• Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đại khái sau mười phút, với sự giúp đỡ nhiệt tình của Thư Hàng thì nam nhân rất nhanh đã hoàn thành công việc sắp xếp bàn ăn.
Việc còn lại của y chỉ là đi tập họp mọi người rồi cùng nhau dùng bữa.

Thời điểm mọi người đông đủ vây quanh bàn ăn cũng vừa đúng 18h30. Trước sự chuần chỉ đúng thời điểm này bà lão rất hài lòng. Bà yên vị ngồi ở đầu bàn (thiết kế theo kiểu hình bầu) bên tay trái bà là Lĩnh Lan, tay phải là Mộc Chi - đứa con gái thứ của bà. Còn lại những chỗ trống dành cho Thư Hàng cùng các y tá tại đây.

Để họ có thể an tâm ngồi tại bàn thì những người bệnh cũng đã được đưa khẩu phần ăn cho bữa tối.

.   .    .


Bà lão nhìn bàn ăn đầy ắp liền móm mém cười. Bàn ăn rất thịnh soạn tươm tất mặc dù không có gì cao sang nhưng đều là dùng thực phẩm tốt nhất có thể. Bà đã luôn nói với mọi người - trong chuyện ăn uống thì phải chăm chút kĩ càng.

"Nào mọi người, mau ăn đi." Mộc Chi thấy bà cầm lên chén đũa cũng biết ý mà nhanh nhảu bảo mọi người dùng cơm.

Bữa cơm diễn ra rất hòa hợp, ai nấy cũng đều khen thức ăn rất ngon. Các nữ y tá còn bảo Mộc Chi chỉ giáo việc nấu nướng thêm cho mình, mọi người được dịp trò chuyện vô cùng náo nhiệt làm bà lão cực kì cao hứng. Chỉ riêng Lĩnh Lan từ khi bắt đầu bữa ăn đến giờ vẫn không nói một lời nào. Thư Hàng một bên trò chuyện với bà lão một bên đánh mắt nhìn theo nam nhân. Hắn nhận ra nam nhân không quá thoải mái, nhưng cũng không tính đả động đến nam nhân vì y dường như chỉ muốn im lặng ngồi đó, không mong có ai để ý đến y.

"Cậu Hàng, cơm xong rồi thì cậu nghỉ ngơi đi. Đợi sáng mai bắt đầu làm việc cũng được, bên y tá chúng tôi cũng đã lo chu toàn cả rồi, nghĩ sẽ không có vấn đề gì đâu, không cần vội".

Thư Hàng nghe Mộc Chi nói, mặc dù trên mặt vẫn giữ nguyên nét tươi cười nhàn nhạt nhưng trong lòng hắn đang vì giọng điệu cùng ánh mắt của Mộc Chi tác động mà cảm thấy khó chịu. Hắn chán ghét nữ nhân dùng ánh mắt sỗ sàng nhìn mình. Hắn không có trả lời Mộc Chi, cũng không đưa ra cái phản ứng đặc biệt nào.
Mà Mộc Chi nhìn theo Thư Hàng hồi lâu cũng không nghe thấy hắn trả lời liền biết xấu hổ thu liễm lại.

_______

Mọi người sau khi dùng xong cơm thì đều tản ra đi xem mấy phòng bệnh. Chỉ riêng nam nhân phải ở lại dọn dẹp bàn ăn.

Nam nhân đứng thừ người trước bồn rửa chén, động tác y rất chậm rãi thả mấy cái chén dơ vào trong bồn nước. Khi nãy, sở dĩ nam nhân không nói gì là vì y không được phép nói. Bà lão đối với nam nhân có định kiến rất không tốt vì thế y cũng không tính làm bà ghét bỏ, mỗi lần ở cùng bà nam nhân sẽ không mở miệng. Nghĩ đến điều này, nam nhân lại nhìn đến bọc mảnh vỡ khi nãy Thư Hàng để lại, nếu như để bà biết được là y làm vỡ đống chén đĩa đó bà có lẽ sẽ càng thêm chán ghét y.

Nếu như y bảo hộ được vợ mình, thì đã không có chuyện gì rồi.

Thời điểm bà lão biết con gái mình phát bệnh, bà mắng nam nhân vô đức vô năng, mắng y thân nam nhi lại chẳng làm nên thể thống gì. Nam nhân thời điểm đó cũng không phản bác, y cảm thấy rất thổ thẹn với chính mình mà phần nhiều hơn là với người vợ hiền của mình.
Nàng ưng thuận cưới y có phải chăng là một sự bất hạnh, một người xinh đẹp ôn nhuận như nàng càng nhìn lại càng thấy được không chút nào xứng với y.

Nghĩ đến việc này Lĩnh Lan lại thêm sầu não. Y lẳng lặng đem chén đĩa trong bồn rửa qua từng cái một, trong đầu hiện tại là một mảnh hỗn độn phức tạp.

