Chương 23, 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Thuở xưa, có một cô nhi không cha không mẹ lưu lạc nơi nơi. Mỗi khi đói bụng hắn thường ăn cắp của người ta thứ gì đó nên rất hay bị truy đánh… Vào ngày nọ, hắn trộm bạc liền bị người nọ bắt được, trong khi hắn đang đợi đòn giáng xuống…”

___________________




“Nương nương! Nương nương! Hoàng Thượng, nương nương sắp sinh!” Một thái giám tiến lên kinh hô.

“……”

“Hoàng Thượng!”

“Mang nàng xuống.” Lý Hồng Huyên vẫn đăm đăm hướng thẳng Hàn Tử Ngâm, không hề để ý đến vị phi tử của mình đang vật vã dưới đất.

“Hoàng Thượng… Cẩm nhi… đau quá…” Cẩm phi ôm bụng kêu rên.

Đột nhiên  nhớ ra chuyện gì, hắn cúi đầu nhìn nàng hỏi: “Chuyện này ngươi nghe ai nói?”

“Hoàng Thượng…” Nàng mở lớn mắt,  không thể tin được, vì sao con người này… Vì sao hề không quan tâm đến hài tử trong bụng nàng? Đó là nhi tử của hắn a.

“Nói!”

“… Là Cẩm nhi vô tình… nghe được… nghe được… từ Hoàng hậu nương nương…”

Lý Hồng Huyên lạnh lùng đối hạ nhân ra lệnh: “Gọi ngự y, đem nàng lui.” Rồi quay sang bên thái giám tổng quản, nhỏ giọng: “Giữ hài tử, không cần người.”

Lập tức một nhóm người xuất hiện nhanh chóng dìu Cẩm phi đi.

“…Dạ!”

……

Hiện tại ở Túy Cúc hiên chỉ còn Nguyên Nhược Ngữ, Hàn Tử Ngâm cùng Lý Hồng Huyên lưu lại

Tất cả đều im lặng, không ai mở miệng lấy một chữ. Ngoài tường một trận huyên náo nhưng nơi đây lại thập phần yên tĩnh. Cuối cùng, chờ những âm thanh huyên náo xa dần, Hàn Tử Ngâm cố gắng đứng dậy. Lý Hồng Huyên muốn đỡ lấy nhưng bị hắn vung tay từ chối.

Nhược Ngữ lại gần giúp hắn trở về phòng. Phía sau truyền đến thanh âm bi ai, “Tử Ngâm… Rốt cuộc ngươi có yêu ta không?”

“……”

“Từ đầu tới cuối…Ngươi có yêu ta không?”

Hàn Tử Ngâm bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt tràn ngập hận ý. “Không có.”

“……” Lý Hồng Huyên cảm thấy đôi chân chẳng còn đứng vững, cơ hồ toàn bộ khí lực bị rút sạch.

“Chưa từng có.”

Dứt lời, thân ảnh gầy yếu vô tình bước đi, không hề để tâm đến phản ứng của kẻ đang đứng bất động.

Lúc Nhược Ngữ dìu Hàn Tử Ngâm đi nghỉ thì ngoài cửa sổ, Lý Hồng Huyên vẫn đứng yên lặng ở đó… thật lâu, thật lâu… mãi đến khi có một thái giám hấp tấp tới báo rằng Cẩm phi khó sinh hắn mới chịu rời bước.

Gian phòng trong, Nhược Ngữ vừa bưng thuốc vào đã thấy Tử Ngâm ngồi dậy, ghé người qua một bên như đang thổ cái gì đó. Hắn vội vã tiến lại gần…Là máu, máu tươi nhuộm đỏ một phần tấm chăn lót giường, rớt cả xuống dưới đất.

Nguyên Nhược Ngữ phi thường hoảng sợ, linh cảm được tình huống hiện tại so với trước kia nghiêm trọng hơn rất nhiều… Phải làm sao? Phải làm sao đây?… Hàn Tử Ngâm đã ngất lịm, dù hắn khản giọng bao nhiêu đi chăng nữa thì người cũng không hề tỉnh lại… Bây giờ hắn cảm thấy mình thật vô dung, thật quá vô dụng…

Tìm người! Đúng rồi, tìm người!

