♥ 11 - 15 ♥

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



☆ Chương 11: Bạn cùng phòng.Edit: Thủy Lưu Ly

Nhìn Quang Não trong tay, Mạc Vấn cảm thấy cứ ở lại khách sạn như vậy cũng không phải chuyện tốt, nếu Phó viện trưởng đã nói cậu mau chóng nhập học, vậy thì bây giờ cứ đóng gói lại mà đi thôi.

Khối cũ đã bắt đầu đi học mấy ngày trước, nhưng còn tân sinh vì còn phải chờ đợi kết quả kì thi tuyển nên mới khai giảng chậm hơn một chút, bây giờ kết quả đã có, nói không chừng ngày mai cũng sẽ nhập học luôn.

Nói ra thì cả người Mạc Vấn không có bao nhiêu đồ đạt, lại nghĩ trên người mình chỉ có mỗi một bộ quần áo, cho nên cậu quyết định thuận tiện đi tìm nơi cắt may để may thêm vài bộ trang phục cổ trang nữa làm đồ thay đổi, kiểu dáng xuân hạ thu đông đều có đủ cả.

Đến cửa học viện Horst, vài vị giáo sư đã ngồi trên ghế chờ đợi học viên.

Mạc Vấn cảm giác ngày hôm nay bảng hiệu học viện giống như không giống bình thường lắm, liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn.

Thì ra bảng hiện học viện Horst đã trở thành một màn hình thật lớn, bên trên là tên tuổi của những học viên có kết quả đứng đầu trong đợt thi tuyển vừa rồi.

Lúc Mạc Vấn nhìn xem đã vừa vặn né qua dòng chữ chúc mừng Mạc Vấn có thành tích đứng đầu hệ viễn cổ trên màn hình.

Lúc trước khi làm bài thi, bởi vì câu hỏi quá đơn giản nên Mạc Vấn đã thấy xấu hổ một lần vì thế lần này cậu mới không nhìn, bình tĩnh lại chỗ các vị giáo sư để báo danh.

Trong đó, vị giáo sư cách Mạc Vấn gần nhất ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, máy móc mở miệng hỏi: "Nói tên và số báo danh đi."

"Mạc Vấn, số báo danh 2298." Mạc Vấn ngắn gọn trả lời vấn đề.

Lúc này cũng có mấy tân sinh mang theo hành lý đi về hướng này, sau khi nghe xong, vị giáo sư đang thò tay lấy tư liệu đăng ký cứng đờ người.

Nghe tên Mạc Vấn, vị giáo sư phụ trách tra tư liệu nâng kính mắt, cố ý ngẩng đầu liếc nhìn cậu, mới đáp lời: "Há, trò chính là người có thành tích đứng đầu hệ viễn cổ năm nay, ký túc xá của trò ở tòa nhà số 3, phòng 802."

Nói xong cũng vừa vặn có thêm tân sinh tiến đến đăng ký, vị giáo sư này vươn cổ nhìn xa xa một chút, phát hiện càng lúc càng nhiều người, cho nên không tiếp tục nói cụ thể cho Mạc Vấn nữa.

"Trên đường đi trò tìm học viên khóa trên hỏi thăm một chút sẽ biết, tòa nhà số 3 phần lớn đều là năm ba cả." Nói xong, giáo sư đeo kính mặc kệ Mạc Vấn, tiếp tục bình tĩnh giải quyết vấn đề cho học viên kế tiếp.

Thấy thế Mạc Vấn chỉ đành thành thật tự mình tiến vào học viện, vòng ra sau lớp học.

Cậu tin rằng không có một học viện nào lại xây ký túc xá trước khu dạy học cả.

Mà sau lớp học, đúng là có một con đường được trải bằng đá cuội nhỏ, hai bên là hai hàng cây xanh thẳng tắp, tươi tốt.

Mạc Vấn đi dọc theo con đường này, quả nhiên có thể nhìn thấy vài tòa nhà cao lớn gần đấy, xa xa còn có thể nhìn thấy có không ít nam sinh không ngừng ra ra vào vào.

