♥Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33: Dị năng của Đường Ngọc

Âm thanh mềm mại non nớt vang lên, tuy chỉ là một từ rất nhẹ nhưng cũng đủ để Lục Văn Ngạn nghe rõ được.

"Cái gì sách?" Lục Văn Ngạn thật vui mừng, đứa nhỏ rốt cục cũng chịu mở miệng nói chuyện, hắn còn nghĩ đứa nhỏ không thể nói được kìa, xem ra là do lúc trước chịu đả kích quá lớn mới không muốn nói chuyện, sau này hẳn sẽ từ từ tốt lên thôi.

Nhóc con nghiêng đầu nghĩ nghĩ, có chút không xác định,"Bí tịch?"

Nghe vậy, sắc mặt Lục Văn Ngạn có chút cổ quái, theo như lời Đường Ngọc nói thì chính là chỉ hai quyển sách kỹ năng kia, vừa rồi Phương Cảnh Dương còn gọi đó là bí tịch. Nhưng vừa rồi lúc hắn đem sách kỹ năng cho Lưu Khoan và Lý Minh Viễn là cố ý không muốn cho người khác biết được, cho nên hắn luôn chú ý động tĩnh xung quanh, lúc đó cũng không thấy có người đến gần, âm thanh bọn họ lúc nói chuyện cũng đã cố ý đè thấp xuống, cứ cho là có người tình cờ ngang qua cũng không có khả năng nghe được bọn họ đang nói cái gì. Vậy thì Đường Ngọc làm sao mà biết được đây?

Lục Văn Ngạn ngược lại không lo lắng đứa nhỏ Đường Ngọc sẽ có tư tưởng gì xấu mà hắn chỉ là đang lo lắng đứa nhỏ có phải là bị ai đó xúi dục sau lưng hay không thôi.

Lục Văn Ngạn thấp giọng hỏi, "Nói cho anh biết tiểu Ngọc làm sao biết về bí tịch nào?"

Đường Ngọc chớp hai mắt to tròn, thành thật trả lời,"Tiểu Ngọc thấy."

'Thấy?!'

Lục Văn Ngạn cau mày cẩn thận hồi tưởng lại nhưng vẫn không phát hiện được gì, căn bản xung quanh chỗ bọn họ đứng ngốc vừa rồi không có chỗ nào để trốn.

Đột nhiên, đứa bé quay đầu nhìn về phía vách tường Lục Văn Ngạn đang tựa lưng.

Lục Văn Ngạn có chút kỳ quái cũng quay đầu theo, ngoại trừ tường thì vẫn là tường, nhìn thêm nữa cũng không nhìn ra được một bông hoa nào.

"Tiểu Ngọc đang nhìn gì thế?" Nhưng bộ dáng đứa nhỏ như thấy được đồ ngon, Lục Văn Ngạn nhịn không được hỏi ra tiếng.

"Ăn." Cậu bé con ngượng ngùng cắn ngón tay, "Tiểu Ngọc đói......"

Trên vách tường thì có gì ăn?

Lục Văn Ngạn mơ hồ nghĩ bé con đang ăn nói lộn xộn, đang muốn nâng tay sờ sờ trán nhóc con, xem xem có phải là bị sốt rồi hay không, chưa kịp nâng tay lên thì bên ngoài ồn ào lên.

Lục Văn Ngạn đứng dậy đi ra cửa, vừa thấy được nhóm Thôi Chí đang quay lại, bọn họ từ trong căn tin tìm được một ít đồ dùng, còn có một ít thịt tìm được trong tủ lạnh. Bọn họ còn đang khiêng mấy cái nồi lớn và một đóng chén bát, mặt mày khoái trá trở về, hướng dẫn tổ chức nhóm người sống sót dựng lên một căn bếp đơn giản chuẩn bị cơm nước.

