• Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phòng của Lạc Thiệu nằm cùng tầng với Thư Hàng, như vậy cũng thuận tiện để cho hai vị bác sĩ có thể dễ dàng trao đổi về việc chữa trị. Và vì phòng của Lĩnh Lan ở cùng vợ nay đã để lại cho bà lão cho nên Lĩnh Lan phải chuyển vào gian phòng khác, cũng là nằm trên tầng cao nhất này. Lĩnh Lan dù nhìn vẻ ngoài y có phần yếu đuối nhưng là người tháo vát nhanh nhẹn, là hình mẫu trợ lý rất tốt, thế nên bà lão đã quyết định để y theo hỗ trợ hai vị bác sĩ.

Lĩnh Lan thay Lạc Thiệu sắp xếp phòng xong liền rời đi. Y định bụng nhân lúc bà lão còn đang chào hỏi mấy người trong đoàn sẽ đi thăm qua vợ mình một lát xem bệnh tình của nàng đã chuyển biến như thế nào.

Nghĩ liền làm, Lĩnh Lan nhanh chân tiến đến gian phòng có cửa gỗ sơn trắng ở tầng hai, đây là phòng mà vợ y đang dưỡng bệnh. Y đã đứng trước cửa phòng hít một hơi sâu rồi mới ổn định, nhẹ nhàng mở cửa bước vào.

Cả gian phòng đồng dạng là một màu trắng muốt như cái cửa, liền ngay cả nữ nhân đang nằm nghiêng người trên giường cũng là một màu trắng bệch. Nam nhân thời điểm ló đầu vào nhìn thấy vợ mình đã đau lòng đến hít thở cũng khó nhọc, y lẳng lẳng đi vào, đứng ở phía sau nàng liền nhìn thấy bả vai gầy gò của nàng run nhẹ, nam nhân biết nàng đang phát lãnh. Y bèn tiến đến cạnh bên nàng, nắm lấy chăn phủ kín thân nàng đồng thời áp lòng bàn tay ấm áp của mình phủ lấy mu bàn tay nàng muốn cho nàng giảm bớt chút lạnh giá.

"Mộc Diệp." Nam nhân thấp giọng gọi tên nàng, hai mắt vẫn thủy chung hạ ở trên dung nhan tiều tụy của nàng.

Lúc này tay Mộc Diệp khẽ động, nàng chậm rãi xoay người, vì mắt bị che chắn bởi băng gạc nên nàng chỉ có thể mờ mịt cảm nhận được hơi ấm ở bên cạnh. Dù không thể chắc chắn người đó là ai nhưng Mộc Diệp vẫn lên tiếng gọi tên một người mà nàng vẫn luôn muốn gặp hàng giờ.
Nàng yếu ớt gọi hai tiếng "Lĩnh Lan"

Nam nhân nghe nàng gọi liền trố mắt nhìn nàng, tay y có phần dùng sức nắm lấy bàn tay nàng. Lĩnh Lan bị làm cho cảm động, y mỉm cười cúi đầu hôn nhẹ bên má nàng. Mộc Diệp cũng cười, nàng ngẩng đầu hướng nam nhân giống như muốn nhìn y thật sâu nhưng hiện tại lại không thể nhìn.

"Diệp, em cảm thấy có ổn không? Có phải mắt rất đau không?"  Nam nhân nâng mặt nàng lên nhìn ngắm, y không dấu được thương tâm nơi đáy mắt khi nhìn thấy tấm băng gạc kia nhiễm chút máu đỏ quấn quanh, che lại đôi mắt đẹp như ngọc của nàng.

Mộc Diệp lắc đầu tỏ ý không sao cả với nam nhân. Nàng vô lực tựa vào lòng Lĩnh Lan, để y ôm lấy vỗ về nàng. Nàng thích cảm giác được y ôm lấy như vậy, trước đây đã thích bây giờ bệnh rồi lại càng thích bởi vì Lĩnh Lan thật săn sóc quan tâm nàng. Mộc Diệp cho dù phát bệnh cũng không trách cứ hay đối xử kém đi đối Lĩnh Lan, nàng yêu nam nhân nên trước sau đều không có thay đổi tâm tình, vẫn luôn rất ấm áp, thân mật kề cạnh nam nhân. Nàng một chút cũng không vì bệnh mà cảm thấy khổ sở, nàng rất hạnh phúc khi bên cạnh còn có gia đình, còn có nam nhân là chồng nàng này.

"Anh về trước đi, ở lại lâu mẹ bắt gặp lại không ổn."  Mộc Diệp nằm trong lòng nam nhân được một lúc an ổn, xong liền ngập ngừng nói lời này bởi vì nàng cảm thấy đã khá lâu kể từ lúc nam nhân tới đây.

 
Lĩnh Lan nếu không đi lúc đó bà lão đến sẽ lại trách cứ y, Mộc Diệp dù luyến tiếc nhưng cũng lại giục nam nhân mau chóng rời đi vì nàng lo lắng bà lão sẽ làm nam nhân bị tổn thương.
Lĩnh Lan nghe lời nàng, y gật đầu, hôn hai má nàng vài cái rồi đỡ nàng nằm xuống.
Y tiếc nuối lui khỏi phòng.