Là nơi này! Mạc Vấn đứng dưới lầu, ngẩng đầu tìm tòa nhà số ba.

Chắc hẳn bây giờ có một số người không có tiết nhỉ? Lúc Mạc Vấn đi vào, đã lập tức nhìn thấy hai nam sinh một trước một sau đuổi theo nhau chạy ra ngoài.

Người chạy trước vừa thấy Mạc Vấn đã đỏ mặt, vì cậu ta chỉ mang tất mà không xỏ giày.

Mạc Vấn lịch sự cười với nam sinh kia, mở miệng hỏi thăm phòng mình ở đâu: "Bạn học, xin hỏi cậu có biết phòng 802 ở đâu không?"

"802?" Nam sinh không xỏ giày quay đầu liếc nhìn người đuổi theo mình, gấp gáp thở hổn hển, đặt mông ngồi xuống đất trả lời: "Chắc là lầu tám, cậu lên lầu tám tìm xem."

Lầu tám, sau khi nói cám ơn, Mạc Vấn thong thả nâng bước đi về phía thang máy.

Đúng, bây giờ vẫn còn có thang máy.

Ngoại trừ thao tác càng thêm tiện lợi, bên trong càng thoải mái hơn chút thì cũng không thay đổi gì lớn lắm.

Xem ra có nhà lớn phải có thang máy, cho dù khoa học kỹ thuật phát triển thế nào cũng phải giống vậy thôi.
Mạc Vấn đứng trước cửa phòng 802, vặn vặn tay nắm cửa, không phản ứng, lại vặn, cũng không phản ứng.

Mạc Vấn khó xử, nhìn chung quanh một chút, vừa vặn nhìn thấy một người mắt xanh từ trong thang máy xuất hiện.

"Bạn học, cho hỏi, cửa này phải mở thế nào?" Mạc Vấn đúng lúc gọi đối phương lại, hỏi.

Thanh niên mắt xanh hơi dừng bước, sau đó bước tới căn phòng gần Mạc Vấn, dùng tay chỉ chỉ bộ phận không rõ gắn trên khoảng tường kế cửa phòng.

Mạc Vấn quay đầu nhìn lại, đúng là có một thứ như vậy thật, nhưng mà cậu phải làm gì tiếp theo!

Nhìn Mạc Vấn còn đứng tại chỗ lo lắng, thanh niên cũng không mở miệng nói chuyện, mà đứng đối diện cửa phòng mình, ghé mắt lại gần bộ phận không rõ kia, sau đó, trong nháy mắt, cánh cửa vốn đóng chặt lập tức mở ra.

Tiếp theo anh ta xem như Mạc Vấn không tồn tại mà cao quý lãnh diễm đi vào, cũng tiện tay đóng cửa lại.

Thật là một thanh niên cao ngạo.

Từ khi đến nơi này, Mạc Vấn thực sự phát hiện rất nhiều đóa hoa kỳ lạ trên thế gian.

Không phải Mạc Vấn chưa từng gặp núi băng hình người nhưng tốt xấu gì người ta cũng mở miệng nói chuyện, giờ so với vị này, những người kia chỉ hơi hơi lạnh nhạt một chút mà thôi.

Mạc Vấn học hành động của đối phương, ghé mắt vào dụng cụ quét võng mạc, quả nhiên cửa phòng 802 lập tức mở ra.

Là hai phòng ngủ hai phòng làm việc, vừa vào, Mạc Vấn đã có thể nắm được tình huống cơ bản của căn phòng này.

So với tưởng tượng của cậu thì tốt hơn rất nhiều.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, cửa hai phòng ngủ đều đóng chặt, nói vậy có lẽ bạn cùng phòng của cậu vẫn chưa đến. Mạc Vấn dứt khoát chọn một phòng, chuẩn bị vào ở.

Không phải nói học viên bình thường và học viên hệ cơ giáp đều phân chỗ ở sao? Sợ nếu hai bên ở cùng mà xảy ra mâu thuẫn thì học viên hệ cơ giáp sẽ 'nhỡ tay' dùng cơ giáp 'đập' học viên bình thường.