Đường Ngọc nháy mắt làm một cái đuôi nhỏ theo sau Lục Văn Ngạn, đem đầu ngón tay trong miệng lấy ra, chỉ cái nồi, mân mê miệng nói, "Ăn, đói."

Lục Văn Ngạn bỗng nhiên hiếu ra gì đó, hắn giật mình nhìn về phía cậu bé, dùng hệ thống xem xét thông tin của nhóc con.

Danh tính nhân vật: Đường Ngọc [Dị năng giả]

Cấp bậc thuộc tính: Hệ niệm lực [Cấp 1 – Sơ cấp]

Trị số sinh mệnh: 5000/ 5000

Trị số kỹ năng: 2000/ 2000

Độ đói khát: 20/ 100

Trạng thái nhân vật: Đói khát

Lục Văn Ngạn cười khổ lắc đầu, hắn vốn nghĩ Đường Ngọc chỉ là một đứa bé bình thường nên không hề nghĩ tới việc xem thông tin tư liệu của cậu nhóc. Không nghĩ tới đứa nhỏ vậy mà cũng là một dị năng giả, hơn nữa còn sỡ hữu một hệ đặc thù, có thể vượt chướng ngại vật 'Thấy' và 'Nghe' những việc trong phạm vi nhất định. Tuy là dị năng không có tính công kích nhưng dùng để phụ trợ vẫn rất không tệ.

Lục Văn Ngạn từ trong túi lấy ra một cây kẹo que nhét vào tay nhóc con, "Tiểu Ngọc đói bụng thì ăn kẹo trước đi, đợi lát sẽ có cơm ăn."

Cậu nhóc tay cầm que kẹo, cặp mắt to tròn loè loè toả sáng, khoé miệng giương lên lộ ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ, làm Lục Văn Ngạn tim như nhũn ra, nhịn không được nắn nhẹ mặt nhóc con một cái. Đáng tiếc đứa nhỏ quá gầy, trên mặt chút thịt cũng không có, làm cho hắn không hiểu sao thấy có chút đau lòng.

Nhóc con bóc vỏ kẹo, đem kẹo que nhét vào miệng sau đó còn nhớ đến 'Bí tịch'.

"Anh, anh......bí tịt......tiểu Ngọc muốn......muốn lợi hại......có thể bảo vệ anh......" Cũng chỉ là một đứa trẻ tuổi còn nhỏ, tính tình lại hướng nội luôn luôn im lặng, lúc nói chuyện còn có chút giang nan gập ghềnh nhưng Lục Văn Ngạn vẫn nghe ra.

Lục Văn Ngạn đoán cậu nhóc nhất định là nhìn thấy Lưu Khoan, Lý Minh Viễn sau khi học được kỹ năng trong sách thì mạnh lên, biết trên người hắn còn giữ lại một quyển cho nên mới đánh bạo đến hỏi.

Lục Văn Ngạn ngồi xuống, cầm lấy đôi tay nhỏ nhắn kia, nhìn nhóc con bằng ánh mắt ôn nhu, dỗ dành, "Quyển còn lại kia là anh để dành cho một anh trai khác, nên không thể cho tiểu Ngọc được."

Đường Ngọc có chút thất vọng cụp mi mắt, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.

Đứa bé này thật sự quá ngoan ......

Lục Văn Ngạn thương tiếc bộ dáng thất vọng của cậu nhóc, vì thế nhỏ giọng nói, "Nhưng mà anh biết một cách khác có thể làm cho tiểu Ngọc mạnh lên nha, dùng cơm xong, anh dạy cho nhóc được không?"

Năng lực của đứa bé kỳ thực rất hữu dụng, để hắn có thể nắm rõ được tình huống xung quanh, không gì có thể tránh khỏi tai mắt của cậu nhóc. Sau này cấp bậc dị năng tăng lên thì năng lực cũng sẽ được tăng lên, có thể cũng sẽ lợi hại như Chu Mai, có thể dùng niệm lực làm vũ khí, đứa bé tốt nhất vẫn nên có năng lực tự bảo vệ mình thì tốt hơn, miễn cho bị người khác khi dễ.

