Quyển 1_ chương 25 =>30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai mươi lăm - ta yêu ngươi

Nếu như xà có thể nói, thì lúc này Thú Vương đã đem nước bọt phun đầy lên mặt Bạch Thanh. Nếu như ánh mắt xà có thể phóng hỏa, phỏng chừng lúc này Bạch Thanh đã bị đốt thành tro bụi, nếu.....

Chính là không có nếu như, Thú Vương cường đại khi xưa giờ đây chẳng qua chỉ là một Tiểu Bạch Xà bé nhỏ, yếu ớt không xương. Giờ này khắc này đang bị Bạch Thanh nhét ở dưới mông ngồi lên. Ai da, muốn trách thì phải trách ông trời, nam nhân đang cùng Thú Vương chơi đùa thì Dạ Tình Túy đột nhiên trở về. Tình thế cấp bách, nam nhân buộc phải đem thú vương cao quý xinh đẹp.....đặt dưới mông, ngồi xuống a.

Hôm qua vì Dạ Tình Túy hôn mê nằm trên giường nên Bạch Thanh mới dám đem Thú Vương nhét vào trong ngực. Lúc bước vào thì thấy Dạ Tình Túy rõ ràng đã khôi phục lại bảy tám phần dù sao y cũng không phải phàm nhân nên tốc độ hồi phục dĩ nhiên là cao hơn. Nếu vạn nhất sự tồn tại của Thú Vương bị phát hiện, con rắn nhỏ này nhất định là bị đem đi hầm xà canh.

Thật bất đắc dĩ hắn mới phải đặt mông ngồi xuống. Theo hắn thấy thì Tiểu Bạch Xà này rất lì lợm, da cứng thịt chắc, bị hắn đè lên chắc cũng không sao. Nếu quả thực bị hắn ngồi cho bẹp dí, kết cục như thế cũng quá mức bi thảm.....

Tới lúc giữa trưa thì Dạ Tình Túy về.

Vô luận là tôn giả hay tiên nhân đều không cần phải ăn thức ăn nhân gian, nhưng Dạ Tình Túy vẫn cùng Bạch Thanh dùng cơm.

Món ăn được nấu vô cùng đặc sắc, sắc hương vị hài hòa làm cho người ta bất giác thèm ăn. Từ hôm qua cho tới giờ vẫn chưa có miếng cơm nào vô bụng, lúc này đây Bạch Thanh quả thực rất đói.

Dạ Tình Túy chỉ ngồi nhâm nhi uống rượu, nhìn thấy bộ dáng đói bụng phàm ăn của nam nhân, y cười nói: "Ăn từ từ." Giọng nói ôn nhu, không che giấu sự sủng nịnh ẩn chứa trong đó

"Ngươi không ăn chút gì sao?" Nam nhân vừa nói xong đã muốn tự cắn lưỡi mình, hắn sao lại quên thân phận của Dạ Tình Túy, ma vương Huyết Tôn....sao lại cần ăn mấy thứ này?

Nhưng ngoài dự kiến của nam nhân, Dạ Tình Túy cư nhiên cầm đũa lên, gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng: "Ngươi ăn nhiều một chút để cho thân thể mập mạp có chút thịt."

"Ân." Nam nhân cười gật đầu.

Bức tường vô hình ngăn cách trước kia không biết tự khi nào lại biến mất vô tung vô ảnh, giống như hơi nước bốc hơi biến mất. Chỉ qua một ánh mắt, mấy câu nói, tựa hồ có thể đoán biết được suy nghĩ của đối phương. Sự ăn ý như vậy tới quá nhanh, quá mãnh liệt làm cho Bạch Thanh có một loại ảo giác, ảo giác thật đáng sợ....giống như mấy ngàn năm trước hắn và nam tử say lòng người này đã từng quen biết....Ý tưởng quái dị làm cho nam nhân có chút kinh hãi. Hắn ngầng đầu nhìn Dạ Tình Túy phát hiện y cũng đang nhìn hắn. Trong mắt nam tử cũng toát lên vẻ nghi hoặc giống như hắn. Chỉ là không ai trong bọn họ mở miệng đem nghi hoặc này nói ra. Bồi hồi thật lâu, giống như rơi vào mê cung không lối thoát

"Hận ta sao?" Dạ Tình Túy đột nhiên lên tiếng làm cho nam nhân giật mình.

