♥Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24: Có chút chột dạ....

Phổi bị đâm thủng dẫn đến suy hô hấp, Phương Cảnh Dương sẽ thiếu ô xi mà chết! Lục Văn Ngạn trong lòng trầm xuống, Phương Cảnh Dương là người đầu tiên hắn quen biết khi đi vào thế giới này, tên nhóc này là một người lương thiện lại nghĩa khí, trong thâm tâm đã sớm trở thành một người bạn và là đồng đội của hắn, hắn tuyệt đối không thể để Phương Cảnh Dương phải chết! Lúc này Lục Văn Ngạn cũng bất chấp bại lộ năng lực chữa trị của mình, vội vàng sử dụng [Diệu thủ hồi xuân] thay Phương Cảnh Dương trị thương.

Phương Cảnh Dương thấy vài dãy ánh sáng xanh lục chảy vào ngực mình, chỗ xương bị gãy chậm rãi được hồi phục lại vị trí cũ, sự gian nan đau đớn mỗi lần hô hấp dần dần biến mất, ngay cả chỗ bị thương ở tay cũng khép lại, không cần nghĩ cũng biết là ai đã cứu hắn. Vương Anh ở bên cạnh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, mặt đầy vẻ không dám tin.

Lúc này tang thi bị vùi lấp trong đống gạch đá chậm rãi ngoi lên, dùng cặp mắt màu đỏ trừng thẳng bọn Lục Văn Ngạn. Tang thi bình thường rải rác chung quanh cũng bị âm thanh bên này hấp dẫn, dần dần xúm lại đây, mọi người biết tình thế không tốt, thủ thế sẵn sàng đón địch.

"Thôi đội trưởng, tôi chịu trách nhiệm giữ chân đám tang thi này, anh mang những người khác bảo vệ người sống sót nhanh rời khỏi đây." Sở Tử Khiên lập tức ra quyết định.

"Không, tôi muốn ở lại." Thôi Chí không chịu đi một mình, hiện tại trong nhóm chỉ có hắn và Sở Tử Khiên là có cấp bậc dị năng cao nhất, lúc này miễn cưỡng mới có thể cùng tang thi biến dị cấp hai này đánh một trận. Biến dị tang thi tương đương với tang thi dị năng giả trung cấp, sức chiến đấu của tang thi biến dị không thể khinh thường, huống chi con này còn là hệ cường hóa, lớp da có độ cứng rất đáng sợ, đến hoả cầu của hắn cũng không hề hấn gì đến nó.

"Tôi cũng ở lại." Lục Văn Ngạn thản nhiên nói.

Sở Tử Khiên nhìn bọn họ, muốn phản đối, lại không thể nào nói nên lời. Thôi Chí thực lực là cấp một cao cấp, Lục Văn Ngạn đã là dị năng giả cấp hai, lại có dị năng chữa trị, còn có thể dùng châm động, biết điểm huyệt bằng [Đại Lầm], thực lực sâu không lường được. Căn bản trong lòng hắn đã nghĩ sẽ quyết tâm liều chết ở lại, nhưng nếu như có thêm Lục Văn Ngạn cùng Thôi Chí hỗ trợ, nói không chừng có thể thật sự liều mạng giết chết bọn tang thi này.

"Tôi cũng ở lại." Phương Cảnh Dương đã gần như hồi phục, bước đến bên cạnh Lục Văn Ngạn. Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, Lục Văn Ngạn và Lý Minh Viễn đã cứu hắn nhiều lần, trong tình huống nguy cấp như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ lại Lục Văn Ngạn chạy trốn một mình.

Lục Văn Ngạn hướng hắn cười cười, cũng không phản đối, hắn tin tưởng có thể bảo vệ bọn họ chu toàn.

Ngược lại, những người khác nhìn Phương Cảnh Dương vừa mới bị thương sắp chết đột nhiên lại hoàn hảo không hao tổn gì đứng lên, không ai là không lộ ra thần sắc giật mình, nhưng bọn hắn đều biết hiện tại không phải lúc để đặt vấn đề, vì thế đem nghi vấn trong lòng đè ép xuống.

"Tôi cũng ở lại." Lý Minh Viễn thấy vậy cũng không chịu đi.

Triệu Hoành Bác định há mồm, như cũng muốn yêu cầu ở lại, nhưng thân là quân nhân phải phục tùng mệnh lệnh, cho nên mặc kệ trong lòng hắn không muốn như thế nào, vẫn không có mở miệng.

"Không được, Thôi đội trưởng, A Viễn, các người đi trước, đối phó tang thi cấp hai chỉ cần có ba người chúng tôi là đủ rồi." Lục Văn Ngạn nói, hắn cũng không phải là trấn an bọn họ, mà là trong lòng đã có kế hoạch. Tang thi này giống Phương Cảnh Dương, đều là hệ cường hoá, thuộc tính phòng ngự vật lý đặc biệt cao, kỹ năng ngân châm của hắn thuộc tính thiên về công kích vật lý, chon nên tác dụng không lớn, nhưng đối với công kích hệ độc, lực sát thương sẽ mạnh lên, chỉ cần phá được phòng ngự của nó thì không cần phải sợ nữa.