Cậu nhóc giương cặp mắt to đã khôi phục được thần thái lúc đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, cái đầu nhỏ dùng sức gật gật, làm cho Lục Văn Ngạn nhịn không được lại đưa tay xoa nắn hai cái.

Lúc này bọn người Sở Tử Khiên cũng trở lại, bọn họ đến kho hàng tìm được không ít chăn gối, đều là vật phẩm quân dụng, từng cái được gấp rất gọn gàng, chỉnh tề. Nhóm người sống sót rất vui mừng, buổi tối rốt cuộc cũng có thể ngủ với điều kiện tốt một chút. Lục Văn Ngạn cũng cảm thấy rất vui, buổi tối không cần phải ngủ trên đất lạnh nữa, lúc trước ngủ trong trạm xăng dầu, trên sàn chỉ trải một ít thùng các tông, hắn ngủ đến mức lưng và eo đều đau đến cứng ngắc.

Nhiều người sức lớn, căn bếp đơn giản rất nhanh được dựng lên, bởi vì không có củi để nhóm lửa, nên Thôi Chí và Ngô Lỗi chỉ có thể mỗi người trông một nồi, dùng dị năng hệ hoả để nấu cơm. Triệu Hoành Bác và Vương Anh còn khổ hơn, bị nắm đi trữ nước dùng để uống. Bởi vì nhiều người, lại nhiều ngày chưa được dùng cơm, cho nên bọn họ quyết định cơm chiều nấu cháo thịt, còn thả vào một ít gia vị không biết tìm được ở đâu, không lâu sau, hương cháo thịt thơm ngào ngạt truyền ra, làm đứa nhỏ chịu không nổi dụ dỗ, vui vẻ chạy đến ngồi cạnh bếp, hy vọng được làm người đầu tiên uống cháo.

"Tử Khiên, tới đây một chút." Thấy Sở Tử Khiên trở về, Lục Văn Ngạn liền gọi người, kéo ra bên ngoài. Phương Cảnh Dương liếc mắt một cái, lập tức lôi Lý Minh Viễn, Lưu Khoan yên lặng theo sau.

"Chuyện gì?" Sở Tử Khiên lúc đầu bị Lục Văn Ngạn kéo vào một góc hẻo lánh, trong lòng có chút kích động, nhưng khi quay đầu lại vừa lúc thấy mấy cái đuôi phía sau, mặt lập tức đen.

"Đây." Lục Văn Ngạn đem quyển sách thả vào tay hắn.

"Đây là cái gì?" Sở Tử Khiên cầm sách, có chút không hiểu.

"Đây là bí tịch tu chân siêu cấp vô địch nha! Nhanh mở ra xem đi!" Phương Cảnh Dương nhịn không được xen mồm.

Bí tịch tu chân?

Cái gì mà loạn xạ......

Bất quá, hắn vẫn làm theo đem sách mở ra......

"Mở không ra......" Sở Tử Khiên mở nửa ngày nhưng làm thế nào cũng không mở được.

"Sao lại mở không ra a?!" Mấy người đều giật mình, tên sách rõ ràng như vậy, tuyệt đối là hoàn toàn thích hợp cho dị năng giả hệ phong.

Lục Văn Ngạn cũng thấy khó hiểu, hắn đắn đo một chút rốt cuộc nghĩ tới ... Lý Minh Viễn và Lưu Khoan tuy là học kỹ năng đều là cấp 1 sơ cấp, [Phong Phi Vân] cũng là kỹ năng môn phái sơ cấp nhưng cấp bậc yêu cầu là cấp 14, đổi thành cấp bậc dị năng thì chính là cấp hai trung cấp.

Chẳng lẽ nguyên nhân không thể học là do cấp bậc không đủ?

