Quyển 1 _ chương 12=>14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mười hai

Nói một câu không hợp ý liền động thủ, chuyện xảy ra bất ngờ làm Bạch Thanh trở tay không kịp. Vị tôn giả tên Tu La này tính tính thật táo bạo, lỗ mãng, nói không đến hai câu liền động thủ. Hắn chỉ là một phàm nhân làm sao khả năng chống lại tôn giả, tránh né không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn những mũi băng châm đâm vào trong da thịt.

Băng đâm tới xương lập tức tan ra, bên ngoài làn da lành lặn, nhìn không ra nửa điểm dấu vết nhưng cảm giác đau đớn đến tận xương thì thật rõ ràng. Từng châm từng châm lần lượt đâm vào da, sắc mặt của nam nhân ngày càng trắng bệch, nhưng hắn vẫn cắn răng không kêu rên lấy một tiếng. Thân mình sắp ngã khuỵu dựa vào cửa, cố làm cho bản thân miễn cưỡng đứng lên. Nếu là thiết châm chỉ sợ giờ phút này hắn đã biến thành một tổ ong vò vẽ (thiết châm: cây kim bằng sắt.)

"Xương cốt thật cứng!" Tu La quả thật không dự đoán được tên phàm nhân này lại có thể chịu đựng được băng hoa châm của hắn. Hắn vừa rồi ra tay đã khống chế lực đạo, bằng không sẽ làm cho Bạch Thanh lập tức hôn mê, ngã xuống, như thế sẽ chẳng còn gì thú vị. Bớt chút lực đạo vừa có thể làm cho nam nhân thanh tỉnh, vừa có thể làm cho hắn cảm nhận được băng hàn đau đớn đến tận xương tủy.

"Tu La, dừng tay đi." Hoàng tuyền ở bên cạnh can ngăn, nhìn nam nhân kiên cường trong lòng không khỏi khâm phục. Lúc trước, hắn cùng Tu La giống nhau, không có chút hảo cảm nào với nam nhân chưa từng gặp mặt này. Dù sao nam nhân này kiếp trước là tiên nhân hại Huyết Tôn phải đầu thai chuyển thế, kiếp này lại làm cho Bích tiểu thư không thể thành thân với thái tử.

Nghĩ đến đây, Hoàng Tuyền cũng không thể nào hiểu vì sao kiếp trước Huyết Tôn lại lệnh cho chúng tôn giả nhất định phải đem Cầm Hoa chuyển thế tới Dạ quốc trở thành vương hậu. Tuy rằng Huyết Tôn cần Cầm Hoa thượng tiên để khôi phục lực lượng của kiếp trước nhưng đâu cần phải đem người này trở thành vương hậu.

Nhưng ý chỉ của Huyết Tôn đã hạ xuống thì ngay cả Huyết Tôn đầu thai chuyển kiếp, Dạ Tình Túy cũng vô pháp chống cự.

Vương giả ma tộc lại cưới thánh nhân của tiên tộc làm vương hậu, thật là chuyện nực cười nhất thiên hạ. Lệnh này được truyền xuống khó tránh khỏi việc tộc nhân tâm sinh bất mãn, mà Hoàng Tuyền cùng Tu La là hai trong số đó.

"Băng châm đau đến tận xương tủy lại không lưu nửa điểm dấu vết, tâm địa của các hạ thật quá độc ác. Không biết ta làm gì chọc đến ngươi lại làm cho ngươi oán hận như thế. Thân là một tôn giả nhưng hành vi hôm nay của ngươi thật quá mức hạ lưu vô sỉ làm cho Bạch Thanh ta đây cũng cảm thấy hổ thẹn thay cho ngươi." Bạch Thanh dựa vào cửa, thong thả mà kiên định nói.

