♥ 6 - 10 ♥

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆ Chương 6: Thầy biết hổ nhảy nhảy không?Edit: Thủy Lưu Ly

Mạc Vấn – người viễn cổ vô cùng bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật này. Nói không bất đắc dĩ là được à, chẳng lẽ phải nhảy ra ngoài đính chính, nói tôi đến từ viễn cổ nhưng tôi không chấp nhận giả thuyết của các người sao? Trừ khi cậu bị đả kích đến điên rồi mới làm loại chuyện thiếu não như vậy.

Thời gian học viện Horst chiêu sinh là tám giờ sáng ngày mai. Lúc biết được chuyện này Mạc Vấn cũng không thấy bất ngờ bao nhiêu vì dù sao dáng vẻ không kịp về gặp em trai cậu ta là có thể biết cuộc thi đó chắc chắn bắt đầu trong mấy ngày này.

Có điều không thể không chuẩn bị gì mà đi thi được, huống hồ trong tay cậu cũng không dư giả. Chẳng qua dù học đại học là cưỡng chế, nhưng nếu thành tích thi tuyển nằm trong hàng ngũ đứng đầu thì đương nhiên học phí gì đó cũng được miễn hoàn toàn, nơi dừng chân cũng không cần giao phí dụng khác, bản thân chỉ cần quan tâm áo cơm là được. Tương lai này đúng là cánh cửa hậu đãi dành cho đám học bá.

Chẳng qua mặt trái của nó là đến một môn học lặt vặt cũng lấy đi một phen nước mắt chua xót của chúng học viên.

Mỗi trường học đều có xếp hạng cho từng người, xếp hạng càng cao tất nhiên phần trăm trúng tuyển cũng càng cao. Bởi vì chỉ có hai cơ hội lựa chọn trường đại học, hơn nữa để tránh tình trạng các học viên không đậu trường đại học tinh anh, lại bỏ lỡ cơ hội học trường đại học phổ thông, mười trường đại học có vị trí đứng đầu toàn cầu sẽ tiến hành khảo thí trước hai ngày. Nếu như học viên cảm thấy không nắm chắc với thành tích của bản thân thì có thể tham gia cuộc thi khảo thí của các trường đại học phổ thông vào hai ngày sau.

Vì lẽ đó bất luận học giỏi hay học kém, đều sẽ đến học viện tinh anh thi thử một lần, ôm tâm lý máy mắn, nhỡ đâu trúng tuyển thì sao?

Đúng vậy, học viện tinh anh đúng là tự do như thế, chẳng qua dù kẻ có thành tích cặn bã dùng tiền cầu nhập học thì học viện cũng sẽ chọn những kẻ có thành tính tương đối tốt hơn những thí sinh bình thường để nhập học.

Nơi này chọn học viên so với học viên trúng tuyển bình thường khác biệt không nhỏ, không riêng gì muốn lấy học phí nhập học kếch xù, mà còn thêm phí sưởi ấm, tiền thuê, thậm chí có tiền điện, tiền nước, vân vân.

Theo lý thuyết những điều kiện hà khắc này sẽ khiến phần lớn người chùn bước, thế nhưng bởi vì trình độ dạy học chênh lệch cho nên những điều kiện này không chỉ không dọa lui những kẻ cặn bã nóng lòng muốn thử mà trái lại chỉ tiêu mỗi lần tổ chức thi tuyển đều bị chiếm đầy.

Nhưng cũng có một số người thành tích tốt mà không đủ tiền chống đỡ đến khi học xong, thì đều lựa chọn nhập học ở những học viện gần như miễn phí. Còn người có thành tích kém khi vào học viện phổ thông vẫn phải ngoan ngoãn đóng tiền học phí, chẳng qua học phí thấp hơn và trình độ dạy học cũng thấp hơn một chút so với học viện tinh anh mà thôi.

