Quyển 1_ chương 1 ->11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quyển 1:

Một - Tru Thần nhai

Trên đỉnh Thiên Nhai, chín tầng mây, gió nhè nhẹ thổi qua làm vạt áo trắng tung bay, người kia tiên nhân chi tư*, khí chất thánh nhân. Nam tử đứng trên đám mây kia như cùng thiên địa hợp thành một thể (*= hình dáng tựa tiên nhân)

Bàn tay trắng nõn ôm cầm, mười ngón tay lướt qua dây đàn, cầm khúc du dương, âm thanh từng trận khuếch tán, giống như sóng nước lan tỏa, gió theo đó mà lay động, mây bay gió thổi tùy theo tiếng đàn mà động.

Thiên địa trong lúc đó như chỉ tồn tại một mình hắn

Dãy núi mờ mịt thoáng qua một bóng người, mặc cho tiếng người hò hét phía dưới.

Một nam tử lạnh lùng đứng ở ngọn núi bên kia; gần khoảng cách hắn đứng độ trăm mét nam nhân kia vẫn bình thản tấu đàn, dường như không gì có thể ảnh hưởng tới hắn.

Mười ngón tay ngày đêm gảy đàn không ngừng mà trở nên huyết nhuc mơ hồ. Dù như thế, nam nhân đứng trên đám mây kia giống như không cảm thấy đau đớn, hai mắt vẫn nhắm chặt như cũ, đưa lưng về phía thiên quân vạn mã, tiếp tục khảy đàn. Chẳng lẽ hắn thật sự không có cảm giác gì sao?

Nỗi đau thể xác sao có thể sánh với nỗi đau trong lòng?

Mỗi một sợi dây đàn đều nhiễm máu của hắn, mỗi một thanh âm phát ra đều ẩn chứa tâm linh rung động; cho dù thiên ngôn vạn ngữ cũng khó có thể hình dung.

Tâm hắn chính là đau đến như vậy, đau đến nỗi đầu ngón tay run run. Máu đỏ tươi từ mười đầu ngón tay nhỏ xuống, rơi trên tà áo trắng tựa như những đóa huyết mai nở rộ trong tuyết trắng.

"Băng trung trứ thử thân, bất đào lý hỗn phương trần."

Đứng cách chỗ nam nhân hơn trăm mét, một nam tử chắp tay sau lưng, mắt nhắm lại như đang chăm chú thưởng thức bản nhạc đã thất truyền từ lâu tại nhân gian.

Hít một hơi thật sâu, từ từ thở dài, "Cầm hoa thượng tiên, hàn mai tuy kiên cường, cứng rắn nhưng khó qua nỗi mùa đông. Sau đó chỉ có thể hóa thành hoa tàn trên mặt đất."

Huyết tinh trong không khí lạnh như băng, trên người nam nhân truyền đến lãnh hương như có như không. Khung cảnh nơi này vốn đã tiêu điều, xơ xác; hiện tại trông càng thê lương.

Hai mắt đang nhắm chậm rãi mở ra, không có lãnh ngạo, không có ngông cuồng, cũng không có khí phách, màu đỏ trong ánh mắt sâu không thấy đáy, nhìn không ra tâm tư của chủ nhân.

Lúc này, nam tử mặc hắc y nhìn về phía vách đá chỗ nam nhân đang đứng khảy đàn, sâu trong đáy mắt ẩn chứa một tia tâm tư không rõ. Mà ngay chính cả bản thân y cũng không rõ đây là loại tình cảm gì.
"Đầu hàng đi, bản tôn sẽ không thương tổn tới ngươi." Đây là thỏa hiệp cuối cùng của hắn. Nếu như tận trong đáy lòng không phải đang ẩn chứa loại tình cảm không rõ ràng, chỉ sợ nam nhân đứng trên vách đá kia đã sớm hóa thành tro bụi trong tay y, tiêu tán khỏi thiên hạ không thấy bóng dáng.

