♥Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Tang thi cấp 2

Nhìn thấy tinh thần và thể chất Lục Văn Ngạn đều khôi phục thần tốc, hơn nữa công kích tinh thần lực của bản thân cũng không còn tác dụng, Chu Mai trên mặt gầy yếu lộ ra thần sắc phẫn nộ. Lui về sau 1 bước, từ trong ngực lấy ra 1 thanh chuỷ thủ nhanh chóng đặt lên cổ đứa bé trai bị trói nằm trên sàn.

"Không được tới đây! Nếu không tao sẽ giết nó!" Ánh mắt như rắn độc trừng mắt nhìn hai người, đao trong tay hơi dùng sức, trên cổ đứa bé liền nhỏ ra vết máu, không ai dám nghi ngờ độ chân thật trong lời nói của bà ta.

Đứa bé trai bị đặt đao trên cổ nhìn qua không đến 10 tuổi, dáng người da bọc xương, đang sợ tới mức cả người phát run. Nam nhân bị chém đứt tay chân ở một bên rơi lệ đầy mặt nhìn Lục Văn Ngạn Và Triệu Hoành Bác, trong miệng phát ra từng tiếng kêu rên nức nở thê lương, đứa bé xem ra là con trai của hắn.

Nhìn bộ dáng hai cha con thê thảm cực độ, Lục Văn Ngạn cùng Triệu hoành Bác trong lòng đều dâng lên một cỗ lửa giận, nay đã là mạt thế, nơi nơi đều là tang thi ăn thịt người, những người này chẳng những không đoàn kết, ngược lại lại ra tay đối với đồng loại, quả thực quá điên rồ.

"Bà muốn như thế nào?" Lục Văn Ngạn lạnh nhạt hỏi.

"Hừ, mày cũng là dị năng giả đi? Năng lực của mày là gì?" Chu Mai híp mắt nhìn về phía hắn.

"Chữa trị." Vừa rồi tự mình dùng kỹ năng chữa thương đã bị bà ta thấy được vậy thì không cần phải tiếp tục che giấu.

"Quả nhiên!" trong mắt Chu Mai hiện lên thần sắc mừng như điên, "Mày lập tức chữa khỏi cho tao!"

"Được." Lục Văn Ngạn vui vẻ đáp ứng.

"Anh Lục!" Triệu Hoành Bác lôi kéo vạt áo hắn, nhẹ nhàng lắc đầu. Triệu Hoành Bác không phải là muốn bỏ mặt đứa bé kia, mà là nghĩ rằng nếu chữa khỏi cho bà ta, mọi người ngược lại sẽ càng thêm nguy hiểm.

Lục Văn Ngạn vỗ vỗ tay hắn, tỏ vẻ đã biết.

Lục Văn Ngạn hơi nâng tay lên, Chu Mai lại cảnh giác, "Mi chữa thương cho đồng bọn bên cạnh trước!"

Lục Văn Ngạn thở dài trong lòng, người này tâm cảnh giác cũng thật không nhỏ, bất quá bọn học lúc này cũng đã không còn sự lựa chọn khác, chỉ có thể làm theo.

Triệu Hoành Bác không chút khách khí tự rạch chính mình một đao, cảm giác đau đớn không được bao lâu, một chuỗi ánh sáng xanh hạ xuống, một cảm giác mát lạnh dũng mãnh tiến vào miệng vết thương, miệng vết thương liền nhanh chóng khôi phục như cũ.

"Mau chữa cho tao!" Chu Mai thấy thế thoáng yên tâm, đồng ý cho Lục Văn Ngạn chữa trị, đồng thời không quên uy hiếp, "Mày đừng hòng làm bậy, bằng không tao lập tức giết chết nó!"

"Đã biết." Lục Văn Ngạn nhạt nhẽo cười, một tia ánh sáng xanh theo lòng bàn tay phát ra, miệng vết thương trên vai Chu Mai từ từ khép miệng lại.