Mạc Vấn cảm thấy hiện tại bản thân cậu thuộc loại dù có đến học viện phổ thông cũng chỉ là một kẻ cặn bã. Nhìn những trang tin giới thiệu liên quan đến việc trúng tuyển học viện, Mạc Vấn tự giễu, những thứ này trong mắt cậu gần như là thời cơ tốt để kiếm lời từ việc thu học phí của chúng tân sinh nhập giáo...

Ôn tập lịch sử Đường Tống Nguyên Minh Thanh một hồi, thậm chí đến thuyết tiến hoá cũng ôn lại một lần. Kiến thức lịch sử đều được ghi nhớ khá tốt, không bởi vì ra ngoài làm việc vài năm mà quên sạch.

Mạc Vấn kéo kéo khóe môi, nhìn thấy người thống nhất sáu nước không biến thành Lao Ái* thì cậu lập tức yên tâm!

(* tên một kẻ giả thái giám thời nhà Tần, tư thông với thái hậu Triệu Cơ mưu đồ soán ngôi, cụ thể hơn thì vào Còn người thống nhất sáu nước là Tần Thủy Hoàng)

Qua loa ôn tập lại phần lịch sử mà cậu đã học lúc trước, vì muốn lên tinh thần để ứng phó với cuộc thi ngày mai, sau khi uống xong dịch dinh dưỡng, Mạc Vấn lựa chọn bước vào khoang ngủ đông ngủ say.

Dịch dinh dưỡng, là quân nhu mà quân nhân thường chuẩn bị mỗi khi đi làm nhiệm vụ, vì nó tương đối nhẹ nhàng, thuận tiện khi mang theo. Khách sạn nơi Mạc Vấn ở tạm cũng chuẩn bị loại này nhưng là để đáp ứng ý muốn giảm bớt thời gian dùng bữa rườm rà hằng ngày của một số khách hàng, hơn nữa sau khi ăn nó còn có cảm giác chắc bụng, lại bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng có thể thu được khi dùng cơm, nên cũng tương đối được mọi người ưa chuộng hơn.

Loại khoang ngủ đông này là lần lầu tiên Mạc Vấn được trải nghiệm, có người nói lúc tâm trạng căng thẳng thì dùng nó sẽ có hiệu quả rất tốt. Quả nhiên, sau khi nằm vào trong, cả người cậu giống như được ai nhẹ nhàng xoa bóp, thoải mái đến mức chỉ chốc lát đã từ từ rơi vào giấc ngủ.

Bên ngoài khoang ngủ đông, ánh đèn không cảm ứng được hoạt động của người trong phòng, nên cũng chậm rãi ngừng tỏa sáng, khiến căn phòng dần chìm vào bóng đêm yên tĩnh.

Mà xa xa một đôi chồng chồng sinh sống ở một nơi nào đó trên Newlin, đã bị con mèo con trai lớn mang về quậy đến mức bó tay không biết làm gì.

"Meow ~ "

Mèo vằn hổ từ mặt đất nhảy lên một cái, dang rộng tứ chi, bật người nhảy lên đỉnh chiếc tủ quần áo cao ba mét. Nó cao ngạo từ trên cao nhìn xuống bốn nhân loại ngu xuẩn bên dưới, không nhanh không chậm kêu một tiếng.

Bị cha và ba ba đồng thời dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn chằm chằm, lông xù bị dọa muốn khóc, trong lòng không ngừng gào thét: Lúc đó nó không phải như vậy, rõ ràng vừa ngốc lại đáng yêu mà. Nhất định là lúc giao nhiệm vụ bị giao nhầm rồi. Nhưng mà lúc này dù có nói ra chuyện này thì cũng vô cmn dụng 5555 (khóc).

Lông xù không khỏi quay đầu tìm em trai vừa đáng yêu vừa mềm mại (tự cho là vậy) của mình để cẩu cứu, lại bị ba ba nắm chặt lỗ tai: "Nhìn con mèo con mang về đã làm chuyện tốt gì kìa! Ngày mai đã phải thi tuyển rồi nhưng Quang Não chứa tài liệu ôn tập của Pohl lại thành như vậy!" Nói xong còn chỉ chỉ đống đồ vật không rõ hình dạng bị nghi ngờ là Quang Não dưới sàn.

