Quyển 1 _ chương 36=>38 (hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ba mươi sáu - cố nhân

“Không cần lắm lời, đi theo chúng ta!” nam tử đứng giữa hét lớn một tiếng, rút ra bảo kiếm. Hai người bên cạnh đều tiến lên, ba người bày ra thế trận tam giác đem thần ma bao vây bên trong.

“A ──” Cười khinh miệt, “hừ” một tiếng, Vô Qua không nói thêm lời vô nghĩa. Trong khi ba người vây quanh, thế tấn công cuồn cuộn như vũ bão thì hắn vẫn như cũ, ngồi trên ghế vững như núi Thái Sơn, tay phải xuất chưởng, khẽ quát một tiếng: "Đại từ đại bi, Bồ Tát ấn."

Bạch quang đột nhiên hiện ra, mọi người bị cường quang bắn ra chói sáng đến nỗi hai mắt không tài nào mở ra được. Thân thể đột nhiên bất động, không thể nhúc nhích.

"Ngã phật từ bi, thanh tẩy tội ác.” Lúc bạch quang tiêu tán, Vô Qua chậm rãi đứng dậy, hướng nam tử đứng ở giữa, “thỉnh giáo tục danh của các hạ.”

Nam tử thất thần, hai chân không thể nhúc nhích. Bạch quang tiêu tán là lúc hắn nhìn về phía hai bằng hữu; trong nháy mắt biến thành hai pho tượng điêu khắc trong suốt.

Một ngọn gió vô tình thổi qua, hai pho tượng hóa thành bụi trắng tiêu tán trong thiên địa.

Đường đường là tiên nhân, cư nhiên bị một chưởng liền hóa thành tro tàn.

"Thanh. . . . . . Thanh Tùng." Hai chân nam tử run cầm cập, giọng nói lấp bấp.

“Vậy thỉnh Thanh Tùng tiên sĩ mang ta đi gặp bề trên của ngươi.” Tùy tiện phá hủy đạo hành trăm năm của hai vị tiên sĩ, làm họ tái nhập lục đạo, rơi vào luân hồi. Vô Qua cũng không cảm thấy hắn có điểm gì sai, sinh mệnh tuần hoàn không ngừng. Tiến nhập luân hồi cũng không phải chuyện gì to tát!

Nhưng thái độ Vô Qua quá điềm nhiên, bình tĩnh lại vô cùng nho nhã; nhưng ở trong mắt người khác lại biến thành kẻ khủng bố vô tâm phế (không tim gan)
Nội tâm không hề mặc cảm tội ác, lại cho rằng hành vi của bản thân là chính nghĩa đệ nhất thiên hạ. Loại người vô pháp vô thiên này là đáng sợ nhất!

Chỉ vì từ nay về sau, không gì có thể trói buộc tín ngưỡng của hắn.

Trí nhớ sớm bị tro bụi phủ kín lại bắt đầu trở nên rõ ràng. Hắn nhớ tới sư huynh, sư huynh dưỡng dục hắn lớn lên, sư huynh đánh đàn cho hắn nghe. Người kia luôn ôn nhu như nước, không ngừng dạy bảo hắn.

Nếu lúc này Cầm Hoa nhìn thấy hắn lạm sát người vô tội, chỉ sợ sẽ dùng đôi mắt trong trẻo kia nhìn hắn: bất đắc dĩ, mất mác, nghiêm khắc.

Vạn năm trước, hắn bất quá chỉ là một phàm nhân, một đứa trẻ bị vứt bỏ.

Ở trong núi sâu sương mù dày dặc, được một nam nhân ôn nhu như nước nhặt về.
Nếu không có Cầm Hoa, hắn có thể sẽ bị dã lang hoặc bọn thú hoang tha đi, trở thành thức ăn dưới hàm răng sắc nhọn.

Sau khi được Cầm Hoa nhặt về nuôi, bọn họ trở thành đồng môn sư huynh đệ.