Cảm thấy miệng vết thương không còn đau đớn nữa, biểu tình Chu Mai dần dần thả lỏng, cũng không hề chú ý thấy có một ngân châm theo tia sáng xanh du nhập vào trong cơ thể.

Lúc này Lục Văn Ngạn bỗng hướng phía bà ta đi tới, Chu Mai lớn tiếng quát, "Không được tới đây! Bằng không......."

Bà ta đang nói bỗng sắc mặt biến đổi, khuôn mặt bở vì tức giận mà vặn vẹo đủ kiểu, trong mắt như sắp phun lửa, "Mày dám đánh lén tao! Ôn con, rốt cuộc mày đã làm gì?"

Lục Văn Ngạn vẫn giữ nụ cười bình thản đi đến trước mặt bà ta, đưa tay dễ dàng đoạt lấy chuỷ thủ rồi xoay ngược lại đâm vào ngực bà ta, sau đó đem đứa bé ôm đi.

Triệu Hoành Bác lập tức tiến lên, ngồi xổm xuống cởi bịch miệng của cha đứa nhỏ.

"Đừng nghĩ rằng chúng mày đã thắng." Nữ nhân ôm ngực bị thương ngã xuống, miệng hộc máu nhưng ánh mắt vẫn tàn nhẫn.

Ngay sau đó, cách vách phòng truyền đến âm thanh thủy tinh bị vỡ.

Triệu Hoành Bác lắp bắp kinh hãi, cầm súng định đi ra ngoài.

"Um...um....um...!" Một nữ nhân bị chặn miệng nghe thấy tiếng động lập tức kích động kêu lên, Lục Văn Ngạn chạy nhanh lấy miếng vải bịch miệng ra.

"Có tang thi!" Miệng nữ nhân vừa được tự do, liền lớn tiếng hét ầm lêm.

"Tang thi?" Lục Văn Ngạn nhíu mày, vừa rồi lúc hắn kiểm tra bản đồ rõ ràng không có dấu hiệu của tang thi, như thế nào lúc này lại xuất hiện tang thi?

"Tang thi có thể tàng hình! Ah! Cẩn thận!" Nữ nhân hoảng sợ nhìn Triệu Hoành Bác đang đi tới cửa, không hề báo trước mà ngã xuống, bụng như bị cái gì đột nhiên xuyên thủng, máu tươi tung toé trào ra.

"Hách hách......" Một hơi tiếng hô khàn khàn đầy hưng phấn vang lên, đó là âm thanh chỉ có tang thi mới có.

Trong không khí mơ hồ thấy được một bóng dáng nhỏ trong suốt bị máu tươi của Triệu Hoành Bác phun lên khắp người đang đứng ngay cạnh cửa.

"Tiểu Bác!" Lục Văn Ngạn lập tức dùng [Diệu thủ hồi xuân] giúp hắn cầm máu chữa thương, đồng thời giơ súng bắn về phía thân ảnh kia, khiến cho tang thi kia rời khỏi Triệu Hoành Bác.

"Rống!" Tang thi biến dị phẫn nộ tru lên, sau đó biến mất trong không khí.

Bỗng nhiên, một đạo gió lạnh đánh úp đến trước mặt, Lục Văn Ngạn phản ứng cực nhanh lui về phía sau một bước, nhưng móng vuốt tang thi vẫn cào bị thương cánh tay hắn, máu tươi vẩy ra, thân hình tang thi lại mơ hồ xuất hiện một chút.

Danh tính quái vật: Tang thi biến dị

Cấp bậc thuộc tính: Hệ đặc thù cấp 2

Giá trị sinh mệnh: 60000 / 60000

Giá trị kỹ năng: 8000 / 8000

Lục Văn Ngạn lập tức nắm chắc thời cơ xem xét thông tin, không nghĩ tới tang thi này thì ra là biến dị cấp 2, cột máu thật dày, lại còn có thể ẩn thân tàng hình, trách không được bản đồ không thể hiển thị vị trí của hắn. Tốc độ tang thi biến dị cực nhanh, từ vị trí ở cửa thế nhưng lập tứ có thể nhảy đến đánh lén trước mặt hắn.

