính tình quái dị như vậy, trước mặt thì cool ngầu bá đạo hắc ám vô cùng, sau lưng nói không chừng lại sắp xoắn lấy khăn tay khóc rồi, so đo với y làm gì nữa.

Nói lại thì, bản thân cũng quá nhàm chán đi, vừa rồi có chút hiểu lầm nho nhỏ như vậy, chẳng có gì đáng tức giận, cũng có thể vô thanh vô tức mà phát hỏa, so với tên nhóc xui xẻo SJB* này chả khác là bao nữa.

(SJB:神经病 shen jing bing = bệnh thần kinh)

Hắn hít một hơi: “Vậy ngươi hiện giờ thực sự không sao rồi?”

Lạc Băng Hà ngay lập tức gật đầu: “Không việc gì.”

Vừa nãy sốt cao như vậy, hiện tại thực sự hoàn toàn bình thường rồi? Thẩm Thanh Thu vô cùng nghi ngờ, đưa tay đặt lên trán y. Quả thật mát lạnh trơn bóng, Thẩm Thanh Thu định thu tay về, tay Lạc Băng Hà lại phủ lên, áp chặt không cho hắn rút ra, ánh mắt dưới nơi hai tay giao kết sáng long lanh.

Vẻ mặt này quá quen thuộc rồi. Đây không phải là thanh niên ba tốt vẻ mặt cừu non, trên Thanh Tĩnh Phong hàng ngày kêu “be be” theo hắn ăn cỏ khi xưa sao.

Thẩm Thanh Thu bị y nhìn đến sởn tóc gáy, nhưng lại không nỡ cưỡng chế rút về.

Lúc người khác đang vui mừng phấn khởi mà làm vậy, khác gì vả vào mặt?

Hắn nói: “Ngươi thực sự không việc gì nữa? Không chóng mặt? Linh khí và ma khí có hay không vận chuyển không linh?”

Lạc Băng Hà đáp: “Rất linh. Vô cùng linh. Linh hơn trước nhiều.”

Vừa đi vừa nói, đã đi đến gian mộ thất hướng chính đông, Lạc Băng Hà rút kiếm, đâm xuống, cắt ra một vết nứt không gian tối mịt trên tường.

Cánh tay bị gãy đã lành một cách thần kỳ rồi, chân cũng không rữa nữa, một mặt đầy máu cũng đã lau sạch sẽ, Tâm Ma kiếm luôn không nghe lời giờ đã ngoan ngoãn thuần phục.

Thẩm Thanh Thu chẳng muốn nói gì nữa, làm động tác “Đi thôi đi thôi”, bước qua vết nứt trước tiên.

Ngoài lăng tràn ngập ánh sáng, Lạc Băng Hà chủ động đưa tay đỡ Thẩm Thanh Thu.

Nói ra thì, bọn hắn quả thật rất lâu không ở cùng một cách bình thường thế này rồi.

Đáy lòng Thẩm Thanh Thu mới cảm khái một câu, nhịn không được liếc nhìn Lạc Băng Hà. Nhìn y thần thanh khí sảng, xem ra thực sự “rất linh”.

Uổng công hắn còn lo sợ lại làm hại nam chủ lần nữa, đem cả cái mạng già này ra che chở, kết quả người ta chả bị cái khỉ gì, ngủ say khò khò là đang nạp tiền gia hạn plug-in hack game [Tay vẫy bye bye]

Đang buồn bực, Lạc Băng Hà bỗng nhiên nói: “Nhưng mà, ngoại trừ nghe thấy sư phụ đang khóc…”

Thẩm Thanh Thu hỏi: “Ai khóc?”

Lạc Băng Hà lập tức chữa lại: “Ngoại trừ nghe thấy có người đang khóc, còn có một loại cảm giác kỳ quái nữa.”

Nghe vậy, Thẩm Thanh Thu lại có chút lo lắng. Quả nhiên vẫn để lại di chứng sao? Hắn chần chừ hỏi: “Cảm giác gì cơ?”

Lạc Băng Hà lắc lắc đầu: “…Không nói rõ ra được.”

Thẩm Thanh Thu: “Có đau không?”

Lạc Băng Hà đáp: “Không đau, rất…”

Y nói còn chưa dứt lời, mặt hiện lên vẻ hoang mang, nhìn lại dưới thân.

Thẩm Thanh Thu lập tức suy sụp cái mặt. Lần này là thực muốn một cái tát đánh y trở về Thánh lăng.

Xin chào trụ trời, tạm biệt trụ trời!

Đề tài này không thể tiếp tục, xin dừng lại tại đây.

Tiếng của Thiên Lang Quân âm hồn bất tán đuổi theo: “Thẩm phong chủ, vì sao vội vã muốn đi như vậy? Hai vị gần như lật tung thánh địa bản tộc, liền đi như vậy, không để lại chút gì, không khỏi có lỗi đi?”