Lúc còn nhỏ, hắn thích đi theo Cầm Hoa, thích nằm trong lòng ngực Cầm Hoa làm nũng. Hắn luôn khát vọng cùng Cầm Hoa vai kề vai sát cánh, trọn đời bên nhau.

Nhưng một năm rồi lại một năm qua đi, khoảng cách giữa hắn và người ấy càng lớn, chỉ có thể đứng từ xa lén nhìn bóng dáng của y.

“Cầm Hoa sư huynh, ta cũng muốn trở nên cường đại giống ngươi!”

“Hảo, bất quá tiểu Vô Qua của chúng ta phải lớn trước đã.” Nam nhân khi đó ôn nhuận như ngọc, má lúm đồng tiền như hoa, tựa như một đóa hoa thủy tiên, thần thánh đến mức không thể xâm phạm.

Vì một câu đó, hắn liều mạng chuyên cần khổ luyện. Ngày ngày trên đỉnh Cửu Tiêu không ăn không ngủ chỉ vì cố gắng đuổi theo cước bộ của nam nhân. Mà không biết bắt đầu từ lúc nào, trên mặt nam nhân vốn không có nhiều biểu tình gì cho lắm đã bắt đầu thường hay nở nụ cười.

Hắn nhớ rõ, nhớ rất rõ ràng, sau khi có một nam tử từ Thiên Cung dến, sư huynh đã không còn mang hắn ra ngoài dạo chơi.
Trong rừng đào, tiếng đàn của Cửu Tiêu Hoàn Bội cùng điệu múa kiếm Cửu Thiên lay động núi sông.

Mà hết thảy những chuyện tốt đẹp đó đều không liên quan đến hắn.

Khi đó, hắn chỉ có thể lặng lẽ núp dưới tàng cây hoa đào, nhìn đôi thần tiên quyến lữ, Cầm Hoa cùng Thiên Tôn đánh đàn múa kiếm vui vẻ, tiêu dao tự tại…..

Ta phải như thế nào mới có thể lọt vào mắt ngươi? Ta phải như thế nào mới có thể không bị ngươi xem như một tiểu sư đệ nhu nhược?

Sư phụ từng nói, con đường tu thần trải qua ngàn vạn năm, kinh qua nhân sinh chín chín tám mươi mốt tiểu kiếp. Sau đó còn phải vượt qua một đại kiếp nạn thì mới có thể thành thần vô ngã chi giới. Nếu không, ngàn vạn năm tu hành liền bị hủy trong một khắc, một lần nữa rơi vào luân hồi.

Mà ngay cả sư phụ khi đụng phải đại kiếp nạn cũng bị hồn phi phách tán, hồn vía thăng thiên. Ngay cả cơ hội rơi vào luân hồi cũng không có. Ta nên như thế nào tin tưởng?

Chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, ta ở trước mặt ngươi trải qua đại kiếp nạn.
Nhiều năm tu hành há có thể cam nguyện tiêu tan trong nháy mắt, thậm chí từ nay về sau biến mất trong tam giới, ngay cả một chút dấu vết cũng không có?

Sư huynh, ngươi nhất định thực thất vọng, thực thương tâm đi.

Khi đại kiếp nạn kéo đến, Vô Qua không kiềm chế được tâm ma hấp dẫn, lạm sát kẻ vô tội, huyết tẩy tam giới. Để cuối cùng thành bán thần bán ma, không hoàn toàn bước vào thần giới, lại không thể nhập ma. Nhờ thế mà tránh được tai ương luân hồi, hồn phi phách tán, hồn vía thăng thiên.

Khi ta nhập ma, ngươi lại có thể quân pháp bất vị thân, ngay trên đỉnh Cửu Tiêu, Tru Thần nhai đánh một chưởng làm ta rơi xuống vực sâu vạn trượng. Giam hãm ta suốt một vạn năm……

Một vạn năm đau thương, cô tịch, tan nát cõi lòng. . . . . .

Ngươi có biết không?

Ngươi sao có thể nhẫn tâm như vậy, sư huynh ──

───────────────────────────
   

Trong mộng, bạch y tung bay, không thấy rõ dung nhan.

