♥Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 30: Ác chiến

Sở Tử Khiên thẳng tắp phóng ra đao phong về phía thân ảnh đang di động trên không trung chuẩn xác trúng ngay đầu tang thi, nhưng thân thể tang thi nhơ có một tầng lá chắng vô hình bao bọc, cản lại đao phong của Sở Tử Khiên.

"Rống!" Bị công kích, tang xác tạm dừng một chút, dùng một đôi mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chằm bọn hắn, nổi giận gầm lên một tiếng rồi biến mất tại chỗ.

Lục Văn Ngạn và Sở Tử Khiên lúc này mới có thể thấy được bộ dáng tang thi, trên mặt nó không biết bị cái gì cắn rớt ra vài khối thịt, trên gương mặt bên trái có một hốc máu nhầy nhụa có thể nhìn xuyên qua, thấy rõ răng nanh sắc nhọn trong miệng. Cánh tay và đùi cũng bởi vì bị cắn máu thịt mơ hồ đều đã bị thối rữa, có thể nhìn xuyên qua miệng vết thương trên da thấy rõ ràng xương cốt bên trong, chân phải thiếu nửa bàn chân, phần thịt thối rữa trên chân như bất cứ lúc nào cũng có thể rớt xuống, bàn tay ngón tay chỉ còn xương trắng xanh.

Bộ dạng tang thi này thật sự quá ghê tởm, không trách được nó vẫn luôn trốn, tuy chỉ là nhìn thoáng qua thôi nhưng hai người bọn họ đều cảm thấy da đầu một trận run lên. Lục Văn Ngạn chịu đựng ghê tởm, nhân cơ hội trong nháy mắt thấy được chút hình ảnh, nhanh chóng xem xét tư liệu của hắn.

Danh tính quái vật: Tang thi biến dị

Cấp bậc thuộc tính: Hệ phong hệ cấp 2

Trị số sinh mệnh: 40000 / 40000

Trị số kỹ năng: 10000 / 12000

Quan sát lượng máu của biến dị tang thi này Lục Văn Ngạn đoán bất quá chỉ là cấp một trung cấp thôi nhưng không biết có phải do nguyên nhân thân thể nó quá mức thối rữa hay không. Dù vậy trị số kỹ lực của nó rất cao, mà còn là hệ phong, Lục Văn Ngạn nghĩ thầm lực công kích nhất định rất cao.

Không kịp để hắn âm thầm suy nghĩ, tang thi lại bắt đầu công kích, Sở Tử Khiên lôi kéo hắn tránh thoát vài luồng đao phong, lúc muốn đánh trả lại thì tang thi cũng đã thay đổi vị trí.

"Cứ tiếp tục như vậy không được." Lục Văn Ngạn nhíu mi, tang thi này vẫn duy trì chiến lược vừa công kích vừa đánh lén, hoàn toàn không dám giao chiến trực diện cùng bọn họ, Lục Văn Ngạn có thể khẳng định sức phòng ngự của tang thi này nhất định rất yếu. Hắn tin tưởng chỉ cần có thể tấn công trực diện, nhất định có thể giết đươc nó.

Lục Văn Ngạn suy đoán vừa rồi hẳn là nó dùng dị năng tạo thành một bức tường gió phòng hộ bên người nên đao phong của Sở Tử Khiên mới bị ngăn lại. Vậy nếu như mình và Sở Tử Khiên cùng lúc tấn công, nó có thể tạo ra hai bức tường gió nhăn cản công kích từ hai hướng khác nhau hay không? Với chỉ số thông minh của tang thi Lục Văn Ngạn cảm thấy khả năng này cũng không lớn lắm.

"Lát nữa nó nhất định sẽ trốn đằng sau, chờ nó đi đến chỗ đó, chúng ta chia ra tấn công từ hai bên."

Sở Tử Khiên hiểu rõ gật đầu

Sau khi đòn tấn công của tang thi lại bị Sở Tử Khiên ngăn lại, tang thi lập tức đổi vị trí, ngay lúc nó di chuyển, đồng thời Lục Văn Ngạn và Sở Tử Khiên cũng vọt sang hai, rất nhanh hai người một thi giằng co đứng thành hình tam giác. Tang thi vẫn chưa biến mất mà dùng dị năng tạo nên tường gió ngăn đao phong của Sở Tử Khiên. Vào lúc này, Lục Văn Ngạn yên lặng nâng tay, một ngân châm nhỏ vọt về phía tang thi, trực tiếp đâm vào rồi biến mất bên trong thân thể.

Nhìn thấy trạng thái tang thi chậm lại, Lục Văn Ngạn cong cong khóe miệng, chỉ cần chế trụ tốc độ của tang thi, trên cơ bản không còn nguy hiểm. Tang thi kia là hệ phong, độ nhanh nhẹn nhất định rất cao, kỹ năng làm chậm tốc độ có lẽ không hiệu quả bằng dùng trên cơ thể người nhưng cũng sẽ có hiệu quả nhất định.