Thế nhưng lúc vừa vào ký túc xá, nam sinh mang bít tất không mang giày kia rõ ràng có mang máy dò cảm ứng cơ giáp trên cổ tay mà. Hơn nữa dễ thấy rằng nam sinh mắt xanh kia cũng có một vòng cảm ứng giống vậy.

Có điều Mạc Vấn cũng không đặc biệt chú ý những thứ này, chỉ đoán là ký túc xá bên học viên bình thường thiếu phòng ở mà thôi.

Thu dọn xong mấy bộ quần áo mới mua, Mạc Vấn tiến vào khoang ngủ đông lần nữa, chuẩn bị trước khi tới giờ ăn tối lại đánh mấy trận cày điểm.

Nhưng đúng lúc này ngoài phòng khách xuất hiện tiếng vang.

Vạn bất đắc dĩ, Mạc Vấn không thể làm gì khác hơn là ra khỏi khoang ngủ đông xem thử có phải bạn cùng phòng mình đã đến rồi hay không.

Vừa kéo cửa phòng ngủ ra nhìn, quả thật là bạn cùng phòng, hơn nữa còn là người quen, là cậu nhóc nói muốn ở cùng ký túc xá với cậu, Pohl.

Pohl hiển nhiên đã sớm biết bạn cùng phòng mình là ai, thấy Mạc Vấn xuất hiện, trên mặt cậu ta lập tức lộ ra một nụ cười tươi rói, giơ tay chào bắt chuyện: "Này, Mạc, cậu đến sớm thế."

Nói xong, Pohl hơi vất vả di chuyển mấy túi đồ cậu ta mang đến.

Mạc Vấn cũng đi tới thu dọn đồ đạt giúp Pohl, trả lời: "Trước vẫn ở tại khách sạn, sau khi nhận được thông báo thì lập tức lại đây."

"Thông báo?" Pohl hơi lấy làm kinh hãi, sau đó đột nhiên hiểu ra: "Tớ nhớ rồi, người có thành tích đứng đầu luôn có thông báo, quả nhiên thành tích của cậu cao hơn tớ."

Mạc Vấn quan sát vẻ mặt Pohl một lúc, phát hiện Pohl cũng không quá để ý đến chuyện hơn thua này mới cười lắc đầu: "Trùng hợp mà thôi."

"Cậu đừng khiêm tốn." Nói xong, giống như nhớ ra chuyện gì, Pohl vội vàng ôm một chiếc rương lớn trong chiếc túi du lịch ra, vừa muốn mở khóa, lại bỗng dưng ngừng lại.

Pohl ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn, cười có chút chột dạ: "Mạc, cậu có thích động vật nhỏ không?"

"Động vật nhỏ?" Mạc Vấn giống đoán được cái gì, hơi nhếch khóe môi: "Rất thích, sao vậy, cậu mang tới?"

Pohl lúng túng cười vài tiếng, sau đó mở rương ra, một cái bóng màu vàng sáng lập tức bá đạo lao nhanh ra ngoài, vòng quanh mấy vòng trong phòng rồi điên cuồng chạy trốn.

Lần này Pohl càng lúng túng, cậu ta có chút luống cuống tay chân, chỉ chỉ thú cưng còn không chịu đứng im một chỗ của mình, lại rụt rè nhìn Mạc Vấn, muốn giải thích gì đó thay thú cưng mình để bạn cùng phòng khòng không tức giận.

Mạc Vấn nhìn vật nhỏ đang điên cuồng nhảy nhót kia, đột nhiên cảm thấy khá quen mắt, thật giống một con mèo vằn hổ?

Sắc mặt Pohl hơi đỏ lên, Mạc Vấn không thể làm gì khác hơn là nói vài câu khen ngợi chú mèo của đối phương để hóa giải tình trạng lúng túng hiện tại của Pohl.

"Pohl, mèo cậu nuôi rất hoạt bát, hơn nữa rất giống con tôi đã từng thấy."