Đột nhiên tỉnh lại, Hành Chỉ thấy một khuôn mặt quen thuộc, lập tức rơi vào cái ôm ấm áp.

"Ca ca!"

"Đình nhi." Hành tung cười, dỗ muội muội khóc đến rối tinh rối mù.

"Đình nhi, ngươi cũng được tiên nhân cứu sao?” Hành Chỉ hướng mắt nhìn bốn phía xung quanh. Lúc đó ở trong rừng vẫn còn tỉnh táo, không biết vì sao mình lại đột nhiên bị té xỉu?

“Người ngươi nói là đại thúc sao?” Uyển Đình chùi chùi nước mắt, nín khóc mỉm cười, hưng phấn đem hết chuyện Bạch Thanh cứu bọn họ nói ra.

Hành Chỉ gật đầu, nói: “Bọn họ đâu, sao một người cũng không thấy đâu?”

Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng ồn.

Ngay sau đó, một bạch y nhân cầm một chén cháo nóng hầm hập đi vào. Hành Chỉ không khỏi sửng sốt, người này đúng là người mà hắn đã thấy trong rừng. Hành Chỉ hô to một tiếng: "Ân nhân!" Nói xong định xuống giường quỳ tạ ơn.

Bạch Thanh mỉm cười, vươn tay cản lại.
“Nếu muốn cảm tạ ta, hãy nhanh chóng khỏe lại.” Bạch Thanh đưa bát cháo cho Uyển Đình, tiểu cô nương vội vàng nhận lấy, ngọt ngào cười nói: "Cám ơn Bạch thúc thúc."

Bạch thanh cười khẽ vuốt đầu Uyển Đình. Ngồi bên mé giường, thấy Hành Chỉ vẫn còn ngẩn người nhìn hắn, không khỏi cười nói: “Sao vậy, chưa thấy qua người nào tóc bạc trắng như ta sao?”

"Không, không phải." Hành Chỉ vội vàng lắc đầu, ngượng ngùng gãi gãi đầu. Cúi đầu nhẹ giọng nói, "Là Hành Chỉ quá mức vô lễ."

“Ngươi trước tiên ăn cháo đã, ta cũng có chút sự tình muốn hỏi ngươi.” Bạch Thanh nói.

Hành Chỉ gật gật đầu, vừa há mồm ăn vừa hỏi: “Ân nhân, các ngươi là tiên nhân tu hành trong núi này sao?”

“Ta chỉ là sơn dã thôn phu, không cần phải xưng ‘tiên nhân’.” Bạch Thanh bình đạm nói.

“Ngài nhất định là tiêu dao cư sĩ, không muốn giao thiệp với hồng trần.” Hành Tung giọng điệu chắc nịch nói, “Ngay cả sư phụ của ta, người được xưng là thiên hạ đệ nhất tán tiên, trên người cũng không có được loại tiên khí xuất trần giống như ngài. Ngài sao có thể là phàm phu tục tử, sơn dã thôn phu cho được.”

“Nga? Vậy sư phụ ngươi là ai?” Nghe thấy danh hiệu ‘thiên hạ đệ nhất tán tiên’ này, Bạch Thanh không khỏi tò mò hỏi.

"Ha hả, trên đời này chắc chỉ có mình ân nhân là không biết đến sư phụ của ta, sư phụ ta là quốc sư Bạch Phong ở phía nam Thanh Phong quốc.”













Ba mươi bảy - đùa giỡn

Bạch Phong? Hai người hắn cứu là đồ đệ của Bạch Phong?

Mặc dù cảnh còn người mất, nhưng khi nghe nhắc tới tam đệ Bạch Phong, hắn vẫn không nhịn được có chút kích động. Tam đệ lúc nhỏ nhu thuận, lại chăm chỉ học hành. Chỉ trong vòng năm năm liền từ cấp bậc tiên sĩ tu luyện tới tán tiên. Khi Bạch Thanh nghe tin này trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ hẳn lên.

"Ân nhân, ngài biết sư phụ của ta?"Nhìn nam nhân vốn luôn biểu tình bình thản đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, Hành Chỉ không khỏi thắc mắc.