Quả nhiên, lúc tang thi muốn di chuyển, hành động chậm lại rất nhiều, lúc đầu căn bản không thấy rõ động tác, mà lúc này lại trở nên dùng mắt thường có thể nhìn thấy được. Sở Tử Khiên thấy được động tác của nó, phát hiện thì ra nó đem gió tụ lại dưới chân làm cho di chuyển nhanh hơn. Sở Tử Khiên cũng lập tức nhọc theo, sau khi ném ra mấy luồng đao phong, từ bên hông rút ra chủy thủ, dưới chân dùng lực nhảy lên, chủy thủ cầm trong tay thẳng tắp hướng đầu tang thi đâm tới.

Nguy hiểm tới gần nhưng tang thi cũng không tránh né, thân thể trực tiếp bị chém vài đạo đao phong, thịt trên người lại rớt ra không ít, trên ngực bị xuyên thủng, cánh tay cũng bị chặt mất một bên nhưng ánh mắt nó vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Sở Tử Khiên. Đột nhiên há to miệng, từu trong miệng phun ra một đoàn năng lượng xanh trực tiếp đánh vào người Sở Tử Khiên rồi nổ mạnh. Bị nổ mạnh, Sở Tử Khiên văng xa vài mét, đánh mạnh lên tường, phun ra một ngụm máu tươi.

Lục Văn Ngạn kinh hãi, nhanh chóng vọt tới bên cạnh, đặt tay lên ngực hắn, một luồng ánh sáng xanh lục bao phủ rồi chui vào người hắn, giúp hắn chữa trị nội tạng bị thương nghiêm trọng.

Vừa rồi Sở Tử Khiên đánh ra vài đao phong cũng làm tang thi bị thương không ít, nhưng dù sao hắn cũng là tang thi, chỉ cần phần đầu không bị đánh nát, thì dù thân thể có bị chia năm xẻ bảy cũng sẽ không giết chết được. Nhưng tang thi đã triệt để bị này hai khối thức ăn trước mặt chọc giận, hắn lại há miệng, phun một đoàn năng lượng xanh về phí hai người bọn họ.

Sở Tử Khiên lúc rơi xuống đùi phải bị gãy lìa, không thể lập tức chữa khỏi được, Lục Văn Ngạn chỉ có thể ôm lấy Sở Tử Khiên lăn một vòng, chật vật tránh được đoàn năng lượng này. Nhưng đoàn năng lượng cũng đã nổ mạnh giữa không trung, áp lực mạnh mẽ Lục Văn Ngạn cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị nghiền nát, Sở Tử Khiên càng thêm đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh.

Lục Văn Ngạn cắn răng, áp chế mùi vị tanh ngọt xuống, trước tiên dùng [Diệu thủ hồi xuân] giảm đau cho Sở Tử Khiên, sau đó phất tay dùng châm độc và châm làm chậm tốc độ tấn công tang thi. Nhưng tình huống lúc này không có Sở Tử Khiên một bên phân tán lực chú ý của nó cho nên tất cả công kích của Lục Văn Ngạn đều bị tang thi cản được.

Tang thi sau hai lần sử dụng năng lượng tiêu hao dị năng rất lớn, cột kỹ năng màu xanh đều đã hạ xuống đến 20%. Tang thi không có tư duy như con người, hầu hết hành động của chúng đều là dựa vào bản năng, bản năng hiện đang nói cho nó biết là không thể tiếp tục hao phí lực lượng nữa. Không thể dùng kích phát năng lượng nhưng vẫn có thể dùng tường gió làm lá chắn.

Tang thi một bên ngăn cản công kích của Lục Văn Ngạn, một bên lắc lư thân thể bị tàn phá không chịu nổi, khập khiễng hướng về phía bọn họ, đồng thời cũng không ngừng đao gió tấn công. Tốc độ đao phong quá nhanh, Lục Văn Ngạn bên người mang theo Sở Tử Khiên nên không thể tránh thoát hết được, không bao lâu trên người đã bị cắt không ít vết thương. Có trạng thái [Cố bản bồi nguyên], Lục Văn Ngạn không cần lo lắng mình sẽ bị mất máu mà chết, hắn không để ý thương thế của mình mà toàn lực chữa thương cho Sở Tử Khiên.

Tang thi nghe thấy hương vị ngọt ngào của máu tươi cũng trở nên hưng phấn.

Đúng lúc này, cửa kho vũ khí đột ngột mở ra, Sở Tử Nghiên cầm súng liên thanh trên tay từ bên trong xông ra, bất chấp tất cả, hướng về phía tang thi nổ súng, trong miệng không ngừng mắng,"Đồ quái vật ghê tởm! Đi chết ngay cho bà!"

Bởi vì lo lắng cho em trai nên nàng quan sát tình hình bên ngoài thông qua khe hẹp, nhìn thấy em trai bị thương, Sở Tử Nghiên rốt cuộc ngồi không yên, cầm súng vọt ra.