Ngay sau đó, trên mặt hắn cảm thấy được một trận ấm áp, Lục Văn Ngạn còn chưa kịp lấy lại tinh thần, liền thấy cô gái vừa rồi nhắc nhở bọn hắn đã bị tang thi cắn đứt cổ, kêu cũng không kịp kêu lên một tiếng mà chết.

Tang thi lập tức chui đầu vào thân thể cô ta gặm cắn, số lượng lớn máu nóng phun ra càng làm cho thân thể tang thi càng trở nên rõ ràng hơn, tên tang thi biết ẩn thân này bộ dáng ước chừng năm sáu tuổi, tay chân mảnh dẻ tinh tế, nhưng đầu thì cực kỳ to, đúng tiêu chuẩn kiểu người nhỏ đầu to, đôi mắt hơi lồi ra ngoài, ánh mắt màu đỏ khủng bố, một hàm răng sắt bén, đứa bé tang thi này nhìn qua còn khủng bố hơn mấy chục lần mấy bộ phim điện ảnh kinh dị nổi tiếng.

"Ha ha......" Chu Mai cười cuồng loạn phun ra một búng máu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tiểu tang thi, trong miệng lẩm bẩm, "Giết hắn, hắn là dị năng giả, con ăn hắn, năng lực sẽ được thăng cấp!"

Tiểu tang thi nghe tiếng ngẩng đầu lên, trong miệng còn cắn khối thịt nhớp nháp đầy máu tươi, cả người nhiễm đầy một tầng máu đỏ, nhìn thẳng Lục Văn Ngạn, trong mắt càng thêm phần đỏ lên quỷ dị, sau đó thân ảnh biến mất tại chỗ.

Lục Văn Ngạn trong lòng thầm kêu không tốt, từ trong kho lấy ra thanh đao, một bên vung lên chống trả, bảo vệ bản thân, một bên suy nghĩ phương pháp ứng phó, đồng thời không dấu vết di chuyển về hướng Triệu Hoành Bác.

"Á!" Đứa bé lúc trước được Lục Văn Ngạn cứu ra từ trong tay Chu Mai hét lên một tiếng thảm thiết, cánh tay hắn bị tiểu tang thi cắn, rớt xuống khối thịt lớn, máu văng tung toé.

Bị máu tươi vẩy lên, thân hình tiểu tang thi lại loáng thoáng xuất hiện, Lục Văn Ngạn lập tức phóng ra ngân châm, muốn làm cho tang thi chậm lại. Nhưng không ngờ là thân hình tiểu tang thi chỉ thoáng chậm lại trong chớp mắt lại tiếp tục hướng hai người đánh tới. Hiển nhiên tang thi này cấp bậc rất cao, [Chỉ hành] có tác dụng làm chậm tốc độ cũng không hiệu quả.

Lục Văn Ngạn nơi nơi tránh né móng vuốt sắc bén của tang thi, trở tay ngược lại chém một đao, không nghĩ tới lại gặp da tang thi cứng rắn dị thường, một lực đao này chỉ có thể làm trầy da mà thôi.

Lục Văn Ngạn nhíu mi suy tư một hồi, liền sử dụng kỹ năng làm giảm phòng ngự vật lý của đối phương [Quỷ khóc đằng], sau đó giơ đao chém xuống.

"Rống!" Tiểu tang thi ăn đau rống lên, máu tanh hôi bắn ra, hắn thê lương tru lên, đôi mắt đỏ đậm như sắp nhỏ ra máu.

"Ẩn thân mau!" Chu Mai đang nằm hấp hối một bên lớn tiếng hô.

Thân hình tiểu tang thi lập tức biến mất.