“Đừng kêu ta là ‘ân nhân’, nếu không khách khí thì cứ gọi ta là Bạch thúc giống Tiểu Đình là được rồi.” Bạch Thanh uyển chuyển tránh câu hỏi của Hành Chỉ. Hắn không biết Bạch Phong có nói qua chuyện của hắn cho hai đồ đệ của y nghe chưa?

Cũng không biết trên thế gian này người đời cho rằng hắn còn sống hay đã chết….

Xem ra tạm thời không cần nhắc tới chuyện này, huống chi…..hắn sớm đã không còn là Bạch Thanh. Khuôn mặt in dấu huyết văn đã biến mất không còn một mảnh, thậm chí ngay cả dung mạo sau khi khôi phục pháp lực đã có chút biến đổi.
Cho dù gặp lại Bạch Phong, chỉ sợ tam đệ cũng không nhận ra hắn.

Ngày ấy, sau khi Bạch Thanh giữ Hành Chỉ và Uyển Đình ở lại; từ Hành Chỉ bọn họ có thể biết chút tin tức bên ngoài. Hơn nữa cũng là vì sự an toàn của hai đồ đệ Bạch Phong.

Tuy rằng Uyển Đình và Hành Chỉ chỉ nói hai người bọn họ là đồ đệ của Bạch Phong nhưng Bạch Thanh ít nhiều cũng đoán được hai người đại khái là vương công quý tộc ở phía nam, nếu không cũng sẽ không bị hắc y nhân đuổi bắt. Bạch Thanh có thể cảm giác được bên ngoài núi còn có mấy người rình rập, nhưng không dám tùy tiện xông vào.

Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì cho dù là nơi ẩn nấp an toàn nhất, chỉ sợ những người đó sớm muộn gì cũng lần mò tới chỗ bọn họ. Tới lúc đó, bọn họ cũng không thể tiếp tục ở lại nơi này.

“Lão già Bạch Thanh chết tiệt, lão tử đã sớm nói lúc ấy hẳn là phải đem ba con hắc sâu giết đi. Con mẹ nó, ngươi học gì không học lại học làm thánh nhân, giữ lại mạng ba con hắc trùng kia. Nhìn xem, hiện tại cả một đại đội châu chấu kéo đến, lão già ngươi muốn bị sâu ăn sao ___ ôi! Lão khốn Bạch Thanh lại kí đầu ta!” bị bắt biến thành tóc đen, con ngươi đen, Thú Vương vẫn mang hình dạng tiểu oa nhi bốn tuổi.

“Thứ nhất, ngươi phải gọi ta là phụ thân, cho dù không muốn gọi ‘phụ thân’ cũng không thể gọi thẳng tên họ của ta. Thứ hai, ngươi không thể bình thường một chút được sao, miệng lúc nào cũng không sạch sẽ.” Đối với Thú Vương dạy mãi mà cũng không sửa được, Bạch Thanh có chút bất đắc dĩ.

“Ta…..” tiểu bảo bảo nhe răng trợn mắt muốn tranh luận tiếp nhưng thấy Bạch Nham và Uyển Đình từ xa chạy tới. Thú Vương lập tức thay đổi sắc mặt, giọng nũng nịu, ngọt ngào: "Nham ca ca, Uyển Đình tỷ tỷ."

Đôi mắt to long lanh như hạt châu, hai má phúng phính trắng hồng, vừa nhìn liền làm cho người ta cảm thấy yêu thương, hận không thể ôm ngay tiểu bảo bảo vào trong lồng ngực âu yếm một phen.

Bạch Thanh trong lòng thầm thở dài: yêu nghiệt quả nhiên là yêu nghiệt, thú vương này chính là vua yêu nghiệt.

Dù biết Thú Vương làm bộ làm tịch, nam nhân cũng nhịn không được muốn nhào tới ôm một phen. Thật sự rất đáng yêu a!
"Bạch thúc thúc, không tốt!" Bộ dáng hớt hơ hớt hải của Uyển Đình gấp tới muốn khóc.