"Hả, thật, thật sao?" Pohl kinh ngạc đến mức nói lắp, nhưng vẫn thăm dò gọi tên meo meo nhà mình để nó dừng lại, trên mặt cậu ta còn lóe lên một chút sung sướng: "Vậy đúng là quá khéo, có điều tuy mèo vằn hổ rất bình thường, nhưng rất khó bắt được, nghe anh trai tớ nói anh ấy phải mất ròng rã bốn ngày mới dùng tốc độ nhanh nhẹn, thân thủ cao siêu bức nó vào một góc rồi mang đi."

Nói xong cậu ta nháy mắt một cái, lộ ra ánh mắt cậu hiểu được nhìn Mạc Vấn: "Là do tự anh ấy nói như vậy."

Cách nói chuyện này đúng là giống như đã từng quen biết nhỉ.

Nhìn meo meo nào đấy đứng từ trên cao nhìn xuống, Mạc Vấn cảm thấy đây chính là vật nhỏ lúc trước đã bị cậu dùng kỹ năng tóm được.

"Nhảy xuống." Mạc Vấn vẫy vẫy tay.

"Miêu ~" "Miêu gào ~" "Gào gào gào gào ~ "

Vật nhỏ kiêu ngạo rướn cổ gào mấy cái, dường như còn nhớ Mạc Vấn là người bắt được nó, mới rũ đầu, nhảy xuống.

Có điều nó không lại chỗ Mạc Vấn trái lại nhảy lên giường Pohl, dáng đi quý sờ tộc tìm một góc yên lặng, quay mông với hai người, nhắm mắt, ngủ.

Pohl quả thật bị cảnh tượng này làm giật mình. Cậu ta nhìn meo meo nhà mình, lại nhìn Mạc Vấn một cái, than thở: "Mimi ở nhà tớ không đến mấy ngày, cho nên có lẽ vì chưa quen thuộc nên luôn phá đồ đạt..."

Nói đoạn, Pohl lấy Quang Não của mình ra, thở dài: "Cái này là cái thứ ba rồi, hai cái trước đều bị nó phá hỏng cả, vì thế trong nhà vẫn khuyên tớ đem Mimi đến đấy làm bạn."

"Cái gì mà Pohl con cần có thú cưng làm bạn, rồi cái gì thú cưng chỉ có khi ở bên cạnh chủ nhân mới đáng yêu." Pohl tỏ vẻ tang thương lên án meo meo nhà mình: "Trong nhà không ai có thể quản nó, nó cũng không thèm nghe ai, khiến tớ khi biết tin phải mang nó đến học viện, nội tâm đã muốn tan vỡ thế nào."

"Tớ cỡ nào lo lắng không ai chấp nhận nó, từ đó về sau cũng không ai chịu làm bạn chung phòng với tớ nữa."

Mạc Vấn: "..."

Cậu tự bổ não như vậy thật sự được ổn cả chứ?

Nói tới chỗ này, Pohl bỗng nhiên chuyển đề tài, nhìn nhìn Mạc Vấn, trên môi lộ ra một nụ cười như gió xuân: "Nếu cậu có thể làm Mimi yên tĩnh lại thì quá tốt rồi, ba năm làm bạn cùng phòng của chúng ta nhất định sẽ vô cùng vui vẻ."

Mà Mạc Vấn cũng không ngại trong sinh hoạt hằng ngày của mình thêm vào một con mèo, cho nên cậu gật gật đầu, xem như đồng ý cho thú cưng của bạn cùng phòng ở lại.

☆ Chương 12: Tìm tới cậuEdit: Thủy Lưu Ly

Bởi vì Pohl là người bình thường, cho nên cậu ta không có hứng thú gì đối với thế giới giả thuyết.

Sau khi thu dọn xong đồ đạc, Pohl vẫn không ngừng thuyết phục Mạc Vấn đi dạo trong học viện, mà lý do cậu ta đưa ra là: "Một người lượn lờ trong học viện không gọi là thưởng thức phong cảnh, mà bị gọi là thất tình."

Cậu ta nói rất có lý, Mạc Vấn không còn gì để nói.