Lúc Lĩnh Lan bước ra khỏi phòng đóng cửa lại, y nhìn thấy Lạc Thiệu cùng Thư Hàng đang từ cầu thang tầng trên bước xuống. Thư Hàng vừa vặn cũng nhìn thấy nam nhân, hắn gọi nam nhân một tiếng. Nam nhân liền đi về phía đó, Thư Hàng tỏ ý muốn nam nhân dẫn đường cho hắn cùng Lạc Thiệu đến các phòng bệnh có triệu chứng nặng.

Lĩnh Lan gật đầu, y còn thay Lạc Thiệu cầm mấy cuốn sổ lớn. Nam nhân dẫn bọn họ đi đến tầng ba, đây là tầng chỉ toàn bệnh nhi, vừa đặt chân khỏi cầu thang bước đến sẽ liền nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, bọn nhỏ khóc đến rất thương tâm. Thư Hàng nghe thấy liền nhíu mày mà Lạc Thiệu thì chẹp miệng một tiếng. Nam nhân cũng bụng đầy phiền muộn rũ mắt tiến đến căn phòng đầu tiên, y thuần thục mở cửa rồi nép sang một bên nhường đường cho hai vị bác sĩ. Lạc Thiệu đảo mắt nhìn y cúi đầu ôm lấy mấy cuốn sổ, cậu ta còn đang thắc mắc vì sao nam nhân này không dám ngẩng mặt thì liền nghe thấy "rầm" một tiếng, đứa nhỏ trên giường té xuống đất.

Lạc Thiệu, Thư Hàng cùng nam nhân đồng loạt nhìn về phía đó, chỉ thấy một bé gái da dẻ cùng đầu tóc đều trắng bệch, đồng tử là một màu bạc dường như cũng sắp sửa chuyển biến thành trắng. Bé gái chống hai tay trên nền gạch lạnh lẽo, hai lỗ tai nhọn hoắc khẽ giật giật hướng Lĩnh Lan, dường như bé gái muốn tới cạnh nam nhân nhưng chân lại không có khí lực. Lĩnh Lan nhìn thấy nó chật vật, bèn tiến đến ôm lấy nó đặt trở lại lên giường, bé gái được y ôm, nó phấn khích bám lấy cánh tay y không buông.

Thư Hàng cùng Lạc Thiệu nhìn tới bé gái thực sự sững sốt một hồi, hai mươi mấy năm trên đời, hai người còn chưa có nhìn thấy bộ dáng bệnh nhân nào giống như yêu tinh thế này. Người bệnh bạch tạng chắc chắn chưa trắng đến mức độ này. Mặc dù cả hai đều đã xem qua tư liệu bệnh trạng của người dân ở An Dương, Thư Hàng trước đó cũng đã gặp qua Mộc Diệp nhưng đứa nhỏ này lại hoàn toàn khác. Đứa nhỏ rất trắng tai lại rất nhọn, lông mi của nó cũng trắng toát, cả người như vừa lọt từ đống sơn trắng bước ra.

"Châu Châu đừng làm nũng như vậy, con ngoan ngoãn để bác sĩ xem qua một chút có được không?" Lĩnh Lan ôm bé gái, tay vuốt nhẹ lưng nó giọng y nhỏ nhẹ dỗ dành nó.

 
Vừa nãy lúc vào phòng sở dĩ nam nhân không nhìn bé gái được gọi là Châu Châu này không phải vì y ghét bỏ nó đáng sợ, mà vì y rất thương tâm. Y xem mấy đứa nhỏ ở đây như con mình, nên khi nhìn chúng đau đớn chật vật vì bệnh y cũng rất đau lòng.

Bé gái biết có bác sĩ đến khám nó cũng thực dễ bảo, sau khi nghe nam nhân nói liền bỏ tay nam nhân ra, ngả mình nằm an ổn trên giường, mắt nó đảo qua hai vị bác sĩ nhìn nhìn một lát, miệng nhỏ phảng phất nét tươi cười.

Thư Hàng nhìn thấy ánh mắt của con bé hắn rất nhanh chỉnh lại phong thái rồi tiến đến cạnh giường bệnh, mang nét mặt ôn hòa hắn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường A Châu.

 
Lạc Thiệu cũng khôi phục tinh thần, cậu ta bảo nam nhân đưa lại mình mấy cuốn sổ, nam nhân thành thực đưa cho Lạc Thiệu, sau đó còn kê bàn, kéo ghế qua cho cậu ta ngồi. Lạc Thiệu liếc nhìn nam nhân một cái, gật nhẹ đầu ngồi xuống. Cậu ta mở ra cuốn sổ có bìa màu đen, dựa vào thông tin ghi ở bên trong, nam nhân đoán là sổ ghi lại những biến chứng về căn bệnh. Lạc Thiệu làm việc cần làm, cậu ta bắt chân ngồi bên cạnh nghe Thư Hàng hỏi con bé rồi sẽ ghi lại những thông tin quan trọng.

