♥Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

♥.3. Nhận được nhiệm vụ.

Phương Cảnh Dương bên cạnh bị bộ dạng đại phát thần uy của Lục Văn Ngạn dọa mộng, trên tay cầm gậy sắt dính đầy máu tanh sững sờ ngây ngốc đứng đơ ra, chờ đến khi Lục Văn Ngạn giết hết zombie xung quanh đi tới trước mặt y chào hỏi, y mới kham kham phục hồi lại tinh thần.

"Xin chào, anh là Lục Văn Ngạn, thật vui khi được biết cậu!"- Trên mặt Lục Văn Ngạn mang theo nụ cười nhẹ, đối Phương Cảnh Dương vươn tay phải.

Phương Cảnh Dương tràn ngập sùng bái bắt lại tay Lục Văn Ngạn: "Em gọi Phương Cảnh Dương, anh Lục kêu em Tiểu Dương được rồi!"

[Hệ thống] Người chơi đã thêm Phương Cảnh Dương làm Hảo hữu.

Nguyên lai cách thêm Hảo hữu chính là bắt tay...

Quả nhiên trên khung Hảo hữu liền nhiều hơn một biểu tượng đầu người nhỏ thuộc về Phương Cảnh Dương, loại thị giác game này khiến Lục Văn Ngạn có cảm tưởng muốn đập bàn.

[Hệ thống] Người chơi gây ra nhiệm vụ chi nhánh. Tiếp nhận nhiệm vụ: Có / Không ?

Làm ơn, không nêu ra nội dung nhiệm vụ chi nhánh là gì, cậu như thế nào quyết định có nên nhận hay không? Bất quá nếu dựa theo tính chất của một hệ thống game, nhiệm vụ đầu tiên người chơi nhận được thường sẽ không mấy khó khăn. Trước tiên cứ nhận đi, nếu không có cách hoàn thành, thì đành bỏ luôn vậy.

Lục Văn Ngạn lựa chọn 'Có'.

[Nhiệm vụ chi nhánh] Kết được 3 Hảo hữu.

[Nhiệm vụ thưởng cho] 300 kinh nghiệm, 30 quả tinh hạch cấp 1.

Ha ha, nhiệm vụ này dễ ẹt, bắt tay thôi là được chứ gì.

Phương Cảnh Dương phát hiện Lục Văn Ngạn lại thất thần, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xoay người đi tới kho hàng. Lục Văn Ngạn mắt không tha nhìn thi thể zombie dưới đất, nghi hoặc không biết vì sao Phương Cảnh Dương không đi đào tinh hạch, do dự một chút, cuối cùng cậu cũng không mở miệng nhắc nhở gì, theo Phương Cảnh Dương đi vào kho hàng.

"Tiểu Dương, cảm ơn cậu ban đầu đã cứu anh."- Lục Văn Ngạn hiểu rất rõ, nếu trước lúc cậu phát hiện ra hệ thống game mà bị lũ zombie bắt được, như vậy bây giờ cậu đang trong trạng thái 'đăng xuất vĩnh cửu' rồi.

"Anh Lục, anh quá khách khí rồi, phía sau rõ ràng chính anh đã cứu em mà!"- Phương Cảnh Dương ngượng ngùng bắt lấy tóc mình, y biết rõ thời điểm y kiệt lực lúc nãy có bao nhiêu nguy hiểm, nếu không có Lục Văn Ngạn đi ra hỗ trợ, chỉ sợ chính y lành ít dữ nhiều.

"Đây là đang xảy ra chuyện gì? Mọi người sao lại biến thành zombie hết rồi?"- Vừa mới xuất hiện tại thế giới này đã bị một đàn zombie đuổi giết, thật sự rất kinh tủng!

"Em cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra đây này!"- Phương Cảnh Dương thở dài: "Động tĩnh ngày hôm qua lớn như vậy mà anh không hề hay biết gì sao?"