Hai mắt sáng bừng như hai ngọn đuốc, thanh âm trong trẻo nhưng lại sinh ra một cỗ quyết đoán không thể hình dung, làm cho Tu la cùng Hoàng Tuyền đều có chút kinh ngạc. Đây là ngạo khí và uy nghiêm của thượng tiên sao?
Hai tộc tiên ma từ xưa đến nay giống như ngày và đêm không thể cùng tồn tại. Mấy ngàn năm tranh đấu lại không có cách nào phân cao thấp, cho đến ba ngàn năm trước, trận đại chiến của Huyết Tôn hủy diệt thiên cung, Thiên Tôn bại vong. Ma tộc chiếm lĩnh thiên cung, đả bại tiên tộc.

Nhưng Cầm Hoa thượng tiên lại tự mình nhảy xuống Tru Thần nhai, lấy ngàn năm tu hành hóa thành lợi khí đem Cửu Tiêu cung cùng Tru Thần nhai phong ấn, kéo toàn bộ ma tộc vào lục đạo luân hồi.

Mà Huyết Tôn là một trong số đó.

"Vô sỉ?! Ngươi mà cũng có tư cách nói câu này? Tu La hai mắt bừng bừng lửa giận, tiến lên hai bước, hai tay ngưng khí tạo ra một loạt băng châm tràn ngập hàn khí, một loạt băng châm phóng ra tựa như một trận mưa hướng Bạch Thanh bay tới. "Đây hết thảy đều tại ngươi, nếu không có ngươi chúng ta cũng không đến nỗi lưu lạc nhân gian như hôm nay!"

Trong nháy mắt, tứ chi cùng gân cốt giống như bị gió tuyết xuyên qua...

Đau đớn kịch liệt làm cho nam nhân lâm vào hôn mê, rơi vào trong vực sâu bóng tối, chỉ nhớ rõ một khắc trước khi nhắm mắt, hắn nhìn thấy vẻ mặt vô cùng bi phẫn của Tu La. Hắn thấy người nọ dùng hàng vạn hàng nghìn băng châm hướng hắn đâm đến nhưng lại không có chút năng lực chống cự. Kiếp trước hắn rốt cuộc là người như thế nào lại làm cho Tu La oán hận hắn như thế?

Dạ quốc thái tử thú hắn làm vương hậu, bên trong lại có ẩn tình gì chứ? Bạch Thanh không biết, hắn cuối cùng đau đến hôn mê bất tỉnh.

"Vô luận tu tiên hay là tu ma, vô luận là phàm nhân hay là yêu thú đều có thể tu luyện tới cảnh giới trung tiên. Nếu đột phá cảnh giới này, nhiều lần trải qua kiếp nạn nhân gian thì có thể bước chân vào cảnh giới bên trong cùng thiên địa hợp nhất. Nhưng không có người nào có thể thoát khỏi cảnh thất tình lục dục chốn nhân gian, nỗi thống khổ của lục đạo luân hồi"
"Sư phụ, chẳng nhẽ người tu tiên trên thế giới này không ai có thể thoát khỏi kiếp nạn sao?

"Cầm Hoa, trong số các đệ tử của ta ngươi chính là đệ tử ta tâm đắc nhất, là người có thể đột phá cảnh giới trung tiên. Nhớ lấy, trải qua thế gian thất tình lục dục mới có thể nhìn thấu nhân gian tình cừu, cùng thiên địa hợp nhất, cảnh giới vô ngã. . . . . ."

========================================================

"Đừng nhúc nhích." Thanh âm nữ tử dịu dàng chui vào tai nam nhân, rất nhanh có một bàn tay mềm mại, nhỏ bé, mát lạnh đặt lên trán hắn, giống như dòng nước mát chảy vào trán lại mang theo chút ấm áp, chậm rãi xua tan hàn khí trong cơ thể
Một lát sau, nam nhân dần dần khôi phục thần trí, lúc này hắn đã nằm trên giường. Ngồi bên cạnh là một nữ tử tuyệt sắc, tựa như tinh linh, vừa đẹp lại vừa khí chất.

"Cô nương là Bích tiểu thư?" Bạch Thanh mở miệng nói, thanh âm có chút khàn khàn.