Hắn lao ra ngoài, chạy dọc con đường lãnh cung trải dài, tìm đám nam sủng kia… Kết quả đều bị sỉ nhục đuổi đi nhưng không hề bỏ cuộc. Hắn luống cuống đến từng căn phòng một cầu xin sự giúp đỡ, mặc kệ thứ gì gọi là tôn nghiêm, gọi là ân oán… Lúc này hắn chỉ toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ thứ quí giá đối với mình.

Không rõ từ khi nào mưa bắt đầu rơi trong đêm tối… Nhược Ngữ vẫn mải miết chạy, ra sức đập cửa… Nhất định phải tìm người, phải tìm người… Thân ảnh nho nhỏ hòa vào cơn mưa to bất chợt… Không một ai chịu giúp… Lòng người nơi đây cũng lạnh lẽo như cái tên của nó.

Nhược Ngữ chạy tới thư phòng của Lý Hồng Huyên, muốn báo cho hắn biết Hàn Tử Ngâm đang rất không ổn. Hãy làm cho người ta đến cứu Tử Ngâm! Hãy cứu Tử Ngâm!

Thấy bộ dạng bê bết lấm lem bùn đất của hài tử tất nhiên bọn thị vệ liền đuổi đi.

“Hãy để ta vào!!! Ta muốn gặp Hoàng thượng!!! Ta muốn gặp Hoàng thượng!!!” Nhược Ngữ hung hăng thét lớn.

“Cút!” Một thị vệ cao to quẳng hắn xuống dưới đất, “Ngươi muốn gặp Hoàng thượng? Nói cho ngươi hay! Hoàng thượng có chỉ, ai cũng không gặp! Ngươi mau cút đi!!!”

“Không… Hãy để ta vào… Hãy để ta gặp hắn.”

“Không phải là Nguyên công tử sao?” Gần đó, một thái giám nhận ra thanh âm quen thuộc của Nhược Ngữ bèn tiến lại.

Hắn xoay người, khuôn mặt quen thuộc hiện ra, tức khắc thập phần kích động: “Là ngươi! Nhanh cho ta biết làm sao có thể gặp được Lý Nhứ Ca! Nhanh nói cho ta biết!!!”

“Để nô tài dẫn đường.” Vị thái giám kinh ngạc thấy vị công tử điềm đạm thường ngày giờ mang dáng vẻ hoảng loạn song vẫn là đưa hắn tới cung Tam hoàng tử.

Lý Nhứ Ca… Lý Nhứ Ca… Hiện giờ chỉ có ngươi… Chỉ có ngươi…

……

Một con người nhỏ nhoi được sinh ra, lớn lên rồi biến mất, đối với hoàng cung rộng lớn này thì có nghĩa lý gì.

……

“Tiểu Ngữ! Ngươi sao vậy?!” Lý Nhứ Ca giật mình nhìn bộ dạng cuống cuồng của Nhược Ngữ.

“Giúp ta, giúp ta…” Hắn không còn khả năng bình tĩnh nữa, “Cầu ngươi hãy giúp ta, giúp ta…”

“Nói rõ xem nào. Trước hết lau người đi…” Lý Nhứ Ca kéo hài tử đến gần, muốn sửa sang lại, “Nói chậm thôi, làm sao vậy?”

“Hắn sắp chết… sắp chết… giúp… giúp… ta…”

Nhứ Ca nhíu mày, hắn hiểu người Nhược Ngữ nhắc tới là ai, động tác hơi ngừng lại, “Tiểu Ngữ…

“Ngươi sẽ giúp ta đúng không? Ngươi sẽ giúp… Ta chỉ có ngươi… Chỉ có ngươi…”

“Tiểu Ngữ… Nghe ta nói…”

“Không! Ngươi phải giúp ta!!!” Hài tử tuyệt vọng nắm chặt y phục hắn gào to, “Hắn muốn chết! Hắn sẽ chết!!! Ta cần ngự y! Không ai chịu giúp ta…”

Hắn chưa bao giờ gặp qua tình cảnh này. Tiểu Ngữ hắn biết luôn luôn tỏ vẻ băng lãnh xa cách vậy mà giờ để lộ sự yếu ớt vô cùng… Hắn do dự…