"Còn nhóc......" Lục Văn Ngạn cúi đầu nhìn về phía Đường Ngọc vẫn luôn nắm lấy vạt áo, sờ sờ đầu hắn, "Nhóc con ngoan ngoãn đi cùng các anh ấy đi, một lát nữa anh đi tìm em được không?"

Nhìn đoàn tang thi đang dần dần đến gần, mọi người biết không còn thời gian để trì hoãn, Đường Ngọc mắt to chớp chớp ngân ngấn ánh nước, nhưng cuối cùng nghe lời gật gật đầu, Thôi Chí thở dài nâng tay khiên đứa bé, "Đi!"

Thôi Chí và Ngô Lỗi cùng nhau ném ra vài hỏa cầu mở đường, mang mọi người chém giết tang thi chạy về phía khu an toàn.

Để lại ba người cùng tang thi cấp hai đứng đối mặt, tầm mắt tang thi gắt gao nhìn chằm chằm ba người, trong họng phát ra tiếng gầm rú uy hiếp.

"Lát nữa tôi ra tay trước, dùng độc tấn công phòng ngự của nó, tiểu Dương sẽ dùng dị năng cường hoá thân thể của mình sau đó hấp dẫn lực chú ý của tang thi, Sở Tử Khiên, anh thừa dịp nó chưa kịp chuẩn bị mà tấn công toàn lực." Thời điểm Lục Văn Ngạn chơi trò chơi vẫn luôn làm tốt vai trò lãnh đạo và chỉ huy trong đội, kế hoạch của hắn nhìn qua rất đơn giản nhưng thường có hiệu quả rất tốt.

"Tiểu Dương, cậu đi ra, tôi yểm hộ!"

Phương Cảnh Dương không chần chờ liền xông ra ngoài, vung đao cùng chiến đấu với tang thi. Làm cho hắn giật mình là, căn bản lúc đầu không tác động được, vậy mà hiện tại lại có thể chém được nó. Tang thi không có cảm giác đau nhưng bị chém trúng vẫn sẽ bị chọc giận, nó phát cuồng hướng Phương Cảnh Dương đánh tới.

Phương Cảnh Dương cố gắng né tránh nhưng vai trái vẫn bị nó đánh trúng một cái, đau đớn chưa kịp lan ra đã biến mất. Phương Cảnh Dương không nhịn được quay đầu lại, chỉ thấy đôi mắt đen láy của Lục Văn Ngạn vẫn hết sức chăm chú nhìn hắn, mang theo một loại sức mạnh làm người ta an tâm.

Phương Cảnh Dương hai mắt có chút nóng lên, khởi động dị năng đem lực truyền đến đao trên tay, hung hăng bổ về phía nó.

"Rống!" Cổ tay Tang thi bị chém đứt, máu đen tanh hôi phun trào.

Lục Văn Ngạn gắt gao nhìn chằm chằm lượng máu và trạng thái biến hóa của tang thi, sau khi bị chém đứt tay, lượng máu giảm xuống 20%, trừ trạng thái phòng ngự bên ngoài còn lại đều thể hiện trạng thái suy yếu, lúc này chính là cơ hội tốt để tấn công!

"Tử Khiên, lúc này."

Sở Tử Khiên lập tức phóng ra bốn đạo đao phong đều chuẩn xác đánh vào cổ họng tang thi, làn da xung quanh yết hầu bị chém nát lộ ra xương trắng. Đổi lại là người bình thường bị thương thành như vậy đã sớm mất máu mà chết, nhưng tang thi vốn đã chết, họ không có cảm giác đau đớn, chỉ cần đầu óc không bị phá vỡ, vĩnh viễn sẽ không ngã xuống.

Tang thi máu đen đầy người, cái đầu lung lay sắp đổ, nâng lên tay vừa bị chém dữ tợn lên hướng mấy người vọt tới.

Phương Cảnh Dương mắt cũng không nháy một cái, đao bổ xuống cổ tang thi, tang thi cũng không trốn, ngược vẫn còn vươn tay hướng Phương Cảnh Dương chộp tới, muốn bắt được thức ăn của mình. Chẳng qua nguyện vọng này của hắn vĩnh viễn cũng không có cách nào thực hiện được, đầu bị Phương Cảnh Dương bổ xuống rơi lộp bộp trên đất.

"Hàz, chết......" Phương Cảnh Dương thở phì phò hỏi, liên tục sử dụng dị năng, hơn nữa cùng quái vật đánh nhau hết sức chăm chú, rất hao phí tinh thần, khiến hắn cảm giác mệt mỏi.

[Hệ thống] Hợp sức đánh bại tang thi biến dị cấp 2, đạt kinh nghiệm 1500 điểm.

"Ân, chết." Lục Văn Ngạn hạ thắt lưng, một đao bổ đầu tang thi, thản nhiên từ bên trong đào ra viên tinh thạch màu vàng.