"Tiên sinh thật là trời sinh thông minh, đoán một cái liền trúng." Nữ tử nhìn nam nhân, cười nói, tựa như thanh phong, mới vừa nhìn đã sinh hảo cảm.

"Tiên sinh thực xin lỗi, hai tên đồ đệ của ta lại phạm lỗi lầm nghiêm trọng như vậy, thiếu chút nữa cướp đi tánh mạng của tiên sinh, hoàn hảo ta chạy đến vừa kịp lúc.

Hiện tại, hàn khí trong cơ thể tiên sinh đã được bức đi bảy, tám phần, đã không còn trở ngại, tu dưỡng vài ngày liền có thể hồi phục. Nhưng tiên sinh thể chất đặc thù nên còn chút hàn khí lưu lại trong cơ thể, mặc cho ta thi pháp như thế nào thì cũng vô phương đem bức ra khỏi cơ thể." Nói xong Bích cô nương nhíu mày lắc đầu, quay mặt đi chỗ khác, chỉ sợ nhìn thêm nữa tâm sẽ sinh thương tiếc.

Bạch Thanh trong lòng thầm nghĩ, nữ tử ôn nhu như vậy nên sánh đôi cùng Dạ Tình Túy, như thế mới thật xứng đôi. Lão nam nhân như hắn thế nhưng lại đi phá hư nhân duyên của người khác, cũng khó trách hai vị đệ tử của cô nương này kéo tới tận cửa, tìm hắn báo thù.

"Thỉnh tiên sinh tha thứ cho hai tên đồ nhi của ta!" Nữ tử đột nhiên quỳ xuống làm cho Bạch Thanh hoảng hốt, vội vàng nâng nàng ta dậy, lại làm động tới thân thể, không khỏi ho khan mấy tiếng.

Bích vội vàng đỡ nam nhân, dìu Bạch Thanh trở lại trên giường, nói: "Tiên sinh không nên cử động."

"Bích cô nương, ngươi vừa rồi làm gì vậy?" Bạch Thanh thở dài.

"Bích tự biết hai đồ nhi phạm phải sai lầm lớn nhưng Bích là người ti tiện, muốn bao che khuyết điểm. Không có cách nào trơ mắt nhìn hai đồ nhi của mình phải vứt bỏ tánh mạng. Tiên sinh, thỉnh ngươi đừng nói lại chuyện này cho Tình Túy nghe, có được không? Van cầu ngươi..."

Nhìn nữ tử hai mắt đẫm lệ, Bạch Thanh thầm than một tiếng nói: "Bích cô nương yên tâm, tại hạ sẽ không đem việc này nói lại cho thái tử" Thái tử kia chỉ sợ cũng chẳng thèm quan tâm đến sống chết của hắn.

Nữ tử nín khóc mỉm cười, thấy nàng lại muốn quỳ xuống, nam nhân vội vàng nói: "Bích cô nương, ngươi như vậy không phải càng làm cho ta thêm khó xử sao? Mau mau đứng lên đi."











Mười ba - Rừng mai xảo ngộ - thượng

Ở Dạ Quốc bất quá cũng chỉ mới bảy ngày liền vô duyên vô cớ bị đả thương, chuyện này cho dù xảy ra với ai thì đều không cảm thấy tâm tình vui sướng được. Nhưng sau chuyện tình ngày ấy, Tu La và Hoàng Tuyền thay đổi thái độ rõ ràng. Tuy hai người bọn họ rất ít tới chỗ hắn, nhưng lúc gặp mặt lại tỏ vẻ ngượng ngùng, xấu hổ; thái độ khó chịu cũng không còn.

Đối với việc này, Bạch Thanh cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài, ...người này tu tiên sao tính cách lại giống trẻ con quá vậy?