"Lâm thủy xuất liễu tùy phong,
Giang hà hồ dữ phùng,
Tự du ngư tê vu thủy,
Duyến tuyến khiên kỳ trung"

Hòa cùng tiếng đàn du dương, nam nhân đứng trên vách đá, khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt. Hắn như đang hồi tưởng lại chuyện trước kia, khi đó hắn vẫn còn là một tiểu tiên, khi đó hắn vẫn còn chưa biến thành một pho tượng.

Thời gian trôi nhanh, thoáng cái đã ngàn năm, vốn tưởng rằng tiến đến cảnh giới thượng tiên, nỗi cô tịch chất chứa trong lòng sẽ theo gió bay mất.

Thế nhưng tu luyện cảnh giới càng cao, nỗi cô tịch trong lòng càng thêm dữ dội, tra tấn, dày vò hắn.

Trên đời này có không ít người nghe hiểu được tiếng đàn, nhưng bao nhiêu người có thể hiểu được tiếng lòng của hắn, ẩn chứa sâu bên trong thanh âm đàn cổ kia? Cho dù thiên nhân hợp nhất thì sao chứ, cũng khó cầu một tri âm. . .

Nỗi cô tịch này, hôm nay có thể chấm dứt sao?

Tại đỉnh núi Cửu Tiêu một lần nữa đem Cửu Tiêu Hoàn Bội cầm đàn tấu, đại khái cũng coi như đây là lần cuối cùng đi...

Cầm Hoa chậm rãi mở đôi mắt đã nhắm chặt không biết bao nhiêu ngày. Đây cũng không phải là một nam nhân khuynh quốc khuynh thành, ngược lại, tại tiên giới, tướng mạo của cầm hoa thượng tiên cũng chỉ có thể xem là thanh nhã. Nhưng trên người hắn lại toát ra khí chất ôn nhuận, làm người ta một khi đã gặp qua liền không thể nào quên được.

Vô luận là kiếp này hay kiếp sau...

"Huyết Tôn, hắn còn sống không?" bây giờ hỏi câu này còn có ích gì? Thiên cung cửu tiêu đã bị bao vây, toàn bộ đều là tộc nhân của Huyết Tôn, chỉ sợ người kia đã cửu tử nhất sinh. Dù biết thế, nhưng hắn vẫn không kiềm lòng được, buộc miệng hỏi ra.
Hai mắt đỏ như máu hơi run rẫy, nhiệt độ quanh hắc y nam tử giảm xuống đáng kể, cộng thêm thanh âm băng hàn, lạnh tới thấu xương của y: "Cầm hoa thượng tiên, ngươi nghĩ bản tôn có thể đứng sau ngươi thì người kia còn có thể sống sao?" Ý cười châm chọc hiện lên khóe môi của nam tử băng hàn.

"Chủ nhân thiên cung cũng nên thay đổi."

Như không để ý thấy tấm lưng cứng ngắc khẽ rung lên của Cầm Hoa khi y nói người nọ đã tử vong, Huyết Tôn tiếp tục nói, "Đầu hàng đi, cung cửu tiêu vẫn là của ngươi, bản tôn sẽ không để người khác quấy rầy ngươi thanh tu."

"Bọn họ đều đã đầu hàng?" Thanh âm vẫn bình thản như cũ, nhưng lúc này đây, lại kèm theo một tia hỗn loạn, bất đắc dĩ.

"Người còn sống đều đã hàng." Ý tứ là, nếu muốn sống thì phải hàng, chỉ sợ có không ít các vị tiên nhân trốn vào luân hồi* (*= ý nói bị die hết ấy)

Một tiếng thở dài nhè nhẹ, Cầm Hoa nói: "Thiên ý, mỗi người trong tiên tộc đều phải trải qua một kiếp nạn." Chính là, kiếp nạn của hắn như thế nào lại chưa tới?

Một người cô độc đứng trên đỉnh tru thần nhai. Đã qua ngàn năm, đây là lần đầu tiên có người bước lên đây. Thế nhưng thiên cung lại bị hủy khiến cho Huyết Tôn tự thân leo lên đây, thật không hiểu hắn nên cười hay nên khóc.