"Nếu con không dạy dỗ nó thì tiền tiêu vặt năm nay của con đều dùng để tân trang lại cơ giáp đi."

Trời ạ, vậy cậu phải tích góp đến năm nào tháng nào chứ! Sau khi ý đồ muốn cứu lỗ tai mình khỏi ma chưởng không có kết quả, cậu ta lập tức kêu oan: "Nhưng mà nó là quà con muốn tặng cho Pohl mà! ! ! Ba ba, ba không thể làm thế với con! Lúc Mimi vừa mới tới ba ba đã nói nó rất đẹp mắt, giờ đến khi gây ra lỗi lầm lại thành con mèo chết tiệt do con mang về. Mọi người không thể bất công với con như vậy! Đây là không công bằng, không công bằng! Con muốn kháng nghị!"

"Kháng nghị không có hiệu quả."

Bởi vì Quang Não bị Mimi phá mất nên Pohl chỉ ngồi một bên xem sách mà không thèm ngẩng đầu, tỏ vẻ âm thầm giúp cha và ba ba bắt nạt anh trai.

Cha và ba ba càng lớn tuổi càng thích đùa cợt người khác, nhưng đều kiêng kỵ cậu là người bình thường nên không dám đùa quá đáng, vì thế cách mấy ngày đều tìm đại lý do nào đó mà chơi xấu anh trai Amber ngốc ngếch của cậu. Đúng là càng chơi càng không biết mệt.

Có điều dáng vẻ anh Amber gấp đến giơ chân thật sự rất buồn cười. Pohl nghe tiếng oa oa gọi loạn của Amber từ bên cạnh truyền tới, không khỏi giấu mặt sau trang sách, len lén cười thầm.

Có người nhà như vậy thật sự rất tốt, cho dù bản thân cậu là người bình thường cũng không có gì đáng buồn nữa, huống chi, cậu nhất định có thể đuổi kịp bước chân của anh trai, trở thành học viên học viện Horst, cũng trở thành kiêu ngạo của anh trai và cả nhà!

Ánh mắt Pohl dần trở nên kiên định: Nếu anh Amber không lấy được vị trí đứng đầu thì để cho cậu tới lấy đi!

. . .

Thiếu niên, thái độ phía trước còn được nhưng câu cuối là cái quỷ gì vậy!

Từ trong ý nghĩ của Pohl có thể nhìn ra cậu là là một người thật sự có bản lĩnh lại hơi kiêu ngạo. Nếu không phải có mấy đề mục quá mức khó trả lời thì có lẽ cậu ta đã thật sự đạt được vị trí đứng đầu rồi.

*****************

Sáng sớm, bảy giờ, tại học viện Horst.

Trước khi tới đây Mạc Vấn đã chuẩn bị trước tâm lý sẽ có rất nhiều thí sinh cùng thi tuyển, thế nhưng sau khi bước vào học viện, cậu vẫn lấy làm kinh hãi.

Hết cách rồi, trường thi quá rộng lớn, cho dù giữa người với người cũng có một khoảng trống, nhưng nhìn qua một lượt vẫn khiến người ta có cảm giác lít nha lít nhít, toàn người với người.

Huống hồ loại trường thi giống vậy còn có tầm mười trường...

Sau khi thí sinh được phân phối đến vị trí của mình, giám thị cũng bước vào. Giống như nhận được tín hiệu, mặt bàn đột nhiên xuất hiện chấn động nhè nhẹ, một loại đồ vật nhìn giống mũ giáp dần xuất hiện trước mặt mỗi thí sinh.

Thấy những người xung quanh đều tỏ vẻ thấy mãi thành quen, Mạc Vấn cũng không nhìn chằm chằm xem xét thứ đó thêm nữa, cậu dựa theo nhắc nhở của giám thị, tự mình đội vào.

