Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51: Vắc-xin có tác dụng

Tưởng Tinh sửng sốt nhìn Lục Văn Ngạn đột nhiên bị người kia túm đi mất, chờ đến khi cô kịp phản ứng lại muốn đuổi theo lại thấy Sở Tử Khiên quay đầu lạnh lùng liếc cô một cái. Tưởng Tinh sửng sốt, cảm thấy như có một trận rét buốt nhanh chóng chạy dọc lên sóng lưng. Đột nhiên như hiểu ra được gì đó, nhưng vẫn mặc kệ hồi chuông cảnh báo trong lòng, lúc này điều duy nhất cô để ý tới là phải đuổi kịp người kia.

Bị Sở Tử Khiên không hiểu sao lôi sền sệt đến trước cửa hông nhà ăn, Lục Văn Ngạn mới vùng vẫy, "Được rồi, cô ấy không có đi theo, anh có thể buông tay."

Sở Tử Khiên ngẩn ra, từ từ buông lỏng tay, có chút bất an cẩn thận quan sát biểu tình Lục Văn Ngạn, chỉ lo sợ trên mặt y có một chút biểu cảm nào đó không thích hợp.

Lục Văn Ngạn nhìn bộ dáng thận trọng của hắn không khỏi bật cười, vươn hai tay thon dài ra trước, nhướn người kề sát vào tai hắn thấp giọng thì thầm, "Anh việc cứ yên tâm, tạm thời tôi còn chưa có ý định tìm đối tượng cho mình, anh không cần phải lo lắng việc tôi sẽ vương vấn ở lại đây mà không cùng đến thủ đô với mọi người."

Thời điểm Lục Văn Ngạn đặt tay lên vai Sở Tử Khiên, trái tim hắn thiếu đều như muốn từ trong ngực vọt ra ngoài, đặc biệt khoản cách hai người lại gần như vậy, từng đợt khí tức của đối phương cứ phả vào bên tai, làm hắn không khỏi miên man suy nghĩ, chẳng lẽ Văn Ngạn cũng có ý với mình ? Đang mừng thầm trong lòng, còn chưa kịp nhấm nháp tư vị vui sướng thì Lục Văn Ngạn đã dội cho hắn nguyên một gáo nước lạnh vào mặt, tưới ướt từ trên đầu thấm lạnh buốt xuống lòng bàn chân. (KTsama : há há há há há há *ôm bụng*)

Lập tức đem chút hy vọng nhỏ nhoi đang nhen nhóm nhanh chóng dập tắt, làm Sở Tử Khiên sâu sắc cảm nhận được cảm giác vô lực là như thế nào.

Người này đến cùng là muốn chậm tiêu đến mức nào, mới có thể đem hành động là vì ghen rõ ràng như vậy của hắn cho là lo lắng y rời khỏi đội chứ?!

Sở Tử Khiên quả thật hận không thể thẳng thắn cùng hắn làm rõ mới thôi, nhưng lời nói lên đến miệng rốt cục vẫn không thể nói ra, hắn lo lắng sẽ khiến cho Lục Văn Ngạn cảm thấy phản cảm, lo lắng Lục Văn Ngạn thật sự sẽ không đi cùng nữa.

Cũng thôi đi, ngày tháng sau này còn dài...

Mọi người đi tới nhà hàng của Tề Nhạc, trông thấy ánh đèn hắt ra từ bên trong chứng tỏ họ vẫn còn đang mở cửa kinh doanh. Mùi thức ăn phát ra từ bên trong làm cho bọn họ cảm giác càng thêm đói bụng, nhanh chóng mở cửa đi vào.

Đã hơn nửa đêm, ngoài nhân viên phục vụ ra thì trong cửa hàng cũng không có bao nhiêu khách, Tề Nhạc cũng không có ở đây, đang ngồi trước quầy thu ngân chính là thành viên trong đội Tề Nhạc, Uông Phỉ.

Uông Phỉ nhận ra bọn họ nên tự mình đứng lên tiếp đón.

"Lục thiếu gia, Sở đội trưởng, mọi người đây là tới dùng cơm sao? Vẫn dùng phòng trong chứ ạ ?'' Uông Phỉ hết mực cung kính hỏi han hai người dẫn đầu.