"Anh ngày hôm qua..."- Ngày hôm qua cậu còn chưa có tới nơi này đâu...

"Anh Lục trước đó không phải là diễn viên đi? Nhật thực ngày hôm qua chẳng lẽ anh đang đóng phim hả?"- Phương Cảnh Dương nhìn bề ngoài của Lục Văn Ngạn mà phán đoán, anh ấy mặc bộ quần áo rất có hương vị cổ phong, chắc hẳn 100% là diễn viên đang đóng phim rồi.

Lục Văn Ngạn có chút cứng họng cúi xuống nhìn cách ăn mặc của chính mình, cậu hiện giờ đang mặc sáo trang Môn phái trong trò chơi, một thân trường bào lục sắc, người bình thường chắc chắn sẽ không mặc thế này đi ra khỏi nhà.

"A ha ha, đúng vậy..."- Lục Văn Ngạn trong lòng khen ngợi sự não bổ của Phương Cảnh Dương, nếu không cậu cũng chẳng biết lấy lý do gì đi giải thích.

"Diễn viên bận rộn lên thì sẽ không biết trời trăng đất hỡi gì, thật đúng là vất vả. Anh không nhìn tin tức trên tivi sao? Cũng không biết trong khoảng thời gian này bị làm sao, một lúc thì sóng thần một lúc thì động đất. Giữa trưa hôm qua lúc em cùng A Viễn đang ở trong ký túc xá ăn cơm thì đột nhiên phát sinh nhật thực toàn phần, nơi nơi đâu cũng biến thành đen ngòm không một tia sáng. Thật vất vả chờ cho trời sáng trở lại, liền phát hiện mọi người ai cũng hóa thành zombie."- Bởi vì thiên tai không ngừng, lý luận về tận thế vẫn rất thịnh hành, cho nên Phương Cảnh Dương cùng bạn của y đúng lúc đề phòng và phát hiện, thế nên mới không bị zombie cắn xé ăn thịt như những người bạn học khác.

"Là do trận nhật thực toàn phần kia sao?"

"Em cũng không rõ nữa, nhưng chắc cũng có tám chín phần mười do nó. Bạn học của em đa số đều biến thành zombie, nhìn đến người sống liền đuổi theo, em cùng A Viễn và một số bạn học còn sống khác liều mạng mới có thể từ trường học trốn thoát ra. "- Nói tới đây, tầm mắt Phương Cảnh Dương chuyển về phía người thanh niên đang nằm dưới đất, tựa hồ nhớ tới những hình ảnh đáng sợ, trong mắt y tràn đầy thống khổ: "Zombie trong trường học nhiều lắm, trừ bỏ em cùng A Viễn, các học sinh khác đều bị cắn chết, em cùng A Viễn trốn trốn tránh tránh tìm ra nơi này, nhưng A Viễn vẫn bị zombie cào trúng..."

Lục Văn Ngạn nhìn qua người thanh niên kia, trên quầng sáng liền xuất hiện thông tin của hắn:

Tên nhân vật: Lý Minh Viễn [Dị năng giả]

Thuộc tính – Cấp bậc: Hệ Thổ – Cấp 1 sơ giai.

Sinh mệnh: 3960/9000.

Kĩ lực: 0/2000.

Độ đói khát: 15/100.

Trạng thái nhân vật: Cuốn hút, suy yếu, đói khát, đổ máu.

Cả hai người bọn họ đều trong trạng thái đói khát, xem ra từ trưa hôm qua tới giờ đều chưa có gì vào bụng...

[Hệ thống] Người chơi gây ra nhiệm vụ Môn phái. Tiếp nhận nhiệm vụ: Có / Không ?

Lục Văn Ngạn đỡ trán, xem xét thông tin cũng có thể nhảy ra nhiệm vụ Môn phái được hả trời? Cậu bất động thanh sắc chọn 'Có'.

[Nhiệm vụ Môn phái] Cứu trợ đồng bào bị thương.