Hận sao? Vốn là nên hận, nếu không phải vì Dạ Tình Túy, hắn cũng không phải rời khỏi quê hương, rời xa thân nhân, một thân một mình tha hương, tới một nơi xa lạ cách xa mấy vạn dặm.

Không có bằng hữu, không ai thân thuộc, chỉ có nam tử trước mắt cường bạo hắn.
Nhưng là. . . . . .

"Vì cái gì lại hỏi vậy?" Nam nhân lắc lắc đầu, trong mắt hắn vô pháp sinh ra một tia hận ý đối với y.

Không rõ, hắn thật không hiểu bản thân xảy ra chuyện gì.

"Không cho phép hận ta." Năm chữ ngắn ngủi lại hao hết toàn bộ khí lực của Dạ Tình Túy. Y ngẩng đầu chăm chú quan sát phản ứng của Bạch Thanh; sau đó, khóe môi lộ ra ý cười thản nhiên.

Không cần nhiều lời lại có vẻ rất tự nhiên như việc vốn dĩ đã vậy, lại có đôi chút không rõ ràng, cứ mờ mờ ảo ảo như mây mù làm cho lòng hắn nảy sinh một ít rung động nho nhỏ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong khi đó, cách xa vạn dặm, chiến hỏa cháy không ngừng, tiếng kêu than vang dậy khắp đất trời.

Không biết từ khi nào y đã không còn nhận được thư tín của Bạch Thanh, mà y đã gửi đi không biết bao nhiêu lá thư, một phong rồi lại một phong thư, cũng không biết có tới được tay của Bạch Thanh không?

Ngày gần đây nghe được không ít tin từ Dạ quốc truyền tới, tin tức thành hôn của thái tử Dạ Tình Túy và Bạch Thanh, thái tử uy vũ như thần vừa mới đẩy lùi sự tấn công của Thú Vương, thắng được mỹ nhân trở về.

Sau khi nghe xong mấy tin tức này, Bạch Nham chỉ có thể âm thầm nắm chặt hòn đá trong tay, nghiền nát thành bột phấn. Tính tình của y ngày càng trở nên tàn bạo. Mặc dù hiện tại Bạch Thanh sống rất tốt, có một đế vương thương yêu quý trọng, nhưng nội tâm y càng ngày càng khó chịu, khí huyết bạo phát mãnh liệt như hồng thủy dâng trào.

Lửa giận cuồng cuộn chỉ có thể phát tiết trên chiến trường, dùng lưỡi dao sắc bén tước đoạt sinh mệnh của địch quân. Y thay đổi, trở nên táo bạo, huyết tinh, tàn nhẫn hơn trước.

Nam nhân kia vốn dĩ là của mình! Của mình! Là đại ca từ nhỏ đến lớn sủng ái y, là đại ca luôn luôn cưng chiều yêu thương y, là đại ca ân cần quan tâm đến y!

Vì cái gì lại thay đổi, vì cái gì lại bị người khác cướp mất?

Không thể tưởng tượng đến cảnh nam nhân kia rúc vào lòng ngực người khác. Bạch Nham không có cách nào tưởng tượng đến chuyện đáng sợ này, ghen tị thiêu đốt lý trí y.

Y muốn gặp hắn.....Y muốn đi gặp Bạch Thanh.....

~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Sau này những bức thư loại này không cần đem tới cho ta xem, cứ mang đi thiêu hủy hết đi." Phất tay một cái, chồng thư dày cộp nằm trên bàn phút chốc hóa thành tro tàn.

Dạ Tình Túy trầm ngâm một hồi. Cho dù không xem, y cũng biết trong thư viết cái gì, càng biết tại Thanh Phong quốc xa xôi có một người nam tử tên là Bạch Nham.
Chỉ là tình cảm huynh đệ đơn thuần thôi sao?

