Chương 6 : Ngoài kế hoạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiếp tục câu chuyện phỏng vấn hôm ấy...

Mộng Tú từ đầu ngã rẽ phi vào như ngựa giống, chưa đi được hơn nửa ngã rẽ đã thấy lù lù một hàng "thịt" người trải dài từ điểm phỏng vấn tới chỗ cậu đứng, không chỉ riêng người ứng tuyển mà còn cả bảo vệ riêng của bọn họ dọc hai bên đường, tác phong cùng đồng phục uy nghiêm như đón tổng thống, người ngoài nhìn vào phải nói "cực kì màu mè", dây thần kinh cảm giác lại được thêm một trận giật nảy mình. Một loạt các dấu chấm hỏi chen chúc trong đầu, mặt mũi ngay tức khắc ngơ ngác không khác gì con bò.

Cơ bản là cậu cũng chưa bao giờ thấy buổi phỏng vấn nào hoa lá như cái buổi này nên đâm ra có chút choáng váng.

Mà nhìn kĩ lại một tẹo, hàng "thịt" người đang xếp hàng kia cũng ngon quá chứ, nếu không thuộc hàng cao sang quý phái thì cũng phải tầm cỡ tiểu thư cành vàng lá ngọc. Ngó đến trang phục cùng phụ kiện đắt tiền, có lẽ công ty OMÔI bé nhỏ nhà cậu có bán hết kho hàng vẫn chưa đủ tiền để mua. Mặt mũi cô nào cô nấy lại đều sáng sủa, xinh đẹp, mỗi người một vẻ, hào quang tri thức sáng rực rỡ quanh đỉnh đầu, thế quái nào có thể đem dung nhan mỹ miều bao người ghen tị đứng phơi nắng như khô cá xếp hàng chờ đợi, mồ hôi chảy ròng ròng đến mức phải dậm phấn soi gương liên tục chỉ để trúng được một vé làm osin cao cấp? Bởi vậy... Phụ nữ có đôi lúc thật khó hiểu...

Khoan!!!

Không lẽ... Anh giám đốc kia, ngũ quan động lòng người đến vậy? Hí hí, nếu thế, bản thân may mắn trúng được một vé vào trong, chẳng phải sẽ được rửa mắt mỗi ngày hay sao?

Bép! Tỉnh tỉnh, nắng quá nên hoang tưởng rồi, thế giới này thiếu gì trai, nếu thiếu cũng chỉ là thiếu trai trẻ, thời đại bây giờ có hốt được sugar daddy u50 cũng coi như phước báu không hề nhỏ, không thể bị cám dỗ rồi đi rước hoạ vào thân. Không được trúng, nhất định không được trúng !

Mộng Tú cứ đứng trơ trơ tại chỗ hòng trấn an bản thân, con mắt khó hiểu của mọi người lúc này cũng đã đậu đầy trên bộ dạng cực kì bầy nhầy của Mộng Tú, những cái miệng rảnh rỗi liên tục bàn tán sôi nổi.

Trong ánh nắng oi bức chói chang, bầu không khi ngột ngạt ồn ào, Mộng Tú hoàn hồn, đôi chân dài cả mét đang đi giày cao gót với đôi tất vàng choé bất chấp dư luận cùng toàn thể anh em bảo vệ, xuyên qua hàng "thịt" người chạy vọt vào trong như vận động viên điền kinh đến đoạn nước rút.

Tới gần cửa, Mộng Tú tạm húc bay cô gái đang hí hứng bước vào trong, tinh thần cực kỳ hưng phấn mà nhe răng cười tự mãn với sức mạnh của bản thân.

"Haizz, cuối cùng cũng tới lượt bổn nươn.....Áaaaa!!!! "_ tiếng la thất thanh vang vọng khắp cả bầu trời.

Vào khoảng khắc Mộng Tú chuẩn bị đặt đôi bàn chân ngọc ngà đối diện với nhà tuyển dụng, hai bức tường thành đen xì bên hông cửa dứt khoát kéo cậu trở lại, bẻ ngược cánh tay gầy guộc của Mộng Tú ra phía sau kêu cái rắc làm cậu đau đớn la oai oái, cả thân hình lập tức bị xách lên như một con gà mái luộc.

Họ đem cậu lôi vào bên trong, Mộng Tú lo lắng nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn xung quanh, để mặc hai người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen lôi đi một đoạn.

Suốt cả đoạn đường, không gian hành lang chật hẹp tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng trái tim nhỏ bé bên lồng ngực trái của cậu đập thình thịch, hô hấp có chút hỗn loạn.

Cho tới tận khi không khí mát rượi của máy lạnh phà vào mặt cậu, họ mới dừng lại. Mộng Tú từ từ mở mắt.

Ánh sáng đèn điện rọi thẳng vào mắt làm cậu chưa kịp thích nghi, hình ảnh phía trước mờ mờ ảo ảo như có lớp sương mù chặn lại. Bên tai lại chợt nghe thấy giọng nói cực kì quen thuộc.