Từng chữ gã nói, âm thanh liền tới gần không ít. Chẳng được bao lâu, liền xuất hiện trong tầm nhìn. Thẩm Thanh Thu bất lực đảo mắt trắng. Có điều, băng pháp trăm ngàn năm trong lăng mộ Mạc Bắc thị có thể giữ chân hai người kia đến lúc họ ra khỏi Thánh lăng, cũng đủ lương tâm.

Mới vừa rồi Lạc Băng Hà không thể nghiền nát bọn họ, vốn trong lòng đã không vui, hiện giờ người lại tự mình đến, ngược lại hợp ý y. Ngón tay y kêu răng rắc, nhìn chằm chằm Trúc Chi Lang, âm trầm nói: “Ngươi dám cho sư tôn ta uống máu.”

Trúc Chi Lang lén nhìn Thẩm Thanh Thu, mặt lộ vẻ hổ thẹn. Thiên Lang Quân nói: “Đừng dùng biểu cảm đó nói câu này. Chẳng lẽ ngươi không cho hắn uống máu? Nếu không một đạo huyết cổ khác trong cơ thể Thẩm phong chủ là của ai?”

Nghe vậy, Lạc Băng Hà cứng đờ, nắm chặt nắm tay.

Thẩm Thanh Thu chỉ mới nhấc lên cánh tay cầm Tu Nhã Kiếm, Lạc Băng Hà lập tức thấp giọng nói: “Sư tôn không cần ra tay, một mình ta là đủ.”

Nói đánh là đánh!

Ba đạo hắc khí giống như gió lốc bốc lên tận trời, Thẩm Thanh Thu ở bên xem cuộc chiến, càng cảm nhận sâu sắc Ma tộc và người quả nhiên là không cùng chủng tộc.

Sức phá hoại kém nhau quá lớn!

Hơn nữa Lạc Băng Hà quả nhiên là thăng cấp. Quả nhiên là nạp phí xung máu! Hơn một canh giờ trước còn bị hành hung đến không có sức chống trả, hiện tại xem ra, hào quang nam chính vẫn là gắn chặt trên đầu Lạc Băng Hà!

Đang xem cuộc chiến, trong không trung bay vòng một con cốt ưng màu đỏ, sà xuống hai cánh, tìm kiếm cơ hội lao vào hỗn chiến. Lạc Băng Hà lấy một chịu hai, hình như không chú ý tới con cốt ưng không có ý tốt kia, Thẩm Thanh Thu lại thấy rõ, đang muốn lên tiếng nhắc nhở, cốt ưng kia đột nhiên lao xuống, hướng phía đỉnh đầu Lạc Băng Hà.

Đánh lén?

Thẩm Thanh Thu nhấc Tu Nhã Kiếm trong tay, hí một mắt ngắm, phóng thật mạnh về phía nó.

Thân kiếm tuyết trắng giống như một mũi tên, xuyên qua cốt ưng kia nhanh như chớp.

Ai ngờ hắn còn chưa có thở phào, thân hình cốt ưng lại không rơi xuống, mà là bắn thành hàng vạn hạt máu, rơi xuống phía Thẩm Thanh Thu.

Bên kia Thiên Lang Quân bỗng nhiên thu tay lại, nhảy ra vòng chiến, cười ra tiếng. Lạc Băng Hà thấy cảnh tượng hạt máu trong không trung bắn ra, trên mặt lập tức hiện lên một nét kinh hoàng.

Thẩm Thanh Thu bỗng dưng kịp phản ứng, cốt ưng này thì ra là Thiên Lang Quân dùng máu của mình biến hóa thành. Gã cố ý để cốt ưng đánh lén Lạc Băng Hà, kỳ thật là muốn dụ mình ra tay đánh rớt nó!

Vừa phát hiện ra việc này, hắn đã bị mưa máu bắn đầy đầu đầy mặt.

Đại bạo huyết thuật, túi máu hai xu một túi, mua một túi tặng hai túi, không cần tiền nha!

Thiên Lang Quân mỉm cười, nhấc tay, trên không trung hơi hơi nắm chặt. Thẩm Thanh Thu nhất thời cảm giác trái tim bị kìm hãm, tựa như thực sự bị một bàn tay nắm lấy trái tim, ác ý bóp nghiến.

Lượng máu quá nhiều, tuy vừa rồi hắn ngậm chặt miệng, trong miệng vẫn nổi lên vị gỉ sắt. Có vẻ như đã trúng chiêu.

Thẩm Thanh Thu liền ha ha ha ha.

Có ai giống như hắn uống máu Thiên ma như uống Red Bull không. Có ai uống qua ba đạo máu Thiên ma như hắn không?

Đờ mờ mờ, ông đây không chơi nữa! Không chơi nữa có được không!!!