"Anh Lục, anh thật sự là quá lợi hại!" Phương Cảnh Dương hưng phấn cực độ, lúc phía hắn chém quái vật cảm giác như chém phải tấm thép, nhưng sau khi phòng ngự bị anh Lục dùng độc làm nó chậm lại thì trở nên dễ chém hơn, hắn biết có thể giết chết tang thi này đều là công lao của Lục Văn Ngạn. Đặc biệt khi hắn bị tang thi đánh trúng, thật ra lúc đó hắn có dùng dị năng bảo vệ thân thể nhưng vẫn bị tang thi dùng lực đánh gãy vài cái xương sườn, nếu anh Lục không cứu hắn, chỉ sợ hắn đã đi đời nhà ma rồi.

Lục Văn Ngạn buồn cười lắc lắc đầu, mở ra bản đồ hệ thống chuẩn bị xem xét vị trí bạn hữu.

"Đúng rồi, anh Lục, nha, vừa rồi tôi đột nhiên cảm giác, thấy tình huống lúc chúng ta chiến đấu rất quen! Giống như đã gặp qua ở đâu rồi! Anh có biết giống cái gì không?"

Đang tìm kiếm vị trí bọn Lý Minh Viễn, Lục Văn Ngạn không chút để ý hỏi, "Là cái gì?"

"Hắc hắc, là trong game a! So với anh, những người đó thật sự là rất yếu! Anh nếu như tham gia trò chơi, nhất định là cấp độ Chiến Thần! Quả thực quá lợi hại! Anh biết lúc nãy anh như thế nào không? Anh thật sự rất giống nhân vật Vú Em trong trò chơi, a không, Vú Em, chiêu thức trong khi đánh boss ở nhiệm vụ phụ bản, đầu tiên là mọi người gia tăng máu để phòng ngừa cho vài người tiên phong nha! Đáng tiếc chiêu thức tôi đánh ra quá kém a......"

Phương Cảnh Dương càng nói càng hung phấn, cái trán Lục Văn Ngạn lại ẩn ẩn toát mồ hôi lạnh. Trong trò chơi hắn là nhân vật siêu cấp, hắn còn chưa làm tốt công tác chuẩn bị để chia sẻ bí mật này với người khác nha, cho nên chỉ cần nhắc đến hai chữ trò chơi này hắn đều cảm thất thót tim, không nghĩ tới ba mươi năm sau, trò chơi vẫn còn thịnh hành không giảm. Lúc trước Lý Minh Viễn cũng từng nhắc qua một lần, nhưng không giống một người thích chơi trò chơi, chắc là bị Phương Cảnh Dương tiêm nhiễm đi......

"Khụ, tang thi lại bao vây, chúng ta nên nhanh đi thôi, cùng nhóm Thôi đội trưởng họp mặt." Lục Văn Ngạn vội ho một tiếng, nhanh chóng nói sang chuyện khác.

"Được lắm, chúng ta đi thôi!" Phương Cảnh Dương là thần kinh thô, lực chú ý lập tức tập trung vào tang thi, không nói hai lời cầm đao chém giết đi tới, đao thiết như chém bùn đều đem tang thi bình thường đi làm thịt.

Lục Văn Ngạn ngoéo khóe miệng, một bên dùng hệ thống lặng lẽ nhặt tinh thạch tang thi, một bên đuổi kịp bước chân Phương Cảnh Dương.

Vẫn luôn không lên tiếng Sở Tử Khiên, vừa rồi đã kịp đem một tia mất tự nhiên của Lục Văn Ngạn xem trong mắt, yên lặng theo sau bọn họ, lâu lâu lại thả ra đao phong giải quyết vài tang thi, chỉ là tầm mắt hắn vẫn nhìn chăm chú bóng dáng Lục Văn Ngạn, ánh mắt nóng kinh người.

Bọn họ không đi xa lắm đã tìm được bọn Lý Minh Viễn, đội ngũ của Thôi Chí đang ở bên ngoài giết tang thi thuận tiện thu thập tinh thạch, những người khác đang ở bên trong trạm y tế tạm thời. Bởi vì có một người sống sót vì mất nước mà phát sốt, nên bọn họ muốn đến đây tìm thuốc giảm sốt.

"Tôi là dị năng chữa trị, để tôi thử xem." Lục Văn Ngạn chủ động nói, dù sao cũng có dị năng giả Vương Anh có dị năng chữa trị hệ thuỷ đỡ ở phía trước, dị năng chữa trị của mình xuất hiện sẽ không quá đột ngột, hắn chỉ cần không để lộ chính mình có thể tinh lọc virus là được.

"Cậu là dị năng chữa trị?" Thôi Chí lộ ra thần tình hiếu kỳ.

Lúc trước hắn cũng thấy được việc Phương Cảnh Dương bị trọng thương lại nhanh chóng được chữa khỏi, nhưng không thấy rõ rốt cuộc là ai trị liệu, năng lực chữa trị này so với Vương Anh mà nói cao không chỉ một phần, làm thế nào khiến hắn không hiếu đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net