"Hề lấu~~~ Cô bé, cô là ai? Sao lại bị người của ta lôi đi đến tội như vậy?"_ người phụ nữ ngồi chính giữa căn phòng giọng nói cực kì thân thiện, nằm ngoài sự lo lắng thái quá của Mộng Tú.

Cậu lúc này đã nhìn rõ được xung quanh, hình ảnh người phụ nữ trước mắt trực tiếp doạ cậu đến hồn tạm lìa khỏi xác, đôi mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào bà mấy giây. Ban nãy còn nghĩ có lẽ bản thân nghe nhầm nhưng hoá ra tai cậu thật sự không có vấn đề.

/Moé!!! Sen lão tỷ thật hả??? Sao bả lại ở đây?!/

Dòng suy nghĩ vút qua.

Nhưng rất nhanh sau đó lấy lại được trạng thái tự tin vốn có, vênh mặt trả lời.

"Dạ,... Tiểu nữ tên Mạc Mộng Tú, đến đây là muốn diện kiến nương nương, xin nương nương xinh đẹp cho em một vé vào trong ạ" _ bạn nọ nhảy ra khỏi vòng tay rộng lớn của hai vệ sĩ kia, dẹo dặt nói năng như chơi đùa với nhà tuyển dụng.

Hai con người ngồi kế bên Hoàng Kỷ Liên ngạc nhiên cực độ, tay luống cuống lật tìm hồ sơ có tên "Mạc Mộng Tú", họ nhớ rõ đã tuyển chọn rất kĩ lưỡng, xem xét hồ sơ của tất cả ứng cử viên tận 2,3 lần để chắc chắn không có gì sai sót. Phó chủ tịch cơ bản chỉ cần nhìn tổng quan mặt mũi cùng gia thế là xong.

Xui xẻo kiểu gì lọt ngay một con ất ơ này vào. Không những gia thế nhỏ bé, kinh doanh mỗi bột giặt cực kì tầm thường, tài cán cùng bằng cấp cũng chỉ rơi vào tầm tạm chấp nhận được mà đến ngoại hình cũng không có!

Kiểu này thể nào tiền lương cũng bị cắt giảm cho mà xem, ôi cuộc đời tôi...

Hai tâm hồn đồng loạt kêu gào thống khổ trong lòng, mặt mũi lo lắng, xệ xuống như cái bánh đa nhúng nước.

Chỉ có người phụ nữ ngồi chính giữa kia mặt mũi vẫn đặc biệt hớn hở ngoài sự mong đợi của Mộng Tú.

Bà nhẹ nhàng chộp lấy tập hồ sơ, đôi mắt nhanh chóng lướt qua một lượt, song lại quay sang phía ông chú kế bên thì thà thì thầm, sắc mặt ông chú vừa nghe vừa chuyển màu liên tục như con tắc kè hoa. 5 phút sau lập tức đứng phắt dậy, cả thân hình béo ú của ông di chuyển như chiếc xe lu hớt hải chạy ra ngoài. Cái bụng phệ cũng theo nhịp chạy mà tưng tưng lên liên tục, làm người ta khó mà rời mắt.

Ông chú vừa đi được một lúc, bên ngoài đột nhiên nhốn nha nhốn nháo, tiếng la hét rồi tiếng chửi bới, vang tít ở ngoài cửa đi vào làm mọi người có chút giật mình.

Trái ngược hoàn toàn với tình hình bên ngoài, bên trong tĩnh lặng đến mức làm Mộng Tú trở nên bối rối, đầu tóc ban nãy bị kéo lê lết rối tung rối mù cũng không dám đưa tay lên chỉnh lại, gương mặt nhỏ nhắn cũng dấu lẹm đi trong mái tóc dài, bộ dạng hệt như con mèo hoang bị bỏ đói mấy ngày trong mưa.

----- con là giải phân cách -----

"Phó chủ tịch....tôi đã giải quyết xong rồi....." _ người đàn ông béo ú ban nãy cuối cũng cũng lết được thân xác mập mạp già cỗi của mình nặng nề từ từ bước vào, hai cách tay mang lực đạo mong manh đặt lên bức tường như thể cố gắng níu giữ những hơi thở cuối cùng.

Mới có bao nhiêu phút đâu mà mặt ông chú phờ phạc cả đi, mấy cọng tóc lưa thưa trên mảng đầu hói của ông cũng dính bết thành từng hành trên đầu. Gương mặt thảm thương còn đỏ chót một bên má, hằn rõ dấu vết của cả một bàn tay ịn lên trên.

Mọi người trong phòng thấy ông như thế không khỏi giật mình xót xa, người đàn bà ngồi kế bên phó chủ tịch cũng thở phào nhẹ nhõm chút ít, thầm cảm tạ trời đất rằng may là phó chủ tịch chọn trợ lí Chu chứ không phải mình.

Mộng Tú nhìn ông như thế lại càng khó hiểu, trong đầu đủ mọi câu hỏi chỉ chờ có cơ hội là phun ra.

Hoàng Kỷ Liên nghe bảo rất thương người, thế mà lại thản nhiên như thể biết trước mọi chuyện.

"Cô bé"_ Bà gọi nhẹ.