Dạ Tình Túy cười nhạt, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được Bạch Nham đối với chính đại ca của mình là loại tình yêu say đắm, mà Bạch Thanh....Dạ Tình Túy áp chế cơn co thắt dạ dày xuống. Bạch Thanh là vương hậu của y, bây giờ hay sau này cũng vậy, vĩnh viễn cũng không thay đổi.

Vô luận nam nhân kia là phàm nhân hay là thần tiên.

Cầm quyển thi thư trên tay, nam nhân ngồi thừ người trước bàn thật lâu vẫn chưa hạ bút xuống. Ánh mắt không biết nhìn phương nào, tinh thần không biết bay về đâu, lâu lâu lại cười khẽ một tiếng. Tiểu Bạch Xà nhìn bộ dáng của nam nhân rất ư là khinh bỉ, cố ý dùng cái đuôi quấn lấy cây bút, "ba" đem cây bút trong tay Bạch Thanh quăng xuống.

Bạch Thanh đang phiêu diêu trong mộng bừng tỉnh lại, hắn quay đầu ngó xung quanh lại thấy một Tiểu Bạch Xà đang lủi lủi thân rắn toan tính chạy trốn: "Tiểu Bạch, sao lại nghịch như vậy?" Dứt lời, lấy tay búng vô đầu Thú Vương một cái.
Con ngươi xanh lục tràn đầy phẫn hận bất mãn. Ta đường đường là Thú Vương cư nhiên lại bị đối xử như vậy. Bị sỉ nhục như vậy không tính đi, còn bị kêu là cái gì "Tiểu Bạch". Thật là một cái tên tục khí buồn cười.

Nhưng là, xà ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. . . . . .

Mặc kệ Thú Vương phản kháng thế nào, cuối cùng cũng thoát không khỏi ma trảo của Bạch Thanh.

Từ ngày thành hôn cho tới nay ước chừng đã qua ba tháng. Ba mươi bốn năm trong trí nhớ của hắn chưa bao giờ cảm thấy ngày tháng qua nhanh như vậy, chưa bao giờ trải qua cuộc sống tuyệt vời như vậy. Trời mênh mông, đất bao la, vẻ đẹp nhân gian diễm lệ, thiên cung huyền ảo. Mỗi một cảnh sắc đều khắc thật sâu trong tâm trí Bạch Thanh. Cuộc sống vô ưu vô lo, quên hết tất cả hồng trần phiền não, mỗi ngày đều chào đón những cái mới....Không ngâm thơ vẽ tranh thì tản bộ, ngồi trong đình viện ngắm hoa đào nở. Không thì ở trên giường âu âu yếm yếm.

Tất cả việc này làm cho Bạch Thanh cảm thấy có chút không thực tế. Cuộc sống quá mức tốt đẹp thế này cứ như là nằm mơ.

Hắn cũng không dám suy nghĩ nhiều, vì sợ nghĩ quá mức sẽ phát hiện ra tất cả chỉ là mộng hư ảo. Thật oán bản thân, hận chính mình không thể ngăn cản bản thân nảy sinh tình cảm với Dạ Tình Túy. Hắn thật sự, thật sự yêu nam tử vô cùng ôn nhu kia.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[Giết a!] Trong mộng, máu chảy, tiếng hò hét vang vọng khắp nơi.

[Cầm Hoa, đầu hàng đi, bản tôn tuyệt đối sẽ không gây khó dễ cho ngươi....] một đôi mắt huyết sắc hiện lên trong mộng.

[Đại ca...] Âm thanh này là, là tiếng của Bạch Nham....

"A....." Mồ hôi chảy khắp người, toàn thân lạnh lẽo. Nửa đêm, nam nhân từ trong mộng bừng tỉnh lại.

"Bạch Thanh." Bàn tay ấm áp vỗ vỗ lưng hắn. Vẻ mặt lo lắng của Dạ Tình Túy đập vào mắt nam nhân, thần sắc hoang mang, hoảng sợ khi nãy dần dần hồi phục.