"Cầm Hoa thượng tiên hiểu được là tốt rồi." Ý tứ nghĩa là, ngươi không cần phản kháng , cho dù phản kháng, cũng không thể nghịch lại thiên ý. Huyết Tôn nhìn dáng người đơn bạc của Cầm Hoa, luận về bối phận Cầm Hoa thượng tiên cũng ngang hàng với Huyết Tôn. Ai có thể nghĩ một nam nhân như vậy lại ngày đêm đứng canh giữ trên Tru Thần nhai, không rời nửa bước?

Cho dù là tiên nhân, cũng không chịu nổi sự cô tịch này.

Nam nhân trước mắt sao có thể một mình trải qua ngàn năm?

Khi y dẫn dắt tộc nhân xông lên đỉnh Tru Thần nhai hủy thiên diệt địa, ngay lần đầu tiên gặp gỡ, trong mắt hắn đã chìm đắm bóng dáng đơn bạc đứng tại nơi này, nghe này nam nhân, một lần rồi lại một lần đàn tấu cầm khúc.

"Đúng vậy, ta sẽ không phản kháng, đây vốn chính là số kiếp của ta." Ngươi chẳng lẻ lại không muốn làm thượng tiên, đã tiến vào cảnh giới như ngươi nếu quả thật bị đánh bại thì hồn phi phách tán, hồn vía lên mây, ngàn năm tu hành sớm chiều tan biến.

Nam nhân đứng lên, một thân áo trắng nhiễm hồng mai bay bay trong trong gió, sống lưng đứng thẳng cao ngạo, nhìn xuống Tru Thần Nhai sâu vô tận. Mặc kệ là thần hay là ma, từ nơi này nhảy xuống, sẽ không còn đường trở về.

Tru Thần nhai a Tru Thần nhai, Cầm Hoa ta đã bảo hộ ngươi ngàn năm, hôm nay, đúng là phải tại nơi này của ngươi từ giã cõi đời.

Khóe miệng biểu lộ ý cười, Cầm Hoa ôm Cửu Tiêu Hoàn Bội cầm hướng tới vách đá, từng bước từng bước, làm cho Huyết Tôn đứng phía sau hắn trăm mét lập tức mở to hai mắt nhìn: "Đứng lại!"

Nam nhân thật sự đứng lại, hắn xoay người lại, lần đầu tiên mặt đối mặt nhìn Huyết Tôn: "Cầm Hoa ta cho dù hồn phi phách tán - hồn vía lên mây, cũng không để các ngươi đặt chân lên Tru Thần nhai này một bước." Ngữ khí lạnh nhạt, mỉm cười đạm mạc.

Nam nhân cứ như vậy mang theo tếu ý* từ đỉnh Tru Thần Nhai lao thẳng xuống vực, áo trắng tung bay tán loạn, cây cầm hắn mang theo bên người cũng không xuống rơi vực sâu mà phong tỏa toàn bộ Tru Thần Nhai (*= nét cười)

Ngàn năm tu hành, sớm chiều tiêu tán.
Cầm hoa nhắm hai mắt, tùy ý để thân thể rơi xuống, giờ khắc này, hắn cuối cùng cũng được giải thoát.

"Cầm Hoa! Xem ngươi làm sao thoát khỏi lòng bàn tay Huyết Tôn ta!" Tiếng hét vang vọng khắp Tru Thần Nhai, một đạo vết máu mạnh mẽ đột phá phong tỏa hướng thẳng xuống vực...






Hai - đầu thai chuyển kiếp_ nửa mặt bị hủy.
Cơn bão tuyết trắng xóa bao phủ cả Cầm thành. Đêm khuya yên tĩnh, tại một căn phòng bên trong phủ, bọn hạ nhân bận rộn ra ra vào vào, cầm thau đầy nước nóng
"Sắp sinh chưa?" Nam tử gần bốn mươi tuổi đứng bên ngoài lo lắng, nhịn không được đi qua đi lại.