Vì thế đợi đến khi Mạc Vấn đồng ý đi cùng Pohl, hai người mới trực tiếp xuống lâu.

Trong khoảng thời gian này chắc hẳn học viện đang có hoạt động gì đó, bởi vì khi Mạc Vấn và Pohl xuống tới nơi, lại thỉnh thoảng nhìn thấy vài ba người cùng đi về một hướng, hai người khó hiểu, không khỏi hai mặt nhìn nhau.

"Đi thôi, đi xem xem."

Vẫn là tính tò mò của Pohl nhiều hơn chút, cậu ta lôi kéo Mạc Vấn theo chân mấy người đi trước. Anh trai Pohl cũng học ở học viện Horst, cho nên cậu ta tương đối hiểu rõ tình huống nơi này.

"Chắc là có nhân vật lợi hại nào đấy đang luyện tập thi đấu cơ giáp." Càng lúc càng đến gần đám đông, Pohl cũng hơi đoán được mục đích của những người cùng đi đến này.

"Đi, nói không chừng Amber vẫn còn ở đó."

Thông qua con mèo mà Pohl mang đến, Mạc Vấn đại khái đoán được anh trai cậu ta là cậu nhóc lông xù lúc trước, nhưng, nếu lúc này gặp mặt không phải sẽ lòi đuôi sao?

Một phụ trợ sư không có giấy chứng nhận tư cách không biết có nghiêm trọng không, có điều Mạc Vấn xác định, trong mắt người khác, một phụ trợ sư đi thi tuyển vào hệ viễn cổ nhất định là một kẻ bị bệnh thần kinh.

Mà Mạc Vấn chỉ muốn yên tĩnh làm người bình thường, vì thế cậu nhóc* Amber này, tuyệt đối không thể gặp.

(*cho dù trên danh nghĩa Amber 'lớn tuổi' hơn Mạc Vấn nhưng tính tình như vậy rất khó để Mạc Vấn, người có tuổi thực lớn và kinh nghiệm trải đời nhiều, xem cậu ta lớn hơn mình được=> gọi cậu ta/ cậu nhóc các loại)

Vừa định tìm cớ kéo Pohl sang chỗ khác, lúc này một thanh niên tóc vàng tết hờ lại gần bọn họ, mà còn có vẻ quen biết Pohl nữa.

Bởi vì đối phương còn chưa tới nơi đã hắng giọng bắt chuyện với Pohl.

"Này, tiểu Pohl, em đến xem Warner huấn luyện sao?"

Pohl xoay người, sau khi nhìn rõ ràng đối phương là ai, cậu ta mới cười cười trả lời: "Hóa ra là học trưởng Warner đang huấn luyện sao, khó trách có nhiều người đến xem như vậy, thế anh Amber có ở đây không ạ?"

Thanh niên tóc tết lại chỗ Pohl, lúc này bọn họ lập tức biến thành một nhóm ba người.

"Trong khóa lý luận buổi chiều, tên Amber ngu ngốc kia đã chọc giận giáo sư, đoán chừng lúc này cậu ta còn đang bị phạt đứng trong phòng học đấy." Thanh niên tóc tết cười bỉ ổi, lại lập tức nhớ ra Pohl là em trai của tên ngu ngốc mà mình nói, vội vã đứng đắn lại, ho khan vài tiếng, nghiêm túc dò hỏi: "Tiểu Pohl, em tìm Amber có việc gì sao? Nếu có thì cứ nói với anh, anh đảm bảo sẽ chuyển lời lại."

Pohl mím môi muốn cười, lắc lắc đầu: "Không có gì đâu, học trưởng Dick đi làm chuyện mình làm đi, em chỉ dẫn bạn cùng phòng ghé xem huấn luyện một chút rồi sẽ đi ngay."

Lúc này Dick mới nhìn kỹ Mạc Vấn. Khi nãy, từ xa xa anh ta chỉ thấy người đi cạnh Pohl có dáng người cao gầy, chân dài, eo nhỏ, mà quan trọng hơn là cậu ta còn có một mái tóc dài mượt mà, nhè nhẹ lay động theo gió.