[Nhiệm vụ thưởng cho] 100 kinh nghiệm, 5 quả tinh hạch cấp 1.

Băng Tâm không hổ là chức nghiệp hành y tế thế, nhìn tới kẻ thương hoạn đều phải đến cứu chữa, Lục Văn Ngạn nôn mửa trong lòng.

Phương Cảnh Dương lấy ra di động, thử gọi số điện thoại khẩn cấp xin giúp đỡ, nhưng thủy chung vẫn không có tín hiệu, mắt thấy bạn tốt ngày một suy yếu, y cắn chặt răng nói với Lục Văn Ngạn: "Anh Lục, em biết anh rất lợi hại, làm phiền anh có thể giúp em một việc được không?"

Lục Văn Ngạn hơi kinh ngạc, không lẽ y phát hiện cậu có kỹ năng trị liệu? Không thể nào, lúc nãy cậu chỉ toàn sử dụng kỹ năng công kích thôi mà!

"Việc gì?"

"Em muốn ra ngoài tìm tiệm thuốc để lấy một ít thuốc về cho A Viễn, làm phiền anh ở lại đây chiếu cố A Viễn giúp em một lát!"- Phương Cảnh Dương nhìn sắc mắt càng ngày càng kém của Lý Minh Viễn, nôn nóng, thật sự trì hoãn một phút cũng không được, y chỉ có thể kính nhờ Lục Văn Ngạn hỗ trợ.

"Đương nhiên là được."- Nguyên lai khiến cậu chiếu cố bệnh nhân, này chẳng qua là nhấc tay chi lao, hơn nữa cậu mới vừa tiếp nhận nhiệm vụ cứu trị Lý Minh Viễn, chờ Phương Cảnh Dương đi rồi, cậu nhân cơ hội trị liệu.

"Cảm ơn anh! Lúc em về sẽ mang theo chút thức ăn cho anh!"- Vốn dĩ bọn họ cũng rất đói, sau khi vận động kịch liệt, càng là bụng đói kêu vang, y tin tưởng Lục Văn Ngạn hẳn là cũng đói bụng rồi.

"Đi đường cẩn thận!"- Lục Văn Ngạn thấy Phương Cảnh Dương lúc trước không để ý nguy hiểm ra cứu mình, hiện tại lại vì cứu bạn bè mà nguyện ý mạo hiểm ra ngoài tìm thuốc, như vậy có thể thấy y là một con người chính trực nghĩa khí, đáng giá cho cậu kết giao.

"Đây là điện thoại của A Viễn, nếu tín hiệu khôi phục, làm ơn gọi cho em!"- Phương Cảnh Dương đem di động của Lý Minh Viễn để lại cho cậu, sau đó liền rời đi.

Lục Văn Ngạn nhìn di động trong tay, là của hãng táo quen thuộc, nhưng hình như so với loại cậu dùng có vẻ cao cấp hơn rất nhiều. Đánh giá một chút, không biết loại này là đời mấy rồi nhỉ? Mở màn hình, nhìn thời gian hiển thị, cả người Lục Văn Ngạn cứng lại.

Ngày 5 tháng 4 năm 2044? Cậu cư nhiên xuyên tới 30 năm sau? Bất quá may mắn cậu không xuyên tới hành tinh khác là được rồi.

Nhanh chóng đào ra tinh hạch ở trong những cái xác zombie còn sót lại ban nãy, Lục Văn Ngạn nhớ rõ trong rất nhiều tiểu thuyết nói tinh hạch có tác dụng cũng không nhỏ nha, hơn nữa hệ thống vẫn luôn dùng tinh hạch thưởng cho cậu, có thể đoán được tinh hạch là thứ tốt, trăm ngàn không thể lãng phí.