"Nhanh thôi! Nhanh thôi!" Hạ nhân vội đáp.

"Ai nha! Ngươi nhìn trời kìa!" Không biết là ai kinh hô, mọi người ngẩng đầu nhìn lên trời. Mới vừa nãy chỉ thấy màn đêm tối đen bỗng nhiên tinh quang lóe sáng. Một đạo bạch quang từ trên trời giáng xuống tựa như thần tích (thần kì, lạ thường), chiếu sáng màn đêm tại Cầm thành. Không biết nơi nào phát ra tiếng đàn réo rắt, phiêu đãng bên trong phủ.

Đang lúc mọi người vì thần tích mà kinh ngạc không thôi thì trong phòng truyền đến tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh. Cùng lúc đó, một chùm huyết sắc hồng quang tựa như tế châm đâm vào bên trong đạo bạch quang trước đó.

"Thành chủ! Phu nhân sinh rồi! Là thiếu gia!" Phòng trong truyền đến tiếng bà mụ vui mừng, hớn hở.

"Ông trời phù hộ!" Nam nhân quỳ trên mặt đất hướng lên trời khấu đầu ba cái. Nhưng trong lúc đó, phòng trong bất ngờ truyền đến tiếng nữ tử la thất thanh, bi thống:

"A__"





















______oOo______

Ba mươi bốn năm sau.

Tiết trời đang là mùa đông, cả Cầm thành đều bao trùm một tầng sương mỏng, gió lạnh càn quét khắp mọi nơi, nhưng trên đường cái người người vẫn náo nhiệt như thường.

Đất trời mênh mông, bờ cõi được mở mang vô tận, trên đại lục tồn tại bảy quốc gia, phương bắc có Dạ quốc cường đại nhất, phía nam có Thanh Phong quốc đứng đầu. Đại lục nam bắc lấy dải sông lớn làm vạch phân cách, thế cho nên sông này cũng bị gọi là "sông giáp ranh".

Tại đại lục phương bắc, hàng năm những dãy núi tại Dạ quốc được bao trùm một lớp băng tuyết dày đặc, vô tình hình thành một bức tường băng đồ sộ không thể xuyên qua, cản trở thế lực đại lục lan tràn vào. Truyền thuyết kể rằng, tại dãy núi băng tuyết tồn tại không ít yêu thú, chưa người nào đặt chân tới, với lại hoàn cảnh sống nơi này cực kém hoàn toàn không thích cho con người cư ngụ. Ba nước phương Bắc chưa bao giờ đem thế lực xâm chiếm dãy núi băng tuyết, bởi vậy nên dãy núi băng tuyết mới được gọi là...sông băng tĩnh mịch.

Truyền thuyết lại nói, khu vực biển cả bên ngoài đại lục vẫn tồn tại không ít các đảo nhỏ, bất quá chỉ là lời đồn đại, cho tới bây giờ chưa người nào từng thấy qua.

Phương bắc tuy chỉ có ba nước, nhưng theo sự phát triển cường đại của những nước này, thực lực của 1 quốc gia đã có thể vượt qua bốn nước phía nam, nhất là Dạ quốc, ngạo nghễ trở thành quốc gia cường đại nhất trong bảy nước.

Tại Cầm thành, phía nam, Thanh Phong quốc, dân cư trăm vạn, đây là thành trì có số dân đông nhất. Thành chủ Cầm thành chính là Bạch Nham.

Một chiếc xe ngựa xa hoa có bảy con tuấn mã kéo hiên ngang chạy trên đường cái phồn hoa. Xe chạy tới đâu, thì người người chủ động tránh lui, dạt qua một bên, căn bản không dám tới gần, bởi vì chủ nhân của chiếc xe ngựa này là Bạch thành chủ.
Xe ngựa dần dần giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại trước cửa lớn. Thị vệ áo xanh canh giữ bên ngoài cửa lập tức nghênh đón. Nam tử trong xe ngựa bước ra, sắc mặt cũng rất tốt mặc dù xe ngựa chạy ngày đêm vượt qua mấy dãy núi, cầm trong tay một xấp công văn.