Tu La cùng Hoàng Tuyền rất ít đến, nhưng Bích cô nương lại mỗi ngày mỗi tới. Người tu tiên không cần ăn cơm, nhưng hắn vẫn là phàm nhân, cơm ngày ba bữa không thể thiếu. Bích cô nương mỗi ngày đều mang thuốc bổ đến cho Bạch Thanh. Tuy nói là thuốc nhưng ăn đến miệng lại không có vị đắng khó uống của thuốc đông y, chỉ có hương vị nồng đậm.

Nếu là tôn giả tự mình sắc thuốc, nguyên liệu của chén thuốc kia tuyệt đối không phải tầm thường. Bị Bích như thế mỗi ngày dưỡng, thân thể và khí sắc của Bạch Thanh so với trước khi bị thương đã tốt hơn rất nhiều, sắc mặt vốn dĩ tái nhợt giờ đây đã có chút hồng hào.

Theo như lời Bích nói, thân thể hắn vốn hàn, từ khi ra đời đã mang bệnh mà căn bệnh này ngay cả tiên thuật của tôn giả cũng không thể chữa khỏi. Bạch Thanh thật ra cũng chả để ý, dù sao thân thể băng hàn này đã theo hắn ba mươi bốn năm, sớm đã thành thói quen.

Cùng nam nhân thường xuyên tiếp xúc, Bích càng ngày càng cảm thấy ở nam nhân này toát ra vẻ mị lực độc đáo. Thi từ ca phú mọi thứ đều tinh thông, lại không có nửa điểm kiêu ngạo. Thái độ làm người ôn hòa, giống như trưởng bối thành thục, uyên thâm, bình dị gần gũi làm cho người ta nhịn không được muốn tiếp cận. Người này so với nhóm tôn giả Bích thường tiếp xúc quả thật khác nhau một trời một vực
Tôn giả trời sanh cao ngạo lãnh đạm, tính tình lại thường hay ghen tị, nhỏ nhen.

Thân là một tôn giả, Bích vừa cảm thấy lo lắng lại đồng thời cảm thấy nội tâm cô tịch. Nàng mặc dù yêu Dạ Tình Túy, nhưng Dạ Tình Túy rất ít tới thăm nàng, lại thêm bản tính người nọ lãnh đạm, băng hàn, trong lời nói chưa từng thể hiện thái độ quan tâm. Điều này nhiều ít làm cho nàng có chút mất mác.

Mặc dù biết tính tình của Dạ Tình Túy như vậy, nhưng là một nữ nhân, nàng luôn có khát vọng muốn được che chở, yêu thương.

Nàng không cần quyền quý, cũng chẳng màn danh phận, mà chỉ cần một người thật tâm yêu thương, quan tâm đến nàng, một nam tử bảo hộ nàng.

Bạch Thanh vẽ tranh, Bích đứng bên cạnh nhìn nam nhân đang chuyên tâm vẽ tranh, trong lòng lại nghĩ....nếu nam tử lạnh lùng như băng kia có thể có được một phần mười ôn nhu của người này...

Nhìn nam nhân đang cúi đầu, chăm chú vẽ tranh, trong nháy mắt hóa thành Dạ Tình Túy, nam tử băng hàn kia, khóe miệng mỉm cười, chân mày giãn ra, tất cả tình, tất cả ý, đều nồng đậm dung hòa vào bên trong bức tranh. Hắn dường như quên mất bản thân, quên mất mọi người xung quanh. Lúc này, giống như tất cả mọi sự vật trên thế gian đều không thể nhiễu loạn tâm ý hắn.

Bích nhìn đến ngây ngốc, thấy nam nhân trước mắt lộ ra nửa mặt trải rộng huyết văn. Trong lòng có chút say, lại có chút thản nhiên mất mác.

Người nọ sao lại toát ra vẻ tĩnh lặng như nước, vẻ ôn nhu nho nhã kia đâu rồi?
"Tốt lắm." Hạ bút xuống, trên mặt Bạch Thanh lộ ra vẻ thỏa mãn, bất giác mỉm cười, lại phát hiện nữ tử bên cạnh vẫn chưa rời khỏi. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy Bích, Bích vẫn đang nhìn hắn, trong lúc nhất thời có chút quẫn bách.