"Này quyển kỹ...... Ách, bí tịch...... hai bản trước thì đơn giản hơn chút......có thể là do cấp bậc dị năng không đủ...... buổi tối Tử Khiên hấp thu tinh thạch cấp hai rồi thử lại xem sao."

"Được rồi." Phương Cảnh Dương khó nén được thất vọng, hắn còn muốn nhìn xem Sở Tử Khiên sau khi học sẽ có hiệu quả như thế nào nha.

Ngược lại Sở Tử Khiên từ đầu đến cuối đều như hoà thượng sờ không thấy tóc, có chút bất đắc dĩ nói, "Ai có thể giải thích cho tôi một chút cuối cùng là có chuyện gì xảy ra được không?"

Phương Cảnh Dương lập tức sinh động hẳn lên, nói như thật mà giải thích cho Sở Tử Khiên, còn không quên bổ sung phần bổ não của mình về xuất thân tu chân thế gia của Lục Văn Ngạn, rồi còn tỏ rõ ý muốn đền ơn đáp nghĩa. Sau còn hưng phấn gọi Lý Minh Viễn và Lưu Khoan biểu diễn một chút kỹ năng mới của bọn họ, làm cho Sở Tử Khiên trợn mắt há mồm, lúc nhìn Lục Văn Ngạn, ánh mắt lại nóng bỏng thêm vài phần.

"Đi thôi, về ăn cơm." Lục Văn Ngạn lười giải thích, lưu loát xoay người đi về, từ xa đã có thể ngửi được mùi cháo thịt thơm phức, làm bụng hắn cũng réo lên.

Lúc trở về, cháo thịt đang được chia ra, đứa nhỏ ngồi cạnh bếp cũng thuận lợi nhận được bát cháo thịt đầu tiên còn nóng hầm hập, nhưng bé con vẫn bưng bát không nhúc nhích, một ngụm cũng không uống.

Thấy Lục Văn Ngạn trở về, đứa nhỏ liền giơ bát bước từng bước nhỏ chạy tới, cầm đưa cho Lục Văn Ngạn, "Anh, ăn."

Cậu nhóc rõ ràng bị mùi thơm cháo thịt hấp dẫn, liên tục nuốc nước miếng, nhưng vẫn chịu đựng không ăn, Lục Văn Ngạn có chút buồn cười, cũng có chút cảm động.

Lục Văn Ngạn đưa tay nắn nắn khuôn mặt nhỏ nhắn nói, "Tiểu Ngọc ăn đi, tự anh qua lấy được rồi."

"Tiểu Ngọc lấy cho anh......" Bị Lục Văn Ngạn cự tuyệt, cậu nhóc có chút không vui chu môi mở miệng.

"Tiểu Ngọc ngoan lắm, nhưng việc của mình thì phải tự mình đi làm, cho nên tự anh sẽ đi lấy, bát cháo này em ăn đi." Lục Văn Ngạn ôn nhu khuyên bảo.

Lục Văn Ngạn đã sớm nhìn thấy một dãy người xếp thành hàng thật dài, xem ra hai nồi cháo còn không đủ chia, nói không chừng còn phải nấu thêm một nồi nữa. Nếu mình ăn mất bát cháo kia của cậu nhóc, đại khái còn phải đợi thêm nửa tiếng nửa mới có thức ăn, bé con chắc chắn sẽ chịu không nổi.

Đường Ngọc tự nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cảm thấy có đạo lý cho nên ngoan ngoãn gật đầu nghe theo lời Lục Văn Ngạn, ôm bát đến bên cạnh ngồi ăn.

Bọn người Lục Văn Ngạn cũng đi qua xếp hàng, quả nhiên cháo không đủ chia, Ngô Lỗi chỉ có thể lại nấu thêm hai nồi. Đợi đến lúc Lục Văn Ngạn ăn được cháo nóng thì trời cũng đã tối đen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net