"Chỉ là mộng thôi." Một giấc mộng ngắn, kỳ quái. Nam nhân hít vào một hơi thật sâu, dúi đầu vào lòng Dạ Tình Túy. Dạ Tình Túy vòng tay ôm lấy nam nhân.

"Mơ thấy cái gì?" Dạ Tình Túy vỗ nhẹ lưng nam nhân.

Bọn họ đã đồng giường cộng chẩm ba tháng nay. Mỗi đêm Dạ Tình Túy đều tới nơi này. Lúc đầu khi ở chung, Bạch Thanh còn xấu hổ, cho tới bây giờ thì đã hòa hợp gắn bó. Cuộc sống tràn ngập yêu thương, ngọt ngào.

Càng ngày càng hiểu nhau hơn, càng ngày càng yêu nhau hơn.

Chỉ là một câu "Ta yêu ngươi" vẫn chưa được nói ra.

"Một ít cảnh vật linh tinh thoáng qua, không nhớ rõ." Nam nhân lắc đầu.
"Hảo hảo ngủ đi, ta ở bên cạnh ngươi."

Thuận tay để ý thấy mái tóc xám trắng của nam nhân hoàn toàn không có lấy một sợi tóc đen. Dạ Tình Túy hôn lên môi nam nhân.

"Có phải là ta ngày càng khó coi?" Bạch Thanh nhìn mái tóc xám trắng của mình, cười nói.

"Mỹ nhân có rất nhiều, nhưng trên đời này chỉ có một Bạch Thanh," Dạ Tình Túy vuốt ve huyết văn bao trùm nửa mặt nam nhân, ôn nhu cười, cười đến say lòng người, "ở trong mắt ta là đẹp nhất."

Nam nhân há mồm muốn hỏi cái gì, nhưng cuối cùng cũng không nói ra, cắn môi nói: "Chúng ta ngủ đi." Hắn không hy vọng xa vời nghe được Dạ Tình Túy nói yêu hắn, hiện tại y đối với hắn cũng đã rất tốt rồi.....Nam nhân nằm ở trên giường nhắm hai mắt lại, cái ôm ấm áp, mùi hương quen thuộc. Đối với hắn như vậy đã là đủ rồi.

"Đứa ngốc, ta yêu ngươi." Thật lâu sau, nam tử từ đằng sau thốt ra lời sủng nịnh, bất đắc dĩ cười khẽ.

Bạch Thanh biết, hắn đương nhiên biết, những lời Dạ Tình Túy nói từ đó tới giờ đều là sự thật, chưa từng có nửa điểm dối lừa hắn.

"Ta cũng yêu ngươi. . . . . ."








Hai mươi sáu - gặp lại Bạch Nham

"Đi nhanh lên một tí!" Cuộc đại chiến lúc trước làm hoàng cung phải gánh chịu tổn hại nặng nề. Cho dù đã qua ba tháng nhưng vẫn chưa tu sửa xong. Trên mặt đất ngổn ngang gạch đá, những người thợ xây đang lao động cực lực.

Đám nhân công xếp hàng dài chờ vào hoàng cung, trà trộn vào giữa đám đông, Bạch Nham ngẩng đầu lên nhìn hoàng cung tráng lệ lơ lửng giữa không trung. Người y muốn tìm đang ở chỗ này....

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đã nhiều ngày qua, nam nhân không rõ trong lòng có phiền muộn gì khiến hắn luôn cảm thấy bức rức. Dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra làm cho hắn luôn thấy bất an không thôi.

Mấy ngày gần đây Dạ Tình Túy cũng ít khi lui tới Trúc Uyển. Lúc ghé qua thì thần sắc mệt mỏi, chỉ ôm hắn nằm trên giường nghỉ ngơi. Chắc là bên ngoài xảy ra chuyện gì đó....

"Ngươi không hỏi ta xảy ra chuyện gì sao?" Dạ Tình Túy hôn lên trán nam nhân, thanh âm ôn nhu giống như đầm nước trong xanh.

Nam nhân cười nói: "Ngươi muốn nói cho ta biết?"