Giờ đến gần, hai mắt Dick lập tức tỏa sáng, chậc chận khen ngợi: Người đẹp, dáng người càng đẹp hơn!

Vì thế Dick càng cười càng xán lạn, liên tục nhấn mạnh mình rất rảnh rỗi, thậm chí chủ động hộ tống hai người, đột phá đoàn người đi vào khu vực các đồng đội thường dùng để nghỉ ngơi bên rìa sân huấn luyện.

Khu nghỉ ngơi chỉ có một người ở đó, lúc nhìn thấy Dick lại đưa người xa lạ lại đây, không khỏi thở dài, khẽ vuốt cái trán, câm nín không nói nên lời.

Một đội ngũ mà bên trong tập hợp toàn mấy tên ngu ngốc, có phải lại đòi hỏi anh nhận lấy vị trí 'vú em' của toàn đội không.

Dick cũng không biết trong nội tâm của đồng đội mình đang mắng anh ta là một tên ngu ngốc, còn tươi cười hớn hở, lên tiếng chào hỏi đối phương, sau đó, vô cùng tích cực chạy đi rót chén nước cho Pohl và Mạc Vấn.

"Xem ra học trưởng Lambert không nhận ra tớ." Pohl lén lút quay đầu nói khẽ với Mạc Vấn: "Có rất nhiều người có bộ dạng xinh đẹp được Dick dẫn đến đây xem học trưởng Warner huấn luyện, sau đó tìm cơ hội nói chuyện với học trưởng Warner."

Chẳng lẽ người này là kiểu người vạn người mê trong truyền thuyết?

Trong nháy mắt, tâm tình của Mạc Vấn có chút khó có thể dùng lời lẽ diễn tả được, nếu người tên Warner là một ngôi sao thì cũng rất bình thường, nhưng vấn đề là người ta chỉ là một học viên thôi.

Chẳng lẽ người này rất dễ nhìn?

Trong sân, hai bộ cơ giáp đánh nhau đến mức bụi bặm tung bay, mà người ở ngoài lại không sợ cát bay vào miệng mà hắng giọng la hét cỗ vũ đặc biệt vang dội, trong đó còn pha tạp không ít tiếng thét chói tai.

Có điều nếu người la hét này là một cô gái thì càng hoàn mỹ.

Hai cơ giáp đang tiến hành tranh đấu là một đen một đỏ, lúc này, hai người họ đã rơi vào một trận đấu dài.

Nói là trận đấu dài nhưng thật ra cơ giáp màu đen đã ổn định ở thế thượng phong*, với lại từ khi Mạc Vấn bắt đầu quan sát, cơ giáp màu đỏ đã có chút bó tay hết cách.

(*~có lợi)

Toàn bộ quá trình cơ giáp màu đen đều rất ổn, tuy rằng động tác cũng cực nhanh nhưng có thể nhìn ra người này đã sớm kế hoạch xong xuôi cả, vừa có thể công mà cũng vừa có thể thủ.

Động tác của cơ giáp màu đỏ vô cùng khoa trương, dễ thấy là có liên quan đến bề ngoài, lại thuộc loại hình tiến công, cho nên cho dù bị áp chế cũng cố gắng phản kháng, cố gắng vươn mình.

Cuối cùng, dường như cơ giáp màu đen không còn kiên nhẫn nữa, lập tức ra đòn quyết định, khiến cơ giáp màu đỏ bị lật tung.

Tiếng hoan hô ngoài sân huấn luyện càng thêm nhiệt liệt, rất nhiều học viên bắt đầu gào thét tên 'Warner' .

Rốt cuộc, trong tiếng hô hào của mọi người, người trong cơ giáp màu đen cũng xuất hiện, cùng lúc đó, người thao tác cơ giáp màu đỏ cũng mồ hôi đầm đìa đi ra.

Mạc Vấn càng xem càng cảm thấy người tên Warner này rất quen mắt. Ồ, đây không phải thanh niên mắt xanh cao quý lãnh diễm cậu đã gặp trong ký túc xá sao!