Bích cũng phát giác bản thân vô lễ, vội vàng cúi đầu nhìn bức tranh, hai mắt sáng ngời, lại một lần nữa bị tài thi họa của Bạch Thanh hấp dẫn, không khỏi thán phục: "Đẹp quá! Người trong tranh là ai?"
Bạch Thanh nhìn bóng dáng người trong bức tranh, cao ngạo, thoát tục đứng trên vách đá, lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, đây là cảnh ta thường xuyên mơ thấy cho nên muốn vẽ ra."

Bích nhìn bức tranh, lại nhìn chằm chằm Bạch Thanh một hồi, rồi cười nói: "Ta thật cảm thấy người trong tranh này và tiên sinh rất giống nhau."

Bạch Thanh sửng sốt, lập tức cười nói: "Bích cô nương đừng trêu chọc tại hạ, người trong tranh và ta sao có thể giống nhau? Cô nương chỉ sợ đã nhìn lầm, một người xấu xí như ta sao có thể nào xứng với chữ "mỹ"."

Bích lắc đầu nói: "Tiên sinh chớ hạ thấp bản thân, Bích nói toàn là lời thật lòng, không nửa câu giả dối. Ta thấy người trong bức tranh không chừng là kiếp trước của tiên sinh, Cầm Hoa thượng tiên."

Bạch Thanh nghĩ Bích là đang an ủi mình, cũng không đem những lời đó đặt trong lòng, nhưng lại cảm thấy hứng thú với "Cầm Hoa thượng tiên" Bích vừa nói ra: "Bích cô nương, các ngươi đều nói ta là chuyển thế của Cầm Hoa thượng tiên, ngươi có thể nói cho ta Cầm Hoa thượng tiên là người như thế nào không?

Bích nhíu mày, sau đó lắc đầu nói: "Cụ thể ta cũng không rõ, chỉ biết vị thượng tiên này pháp lực cao cường, cả đời đều ngụ tại một chỗ, còn những mặt khác ta cũng không rõ." Thấy Bích không chịu nói thật, Bạch Thanh cũng không tiếp tục truy cứu, gây khó xử. Chuyện hắn nên biết, một ngày nào đó rồi cũng sẽ biết.

Lúc hoàng hôn, sau khi tiễn Bích về, Bạch Thanh quay trở lại trong viện. Mỗi khi rảnh rỗi, hắn liền nhịn không được nhìn về phía Nam. Trong lòng lại nảy sinh tình cảm tương tư, có những thứ ngươi càng nghĩ không muốn đặt ở trong lòng, tương tư kia lại càng muốn vùng thoát ra ngoài, muốn cản cũng cản không được....

Tới Dạ quốc đã gần một tháng, hắn cũng chưa đi dạo xem quan cảnh xung quanh nơi này, giờ phút này đánh bạo, hắn thật muốn đi dạo chung quanh hoàng cung một chút. Hiểu Mai đã nói qua với hắn, nàng ngụ cách viện này không xa, nghĩ đến cũng nên đi thăm tiểu cô nương kia một chút.
Tùy ý khoác thêm một cái áo choàng màu nguyệt sắc, nam nhân đi ra ngoài. Hoàng cung Dạ quốc thật sự rất lớn, cảnh sắc cũng thật mê người, khắp nơi hoa cỏ nở rộ, mùi hương thơm ngát ngấm vào tận ruột gan. Cảnh chiều tà, mặt trời lặn trong hoàng cung, nửa vầng thái dương lớn một cách thần kì. Thật là đẹp!

Nhìn cảnh đẹp khôn cùng, nam nhân mơ màng đi về phía trước, dần dần không chú ý tới phương hướng mình đi, đợi tới khi định thần lại thì đã không biết đang ở phương nào.

"Làm sao bây giờ?" Bạch Thanh nhìn chung quanh, nơi đây hoa mai nở rộ, từng cây từng cây đều có những đóa tuyết mai điểm lên, thật đẹp a, đúng là bồng lai tiên cảnh. "Hướng ta đi chắc là đúng, Hiểu Mai hẳn là ở gần chỗ này."