Tuy rằng không nhìn thấy tình hống trong trường thi, nhưng cậu vẫn có thể tưởng tượng ra hình ảnh một đám người cùng đội mũ giáp, nghiêm chỉnh ngồi tại chỗ chờ đợi đề thi được truyền xuống.

Có điều, loại mũ giáp này nhìn không lớn nhưng bên trong lại có càn khôn nha.

Sau khi đồng hồ bắt đầu tính giờ, màn hình vốn tối đen trước mặt bắt đầu chậm rãi hạ xuống, lộ ra một bộ đề đã được các giáo sư bốc thăm cho cuộc thi tuyển sinh này.

Đề thứ nhất, ở thế kỷ 21 viễn cổ bộ môn thể dục thể thao nào đã làm các fan thất vọng đến mức nói ra câu "Các người khiến chúng tôi tuyệt vọng"?

A. Bóng rổ B. Bóng bàn C. Bóng đá D. Cầu lông

Mạc Vấn: ". . ."

Quần tôi đều cởi xong rồi mà mấy người cho tôi xem cái này sao?

(*~ mất hứng =)))

Sau khi Mạc Vấn nhắm mắt lại chọn C, trong lòng cậu đúng là ngũ vị tạp trần. Tuy rằng trăm nghĩ ngàn nghĩ cậu đều hy vọng thành tích hôm nay có thể vượt xa người bình thường, nhưng... Mấy người dám cho tôi cái đề có hàm lượng tri thức hơn được không?

Bên này Mạc Vấn mang loại trạng thái xấu hổ không tên mà nhanh chóng điền đáp án, mà một bên khác, những thí sinh cùng thi tuyển vào hệ viễn cổ, lại mơ hồ gặp phải 'chút' rắc rối.

Lại nói, không phải cấu trúc đề thi hệ lịch sử viễn cổ đều hỏi mấy câu kiểu như 'Năm xx là vị Hoàng đế nào lên ngôi?' 'Vị Tổng thống nào tại vị?', hay 'Sự kiên nào đặt cơ sở cho sự phát triển của lịch sử?' gì gì đó sao?

Tại sao kịch bản lại không giống vậy?

Người ra đề thi đi ra đây cho tôi! Tôi đảm bảo sẽ không đánh chết ông!

Vị giám thị đứng trên cùng vốn đang nghiêm ngặt giám sát trường thi thấy vậy, lập tức vỗ tay một cái, nghiêm túc nhắc nhớ: "Yên lặng! Nếu ai còn phát ra âm thanh lần nữa thì lập tức rời khỏi trường thi!"

Mạc Vấn cũng nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh, có điều sự chú ý của cậu vẫn không vì vậy mà bị phân tán. Hai mắt cậu nhìn chăm chú, tập trung một hỏi, một đáp từng đề mục, vẻ mặt phức tạp khó phân biệt.

Xin hỏi, ở Hoa Hạ khi nào thì sử dụng hệ thống sưởi ấm tập thể*, mà tại sao lúc đó lại truyền ra một câu nói "Ở phương Bắc tôi là sói, nhưng ở phương Nam tôi lại trở thành chó đông lạnh"? *

(*xem thêm ở )

(**tra baidu thì nói là tình trạng chênh lệch nhiệt độ ở hai phía bắc nam)

Thật ra đáp án của đề mục này rất bình thường, thế nhưng giáo sư ra đề mục, em biết thầy học rộng tài cao, nhưng tại sao thầy không thể ra nổi một đề bài bình thường vậy?

Dùng một loại tâm tình phức tạp trả lời xong vấn đề này, Mạc Vấn tỏ vẻ cậu muốn bình tâm lại, chẳng qua trong đầu lại không khỏi gõ ra một hàng dấu chấm hỏi: Học viện Horst thật sự là một trong mười học viện tinh anh sao? Chẳng lẽ Quang Não lừa cậu?