"Hả??? Tôi á???" _ Mộng Tú bừng tỉnh nhảy ra khỏi bể suy nghĩ, bàn tay trắng gầy gò đưa nhẹ ngón trỏ lên mặt mình hỏi lại bà.

"Mai, 7 giờ, tầng 20 công ty Vương Phụng" _ phó chủ tịch trả lời một cách súc tích, mắt hơi liếc nhìn đồng hồ nhỏ gọn đang đeo trên cổ tay.

" Ớ....Gì?! Là sao cơ, vậy là tôi được nhận rồi á? Bà còn chưa hỏi han phỏng vấn tôi gì mà bà già! Sao có thể nhanh như v? Mắt bà có vấn đề không thế, tôi vừa xấu vừa thô lỗ như thế này sao có thể vào làm được!!! _ Mộng Tú hoảng hốt, tay chân múa may loạn xạ ra chiều giải thích các kiểu, ngây thơ không để ý thấy nụ cười nhè nhẹ như có như không chớp nhoáng vài giây trên mặt Phó Chủ Tịch.

(Bà già Sen lão tỷ này đang nghĩ gì vậy, sao bây giờ, hu hu, kế hoạch của tui đổ bể cả rồi.... _ nội tâm cậu gào thét ầm ĩ !!!!) "

Mọi người xung quanh trừ trợ lí Chu đang bê bết cũng được bà doạ cho tâm trạng không khác Mộng Tú là bao. Cảm xúc hiện tại đầy hoang mang, tự dưng lại thấy thương tổng giám đốc của mình đến lạ.

Hoàng Kỷ Liên rất tự nhiên tiếp tục nói chuyện với Mộng Tú, như thể mấy lời nói cùng ấn tượng xấu ban đầu chẳng hề hấn gì tới bà.

"Xấu đẹp có thể thay đổi, năng lực của cô cũng tạm ổn và quan trọng là ta thấy hợp! Vậy nhé, nhớ đến đúng giờ. Cô sẽ thử việc trong 1 tháng. Trợ lí Chu của ta sẽ giúp cô, có gì một lát nữa cô Hoa sẽ đưa cho cô đầy đủ thông tin hơn.

Trợ lí Chu, ông còn ở đó không thế!

Nếu ông đã giải quyết xong cái đám nhốn nháo ngoài kia thì mau gọi tài xế giúp tôi, lát nữa tôi có hẹn! " _ Phó chủ tịch rất ra dáng lãnh đạo, nói năng câu nào ra câu đấy, cực kì ngắn gọn súc tích. Bà dặn dò kĩ lưỡng cho Mộng Tú rồi nhẹ nhàng phủi đít đứng dậy, đôi chân ngọc ngà bước ra phía ngoài sai bảo trợ lí Chu làm việc. Bộ mặt đắc ý không hề quan tâm tới tình trạng hiên tại của Mộng Tú.

"Phó chủ tịch có lẽ nên đợi tầm 10 phút nữa, bên ngoài ban nãy nhận được tin ngưng phỏng vấn vì đã chọn được người thì lập tức nổi giận đùng đùng, còn đòi đánh đập tôi không thương tiếc. Hiện vệ sĩ có báo rằng mấy cô gái đó vẫn đang phát rồ." _ Trợ lí Chu lo lắng ra sức can ngăn phó chủ tịch.

"Ôi dào, dăm ba con nhái, làm gì được ta! Đợi 10 phút nữa trễ hẹn với đối tác mất, đối tác lần này lại đẹp trai, bao nhiêu năm nay toàn phải đi gặp củ cải già! Ta thật sự ngán ngẩm!" _ Phó chủ tịch Liên bắt đầu khó chịu.

"Cũng do phó chủ tịch! Nếu như sắp xếp xem xét hết bọn họ rồi báo với họ sau, hẳn sẽ không gặp phải tình cảnh éo le như hiện tại. Với lại bao nhiêu cô gái tài giỏi đẹp đẽ phó chủ tịch lại bỏ qua, thật uổng phí." _ Trợ lí Chu vừa tiếc hùi hụi công sức mấy đêm sàng lọc của mình vừa tiếc thay cho giám đốc.

"Ông thật không hiểu gì cả! Tôi xem xét cả rồi, ông không phải lo! Mau đi điều thêm vệ sĩ đón tôi ngoài cổng đi! Cơ hội gặp chuối non đến, không thể bỏ phí, chẹp chẹp!"

"Dạ vâng" _ Trợ lí Chu đành thở dài một cái, thân hình tròn trịa anh dũng xông pha ra chiến trận một lần nữa trong con mắt hài lòng của phó chủ tịch.

Mọi việc xảy ra nhanh đến mức Mộng Tú chỉ biết đứng im lặng tại chỗ, mặt mũi cứng đờ đờ, mãi cho tới tận khi cô Hoa sắp xếp thông tin cùng những giấy tờ cần thiết đặt lên tay Mộng Tú, cậu mới tỉnh lại, lủi thủi móc điện thoại gọi bác Chiếc đón về.

Bác Chiếc thấy cậu như vậy rất muốn hỏi nhưng lời cứ lên tới họng lại bị chặn lại, hai bác cháu cứ thế im ru suốt chặng đường về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net