Tang thi bị Sở Tử Nghiên hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, đối mặt với nguy hiểm, hắn theo bản năng dùng tường gió cản đạn, đem sau lưng chìa ra.

Nắm bắt thời cơ, Lục Văn Ngạn không chút do dự châm kỹ năng toàn bộ ném về phía tang thi, tang thi trong nháy mắt bị đủ loại trạng thái bao phủ, cột máu thẳng tắp giảm nhanh xuống, phòng ngự cũng giảm đến mức thấp nhất. Sở Tử Khiên cắn răng đem toàn bộ dị năng còn lại trong cơ thể ép thành một mảnh đao phong màu xanh nhạt, nhắm ngay đầu tang thi bổ xuống một kích cuối cùng.

Tang thi cũng dùng toàn bộ năng lượng kích phát năng lượng chặn lại, hai nguồn năng lượng va chạm kịch liệt, nhưng năng lượng tang thi tiêu hao quá nhanh, rốt cục không thể duy trì lá chắn, bị đao phong của Sở Tử Khiên cắm vào đầu, thân thể ầm ầm ngã xuống đất.

[Hệ thống] Hợp sức đánh bại tang thi biến dị cấp 2, đạt được kinh nghiệm: 1500 điểm.

[Hệ thống] Ngài đã hoàn thành nhiệm vụ, thưởng kinh nghiệm: 20000 điểm, tinh thạch cấp 2: 20 khối, môn phái sách kỹ năng sơ cấp: 3 quyển.

[Hệ thống] Chúc mừng ngài thăng cấp 14.

[Hệ thống] Ngài lĩnh hội kỹ năng mới [Khổng tước xích đàm]. Độc phấn sương mù, liên tục sử dụng độc đối phương, tấn công quần thể liên tục 10 giây, phóng độc mỗi 2 giây.

Rốt cục cũng xong......

Sở Tử Khiên dị năng hao hết, trạng thái [Cố bản bồi nguyên] cũng hết thời gian, vì thế sức cùng lực kiệt nằm trên đất, Lục Văn Ngạn chậm rãi đi đến bên cạnh, bổ sung trạng thái [Cố bản] cho hắn rồi dùng [Diệu thủ hồi xuân] trị chân bị gãy.

Sở Tử Nghiên cũng đi tới bên cạnh em trai, nhìn hắn sắc mặt trắng bệch, cả người đều bị thương, nhịn không được hốc mắt đỏ lên.

Sở Tử Khiên nhẹ nhàng vỗ vỗ tay chị, tầm mắt không tự giác nhìn về phía Lục Văn Ngạn đang chuyên tâm trị thương. Vừa rồi trong lúc sống chết, Lục Văn Ngạn thủy chung chưa từng muốn bỏ lại hắn, chấp nhận bị thương cũng muốn bảo vệ hắn. Một khắc đó trái tim hắn mềm nhũn xuống như biến thành một hồ nước, nếu lúc trước hắn chỉ mơ hồ cảm thấy có chút để ý và thưởng thức đối phương, vậy hiện tại loại cảm giác mơ hồ này cũng đã thăng hoa, biến thành thích!

Hắn thích người này, đầy khí chất thanh nhã, gặp nguy hiểm không gợn sóng, không sợ hãi, hắn thích người này, không chút nào phô trương mạnh mẽ, hắn thích người này, bề ngoài lạnh lùng nội tâm mềm mại, hắn thích người này, lúc nào cũng ở bên cạnh mình......

Hắn muốn ở bên cạnh người này!

Lục Văn Ngạn lơ đãng chống lại tầm mắt Sở Tử Khiên, đôi con ngươi tối đen kia như có ngọn lửa nóng rực đang nhảy lên phập phồng, làm cho hắn không hiểu sao sửng sốt.

"Được rồi!" Đột nhiên trong lòng xuất hiện loại cảm giác không biết tên, hắn cụp mi tránh đi tầm mắt quá mức nóng rực của Sở Tử Khiên, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, đứng lên.

"Cám ơn." Sở Tử Khiên mỉm cười ấm áp sau đó vươn tay về hướng Lục Văn Ngạn.

Lục Văn Ngạn sửng sốt, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, chần chờ nắm lấy tay hắn kéo lên, sau đó nhanh chóng buông ra.

Sở Tử Khiên có chút nuối tiếc nhìn bàn tay trống rỗng, khóe miệng vẫn mỉm cười yếu ớt.

Sở Tử Nghiên nhìn Sở Tử Khiên đang bị thương nghiêm trọng đột nhiên đứng dậy, giật mình đến độ ngưng hẳn nước mắt sắp rớt ra, vội vàng tiến đế sờ ben này bên kia, kiểm tra thân thể Sở Tử Khiên, phát hiện thương thế của hắn vậy mà đã khỏi hẳn.

Nhìn bộ dạng kinh ngạc của chị mình, Sở Tử Khiên nhẹ giọng nói, "Văn Ngạn là dị năng giả chữa trị, chị phải giữ kín bí mật này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net