“Ta cầu ngươi… Ta van ngươi…” Dứt lời Nhược Ngữ dường như đã kiệt sức sau quãng đường dài, thình lình ngã bệt xuống dưới đất

“Tiểu Ngữ!!” Lý Nhứ Ca vội đỡ hài tử ngồi lên ghế, trong lòng đau xót. Rốt cuộc cũng quyết định: “Hảo, ta sẽ giúp ngươi… Lát nữa ta sẽ lệnh cho ngự ý sang Túy Cúc hiên. Ngươi cứ nghỉ ngơi ở đây…”

“Không! Ta phải về!” Hắn muốn nhanh chóng trở về Túy Cúc hiên, muốn chăm sóc Hàn Tử Ngâm, muốn cùng…

“Hảo hảo hảo, ngươi đừng kích động quá… Để ta sai người đưa ngươi đi…” Lý Nhứ Ca dang tay đỡ hài tử sắp khụy xuống lần nữa vì đột ngột đứng dậy.

“Ngươi đáp ứng ta?”

“…Ừ, ta đáp ứng ngươi”

“Nhất định?”

“… Nhất định.”

Túy Cúc hiên, Hàn Tử Ngâm đang dựa ở đầu giường, ngơ ngác nhìn lên trần nhà. Nguyên Nhược Ngữ thở nhẹ ra một hơi. May, hắn đã tỉnh, hắn không có chết.

“Tiểu Ngữ?…” Tử Ngâm hướng đứa nhỏ thì thào.

Nhược ngữ nhẹ nhàng đến bên giường, quì gối xuống bên cạnh hắn.

“Tiểu Ngữ… Ngươi đã đi đâu thế? Ta tìm ngươi mãi.”

“Đợi lát nữa ngự y tới xem bệnh, ngươi sẽ nhanh chóng hồi phục.”

“……” Hàn Tử Ngâm không nói gì, khẽ vuốt lại mớ tóc hỗn độn trên mái đầu nhỏ, “Tiểu Ngữ, để ta kể chuyện xưa cho ngươi nghe nhé?”

“… Ta không thích nghe.” Hắn không thích nghe chuyện xưa. Một người thích kể chuyện xưa… giống như…

“Không, ngươi phải nghe. Lần cuối thôi, Tiểu Ngữ.”

“……”

Hàn Tử Ngâm không để ý tới sự cự tuyệt của Nhược Ngữ, hắn chậm rãi nói: “Thuở xưa, có một cô nhi không cha không mẹ lưu lạc nơi nơi. Mỗi khi đói bụng hắn thường ăn cắp của người ta thứ gì đó nên rất hay bị truy đánh… Vào ngày nọ, hắn trộm bạc liền bị người nọ bắt được, trong khi hắn đang đợi đòn giáng xuống…”

Cơ hồ Tử Ngâm nhớ lại chuyện gì vui vẻ, khóe miệng vẽ ra một nụ cười tươi đã lâu chưa hiện hữu.

“Không ngờ người nọ rất tốt, cô nhi bịa chuyện nhưng cũng tin ngay. Hắn đãi đứa nhỏ ăn cơm, tặng đứa nhỏ quần áo, ngây ngốc đem toàn bộ số bạc trên người cho nó. Cô nhi nghĩ mình phải bám chặt quí nhân hưởng sung sướng nên kết quả là hắn có cái đuôi lẽo đẽo theo. Người tốt quả thực là người tốt. Hắn đồng ý để đứa nhỏ bên người, đồng ý chăm sóc nó cả đời. Sau đó người tốt họ Hàn kia đặt tên cho nó là Tử Ngâm, Hàn Tử Ngâm.”

Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy vẻ tươi cười kia đang sắp tiêu tan…

“Cô nhi kia là ta, còn người tốt ấy là sư huynh của ta. Sư huynh mang ta về sư môn, để ta bái các vi sự tại Thanh Hải môn. Hai chúng ta bắt đầu những năm tháng sống bên nhau. Hắn ngốc lắm, cho dù biết rõ tiểu đệ ta nghịch ngợm, gian dối nhưng bất cứ chuyện gì đều thay ta chịu tội nhưng có một lần sư phó đánh hắn. Đó là lần đầu tiên sư phó đánh hắn, bởi tại ta bịa chuyện… Ta khóc thừa nhận lỗi lầm, cũng là lần đầu tiên ta thú nhận rằng mình nói dối. Ta đã thề, thề từ ấy trở đi không bao giờ được nói dối nữa.