"Không cần, cũng không đông lắm, tuỳ tiện chọn một góc yên tĩnh là được.'' Muốn dùng phòng riêng thì phải tốn một mức phí nhất định, trong nhà hàng cũng không có bao nhiêu khách nên bọn họ cũng không cần phải lãng phí một đống tiền để được ngồi phòng riêng.

"Vâng, vậy chọn bên kia đi." Uông Phỉ dẫn bọn họ đến một góc gần quầy thu ngân, sau đó cho gọi đám người phục ghép hai cái bàn lớn lại với nhau để bọn họ ngồi cùng nhau, rồi đem mấy bức bình phong vây xung quanh.

"Kỳ thực không cần phiền phức như vậy đâu a..." Nhìn Uông Phỉ hưng sư động chúng chỉ huy nhân công phục vụ cho mình, Lục Văn Ngạn có chút ngượng ngùng.

"Không phiền phức chút nào, anh Tề có dặn dò qua, Lục thiếu gia nếu đến làm khách thì nhất định phải phục vụ thật chu đáo, phải thoả mãn mọi nhu cầu của Lục thiếu gia."

"Vậy, xin thay mặt tôi cảm ơn đến Tề Nhạc." Lục Văn Ngạn đành phải tiếp thu ý tốt của hắn, sau đó thuận miệng hỏi một câu, "Tề đội trưởng đang nghỉ ngơi sao?"

"Anh Tề cùng Tề thượng úy ở khu nghiên cứu của căn cứ, vì sự việc hôm nay..." Uông Phỉ tận lực nhỏ giọng, sau khi tình huống động vật phát sinh dị biến được báo cáo lên trên, căn cứ lập tức liên lạc với thủ đô, trước mắt thông tin đó bị liệt vào thông tin cơ mật cấp một. Tình huống của bọn người Thôi Chí cũng không ổn lắm, bên khu nghiên cứu khua chuông gõ trống muốn tăng cường nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh, Tề Nhạc thủ ở bên kia là vì đề phòng chuẩn bị cho bất cứ tình huống xấu nào, lúc cần thiết hắn sẽ dùng dị năng đóng băng nhóm người Thôi Chí.

Lục Văn Ngạn và Sở Tử Khiên cùng nhìn nhau liếc mắt một cái, không tiếng động thở dài, bọn họ đều hy vọng căn cứ có thể mau chóng nghiên cứu thành công vắc-xin phòng bệnh.

Thấy sắc mặt bọn họ có chút trầm trọng, Uông Phỉ đúng lúc dời đề tài, "Mọi người muốn ăn chút gì trước không?"

Mọi người nhìn thực đơn, chọn ra bốn món chay bốn món mặn, trong đó còn có một bát canh cà chua. Lục Văn Ngạn còn không quên gọi một phần sữa bò cho đứa nhỏ, trẻ con đang tuổi lớn, nhất định phải bổ sung đủ chất dinh dưỡng.

Tốc độ phục vụ vẫn tốt như trước, thức ăn nhanh chóng được mang lên, kinh ngạc ở đây chính là người cuối cùng mang món canh lên cho bọn họ lại mặc trang phục đầu bếp, hơn nữa còn rất quen mặt, là dị năng giả hệ hoả trong đội ngũ của Tề Nhạc, La Thần. Do đầu bếp của nhà hàng là người thường nên không thể 24 giờ đều làm việc, lúc này đã về nghỉ ngơi, cho nên trực đêm ở đây đều là La Thần đảm đương vai trò đầu bếp. Không thể không nói, năng lực nấu ăn của dị năng giả hệ hoả này quả thật như bước ra từ một nhà hàng cao cấp.

"Thức ăn đều được mang lên, mời mọi người từ từ dùng." La Thần gật đầu với bọn họ.

Thời điểm Uông Phỉ mang một sữa bò đến, còn đưa cho mỗi người bọn họ một bát nước chanh.

"Đây là?" Bọn họ hình như không có gọi nước chanh.

"Đây là nhà hàng tặng."