Lúc này cửa phòng bếp vừa vặn mở ra, nam nhân nghe động liền bị làm cho giật mình suýt chút nữa làm rơi cái chén đang cầm trên tay. Người bước vào là Mộc Chi, nam nhân không rõ Mộc Chi thời điểm này trở vào làm gì, y thắc mắc nhìn Mộc Chi.

"Anh rể"  Mộc Chi đem cửa đóng lại, tìm một chỗ ngồi xuống rồi gọi nam nhân.

"Có chuyện gì sao?"

Mộc Chi nhìn nam nhân, cô cắn cắn môi dưới, giống như là đang lưỡng lự xem có nên nói ra chuyện đang giữ trong lòng hay không.

"Mộc Chi?" Nam nhân nhìn ra thái độ Mộc Chi không quá thoải mái, y đem hai tay rửa sạch trong vòi nước rồi kéo ghế ngồi đối diện cô. Chắc chắn là có chuyện gì đó khó xử nên Mộc Chi mới ấp úng như thế này, nam nhân cũng không vội, y lặng lặng nhìn nét mặt Mộc Chi rồi đợi Mộc Chi tự mình đem chuyện nói ra.

Quả nhiên sau vài giây, Mộc Chi lấy đủ dũng khí, đường hoàng đối nam nhân trả lời.
"Mẹ... mẹ bảo"

"Mẹ bảo thế nào?" Nam nhân gấp gáp xen vào.

"Mẹ bảo anh rể dọn sang phòng khác, từ nay mẹ sẽ ở cùng phòng với chị."

Nam nhân nghe Mộc Chi nói liền thật sự sững sốt. Không nghĩ đến bà lão đã không thích y đến mức này, là vợ chồng nay lại không được cùng phòng chung chăn, nam nhân rất khó xử cũng rất đau lòng. Mộc Chi nhìn ra được biểu tình này của nam nhân, cô nhỏ giọng gọi một tiếng anh rể.

"Anh rể, anh đừng buồn kì thực nên cần thêm chút thời gian để mẹ ổn định tâm tình."

Nam nhân nghe Mộc Chi nói, y cũng biết cần thời gian để mẹ đối với y không còn định kiến. Y cũng đã rất cố gắng rồi nhưng bà dường như chẳng chịu công nhận y, thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt đến.

"Cám ơn em, anh không sao cả. Việc này, anh hiểu được."

Mộc Chi rất muốn mở miệng an ủi nam nhân thêm vài câu nhưng lúc này lại có tiếng bà lão gọi vọng vào, cô đành rời đi.

Sau khi Mộc Chi rời khỏi. Nam nhân lại quay về bên bồn rửa chén, y rất muốn đến thăm vợ mình nhưng hiện tại bà lão đã ở đó y không tiện đến nữa. Nam nhân trong lòng rối bời, không biết làm sao để có thể có thời gian ở bên chăm sóc vợ, vợ y bệnh ngày càng nặng thêm rồi, y rất lo lắng đêm nào cũng phải túc trực bên cạnh nàng, thân thể nàng rất lạnh nên phải nằm ôm lấy nàng vào lòng tránh cho nàng phải run lẩy bẩy. Càng nghĩ đến việc này, nam nhân càng đau lòng thậm chí có điểm muốn rơi nước mắt.

"Đừng làm nữa."
Lúc này, một giọng nam vang lên sau lưng nam nhân khiến y hoài nghi quay phắt lại liền nhận ra chủ nhân giọng nói đó là Thư Hàng.

"Ướt nước nhiều như vậy sẽ ảnh hưởng đến vết thương."

"Không sao cả, tôi cũng sắp xong rồi. Cám ơn cậu." 

"Tôi vừa xem qua bệnh tình của vợ anh. " Câu nói của Thư Hàng vừa thốt ra vừa vặn có thể khiến nam nhân ngừng lại động tác. Nỗi lo lắng của y hiện rõ nơi đáy mắt, cũng không thắc mắc vì sao Thư Hàng biết vợ y.

"Cô ấy vừa bị xuất huyết kết mạc, tôi những tưởng sẽ không có gì quá đáng lo... nếu như cô ấy không nói là mắt mình rất đau và khó mà nhìn rõ được vật. Không phải nguyên nhân là do chấn thương vùng đầu hay mặt, điều tôi đang lo nhất chính là chứng rối loạn đông máu. Nếu như không được chữa trị kịp thời sẽ rất nguy hiểm."

Thư Hàng nói xong liền kéo ghế ngồi xuống, ngón tay nhíu lấy mi tâm có thể thấy nét mặt hắn có chút mệt mỏi. Mà Hạng Lĩnh Lan lúc này, trong lòng y lo lắng đang chồng chất lo lắng.