Ta rất thích sư huynh và sau này chắc chắn là đã yêu hắn.”

Nói đến đây, sắc mặt Hàn Tử Ngâm bất chợt khó coi, “Năm mười tám tuổi, ta hướng sư huynh thổ lộ. Hắn từ chối ta rồi chạy trốn vào giang hồ.

Thanh Hải môn lại có thêm người, đó là Lý Hồng Huyên.

Không rõ nguyên nhân gì nên dù biết thân phận hoàng tử nhưng sư phó vẫn thu nhận hắn. Còn đối với ta thì muốn hét lớn, Thiên a, mình gặp phải xảo quyệt sư phụ  rồi. Khi ấy ta đơn thuần phân biệt, sư huynh là người tốt, Lý Hồng Huyên chính là người xấu.

Hắn sống bên cạnh ta được một năm rồi phải quay về thừa kế hoàng vị. Ta không hiểu vì sao hắn ở Thanh Hải môn bái sư mà vẫn có thể tranh giành ngôi vị hoàng đế.

Lúc này sư huynh viết thư thông báo rằng gặp được cô nương như ý và muốn cuối năm hồi môn thành thân. Ta thực phi thường khó chịu nên đã cùng Lý Hồng Huyên uống rượu, khóc cười náo động một trận. Ngày ấy, Lý Hồng Huyên ôm chặt ta vào lòng… Tiểu Ngữ, ngươi biết hắn đã nói gì không?”

Nhược Ngữ ngơ ngác nhìn Hàn Tử Ngâm, hắn đang cười… Một nụ cười hạnh phúc, là nụ cười Nhược Ngữ chưa từng thấy qua, là nụ cười chan chứa tình cảm cho Lý Hồng Huyên.

“Hắn nói, hắn yêu ta.” Hàn Tử Ngâm chìm vào thế giới hồi ức của riêng mình, “Ta đáp ứng hồi cung với hắn, trở thành phi tử của hắn. Sau mới nhận ra, bất quá ta chỉ mang thận phận một nam sủng nhỏ bé mà thôi.

Ta nhận ra mình cùng một đám người, có nữ nhân, có nam nhân tham gia tranh đoạt sủng ái từ một nam nhân.

Không làm được, dù hắn quả quyết yêu mỗi mình ta nhưng ta vẫn không làm được. Hắn là hoàng đế, phải chiếu cố hậu cung ba nghìn tựa như chiếu cố cả thiên hạ rộng lớn.

Ta muốn rời đi song hắn không cho. Kỳ thực ta chỉ cần hắn quan tâm đến ta nhiều hơn chút, yêu mà nhiều hơn chút mà thôi… Không nghĩ ra… Thiên a, sư huynh chạy vào hoàng cung bảo ta rằng hắn đã hủy hôn ước, hắn bảo rằng hắn yêu ta. Mặc kệ là nam hay nữ, tình cảm hắn đối với ta là tình yêu.

Ta nói, hết thảy muộn rồi, ta yêu Lý Hồng Huyên còn đối hắn là cảm giác phụ tử. Vì thế ta quyết định ở lại bên cạnh Lý Hồng Huyên.

Có lẽ cung đình so với sự tưởng tượng của ta còn đáng sợ gấp nhiều lần. Thái hậu… nàng dùng độc hại ta… Nhưng… nguyên lai… nguyên lai… nàng… Ha ha, Tiểu Ngữ ngươi thử ngẫm xem đây phải chăng là số mệnh?

… Ta được thiên hạ đệ nhất thần y cứu thoát. Một thần y trẻ tuổi tài hoa, đáng tiếc y lại bị câm điếc

Khi vừa trải qua cơn sinh tử ta nghĩ thông rất nhiều việc. Chắc… ta cùng Lý Hồng Huyên chỉ nên có quan hệ khi hắn không mang danh thiên tử, một tình yêu đơn giản giữa hai con người bình thường giữa chốn hồng trần.