“Tiểu Nham, xảy ra chuyện gì?” Bạch Thanh hỏi Bạch Nham đứng bên cạnh.
Bạch Nham nhìn Uyển Đình rồi lại nhìn tới Bạch Thanh, cúi đầu buồn buồn nói:

“Chúng ta và Hành Chỉ ca ca tới rừng đào chơi, sau đó Hành Chỉ ca ca biến mất không thấy tăm hơi, chúng ta tìm mãi mà không thấy đâu.”

Bạch Thanh nhíu mày nói: “Không phải đã nói với ngươi rồi sao, không được dắt hai người bọn họ vào rừng đào!”

“Là ta không tốt, là ta quấn quít lấy Tiểu Nham, bắt hắn phải dắt ta đi chơi. Bạch thúc thúc người muốn mắng thì mắng ta đi.” Uyển Đình thấy Bạch Thanh muốn mắng Bạch Nham, nàng đứng bên cạnh liền vội vàng nói.

Thú Vương mắt mở to hết cỡ, nhìn Uyển Đình từ trên xuống dưới rồi lại liếc mắt nhìn tới Bạch Nham từ dưới lên trên. Cuối cùng cọ cọ chân Bạch Thanh, cúi đầu cười tủm tỉm. Bạch Thanh tựa hồ cũng cảm thấy được gì, nhìn thoáng qua hai người bọn họ thở dài: “Quên đi, các ngươi quay về nhà gỗ đi, ta đi tìm Hành Chỉ.”

Nói xong, Bạch Thanh liền đứng lên, Thú Vương ngồi dưới đất, dỗi hờn nhìn Bạch Thanh, miệng chu chu lên: “Phụ thân, ôm.” Bạch Thanh cúi xuống ôm Thú Vương vào lòng. Tiểu bảo bảo thỏa mãn, hai cánh tay ngắn ngủn ôm lấy cổ Bạch Thanh. Đối với Bạch Nham lộ ra bộ mặt quỷ đắc ý, sau đó được Bạch Thanh ôm vào rừng đào.

Bạch Nham cắn chặt răng, lầm lủi đi về nhà gỗ, Uyển Đình theo sau, vội vàng hô: “Tiểu Nham, từ từ, chờ ta với, ngươi giận sao? Đều tại ta không tốt, là lỗi của ta.”

“Nín, cả ngày cứ khóc lóc sướt mướt.” Bạch Nham đặt mông ngồi xuống giường. Trong đầu còn hiện lên hình ảnh Thú Vương dựa vào lòng ngực Bạch Thanh, càng nghĩ càng tức.

Uyển Đình quả nhiên không còn khóc nháo nữa, ngồi bên cạnh thấy Bạch Nham không nói chuyện liền thấp giọng hỏi:

“Tiểu Nham, rừng đào kia ta và Hành Chỉ đều không thể vào sao?”

"Đương nhiên không thể, trong rừng đào Bạch thúc thúc có bố trí trận pháp, người bình thường không vào được.” Nghe khẩu khí của Bạch Nham tựa hồ vẫn còn đang tức nghẹn họng.

“Kia vì cái gì ngươi và Tiểu Bạch có thể vào được?” Uyển Đình không hiểu, nàng thường xuyên nhìn thấy Bạch Nham và tiểu bảo bảo bốn tuổi chạy vào trong ấy chơi, sao bọn họ lại không thể vào được?

"Này. . . . . . Ta cũng không biết." Bạch Nham lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý tới ánh mắt tiểu cô nương đang nhìn hắn. Hắn thật hối hận chính mình làm Bạch Thanh sinh khí, lại mang tới phiền toái cho Bạch Thanh.

Bước vào rừng đào, cây đào tự động rẽ ra hai bên tạo thành một lối đi nhỏ cho hai người tiến vào.

Thú Vương nằm trong lòng ngực Bạch Thanh bỗng nhiên không còn cảm thấy chán ghét thân thể tiểu hài tử bốn tuổi này nữa. Tựa đầu vào cổ nam nhân, hơi thở tràn ngập hương vị của Bạch Thanh, dịu nhẹ, thanh khiết như mùi hoa sen….