Xong xuôi tất cả, Lục Văn Ngạn trở lại kho hàng, tới bên cạnh Lý Minh Viễn, cởi bỏ băng gạc quấn quanh cơ thể hắn, giúp hắn kiểm tra miệng vết thương. Miệng vết thương rất lớn, là do móng vuốt sắt nhọn làm bị thương, xung quanh miệng vết thương mưng mủ, chảy ra máu đen. Cậu nhớ nhiều tiểu thuyết viết trong thân thể zombie là có chứa virus, một khi bị cào hoặc bị cắn thương, sẽ lây nhiễm virus biến thành zombie, hiển nhiên Lý Minh Viễn đã bị lây nhiễm.

Lục Văn Ngạn nhìn sắc mặt phiếm vàng của Lý Minh Viễn, khẽ nhíu mày, hắn hiện tại tuy còn chưa biến dị, nhưng hiển nhiên cũng kéo dài không được bao lâu. Chính cậu thật sự có thể cứu hắn?

Hệ thống chắc là không bị khùng mà tuyên bố nhiệm vụ không thể hoàn thành được đi? Ít nhất trước thử một lần xem sao đã.

Lục Văn Ngạn đối Lý Minh Viễn sử dụng kỹ năng Trị liệu [Diệu Thủ Hồi Xuân], một đạo lục quang liền nhập vào thân thể Lý Minh Viễn, thanh máu của Lý Minh Viễn cũng dâng lên một nấc nhỏ. Đáng tiếc cấp bậc kỹ năng Trị liệu của Lục Văn Ngạn quá thấp, bơm máu quá ít, thật vất vả mới có thể đem thanh máu của Lý Minh Viễn duy trì ở trạng thái một nửa, nhưng trên người hắn có nhiều trạng thái bất lợi lắm, khiến máu liên tục rớt, không một hồi huyết lượng lại giảm xuống.

Lục Văn Ngạn không có biện pháp, chỉ có thể liều mạng bơm máu cho Lý Minh Viễn, trong chốc lát thanh MP (mana/kĩ lực trị/chân nguyên/lam điều) của cậu liền tới đáy.

Cứ tiếp tục như vậy thì không ổn...Nếu muốn đem Lý Minh Viễn chữa khỏi, chỉ có nước nghĩ biện pháp giải trừ trạng thái lây nhiễm của hắn mới được!

Bỗng nhiên Lục Văn Ngạn nhớ tới kỹ năng thứ hai trong Kỳ Hoàng Y kinh của cậu là [Tâm Thanh Thần Minh], cậu nhớ kỹ năng này lên cấp 5 là có thể học, hiệu quả thanh trừ trạng thái bất lợi trên người mục tiêu, đồng thời có thể hồi phục một chút sinh mệnh lực, mà vừa rồi hình như cậu đã lên tới cấp 5.

Lục Văn Ngạn nhanh chóng mở ra khung Kỹ năng, quả thật có 2 kỹ năng mới có thể học, hệ Trị liệu [Tâm Thanh Thần Minh] và một kỹ năng hệ Châm đều sáng lên, cậu lập tức lựa chọn học tập, thuận tiện đem [Diệu Thủ Hồi Xuân] cũng thăng cấp.

[Hệ thống] Người chơi lĩnh ngộ kỹ năng mới [Tâm Thanh Thần Minh]. Tụ khí 5 giây, hồi 1 tiếng. Có thể giúp mục tiêu thấp hơn cấp 10 [tương đương Dị năng giả cấp 2] tiêu trừ tất cả trạng thái bất lợi, trên 3 tiếng có thể gia tăng năng lực chống cự trạng thái bất lợi trên diện rộng.

[Hệ thống] Người chơi lĩnh ngộ kỹ năng mới [Chỉ Hành]. Phóng ra 1 giây, hồi 9 giây. Lực công kích gia tăng, dùng châm đâm vào Thái Âm Tì Kinh của đối thủ, kỹ năng mang vào trạng thái trì hoãn, khiến tốc độ di chuyển của đối thủ giảm xuống.