"Cái này không hay lắm đâu!" Bởi vì lo lắng nguồn nước cũng bị ô nhiễm cho nên nước sinh hoạt trong căn cứ đều không cho phép trực tiếp dùng để uống, nước uống trong căn cứ hầu hết 100% đều do dị năng giả hệ thuỷ cung cấp, cần đến 1 tích phân mới có thể dổi được một bình nước 300ml không hơn. Ở cửa hàng của Tề Nhạc, một cái bát đều lớn như vậy, còn bỏ thêm chanh, giá cả lại càng đắt hơn.

"Nước này tự tôi làm ra, mấy trái chanh cũng không đáng bao nhiêu."

"Vậy thì được, rất cảm ơn cậu."

Tay nghề La Thần rất tốt, mùi vị so với lần trước bọn họ đến dùng bữa còn ngon hơn một chút, một đám người ăn đến miệng mồm đầy mỡ. Lúc trước Tề Nhạc từng nói, sau này Lục Văn Ngạn đến nhà hàng dùng bữa đều được giảm giá, cho nên lúc tính tiền chỉ tốn hơn 60 tinh thạch. Lục Văn Ngạn cùng Sở Tử Khiên đều nhìn ra được, Tề Nhạc này là cố ý tạo ấn tượng tốt, muốn giao hảo với bọn họ, cho nên bọn họ cũng vui vẻ tiếp nhận ý tốt, duy trì quan hệ hữu hảo với một dị năng giả mạnh mẽ như vậy.

Ăn uống no say, mọi người liền rời nhà hàng trở về chỗ ở, mới vừa ra khỏi cửa liền đụng mặt Tề Hành đang vội vội vàng vàng đi trên đường.

"Tề thượng úy, anh đi đâu vậy?" Trước đó, nghe Uông Phỉ nói Tề Hành cùng Tề Nhạc đều đang ở bên khoa nghiên cứu, phòng thí nghiệm tại khu A, Tề Hành nằm trong biên chế quân đội căn cứ Giang Thành, cũng ở tại khu A, nhưng hắn lại vội vả chạy về hướng bên ngoài, Lục Văn Ngạn không nhịn được tò mò hỏi.

"Cậu Lục, Sở đội trưởng, là mọi người a." Tề Hành lau đi mồ hôi trên trán, giơ cái rương nhỏ trong tay lên nói, "Đây là vắc-xin phòng bệnh phòng nghiên cứu vừa gấp rút điều chế, tôi đang đến khu cách ly cho nhân viên làm một ít thực nghiệm để kiểm tra mức độ khả thi."

Đây là vắc-xin chưa qua kiểm nghiệm, không biết sẽ có tác dụng gì, bên khu cách ly có rất nhiều người bị lây nhiễm sắp biến dị, tuy dùng thân thể bọn họ làm thí nghiệm có chút không phúc hậu, nhưng căn cứ trước đó đã cho bọn họ cơ hội lựa chọn, bọn họ đều đã đồng ý. Dưới cái nhìn của những người đó, giây phút mà bản thân bọn họ bị lây nhiễm thì coi như bị phán án tử hình, việc thử thuốc, tiêm vào vắc-xin phòng bệnh này cũng coi như một hy vọng sống sót cuối cùng của họ.

"Chúng tôi có thể cùng đi hay không?" Lục Văn Ngạn trong lòng có ý tưởng, chủ động hỏi. Nhóm người Thôi Chí lúc chiều bị nhiễm bệnh đến giờ cũng đã gần tám tiếng, không bao lâu nữa sẽ triệt để biến dị, hiện tại đã nghiên cứu được vắc-xin, nếu như nó hiệu quả thì rất tốt, còn không thì hắn hẳn là phải đưa ra một quyết định khác.

"Đương nhiên được, nhưng cũng không thể đi quá nhiều người."

Lục Văn Ngạn suy nghĩ một chút, quyết định đi cùng Sở Tử Khiên, để những người khác đều trở về nghỉ ngơi.

Khu cách ly được đặt tại khu C trong một cao ốc thương mại, mỗi tầng đều có binh lính võ trang hạng nặng trông coi, một khi phát sinh dị biến, bọn họ sẽ lập tức hành động.