Dạ Tình Túy nhỏm người dậy, tay vẫn ôm chặt nam nhân, nói: "Mấy ngày tới ta sẽ bế quan, có thể kéo dài một tháng cũng có thể là một năm, hoặc sẽ lâu hơn....Ta lo cho ngươi." Ánh mắt lo lắng làm cho nam nhân mê đắm.

Bạch Thanh cười nói: "Ta cũng là một nam nhân, ngay cả năng lực tự bảo vệ mình chẳng nhẽ lại không có? Ta sẽ hảo hảo ở trong này chờ ngươi xuất quan, vô luận là một tháng, một năm, hay là cả đời."

Dạ Tình Túy cười nói: "Ta có thể cho rằng ngươi đây là đang thổ lộ với ta chăng?"
Trả lời nam tử chính là Bạch Thanh nắm tay y đặt lên ngực của mình.

Đùa giỡn một hồi, Dạ Tình Túy nghiêm mặt nói: "Ta không muốn xa ngươi, một khắc cũng không muốn. Nhưng vì để đột phá tầng cuối cùng, đến lúc đó trong thiên địa sẽ không còn người có thể đánh bại lại ta. Cũng không còn ai có thể thương tổn đến ngươi, càng không có ai có thể cướp ngươi khỏi ta."

Tay nam nhân đặt trên vai Dạ Tình Túy, vùi mặt vào trong lòng y, giọng khàn khàn: "Ta biết, ta chờ ngươi, Bạch Thanh sẽ ở chỗ này chờ ngươi xuất quan."

"Bạch Thanh, ngươi chẳng lẽ không giận ta chút nào sao?" Nam tử hỏi.

Nam nhân lắc đầu nói: "Vì cái gì phải giận? Ngươi nghĩ ta là nam nhân có lòng dạ hẹp hòi sao?" Hắn có thể bao dung hết thảy mọi thứ.....

"Cám ơn ngươi đã ở bên cạnh ta." Dạ Tình Túy gắt gao ôm lấy nam nhân. Khoảng thời gian ba tháng này đối với hắn mà nói, trôi qua thật nhanh, cũng là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời từ trước đến giờ của hắn.

Lúc Dạ Tình Túy nhập quan, cố ý dặn dò Hiểu Mai phải ở bên cạnh chăm sóc Bạch Thanh, vô luận là phát sinh chuyện gì cũng phải bảo đảm sự an toàn cho nam nhân. Y tuy là Huyết Tôn chuyển thế, nhưng chúng tôn giả cũng không nhất định đều là người trung thành, tận tâm; trong Dạ Quốc không thiếu những kẻ có tâm phản loạn. Vì để phòng ngừa vạn nhất, Dạ Tình Túy cố ý phái Hiểu Mai cùng với vài tên tâm phúc đến bảo hộ Bạch Thanh.

Dạ Tình Túy đi rồi, Bạch Thanh vẫn nhớ rõ ngày nam tử nhập quan; y quay đầu lại nhìn hắn cười.

Bạch Thanh thở dài nằm trên giường. Bên cạnh trống không, lạnh lẽo, bầu bạn với hắn chỉ còn mỗi Tiểu Bạch Xà. Thú Vương từ khi hóa thân thành Tiểu Bạch Xà cho đến nay đều không ăn không uống, thân thể cũng không có lớn hơn chút nào.

Nhưng lớp vảy bên ngoài mới ban đầu là màu trắng, nay đã bắt đầu từ từ chuyển thành màu ánh kim.

Chẳng lẽ xà sắp biến thành yêu?

Bạch Thanh đùa giỡn với con rắn nhỏ nằm trên người hắn: "May mà còn có ngươi ở bên cạnh ta. Ngươi là Thú Vương mà lại bị biến thành con rắn nhỏ, hiện tại ta lén đem ngươi giấu ở chỗ này coi như là bồi tội đi. Ngươi nói có phải hay không?" Tiểu Bạch Xà khè khè lưỡi xem như trả lời nam nhân.