Còn các thí sinh bên cạnh hoàn toàn ngược lại với trạng thái ung dung của Mạc Vấn. Sau gáy bọn họ không ngừng toát mồ hôi lạnh, kêu rên trong bụng: Không hổ là học việc Horst danh giá, ngay cả đề mục thi tuyển cũng có độ khó cao hơn những học viện khác một đoạn.

Mà Mạc Vấn, bị hai đề mục trước đó hố không nhẹ, có điều may mắn là mấy đề mục liên tục xuất hiện sau đó dần bình thường trở lại, cuối cùng cũng khiến cậu khôi phục lại dáng vẻ trầm ổn khi mới vừa bước vào trường thi.

Viên Minh Viên* bị phá hủy năm nào? Liên quân tám nước lần lượt là các quốc gia nào**? Lúc đó bản đồ nước nào giống hình chiếc ủng***?

(*là một tổ hợp các cung điện và vườn nằm cách thành Bắc Kinh 8 km về phía tây bắc, được xây vào thế kỷ 18 và đầu thế kỷ 19, là nơi các hoàng đế của nhà Thanh ở và cai quản triều chính, và nó bị phá bởi quân đội Anh, Pháp năm 1860 – nguồn wiki)

(**liên quân 8 nước: Nhật Bản, Nga, Anh, Pháp, Hoa Kỳ, Đức, Ý, Áo- Hung ~ nguồn Wiki, muốn rõ hơn thì vào )

(***Italy)

Đáp án của những vấn đề này, lúc Mạc Vấn đi học đều đã học được, vì thế trả lời cũng tương đối nhẹ nhàng. Ngay lúc cậu cho rằng có thể sung sướng vượt qua cuộc thi như vậy, thì một đề mục được thêm vào đột nhiên không kịp chuẩn bị mà xuất hiện trước mặt cậu.

Trong lịch sử vị Tổng thống quốc gia nào được gọi vui là "Áo Quan Hải"*, xin mời viết ra tên vị Tổng thống này, cũng giải thích lý do có danh hiệu này và ý nghĩ của nó.

(*biệt danh của Tổng thống Obama, nghĩa của nó là nhìn ra biển – sea view, và nó hình như bắt nguồn từ 1 dòng chữ kèm theo món quà Tổng thống Obama đã nhận được ở bảo tàng quân sự TQ, ta ko biết tiếng trung nên đại khái sự tích nó là như thế =.=)

Mạc Vấn im lặng, cậu đương nhiên biết Áo Quan Hải là ai, nhưng mà tại sao tước hiệu này cũng có thể nhìn thấy trong tương lai vậy...

Giáo sư ra đề mục, nếu đến Áo Quan Hải thầy đều biết, vậy thầy có biết hổ nhảy nhảy không*?

(*nhân vật chú hổ hay di chuyển bằng cách nhảy tưng tưng bằng đuôi trong phim hoạt hình gấu pooh ấy)

hết chương 6

☆ Chương 7: Chờ một chút, chuyện gì vừa xảy ra vậy!Edit: Thủy Lưu Ly

Cuộc thi này so với tưởng tượng của Mạc Vấn còn đơn giản hơn nhiều lắm. Trong lúc người khác vẫn vùi đầu đau khổ suy nghĩ, Mạc Vấn đã kiểm tra lại đáp án hai lần, sau khi cảm thấy mình đã làm được tương đối, mới vươn tay nhấn cái nút bên cạnh bàn.

Mạc Vấn cảm thấy thứ đội trên đầu cậu dần buông lỏng, lập tức ung dung lấy xuống.

Thầy giám thị đứng trên đài đã sớm chú ý đến động tĩnh bên này, trong lúc hai người đối diện, cậu nhìn thấy rõ kinh ngạc trong mắt đối phương, sau đó, một trong các thầy giám thị đi tới, đứng trước Mạc Vấn, nghiêm túc nhắc nhở: "Chắc trò cũng biết, một khi đã nộp bài cho chúng tôi thì trò sẽ không thể sửa chữa câu trả lời được nữa. Cuộc thi nhập học của học viện Horst vô cùng quan trọng, thái độ của trò đừng quá tùy ý thì tốt hơn."