"Thành chủ."

Khi nam nhân tiến vào trong phủ, đã có không ít người ra đón, niên kỉ (tuổi tác) khoảng hai mươi, đó là Bạch Nham, thành chủ của Cầm thành.

Bạch Nham nhìn lướt qua mọi người, thấy nam tử ôn nhã hướng y tươi cười, y lập tức bước tới, nói: "Tam đệ, đại ca đâu?"

"Nhị ca, sự vụ ra sao rồi?" Người nam tử sắc mặt ôn nhã là nhị thành chủ, Bạch Phong. Gặp nhị ca vừa mới từ thủ đô trở về, nét mặt hiện lên vẻ sốt ruột, không khỏi lo lắng hỏi, "Đại ca vẫn ở hậu hoa viên (sau vườn hoa), chẳng lẽ việc này liên quan đến hắn?"

"Ai!" Thở dài một hơi thật sâu, Bạch Nham lắc lắc đầu, khoác bả vai Bạch Phong nói, "Việc này quá đột ngột, đi đến thư phòng ta giải thích cặn kẽ cho ngươi nghe."

"Có cần phải thương lượng với đại ca?" Bạch Phong hỏi.

Bạch Nham lắc lắc đầu, thở dài: "Việc này hai chúng ta thương lượng với nhau trước rồi mới chậm rãi giảng giải cho đại ca sau."
Nghe ngữ khí của Bạch Nham, Bạch Phong biết việc này cùng với đại ca nhất định có quan hệ, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Cầm thành Bạch gia tam huynh đệ, đại ca là Bạch Thanh, lão nhị là Bạch Nham, Bạch Phong là lão tam. Thân là con của Bạch lão gia, tại thời điểm Bạch Thanh sinh ra là lúc trời giáng xuống điềm lành. Việc lúc ấy không biết đã làm cho người dân Cầm thành cao hứng trong bao lâu. Không những thế, việc này lại làm kinh động đến quốc vương, quốc vương sau khi nghe nói liền ngay lập đem đứa trẻ mới sinh, tức Bạch Thanh phong vương_ Cầm thành Thụy Vương.

Đây là một việc vinh quang, nhưng vinh quang này cũng là nỗi đau bi thương nhất của Bạch gia.

Gió mát thổi qua, bông tuyết bay bay, tiếng đàn lan tỏa bốn phía, không biết phiêu dạt tới phương nào.

Tại gốc mai, dưới tàng cây, một nam tử mặc bạch y ôm áp đàn cổ ngồi dựa vào cây. Tiếng đàn réo rắt phát ra dưới tay nam tử, mái tóc dài rối tung, buông thả xuống thắt lưng. Mái tóc tuy dài nhưng cũng không phải tốt lắm, mái tóc đen pha lẫn không ít sợi tóc màu xám trắng. Tóc dài che khuất một nửa khuôn mặt của nam nhân, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt còn lại, cũng không phải khuynh thành tuyệt sắc, chỉ có thể coi là dung mạo bình thường, nếu nhìn kỹ sẽ thấy khóe mắt của hắn đã có mấy nếp nhăn.

Thân thể gầy yếu được bao phủ bởi tà áo trắng, nam nhân này khoảng hơn ba mươi, cũng không nghĩ hắn lại là huynh trưởng của hai nam tử khỏe mạnh kia.

Ba huynh đệ Bạch gia, lão nhị Bạch Nham võ công cái thế, từ nhỏ đã hiển lộ rõ năng lực thống soái, cho đến này đã là tướng lãnh đứng đầu Thanh Phong quốc. Lão tam Bạch Phong, tuy rằng không có thiên phú luyện võ, nhưng đối với thuật tu tiên lại cực kỳ ham thích, bái sư học đạo đến nay đã có thể ngự kiếm phi hành! Có thể bay khắp thiên hạ. Là tiên sĩ duy nhất tại Thanh Phong quốc.