Nam nhân liền tiến vào rừng mai, bước chầm chậm tìm kiếm, lúc này sắc trời dần tối, bị lạc giữa núi, trời lại không trăng, áo khoác đơn bạc không đủ ngăn cản hàn khí ban đêm. Tìm suốt một canh giờ ngay cả một bóng người cũng không thấy, Bạch Thanh lại để chính mình bị lạc trong khu rừng mai rộng lớn.

Ngay khi Bạch Thanh nghĩ muốn buông xuôi, buồn rầu không biết làm thế nào, thì trong rừng mai thoáng qua một thân ảnh, lúc sáng lúc tối, làm cho người ta cảm giác không chân thật.

Vô luận là ai, có thể dẫn hắn ra ngoài liền hảo.

Bạch Thanh liền đuổi theo thân ảnh kia...









Mười bốn - Rừng mai xảo ngộ - hạ

Toàn thân giống như bị viêm hỏa thiêu đốt. Trong rừng mai, nam tử thống khổ nhăn mày, ngưng thần ngồi xuống, vận khí quanh thân, một vòng rồi lại một vòng. Nhưng không có khả năng xua tan đi ngọn lửa cực nóng tựa như huỳnh hỏa. Ngọn lửa như tới từ địa ngục, dai dẵn, điên cuồng thiêu đốt huyết mạch hắn. Nếu là phàm nhân, chỉ sợ giờ phút này đã sớm hóa thành tro tàn.

Từ ba tháng trước đến nay, chỉ cần y bắt đầu tĩnh tâm tu luyện đến giai đoạn bình cảnh sẽ bắt đầu sinh ra cảm giác thiêu đốt. Khi đến giai đoạn hậu kì, mỗi một lần tu luyện đều hết sức gian nan, phải chịu hết thẩy tra tấn cùng cực của thiên địa để cho thân thể dần dần hoán thai thoát cốt thì mới có thể thăng hoa, tu thành chánh quả.
Chính là cũng có rất nhiều người nghịch thiên tu luyện, nhưng không thể trải qua nỗi thống khổ này mà hình thần câu hủy. Càng khỏi phải nói đến giai đoạn hậu kì, lại càng ít người nào có can đảm tu luyện. Từ cổ chí kim cũng chỉ có một người luyện thành.

Thân là Huyết Tôn chuyển thế, ngay từ đầu vận mệnh đã quyết định con đường của y, con đường này không cho phép có chút sai lầm, lại càng không thể phát sinh thất bại. Chỉ khi khôi phục lực lượng của ngày xưa thì mới có thể phá tan kết giới của người nọ, để y chân chính trở về cố hương, trở lại ma tộc, trở lại thiên giới...

Chuyện tình ba ngàn năm trước không ai có thể nói rõ ràng, nhưng lại nói kiếp trước y tự mình hạ ý chỉ truyền lại đời sau, ba ngàn năm luân hồi chỉ vì chờ đợi một người tái thế.

Y không rõ kiếp trước của mình vì sao nhất định phải đem Cầm Hoa thượng tiên chuyển thế làm vương hậu. Trong đó chắc chắn là có nguyên do, chỉ sợ việc khôi phục lực lượng cùng Cầm Hoa chuyển thế có quan hệ rất lớn. Nếu không tại sao thú vương ẩn thân trong thâm sơn cùng cốc kia lại phân thân chạy đến?

Nhưng mà đối với người tên Bạch Thanh này, Dạ Tình Túy lại không thể sinh ra nửa điểm hảo cảm, ngay cả ma tộc cũng không có chút hảo cảm đối với lão nam nhân kia. Tuy không biết ba ngàn năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một việc là không thể nghi ngờ, kiếp trước của Bạch Thanh, Cầm Hoa thượng tiên đã đẩy y vào trong lục đạo luân hồi.