Biết vị giám thị này có lòng tốt nhắc nhở mình, nhưng Mạc Vấn vẫn cười cười với ông, giải thích: "Cảm ơn thầy, em chắc chắn mình đã làm bài xong."

Nhanh như vậy? Nghe thấy cậu học trò này đã làm xong đề thi, thầy giám thị cảm thấy vô cùng hứng thú dò xét cậu một chút, lại lập tức cầm một vật tương tự với mũ giáp, ngón tay hơi động ở vị trí trung tâm vật kia, theo đó trước mặt ông cũng đột nhiên xuất hiện một tấm thẻ dài...*

(*thẻ lưu bài thi mỗi thí sinh)

Tấm thẻ lung lay ở trước mặt Mạc Vấn một lúc, khóe miệng thầy giám thị giật giật, mặt mày không cảm xúc thông báo với cậu: "Ngày kia sẽ có kết quả cuộc thi, trò có thể lên trang web chính thức của học viện Horst để dò điểm. Đã nộp bài thi xong, trò có thể rời đi."

Lễ phép gật gật đầu với thầy giám thị, Mạc Vấn đứng dậy nhìn các thi sinh trong phòng một vòng, rồi mới cầm theo đồ đạt của mình mà ra khỏi trường thi.

Tuy cậu là người đầu tiên nộp bài thi, nhưng nghĩ lại các câu trả lời mà cậu đã làm, Mạc Vấn vẫn cảm thành tích lần này của cậu chắc không kém, đương nhiên, với điều kiện câu trả lời của cậu phải phù hợp với khẩu vị của người chấm bài thi mới được.

Lúc đi tới cửa học viện, Mạc Vấn mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm sau lưng, còn kèm theo tiếng thở dốc nhẹ nhàng: Có lẽ là một cậu nhóc trẻ tuổi.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tiếng thở dốc cũng càng lúc càng lớn, Mạc Vấn vốn tưởng đối phương muốn tìm đồ bị đánh rơi, nhưng rõ ràng mục đích của đối phương là cậu thì phải.

"Chờ đã, ngại quá, người phía trước kia, dừng lại một chút."

Người phía trước kia? Mạc Vấn nhìn hai bên trái phải, phát hiện trừ mình ra cũng không còn ai khác, lúc này cậu mới dừng bước, xoay người nhìn lại.

Là một thiếu niên có một đầu tóc ngắn màu sợi đay.

Nhìn thoáng qua giống như thiếu niên đã chạy theo một đoạn đường, đến khi thiếu niên dừng trước mặt cậu, vệt đỏ ửng trên má vì vận động càng lúc càng rõ ràng: Một đôi mắt đen láy, ngũ quan mang nét đặc sắc của Châu Á!

Cuối cùng cũng đuổi kịp Mạc Vấn, chỉ thấy thiếu niên kia hé miệng cười cười, duỗi tay mình ra, giới thiệu: "Xin chào, tôi là Pohl • Bố Luân Đặc, chúng ta thi chung trường thi."

Lượng tin tức này hơi lớn nha, nói không chừng sau này bọn họ chính là bạn học với nhau đấy. Mạc Vấn cũng kéo kéo khóe môi, trả lời: "Xin chào, tôi là Mạc Vấn."

"Chào cậu." Đối phương lại lúng túng thăm hỏi thêm một câu, sau đó mới nói ra nguyên nhân cậu ta muốn đuổi theo Mạc Vấn.

"Quấy rầy rồi, tôi cũng là học sinh thi hệ viễn cổ, nhìn thấy cậu là người đầu tiên ra khỏi trường thi, nghĩ chắc trong lòng cậu cũng có nắm chắc, cho nên tôi mới gặp cậu đối chiếu đáp án xem thế nào."