"Thư Hàng... tôi xin cậu, xin cậu chữa khỏi cho cô ấy." Đầu óc Hạng Lĩnh Lan rối bời, y níu lấy cánh tay Thư Hàng. Y biết bệnh tình vợ mình trở nặng, nếu không được chăm sóc kỹ càng nàng sẽ không chịu đựng nỗi, mà chuyện này đương nhiên không dễ quyết định. Ở An Dương, tình trạng bệnh nhân đang ngày càng tăng, chuyển biến bệnh cũng xấu dần vì thời tiết khắc nghiệt. Lĩnh Lan không thể cầu vợ mình có được ưu tiên chữa trị nhưng y hi vọng sẽ có biện pháp chữa khỏi cho nàng. Nhìn người vợ xinh đẹp hoạt bát ngày nào giờ phải nằm mãi trên giường bệnh, Lĩnh Lan rất không cam tâm.

Thư Hàng đảo mắt nhìn đến bàn tay nam nhân nắm lấy cánh tay mình, vết thương đã nứt ra, máu đỏ làm ướt một mảnh băng gạc. Thư Hàng rũ mắt, cẩn thận cầm lấy bàn tay đang run của nam nhân.

"Anh yên tâm, mạng người quan trọng, tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho cô ấy."  Lời nói Thư Hàng vừa phát ra nghiêm nghị lại chính trực mang đến vô vàn an tâm cho Lĩnh Lan.


.     .     .


Ba ngày sau, kể từ lúc Thư Hàng đến thành phố An Dương.

Tuyết vẫn cứ không ngừng rơi, thành phố An Dương giờ đây như tách biệt với các phần thành phố còn lại, bởi người ta chỉ  thấy một mảnh đất trắng xóa nổi lên giữa vùng nước lớn, thật hiu hắt và cô độc.

Tuyết rơi đầy, nghiễm nhiên làm bạc mái đầu những người có ý định tiến đến nơi đây, họ ở trên những con xe jeep, thập phần chật vật tìm cách băng qua cây cầu duy nhất làm điểm đến An Dương. Đây chính là đoàn phụ trợ từ thành phố Z, đến cung cấp vật liệu, máy móc chữa bệnh cũng như vắc xin. Ngoài ra chuyện quan trọng nhất còn là để thêm người giúp Thư Hàng chữa trị và chăm sóc bệnh nhân, đoàn người này chính là chấp nhận hi sinh sức khỏe thậm chí mạng sống của mình để cứu người dân nơi đây.

 Mười con người với lòng nhiệt huyết và sự cao thượng thật đáng trân trọng. Chỉ huy bọn họ lần này là một nam nhân trẻ tuổi cao ngạo, có tiếng tăm ở thành phố Z. Mặc dù thân phận cậu ta đúng là bác sĩ, nhưng vẻ bề ngoài cùng tính cách rất không giống. Do đó khi cậu ta vừa mới bước xuống xe tiến đến gặp mặt mọi người ở gian nhà chung , ai nấy cũng đều mang theo vẻ nghi hoặc.

Người bác sĩ kì lạ ấy tên là Lạc Thiệu.

Cậu ta hôm nay đến, mặc lên người là một bộ đồ rất bụi bặm, áo cổ lọ cùng khoác jeans, quần đen rách và đôi bốt cao cổ. Hơn cả, đầu tóc cậu ta là một màu xám khói được vuốt ngược ra sau, sau lớp áo còn dấu đi một hình xăm là cặp cánh đại bàng cỡ lớn trên lưng. Nhìn Lạc Thiệu giống một tên dân chơi hơn là mẫu hình bác sĩ với áo blouse trắng. Nếu như Thư Hàng là kiểu nhã nhặn ôn hòa như nước, thì Lạc Thiệu chính là một mảng ngạo nghễ như lửa. Mọi người không có ấn tượng quá tốt về thanh niên Lạc Thiệu này nhưng không ai dám tỏ thái độ. Họ biết cậu ta là hi vọng của An Dương, thế nên họ vẫn bày ra bộ mặt niềm nở đón tiếp Lạc Thiệu. Lạc Thiệu trước giờ rất ghét những bộ mặt giả dối, cậu ta vừa liếc mắt liền biết họ chẳng ưa gì mình nhưng cũng chỉ cười khẽ, không màng để bụng.

Chín người trong đội Lạc Thiệu sau khi xuống xe liền nhanh chóng vận chuyển máy móc vào bên trong, riêng cậu ta thì theo phân bố của bà lão để lên phòng nghỉ ngơi. Phụ trách giới thiệu qua gian nhà và sắp xếp phòng cho Lạc Thiệu chính là Hạng Lĩnh Lan.

Hạng Lĩnh Lan bị Lạc Thiệu ném cho cái va-li cỡ lớn chứa đầy quần áo nặng trịch. Y một bên khệ nệ kéo cái va-li theo mình, một bên phải giới thiệu qua mấy gian phòng trên đường lên đến phòng Lạc Thiệu. Lạc Thiệu mấy lần nhìn đến nam nhân đều chỉ muốn khi dễ y, nhìn Lĩnh Lan khó khăn xách va-li cậu ta cũng không buồn giúp y một tay ngược lại còn ra vẻ cười cợt, nhìn rất không đứng đắn.

Trong lòng Hạng Lĩnh Lan đáng thương chỉ biết thở dài.

.   .   .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net