[Hệ thống] Kỹ năng [Diệu Thủ Hồi Xuân] thăng tới cấp 2, hiệu quả kỹ năng gia tăng 10%.

Thành công có được kỹ năng mới, Lục Văn Ngạn nhẹ nhàng thở ra, tại chỗ xếp bằng tĩnh tọa hồi MP, không bao lâu MP liền đầy trở lại. Lục Văn Ngạn không dám trì hoãn, lập tức đối Lý Minh Viễn dùng [Tâm Thanh Thần Minh]. Ngay lập tức, một lồng bao lục quang nhu hòa bọc lấy Lý Minh Viễn, một cỗ khí thể màu đen từ thân thể Lý Minh Viễn tản ra, trạng thái bất lợi toàn bộ bị tiêu trừ, chỉ còn lại một trạng thái suy yếu một trạng thái đói khát tồn tại.

Lục Văn Ngạn lại dùng [Diệu Thủ Hồi Xuân] giúp Lý Minh Viễn bơm máu, có lẽ là tại kỹ năng thăng cấp, huyết lượng bơm vào lần này biến nhiều hơn, chỉ hai ba lần liền đem thanh máu bơm đầy, miệng vết thương cũng ngừng đổ máu, hơn nữa lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy khép lại, rồi rất nhanh biến mất, ngay cả sẹo cũng không lưu lại.

[Hệ thống] Nhiệm vụ Môn phái hoàn thành, đạt được 100 kinh nghiệm, 5 quả tinh hạch cấp 1.

Thanh kinh nghiệm của Lục Văn Ngạn dâng tới 80%, trong Túi đồ gia tăng 5 quả tinh hạch.

Lục Văn Ngạn tò mò đem một quả tinh hạch từ Túi đồ ra xem, nó sáng long lanh, nhìn thoáng qua trông xinh đẹp y như kim cương, thật sự đoán không ra thứ này là từ trong óc zombie đào tới. Nhưng mà nghiên cứu nửa ngày, cũng không biết thứ đồ chơi này có lợi ích gì, chỉ có thể cất đi thôi.

Vết thương trên người Lý Minh Viễn tuy đã được chữa trị, nhưng hắn vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Lục Văn Ngạn chỉ phải tìm đọc thông tin của hắn, phát hiện hắn vẫn đang bị vây trong trạng thái cực kỳ suy yếu. Lục Văn Ngạn vẫn không hiểu trạng thái suy yếu này như thế nào vẫn không tiêu trừ được, lật qua lật lại xem xét một hồi mới hiểu thì ra là do dị năng cạn kiệt dẫn tới suy yếu. Lý Minh Viễn cùng Phương Cảnh Dương đều mới thức tỉnh dị năng không lâu, đối với lực lượng của chính mình còn không biết cách khống chế, hơn nữa dị năng của bọn họ không giống với hệ thống của cậu, dị năng trong cơ thể bọn họ là cực kỳ hữu hạn, khi cạn kiệt liền đối thân thể tạo thành gánh nặng thật lớn.

Nhìn thanh MP tràn đầy của chính mình, lại nhìn Lý Minh Viễn tới 1 phút đồng hồ mới hôi phục một chút Kĩ lực trị, Lục Văn Ngạn triệt để câm nín, khôi phục kiểu này thì tới chừng nào mới đầy? Ít nhất mất cả ngày đi? Nếu có thể sử dụng [Cố Bản Bồi Nguyên] giúp hắn khôi phục dị năng thì tốt rồi...

[Hệ thống] Chưa đủ điều kiện lĩnh ngộ [Cố Bản Bồi Nguyên], người chơi cần đạt cấp 13 mới có thể học tập.

Lục Văn Ngạn nhịn không được thở dài, hệ thống không hổ là hệ thống, thật là có nề nếp, xem ra chỉ có thể chờ Lý Minh Viễn tự mình tỉnh lại thôi, dù sao chỉ cần khôi phục 20% MP liền có thể giải trừ trạng thái cực độ suy yếu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net