Mím mím môi, cậu thiếu niên tên Pohl này nhìn xung quanh một chút, giống như hiểu ra đứng nói chuyện giữa đường là không thích hợp, vì thế vẻ mặt mang theo chút áy náy, mở miệng, đưa ra lời mời với Mạc Vấn: "Làm lỡ thời gian của cậu rồi, nếu như cậu có thời gian, chúng ta cùng đến quán lẩu bên cạnh để giải quyết cái bụng, à, thi đến giữa trưa chắc cậu cũng đói bụng rồi đúng không, chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện."

Đã lâu rồi không gặp cảnh học sinh giỏi trao đổi đáp án với nhau sau khi thi nhỉ...

Mạc Vấn đã qua cái tuổi tìm người trao đổi đáp án sau khi thi rồi, có điều cậu cũng không từ chối lời mới của Pohl. Người có lòng cầu tiến là chuyện tốt, huống chi cũng không làm mất bao nhiêu thời gian, cho nên, cứ vui vẻ đi tới đi.

...

Trong tương lai, rất nhiều đồ dùng theo phong cách cổ kính đều đã biến mất sau chiến tranh, thời đại thay đổi chính là tàn nhẫn như vậy đấy. Đại thế thiên hạ, hợp tất sẽ phân, phân tất sẽ hợp, cuối cùng, thiên hạ quy thành một, trở thành quốc gia duy nhất, chẳng qua khi đó rất nhiều truyền thống đã mất đi, duy chỉ còn lại mỹ thực, phần lớn vẫn còn bảo tồn được phương pháp chế biến mà thôi.

Ngồi trong phòng riêng, Mạc Vấn ngồi đối mặt với Pohl, trên chiếc bàn giữa hai người có bày không ít chén đĩa, chính giữa còn đặt một nổi lẩu thịt dê thơm phức, hai người vừa nhìn thấy, không hẹn mà cùng động đũa.

Vạn vật trong trời đất, chỉ có mỹ thực và tình yêu là không thể phụ lòng.

Sau khi hai người ăn no được bảy, tám phần, bởi vì người máy muốn tới lui đổi mới thức ăn một lần nữa, cho nên trong khoảng thời gian trống không này, Pohl bắt đầu đứng ngồi không yên, định hỏi thăm những vấn đề mà cậu ta không nắm chắc. Cậu ta muốn biết người đầu tiên nộp bài thi đã làm thế nào.

Trước khi nhìn thấy Mạc Vấn, Pohl rất tin tưởng vào đầu óc của mình. Từ nhỏ đến lớn thành tích học tập của cậu ta luôn đứng đầu, tuy rằng cao trung, sơ trung có thể ở nhà mời thầy giáo về dạy học, nhưng cậu ta lại tự giác đến trường, chính vì muốn bồi dưỡng ý thức cạnh tranh.

Cậu ta đến là vì vị trí đứng đầu của hệ viễn cổ. Tuy rằng đề thi lần này tương đối khó khăn, nhưng cậu ta tin những câu mình đáp không được cũng sẽ không có ai đáp được.

Thế nhưng tốc độ nộp bài thi của Mạc Vấn lại lôi kéo sự chú ý của cậu ta.

Không vì cái gì khác, lúc Mạc Vấn đứng dậy rời trường thi, Pohl vẫn còn xoắn xuýt ở hai câu hỏi. Cậu ta cứ nghĩ đối phương cũng không biết, nhưng nhìn dáng vẻ dễ dàng của đối phương, dường như lại không giống với những gì cậu ta suy đoán.

Suy nghĩ không ra đáp án nên cậu ta quyết định không trả lời, bởi cho dù trả lời mò thì cũng không đúng kết quả, vì thế, kiểm tra đáp án lại một lượt, Pohl cũng nhanh chóng nộp bài thi rồi vội vàng đuổi theo.

Bình thường Pohl làm việc rất đáng tin, chẳng qua hơi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net