Cửu Tiêu phong, tại chỗ tối cao nhất tam giới, Tru Thần Nhai, không chỉ tru sát tiên thần mà còn hủy diệt yêu ma.

Truyền thuyết kể rằng, thiên giới có người canh giữ, người kia vì bảo hộ thánh địa thiên giới không cho địch nhân xâm phạm, đã đứng canh ở nơi đó suốt một ngàn năm. Một người cô đơn bầu bạn với gió mây, đứng tại đỉnh cao nhất, cao đến nỗi không ai có thể lên tới.

Dạ Tình Túy đã nhiều lần nghĩ nam nhân làm cho y rơi vào luân hồi là người cường đại như thế nào. Ma tộc vốn kính nể cường giả, tuy Cầm Hoa hại y rơi vào lục đạo luân hồi nhưng Cầm Hoa là một cường giả tối thượng nên hắn đối với y càng thêm phần kính nể. Nhưng, nhưng lần đầu tiên nhìn trung niên nam nhân, nửa mặt phủ kín huyết văn, y chỉ cảm thấy tiếc nuối.

Trước khi Huyết Tôn rơi vào luân hồi đã tạo ra ấn kí cho linh hồn của Cầm Hoa. Không thể nghi ngờ, nam nhân kia chắc chắn là Cầm Hoa chuyển thế. Nhưng y lại không có chút pháp lực, tay không chỉ trói gà không chặt mà còn vác theo một tấm thân bệnh tật triền miên, lớn lên lại chẳng có tài cán gì. Điều này làm cho Dạ Tình Túy ít nhiều có chút mất mác.

Cường giả mà trong lòng y nghĩ tới vô số lần, lại là một lão nam nhân nửa mặt bị hủy dung?

Tưởng tượng và sự thật chênh lệch quá lớn, như mực nước sông so với mực nước biển. Vì thế nên Dạ Tình Túy ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc Bạch Thanh một cái. Nếu không phải vì thân phận đặc biệt của Bạch Thanh, chỉ sợ Dạ Tình Túy đã đem hắn đá văng tới tận chín tầng mây rồi.
Lúc này tu luyện tới giai đoạn bình cảnh, nỗi thống khổ lần sau so với lần trước càng mãnh liệt hơn. Cả người như bị liệt hỏa thiêu đốt, vô luận Dạ Tình Túy cố sức bao nhiêu cũng không thể giảm bớt đau đớn. Cứ như thế này thật không ổn, tuy rằng không nguy hiểm tới tánh mệnh nhưng thất bại đã gần trong gang tấc...

Máu loãng đỏ tươi từ môi chậm rãi trào ra, chảy xuống làn da tái nhợt, từng giọt từng giọt nhễu xuống như những đóa hoa đào rơi trên mặt đất.

Nóng quá. . . . . . Thật là khó chịu. . . . . .

Trong đầu đau nhức như búa nện, đầu y như muốn nứt ra, đau đến phát cuồng!

Nghịch thiên tu luyện không chỉ gian nan mà còn phải chịu đựng đau đớn dằn xéo. Dạ Tình Túy một lần rồi lại một lần nữa bị hành hạ cho đến chết đi sống lại nhưng vẫn cố gắng gượng không cho chính mình ngã xuống.

"Ngươi ── ngươi là?" Ngay tại thời điểm y sắp chống đỡ không nỗi, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng của một nam nhân, thanh âm hơi lo lắng và kinh ngạc, lại trầm tĩnh như nước tựa như một dòng nước mát chảy vào thân thể khô cằn của y, xoa dịu đau đớn.

"Dạ Tình Túy?" Nghe người nọ nói, nhưng y không có cách nào trả lời, y sắp điên rồi. . . . . .

Sự xuất hiện đột ngột của nam nhân kia, thanh âm ôn nhu như nước làm y giảm bớt một phần đau đớn. Dạ Tình Túy sắp bị tẩu hỏa nhập ma lại vớ được một khúc gỗ cứu mạng. Vốn ngồi yên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net