So sánh với hai đệ đệ, Bạch Thanh vừa sinh ra đã gặp thần tích, nhưng lại không có năng lực thống soái, cũng không có thiên phú tu tiên, thuở nhỏ cơ thể lại hư nhược, bệnh tật. Năm nay hắn đã ba mươi bốn tuổi lại chẳng có chỗ gì hơn người, thậm chí ngay cả so với người bình thường cũng không bằng. Vinh quang khi xưa trở thành lời cười nhạo hôm nay.

Đối với danh hiệu "Cầm Thành Thụy vương", còn bao nhiêu người nhớ rõ? Bao nhiêu người lãng quên?

Ngọn gió vô tình lạnh lẽo đến thấu xương, thổi bay mái tóc che phủ nửa bên mặt. Lẽ ra chỗ ấy phải hiện lên một khuôn mặt trắng nõn nhưng lại bị thay thế bởi một mảnh huyết văn trải rộng, xấu xí, tựa như rắn rết uốn lượn trên nửa khuôn mặt trái của nam nhân (ý nói, bên nửa khuôn mặt của em í xuất hiện cái bớt đỏ khổng lồ ()
Khuôn mặt bình thường lại hiện ra ấn ký đáng sợ như vậy, đã theo hắn từ khi sinh ra cho tới tận bây giờ, sống cùng hắn suốt ba mươi bốn năm.





Ba - hôn nhân hoang đường

Tuyết phương nam không cuồng cuồng như bão tuyết phương bắc, hạt tuyết rơi lất phất như những cánh hoa mai trắng bao phủ khắp mặt đất một lớp tuyết mỏng.
Trong thư phòng, nằm sâu trong Bạch gia phủ, truyền đến một tiếng rống thất thanh, sợ hãi của lão tam, Bạch Phong: "Cái gì?! Này....Điều này sao có thể? Hoang đường! thật hoang đường! Cho dù mọi người ở Dạ quốc là kẻ điên, chẳng lẽ hoàng thượng cũng điên luôn rồi, thể nào lại....Hôn ước hoang đường, buồn cười này đã được đáp ứng?"

"Ai ──" một tiếng thở dài, tính tình Bạch Phong ôn hòa hơn nhiều so với Bạch Nham, nhưng khi nghe xong tin tức này cũng bị dọa cho kinh hách. Càng miễn bàn tới sắc mặt của Bạch Nham khi nghe hoàng thượng nhắc tới việc này, chính là, việc đã đến nước này, còn có biện pháp gì nữa?

Bạch Nham trấn an Bạch Phong, nói: "Tam đệ, trước đó khi nghe hoàng thượng nói việc này, ta cũng thật không thể tin vào lổ tai của chính mình, chính là....chính là việc này quả thật là sự thật a! Hoàng thượng đã đáp ứng hôn ước của Dạ quốc, chỉ sợ không thể đợi cho tới cuối xuân, khi tiết trời chuyển ấm, đại ca đã phải xuất hành sang Dạ quốc."

Bạch phong mặc dù là tiên sĩ, ngày thường tính tình ôn hòa, tiên phong đạo cốt, nhưng khi nghe xong việc vô cùng hoang đường này lại nhịn không được cơn giận dữ trong lòng, hắn cắn răng oán hận nói: "Chẳng lẽ thật muốn đem đại ca đến Dạ quốc làm hoàng hậu, có thể nào lại như vậy? Hoang đường! thật hoang đường! Nam nhân...nam nhân cùng nam nhân sao có thể lấy nhau?" Càng miễn bàn tới việc trở thành hoàng hậu của một quốc gia, điều này có thể không làm Bạch Phong kinh ngạc sao?

Nói cách khác, Bạch Phong và Bạch Nham đều là đệ đệ của Bạch Thanh. Tuy đại ca trong mắt người ngoài chỉ là một kẻ phế nhân, nhưng trong lòng hai vị đệ đệ này, đại ca không chỉ là người thân nhất mà còn là người đem đến cho họ tình thân ấm áp, hết lòng quan tâm, chăm sóc.