Tề Hành sau khi lấy ra giấy chứng nhận, liền mang theo Lục Văn Ngạn cùng Sở Tử Khiên đi vào.

Bởi vì thời lây nhiễm từng người không giống nhau, để tránh người lấy nhiễm đến lúc phát bệnh, trở thành tang thi sẽ đột nhiên tấn công người cùng phòng, cho nên bên trong khu cách ly mỗi người bệnh đều được tạm giữ vào từng phòng riêng biệt, cũng tiện cho việc tiến hành thử nghiệm cho loại vắc-xin mới. Tề Hành chọn một người thường bị nhiễm bệnh được bốn giờ đến làm thực nghiệm, tuy rằng phần da quanh miệng vết thương đã bắt đầu thối rữa chuyển đen, sắc mặt người này cũng vô cùng khó coi, nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo. Nghe Tề Hành mang vắc-xin mới đến đây, lập tức gào khóc muốn được thí nghiệm, cái chết gần kề, tinh thần người này cũng bị dày vò gần như suy sụp, đến mức không cần phải suy xét do dự gì nữa, bản thân hắn đã như vậy, nếu như vắc-xin không có tác dụng thì hắn cũng không kém hơn tình huống bây giờ được nữa.

Thuốc được tiêm vào tĩnh mạch tiến vào cơ thể không bao lâu người này liền hôn mê bất tỉnh, bên cạnh đó sắc mặt hắn rõ ràng bắt đầu phát sinh biến hóa, từng chút từng chút khôi phục hồng hào, mà thân thể của hắn cũng khác đi. Bắp thịt khắp người bắt đầu tăng vọt, xương cốt phát ra âm thanh 'cọt kẹt', thân thể biến lớn hơn một vòng, lớp da trên cánh tay lộ ra bên ngoài biến thành màu đen trở nên cứng rắn, cuối cùng nhìn như một lớp vảy.

"Chuyện gì thế?" Tề Hành kinh ngạc nhìn biến hóa của người này.

Lục Văn Ngạn lập tức dùng hệ thống kiểm tra thông tin của gười này, phát hiện trạng thái nhiễm bệnh đã biến mất, thay vào đó là trạng thái cường hóa phòng ngự.

Tề Hành cho người mang máy kiểm tra máu tới, đèn xanh sáng lên, biểu thị bệnh độc bên trong cơ thể đã được thanh trừ. Nhưng biến hoá phát sinh trên cơ thể người này lại không thể giải thích được, lớp vảy đen nhánh nhìn qua có chút đáng sợ.

"Vắcxin phòng bệnh này là được chiết xuất từ con gián mà Tề Nhạc mang về sao?" Sở Tử Khiên thấp giọng hỏi Tề Hành.

"Đúng thế." Tề Hành gật đầu.

"Có lẽ là kháng thể của loài gián biến dị đã ảnh hưởng đến cơ chế bên trong thân thể của hắn." Sở Tử Khiên nhớ tới đàn gián mặc dù không có bị bệnh độc chiếm hoàn toàn mà phát sinh biến hoá, nhưng bề ngoài cũng xảy ra thay đổi, biến hóa của người này kỳ thực cũng rất tương tự đàn gián đó.

"Đem anh ta đến phòng nghiên cứu thôi..." Tề Hành trầm ngâm nửa ngày, mới đưa ra quyết định sau cùng.

"Còn Thôi đội trưởng bên kia?"

"Tôi sẽ để Tề Nhạc đóng băng bọn họ, trong tình huống còn chưa thể hoàn toàn xác định được, chúng ta không thể để bọn họ tiêm vắc-xin vào người được." Mặc dù vắc-xin phòng bệnh này có tác dụng, nhưng cũng gây thay đổi cho thân thể, bọn họ còn chưa xác định được loại thay đổi này là tốt hay là xấu, cho nên nhất định phải tiến hành bước quan sát nghiên cứu cuối cùng.

Lục Văn Ngạn gật gật đầu, hắn cũng tán thành quyết định của Tề Hành, "Nếu có tin gì mới xin hãy báo cho tôi biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net