Ánh mắt Lạc Băng Hà gần như đỏ lên, nhưng máu của Thiên Lang Quân ở trong cơ thể Thẩm Thanh Thu, lại không dám tùy tiện ra tay, sợ gã bỗng nhiên thúc giục huyết cổ, chỉ có thể cắn răng nói: “… Dừng tay!”

Trúc Chi Lang thấy sắc mặt Thẩm Thanh Thu lúc trắng lúc xanh, không nhịn được nói: “Quân thượng, thủ hạ lưu tình…”

Thiên Lang Quân nhún vai: “Vậy phải xem người bạn nhỏ kia tính làm thế nào.”

Ba đạo huyết cổ trong cơ thể Thẩm Thanh Thu sông cuộn biển gầm, càng đấu càng khó phân thắng bại. Trong đó, máu của Lạc Băng Hà chủ yếu là che chở ngũ tạng và gân mạch của Thẩm Thanh Thu, áp chế vững vàng máu của Trúc Chi Lang, còn phải miễn cưỡng chống lại máu của Thiên Lang Quân, một tâm dùng ba cách, lấy một chọi hai, khó tránh khỏi bị trói chân trói tay. Ngược lại có thể thoải mái chuyển dịch là máu của Thiên Lang Quân, bởi vì gã hoàn toàn không có chỗ nào kiêng dè.

Gã nói với Lạc Băng Hà: “Ngươi nghĩ cho kỹ, cứ tiếp tục như vậy, kẻ đầu tiên không chống đỡ nổi sẽ là ai?”

Sự lo lắng và luống cuống sâu trong mắt Lạc Băng Hà càng ngày càng đậm, cuối cùng, vẫn là lui bước.

Y nói: “Ngươi rút trước!”

Thiên Lang Quân không có chút giác ngộ phải nhường tiểu bối gì cả, ngược lại nói: “Ngươi trước.”

Lạc Băng Hà lập tức nói: “Được.”

Thiên Lang Quân cười không rõ ý vị: “Quả nhiên là phải…”

Gã quay đầu nhìn về phía Trúc Chi Lang: “Làm sao đây, chẳng biết tại sao, ta nhìn bọn họ, trong lòng có cảm giác cực kỳ không vui.”

Trúc Chi Lang yên lặng gật đầu.

Xa cách nhiều năm, rốt cuộc có nhân sĩ ngoài Thương Khung Sơn phái cảm nhận được cảm giác không vui khi bị mù mắt chó.

Thẩm Thanh Thu tự nhận xui xẻo, lại không muốn người khác cũng xui xẻo theo, hắn một tay ôm ngực, nỗ lực duy trì biểu cảm trên mặt: “Các hạ muốn gây sức ép cho ta, cứ tùy ý. Theo lời ngươi nói, uống nhiều lần như vậy, cũng quen rồi. Nhưng nếu ngươi muốn cơ thể của Lạc Băng Hà, nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Thẩm Thanh Thu trên đời hận nhất chính là làm nhân vật bị áp chế lợi thế, muốn hắn diễn loại nhân vật cản trở thế này, còn không bằng bảo hắn đi chết.

Lạc Băng Hà vừa tức vừa bất đắc dĩ: “Sư tôn…”

Thẩm Thanh Thu nói: “Ngươi câm miệng.”

Thiên Lang Quân kỳ quái nói: “Ai nói ta muốn cơ thể của y?”

Thẩm Thanh Thu cạn lời.

Thiên Lang Quân nói: “Tướng mạo y không anh tuấn bằng ta, vì sao ta lại cần cơ thể của y?”

Ai nói ngươi anh tuấn hơn y?

Ai dám đóng mác?

Ai nói hả ai nói hả ai nói đó?

Đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời tự tay viết Lạc Băng Hà là đệ nhất soái của sách, trên trời dưới đất, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, già trẻ đều mê ok?

Coi thường Lạc Băng Hà huyết thống không tinh khiết sao?!

Thẩm Thanh Thu vẻ mặt hắc tuyến: “… Vậy ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?”

Trúc Chi Lang nói: “Quân thượng muốn là thanh kiếm kia.”

Thiên Lang Quân nói: “Đúng rồi. Lễ vật ta muốn tặng cho nhân giới, thiếu thanh kiếm kia thì không được.”

A, muốn bàn tay vàng của nam chính?

Thẩm Thanh Thu trong đầu vừa mới toát ra “Si tâm vọng tưởng”, “Không biết tự lượng sức mình”, đã thấy Lạc Băng Hà nâng tay lên, Trúc Chi Lang cũng giương tay, nháy mắt một cái, hoàn thành trao đổi.

Mạnh mẽ dứt khoát, không chút cò kè mặc cả!

Thẩm Thanh Thu nghẹn họng nhìn trân trối.

Ngươi là đồ bại gia tử a a a a a a a a a a a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net