Thật không ngờ nam thần của học viện lại là người không thích nói chuyện như vậy.

Liếc mắt nhìn Pohl một cái, lúc này cậu ta đang hưng phấn tìm kiếm xung quanh, lúc phát hiện Mạc Vấn nhìn mình, lập tức mở miệng nói: "Rất nhàm chán nhỉ, vốn tớ muốn đến đây xem cảnh anh ấy bị học trưởng Warner ngược, nhưng anh ấy lại không có mặt, không có anh ấy thì không có gì đáng xem cả."

Đây thực sự anh em tốt 'cảm động' cả quần chúng nhân dân.

Mạc Vấn cũng cảm thấy không thú vị, hai người cùng chung ý kiến, quyết định dứt khoát đến căng tin ăn cơm.

Thái độ máu lạnh bạt điểu vô tình* này thành công hấp dẫn sự chú ý của Lambert.

(*bạt=rút, nhổ, loại bỏ, điểu = ch(y)m ấy =))) đại khái có thể hiểu như qua cầu rút ván nhưng ta không để như vậy vì ta thích câu trên hơn, lý do là nó nghe bựa bựa hài hài thế nào ấy)

Lambert cứ nghĩ rằng các cậu lại là mấy người thành công lừa gạt Dick để đến gần Warner, nhưng nhìn bóng lưng quay đi phóng khoáng không chút do dự này đột nhiên khiến anh ta cảm thấy hơi mờ mịt.

Vừa cẩn thận nhìn bóng lưng của hai người một lúc, trong đầu Lambert bỗng nhiên chợt lóe một bóng người, vội vã quay đầu dò hỏi: "Dick, vừa rồi có phải là em trai của Amber không?"

Dick túm túm bím tóc sau đầu, nhìn Lambert trả lời: "Đúng vậy, cậu không nhận ra à?" Nói xong còn cười nhạo, tỏ vẻ hả hê chỉ vào mặt Lambert: "Tớ đã nói mà sao lúc đầu khi cậu nhìn thấy Pohl thì sắc mặt lại khó coi như vậy, lần này thì hay rồi, trong lòng em trai Pohl nhất định rất chán ghét cậu."

Sắc mặt Lambert bắt đầu không tốt: "Sao cậu không nhắc nhở tớ."

Dick bĩu môi 'trách tớ à ', còn đặc biệt mở hai tay, nhún nhún vai 'bất đắc dĩ': "Ai bảo cậu ít đến nhà Amber tìm cậu ta chi, có điều không sao đâu, Pohl không phải là kẻ hẹp hòi, em ấy sẽ không trách cậu."

Nói xong, lấy Quang Não ra, nhìn đồng hồ, Dick quay đầu nhìn Warner đang ngồi uống nước một bên, mở miệng hỏi: "Lại nói, lão đại này, cậu gọi tớ đến đây là vì chuyện gì, mà cũng nên tranh thủ thơi gian đi ăn cơm đi, tớ đói bụng sắp chết rồi."

Gương mặt Lambert thối hoắc, quở trách Dick: "Chỉ biết ăn thôi! Chờ mọi người cùng xem xong video đã."

Lúc này, cơ giáp sư điều khiển cơ giáp màu đỏ đã nghỉ ngơi xong, nhìn Warner đầy khâm phục: "Không hổ là Warner, tôi thua tâm phục khẩu phục."

Dick sờ sờ cằm, cười xấu xa: "Đừng nghiêm túc như vậy, đây chỉ là huấn luyện làm nóng người thôi, hơn nữa cậu không phải là người đầu tiên nói như vậy, mà tôi cũng tin rằng cậu không phải là người cuối cùng."

Warner gật gật đầu với đối phương, thả chiếc khăn mặt trên cổ xuống, đi ra ngoài còn không quên ra hiệu cho hai người Dick và Lambert đuổi kịp.

Ba người trực tiếp đến ký túc xá của Warner.

Bởi vì Warner chỉ ở một mình cho nên lúc cần bàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net