Lĩnh Lan cũng rất chờ đợi.

"A Châu cảm thấy rất lạnh có phải không?" Thư Hàng đặt câu hỏi đầu tiên, hắn hơi nghiêng đầu quan sát con bé, trên gương mặt anh tuấn cấp ra một nụ cười nhã nhặn.

"Lạnh, lạnh lắm a khi nào cũng rất lạnh."

"Ngoài cảm giác lạnh ra, con có cảm thấy thân thể khó chịu ở đâu nữa không?"

"Con nhiều lúc rất đau đầu."

Thư Hàng nhịp nhịp ngón tay lên giường, hắn hỏi thêm vài câu, Lạc Thiệu cũng đã ghi lại tường tận những thông tin vừa rồi, hai người biết được thêm nhiều thứ có lợi.

Thời điểm con bé thấm mệt Thư Hàng cũng không gắng hỏi thêm, hắn xoa đầu con bé khích lệ nó rồi tỏ ý cáo lui, Lạc Thiệu cũng đứng dậy có vẻ cao hứng, cậu ta xoay xoay cuốn sổ trên tay.
Lĩnh Lan hôn trán con bé rồi kéo lại chăn cho nó, y bảo nó nghỉ ngơi một chút. Sau đó ba người họ rời khỏi phòng.

"Con bé có vẻ rất thích anh." Thư Hàng đi sau nam nhân bỗng nhiên nói một câu.

"Châu Châu rất cô đơn, không có ai chịu chơi với nó."

Nam nhân rũ mi khóe môi cong lên, định tiếp tục dẫn hai người Lạc Thiệu cùng Thư Hàng đến phòng bệnh tiếp theo nhưng thời điểm này đồng hồ đeo tay của y đã chỉ đến hai giờ ba mươi chiều.
Lĩnh Lan phải đi sắp xếp bàn ăn, cùng giúp mọi người làm bữa tối.

"Xin lỗi hai cậu tôi có việc phải đi làm ngay bây giờ, các cậu có thể tự mình vào không?" | Lĩnh Lan hướng hai người kia nói, đồng thời chỉ tay vào dãy phòng cho bệnh nhi này.

"Bỏ đi, tôi thấy mệt rồi, tối lại đến."
Lạc Thiệu lên tiếng, xong liền híp hờ mắt tựa cả người vào tường một bộ dáng thiếu ngủ.

Thư Hàng có ý định mở miệng bảo không sao cả nam nhân cứ đi trước đi hắn cùng Lạc Thiệu sẽ tự mình vào, nhưng Lạc Thiệu lại nhanh hơn trả lời nam nhân. Cậu ta thật sự mệt, cả sáng ngồi trên xe tới đây còn chưa có dịp nghỉ ngơi.

Nam nhân nghe Lạc Thiệu nói liền mỉm cười gật đầu. Y cũng biết Lạc Thiệu mệt mỏi, trên mặt cậu ta đã sớm viết ra hai chữ "muốn ngủ" to tướng.

Nam nhân phụ họa cho Lạc Thiệu.
"Lạc Thiệu nói phải, hai cậu trước hết nên đi nghỉ ngơi một chút. Đến tối sau khi dùng bữa xong mọi người hẵng bàn việc sau."

"Được, vậy để tối. Anh có việc liền mau đi đi."  Thư Hàng cười ôn nhu, cũng rất vừa ý thái độ của nam nhân.

Lĩnh Lan chào hai người bọn họ rồi cấp tốc xuống dưới phòng bếp lo việc dọn bàn.
Thư Hàng sau đó thì trở về nghiên cứu quyển sổ ghi khi nãy. Còn Lạc Thiệu thì khi vào đến phòng liền lập tức ngả ở trên giường ngủ.


.    .    .


Lĩnh Lan ở trong phòng bếp rửa lau chén đĩa, qua một lúc sau thì Mộc Chi đi vào, nói cô cùng mấy người có phận sự đã làm xong bữa tối nên bảo nam nhân ở đây sắp xếp bàn ăn trước, bọn họ còn phải đem phần ăn đến chỗ các bệnh nhân. Lĩnh Lan gật đầu tiếp tục chăm chỉ làm việc cần làm.

Lĩnh Lan vừa cẩn thận xếp đồ dùng cần thiết ra bàn, y cũng vừa suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra gần đây. Nghĩ đùng một cái thành phố phồn thịnh ngày nào đã trở nên điêu tàn, dân chúng đã từng rất khỏe mạnh giờ lại ru rú trong nhà không thể bước ra, người vợ y thương yêu hết mực cũng đồng dạng chịu khổ, tất thảy là do bệnh dịch hoành hành.

Mà bệnh do đâu mà xảy đến lại chẳng ai hay biết.

Y thực hi vọng rằng, một mai khi lớp tuyết dày này tan đi, tuyết ngừng rơi, thành phố An Dương sẽ trở lại như cũ.

.      .      .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net