Giờ khắc này, khi tưởng tượng đại ca phải một thân một mình rời khỏi quê hương, trở thành vương hậu, có thể nào không làm huynh đệ bọn họ không sốt ruột. Tuy e ngại hoàng thượng nhưng cuộc hôn nhân hoang đường này thật làm cho bọn họ khó nghĩ.

"Hoàng Thượng sao có thể đáp ứng hôn sự này?" Bạch Phong cau mày tức giận nói, "Đại ca ngày thường không ra khỏi cửa một bước, sao Dạ quốc lại cố tình chọn đại ca. Ta xem việc này hẳn là có vấn đề gì rồi! Quyết không thể để đại ca đi tới Dạ quốc!"
Bạch Nham lắc lắc đầu, thở dài nói: "Tam đệ, ngươi thân là người tu tiên, sao có thể quên truyền thuyết đó?"

Bạch Phong nghe xong biến sắc, giọng nói run run: "Ngươi. . . . . . Ngươi nói là. . . . . ." hắn không thể nói hết câu.

Bạch nham gật gật đầu, giọng trầm xuống: "Trong bảy nước, Thanh Phong quốc ta chỉ có một người tu thành tiên sĩ, có thể phóng nhãn tới Dạ quốc, nhưng trong phạm vi hai mươi dặm ngắn ngủi lại xuất hiện hơn trăm tiên sĩ, mười mấy tên tán tiên, ngươi thử nói xem đây có thể là loại sức mạnh gì?

Trời ban phước lành, thần tiên hạ phàm xuống giúp Dạ quốc, thống nhất bảy nước bất quá cũng chỉ là việc sớm muộn."

Bạch Phong toàn thân vô lực, nhào người xuống ghế gỗ, hai mắt thất thần thì thào lẩm bẩm: "Trời ban phước lành ....trời ban phước lành...không thể tưởng tượng thần tiên lại đầu thai vào long mạch Dạ quốc."

Ba ngàn năm trước, đại lục liền mạch một dãy chỉ có một nước, nhưng bởi vì động đất, chiến loạn, phân tranh, làm một nước bị phân chia thành bảy nước. Đại lục lại bị một con sông giáp ranh chia làm hai bờ nam bắc.

Truyền thuyết này chủ yếu ở đoạn phía sau, chính là sự việc xảy ra sau khi thượng giới Thiên Tôn ngã xuống. Vào thời điểm Thiên Tôn tái thế cũng chính là ngày đại lục thống nhất. Cùng Thiên Tôn tái thế còn có hàng vạn hàng nghìn thần tiên chuyển thế, duy chỉ với một mục đích bảo vệ Thiên Tôn.

Việc này rõ ràng đã xảy ra ở Dạ quốc.

"Nguyên lai là như vậy. . . . . ." Bạch Phong lắc đầu, trên mặt u ám một mảnh tro tàn, Thiên Tôn chuyển thế đích thật là một chuyện tốt đại lục có thể phát triển hưng thịnh. Nhưng khi tưởng tượng ca ca mình phải đến Dạ quốc, trong lòng Bạch Phong liền chua xót, khó có thể chịu được.

"Việc này cùng đại ca có quan hệ gì?" Bạch Phong trong lòng không rõ.

"Ai. . . . . . Ta cũng không biết." Bạch Nham lắc đầu, trong mắt toát ra thần sắc bất đắc dĩ, "Để ta nói chuyện này cho đại ca biết cái đã." Nếu thật là ý trời, thử hỏi bọn họ sao có thể ngăn cản? Nói vậy hoàng thượng rõ ràng đã đáp ứng việc hôn nhân hoang đường này, chính là nghĩ tương lai có thể cùng Dạ quốc thiết lập mối quan hệ tốt đẹp
Tiên nhân chuyển thế, ai có thể ngăn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net