Lúc này, con mắt xanh biếc của Thú vương đột nhiên phát ra tia quang mang bất an, lập tức "hưu" một tiếng, chui vào trong vạt áo của nam nhân. Thân xà lạnh lẽo trườn xuống thắt lưng, bụng, Bạch Thanh không khỏi rùng mình, lập tức cảnh giác nhìn khắp bốn phía. Mỗi khi Dạ Tình Túy tới, Thú Vương sẽ chui vào trong lòng ngực của nam nhân. Hiện tại Dạ Tình Túy đã bế quan, vậy thì nửa đêm ai lại tới?

Nam nhân lặng lẽ rút chủy thủ giấu dưới gối mà Dạ Tình Túy đã đưa cho hắn (chủy thủ: dao nhỏ). Làm bộ ngủ say, hắn nghe thấy tiếng cửa mở "kẽo kẹt", có người bước vào phòng. Từng bước từng bước tiến tới giường, Bạch Thanh nắm chặt chủy thủ trong tay.

Người nọ đi đến bên cạnh giường rồi lẳng lặng đứng đó không hề động thủ.

Người này muốn làm cái gì?

Bạch Thanh nắm chặt chủy thủ trong tay, quyết định tiên phát chế nhân (hành động trước)

Hắn lập tức xoay người lại, hướng chủy thủ đâm tới kẻ đột nhập. Chủy thủ màu bạc xẹt qua ánh trăng, lúc lưỡi dao hướng tới khuôn mặt người nọ. Ánh sáng phản chiếu lên khuôn mặt y, chủy thủ đột nhiên ngừng lại giữa không trung.

"Đương" một tiếng, chủy thủ rơi xuống đất.
Nam nhân cảm thấy thật khó thở, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt nam tử đứng trước mặt: "Bạch Nham...."

"Đại ca!" Nam tử đem nam nhân ôm vào trong lòng ngực, giống như muốn đem Bạch Thanh hòa tan vào trong cơ thể mình.
Y mỗi giờ mỗi khắc đều nhớ tới nam nhân, lúc này nhiệt độ cơ thể quen thuộc đang nằm trong lòng ngực y, hương vị quen thuộc, thanh âm quen thuộc......












Hai mươi bảy - cảnh còn người mất

"Bạch Nham, ngươi. . . . . . Ngươi sao lại đến đây?" Bị Bạch Nham xiết chặt có chút khó thở. Một lúc lâu sau Bạch Thanh mới hoàn hồn, trong lòng vừa mừng vừa sợ, hắn nhìn nam tử đứng trước mặt bày ra biểu tình tang thương, thở dài nói: "Ngươi sao lại gầy như vậy?"

Bạch Nham lắc đầu, kéo nam nhân ngồi xuống giường, hai mắt chuyên chú nhìn chằm chằm nam nhân nửa năm không gặp mặt, tay xoa hai má và mái tóc dài xám trắng của hắn: "Tóc của ngươi....."

Thanh âm nghẹn ngào biến thành phẫn hận, oán giận. Sắc mặt Bạch Nham trầm xuống nói: "Quả nhiên đây là âm mưu của Dạ Quốc, hôn lễ chó má, tất cả đều là dối trá. Chẳng qua là lợi dụng ngươi thôi! Đám hỗn đản! Ta sớm muộn gì cũng giết sạch bọn chúng!"

"Bạch Nham, ngươi đang nói cái gì vậy?"

Khí thế cuồng bạo trên người nam tử toát ra làm Bạch Thanh có chút kinh hãi. Bạch Nham khi nào lại trở nên đáng sợ, xa lạ như vậy. Nhưng giờ khắc này hắn càng lo lắng cho an nguy của Bạch Nham hơn.

Cũng thật kì quái, vì sao Bạch Nham có thể một mình xông vào bên trong hoàng cung được?

Bạch Nham bắt đầu kể lại sự việc y đã trải qua: "Sau khi ngươi đi, phía nam đại loạn, ta cùng với tam đệ phụng mệnh dẹp loạn, ngăn cản kẻ thù bên ngoài xâm lấn. . . . . ."

"Chiến loạn?" Nam nhân kinh ngạc nói, "trong thư sao ngươi không đề cập tới việc này?"