Ta lại địnhchạy trốn, lần này là thực sự muốn chạy trốn, đáng tiếc đều thất bại

Không hiểu làm sao sư huynh biết ta bị hạ độc, hắn tiến cung trợ ta trốn thoát. Vài lần khi sắp chạm đến thành công thì đều bị Lý Hồng Huyên phát hiện… Ta rất muốn rời đi, ta không muốn ở nơi này thêm nữa… Một ngày nọ, sư huynh bảo ta vào đêm hôm đó ta có thể, vĩnh viễn vĩnh viễn không bị bắt về và quả thực ta đã trốn thoát.

Sợ Lý Hồng Huyên đến Thanh Hải môn tìm nên ta không có về đấy, ta tới Giang Nam… rồi gặp ngươi, Tiểu Ngữ. Ta vô cùng ghen tị với ngươi, ngươi có người trao tình cảm cho mình và cũng có thể gửi gắm lại… Còn ta thì không, tình yêu của ta quá ích kỷ, quá thống khổ…

Ta bị bắt hồi cung. Nhận được tin… sư huynh đã chết.

Lý Hồng Huyên giết chết hắn.

Nên ta phi thường hận hắn.

Là ta đã hại chết sư huynh… Hắn nói, kỳ thực hắn yêu ta… Sao thành ra ta lại hại chết hắn…

Ta vốn muốn chết nhưng vì cái gì, mỗi lần nhìn Lý Hồng Huyên ta vẫn không thể tự kết liễu mình nổi. Ta thầm nghĩ rằng, cứ vậy đi, cứ để hai người chúng ta phải đau đớn… Tình cảm của ta rất ích kỷ, thật sự rất ích kỷ… Không thể bao dung… không thể bao dung hết thảy mọi thứ trước mắt… Thê tử của hắn… Nhi tử của hắn…

Ta không chết bởi ta hiểu thời điểm ta chết Lý Hồng Huyên sẽ vô cùng thống khổ, và ta sẽ càng thống khổ hơn nếu thấy hắn như thế.

Nguyên lai là ta yêu hắn.

Hôm nay, khi biết là đệ đệ của hắn ta đã rõ hết thảy đều tiêu tan…

Tiểu Ngữ, ngươi có hay không? Loạn luân hoàng gia, là hủy diệt, không chỉ hủy diệt Lý Hồng Huyên mà còn là hủy diệt cả một giang sơn.

Ta không muốn giang sơn bị hủy , cũng không muốn Lý Hồng Huyên bị hủy trong tay ta.

Nguyên lai là ta yêu hắn… là yêu hắn.”

Nguyên Nhược Ngữ lẳng lặng ngồi nghe, nhìn Hàn Tử Ngâm từ từ khép mắt chợt thấy hoảng sợ. Hắn gắt gao nắm lấy tay Tử Ngâm, như định bóp nát bàn tay xương xẩu kia, mãnh liệt níu chặt sinh mệnh yếu ớt ở lại, không làm hắn rời.

“Mang về về Thanh Hải môn đi… Tiểu Ngữ…  Hãy táng ta ở trên núi Thanh Hải… Nơi ấy nở rất nhiều… rất nhiều Hồng Dạ Lệ… đẹp lắm…

Ta đang ở đâu vậy… Là nơi lần đầu tiên… gặp hắn…

Lý… Lý Hồng Huyên… Lý Hồng Huyên…

Hắn… hắn ở đâu vậy…

……

…”

……

“Đừng… Đừng……” Nguyên Nhược Ngữ lay mạnh, “Đừng đi… ngự y lập tức tới ngay….

Sẽ mau tới… Ngươi sẽ không chết… Sẽ không…

Lý Nhứ Ca đã hứa… Hắn đã đáp ứng… Sẽ tới…

Không cần nhắm mắt… Hãy cùng ta nói chuyện nữa đi… Ta nói chuyện với ngươi a…

Tin ta… Ngự y sẽ mau tới…

Tin ta…

…… Ta tin ngươi… lập tức sẽ tới…

…Lập tức……”

………

……

Đêm hôm đó, hoàng tử mới ra đời đã chết yểu, Cẩm phi vì khó sinh cũng liền tạ thế.

Người người biết tin đều thương tiếc cho Cẩm phi cùng tiểu hoàng tử.

Người người đều không biết ở Túy Cúc hiên có một tiểu hài tử chín tuổi cầm tay người chết, quỳ gối trước giường suốt một đêm dài cô lãnh.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net