Lục Văn Ngạn thật không ngờ người phụ nữ này còn sức để khống chế tang thi, nổi lên sát ý, súng giơ cao định trực tiếp kết liễu nàng, lại bị tiểu tang thi kia đoạt trước.

Tiểu tang thi đã lủi tới bên cạnh người phụ nữ, cắn một ngụm tại bả vai, ngang ngược cắn nuốt máu thịt của nàng.

"Ha ha, ăn nhiều một chút!" Chu Mai chịu đựng đau nhức bị cắn xé, trong mắt hiện lên một tia sát ý điên cuồng, trong miệng không ngừng nói, "Giết hết bọn chúng, giết hết bọn chúng, đem bọn chúng tất cả đều giết sạch! Ha ha ha......"

Tiểu tang thi vùi đầu mà ăn, móng vuốt sắc bén đâm vào bụng bà ta, nắm lấy nội tạng máu thịt không ngừng nhét vào miệng, Chu Mai hô hấp dần dần tắt, nhưng trên mặt dính đầy vết máu vẫn duy trì tươi cười điên cuồng khủng bố như trước.

Trường hợp huyết tinh như thế khiến Lục Văn Ngạn ghê tởm đến nôn, nhưng hắn phát hiện từ lúc tiểu tang thi ăn càng nhiều máu thịt, miệng vết thương trên cánh tay hắn dần dần ngưng đổ máu, nguyên bản máu thịt đã muốn rớt một nửa lại thong thả phục hồi. Xem ra máu thịt dị năng giả có tác dụng đối với tang thi, giống như tinh thạch đối với dị năng giả không khác là bao. Lục Văn Ngạn tinh tường biết không thể để tiểu tang thi này khôi phục lại, phải tốc chiến tốc thắng.

Hắn chịu đựng đau đớn, đang chuẩn bị hướng nòng súng phía đầu tiểu tang thi bóp cò, một bóng người cao lớn từ cửa vọt vào.

Người đến đúng là Lưu Khoan bị lưu lại trông xe, hắn đợi cả nửa ngày mà không thấy hai người trở về, đầu tiên là nghe thấy tiếng súng không ngừng, sau lại nghe thấy tiếng rống, thật sự lo lắng bọn họ gặp chuyện không may nên cho Viên Dã, Hồ Đào, Ngô Lỗi cùng nhau trông xe, cầm theo súng vọt lại đây. Vừa mới tiến đến cửa liền thấy Triệu Hoành Bác nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, quần áo phần bụng bị xé rách, đầy vết máu, tuy rằng nhìn không thấy miệng vết thương, nhưng hắn biết Triệu Hoành Bác nhất định là bị thương nghiêm trọng được Lục Văn Ngạn cứu.

Chính lúc Lưu Khoan đột nhiên đến khiến Lục Văn Ngạn phân tâm một chút tới khi hoàn hồn thì tiểu tang thi kia lại lần nữa ẩn thân.

"Cẩn thận! Có tang thi biết tàng hình!" Lục Văn Ngạn vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Lưu Khoan cũng thuộc loại kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hắn nhanh chóng bày ra tư thế chiến đấu, cảnh giác chú ý động tĩnh chung quanh, khi nghe được một tiếng xé gió vang lên, hắn nhanh chóng hướng tới nơi phát ra âm thanh đá một cước.

'Bính' một tiếng, một vật thể bị Lưu Khoan đá bay, hung hăng đụng vào vách tường, tại chỗ đó tuông ra vài giọt máu đen tanh hôi, cánh tay tang thi bị chém lại bắt đầu đổ máu.

Căn cứ vết máu, Lục Văn Ngạn xác định được vị trí tiểu tang thi, súng trong tay lại một trận bắn phá, chỗ máu đen lại tăng lên không ít.

"Rống rống rống!" Tiểu tang thi rống giận một tiếng, Lưu Khoan chỉ cảm thấy bản thân bị vật gì đụng trúng một cái, liền mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh chạy trốn ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net