"Còn ngươi vì sao lại không đem chuyện tình ở Dạ Quốc nói cho ta biết?" tay Bạch Nham vuốt ve gò má nam nhân, thở dài, "Những khổ sở ngươi phải gánh chịu, vì cớ gì lại không nói cho ta biết?" Cảm thấy Bạch Thanh dường như trốn tránh cái vuốt ve của mình, nam tử áp chế cảm giác khó chịu trong lòng xuống.

Y tiếp tục nói: "Ngươi không thấy kỳ quái vì sao ta có thể vượt qua sông Giáp Ranh rồi lọt vào được bên trong hoàng cung?"

Bạch Thanh gật đầu.

Bạch Nham tiếp tục nói: "Sau khi chia tay, ta mới hiểu được rằng cuộc sống của Bạch Nham không thể không có ngươi" Đối mặt với ánh mắt nóng rực của Bạch Nham, nam nhân cúi đầu xuống, không nói gì.

Lúc gặp lại, hắn vẫn như cũ, vẫn thích đệ đệ của mình; nhưng đột nhiên hiểu ra cảm tình của mình đối với Bạch Nham không thật sự là tình yêu chân chính. Hoàn toàn không có cái loại cảm giác vi diệu như ở cùng một chỗ với Dạ Tình Túy. Bạch Thanh ngươi cũng thật hồ đồ!

"Ngươi không nên mạo hiểm đến đây, nếu như bị phát hiện ra thì sao?" Bạch Thanh lo lắng nói.

"Đại ca ngươi yên tâm, ta có thể vượt qua sông Giáp Ranh đến được chỗ này đều là nhờ vào một vị kỳ nhân dị sĩ hỗ trợ." Nói tới đây, sắc mặt Bạch Nham trầm xuống, "Người nọ đã đem chuyện của ngươi nói hết cho ta biết. Đại ca, chúng ta phải rời khỏi Dạ Quốc, ngươi xem, tóc của người gần như đã bạc trắng. Đây đều là do âm mưu của Dạ Tình Túy, hắn bất quá chỉ lợi dụng thân thể của ngươi để đột phá cảnh giới tu luyện của hắn mà thôi, nếu không hắn cũng sẽ không đột nhiên bế quan tu luyện."

Bạch Nham nhìn sắc mặt trắng bệch của Bạch Thanh, tâm có chút không đành lòng nhưng nghĩ tới người nọ nói với y Bạch Thanh đã có cảm tình với Dạ Tình Túy.

Trong lòng y liền bừng lên ngọn lửa ghen tị mãnh liệt, bất luận thế nào cũng phải đem Bạch Thanh rời khỏi chỗ này, hoàn toàn quên cái tên Dạ Tình Túy kia.

Bạch Nham tiếp tục nói: "Đại ca, hiện giờ Dạ Tình Túy đã gần đạt được mục đích đột phá cảnh giới tu luyện, đợi đến khi hắn xuất quan, ngươi đã không còn giá trị gì để tiếp tục lợi dụng. Lại nói, kiếp trước ngươi hủy đi tu hành của hắn, kiếp này hắn sao có thể bỏ qua cho ngươi?"

"Nhị đệ. . . . . ." thình lình phải tiếp nhận quá nhiều chuyện ập tới, Bạch Thanh quả thật không biết phải làm sao.

Bạch Nham gắt gao lôi kéo tay nam nhân, nói: "Đại ca! Bạch Nham lần này mạo hiểm đến đây, mục đích duy nhất chính là mang ngươi rời khỏi đây, rời khỏi cái chỗ quỷ quái này, chúng ta cùng nhau rời đi có được hay không? Rời khỏi Dạ Quốc, cũng không trở về Thanh Phong Quốc nữa, tìm một nơi thanh vắng tận hưởng cuộc sống vui vẻ, cùng trải qua những ngày tháng bình yên."

"Vừa rồi ngươi nói có kỳ nhân dị sĩ giúp ngươi tiến vào đây, ngươi có biết người nọ là ai không?" Khéo léo trốn tránh Bạch Nham từng bước ép sát; Bạch Thanh chuyển đề tài, hỏi.

Đã nhận ra nam

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net