“Bạch Thanh lão đầu nhi, tiểu tình nhân Bạch Nham của ngươi thích tiểu cô nương kia, ngươi có thương tâm không?” Thú Vương hắc hắc cười nói.

Thấy Bạch Thanh không có phản ứng gì, tiếp tục nói: “Cáp, đừng cam chịu nga, ngươi hẳn là thương tâm chết đi được. Dù sao Bạch Nham cũng là Thiên Tôn nha, Thiên Tôn và Cầm Hoa là một đôi sinh tử tương hứa. Hơn nữa, ngươi và Thiên Tôn chính là có duyên phận tam sinh tam thế. Ai ngờ kiếp này ngươi lại dính với Dạ Tình Túy. Hiện tại chắc Bạch Nham đang vui vẻ bên cạnh tiểu cô nương rồi, hắc hắc!”

“Ngươi thật lắm điều.” Bạch Thanh dùng sức đánh mấy cái xuống cái mông nhỏ của Thú Vương. Nhưng điều làm người ta phải trợn mắt há mồm chính là, cái miệng nhỏ nhắn kia lại cúi xuống bao trùm miệng của Bạch Thanh.

“Ngươi _” Bạch Thanh cả kinh buông Thú Vương xuống.

Tiểu mũm mĩm trong không trung xoay người một cách điệu nghệ, đáp đất một cách nhẹ nhàng. Liếm liếm môi, hắc hắc cười nói: “Tử lão nhân đỏ mặt kìa, toàn thân trên dưới của ngươi, từ trong ra ngoài từ ngoài vào trong ta cũng đã nhìn qua, mới hôn một chút mà đã xấu hổ, hahahhaha…..”

Bị một tiểu hài tử bốn tuổi đùa bỡn, Bạch Thanh cũng không có cách nào sinh khí cho được, thật cảm thấy bất đắc dĩ a! Bất quá nếu Bạch Nham thật sự thích Uyển Đình, thì đây cũng là một chuyện tốt. Đời này, kiếp này cũng không bao giờ có gút mắt gì nữa…….

Như vậy dễ dàng hơn nhiều, hắn chỉ đơn thuần là thúc thúc của Bạch Nham.














Ba mươi tám - cố nhân tương phùng

"Ai, sao Bạch thúc thúc còn chưa trở về?" Uyển Đình ngồi bên giường không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, người nhấp nha nhấp nhỏm.

Bạch Nham đứng bên cạnh cũng chau mày, không ngừng nhìn ra ngoài. Không lẽ có chuyện gì? Với tốc độ của Bạch thúc thúc hẳn là rất nhanh sẽ trở lại.

Trong lòng cực kì rối loạn, Bạch Nham nắm tay Uyển Đình chạy ra ngoài. Uyển Đình bị Bạch Nham lôi phía sau, thở không ra hơi, khó hiểu hỏi: “Tiểu Nham, sao vậy?”

“Hừ- im lặng! có người đến!” Bạch Nham lôi Uyển Đình chạy với tốc độ nhanh nhất, trốn trong rừng trúc phía sau nhà gỗ.

Rừng trúc giống rừng đào, cũng là do Bạch Thanh tự mình bố trí. Rừng đào chỉ dùng để mê hoặc ngoại nhân, vô luận người nào một khi bước vào cũng không thể tự mình thoát ra được. Rừng trúc lại giống như ảo cảnh, có thể đem người ẩn giấu mà không cho ngoại nhân phát hiện ra được.

Uyển Đình lo lắng, khó hiểu đi theo sau Bạch Nham. Nàng mặc dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng nhìn thấy dáng vẻ khẩn trưởng của Bạch Nham cũng không dám thắc mắc. Trong mắt nàng, Bạch Thanh và Bạch Nham chính là tiên nhân ẩn cư nơi sơn dã.

Hai người trốn trong rừng trúc. Một lát sau, xuất hiện một hắc y nam tử thân hình cao lớn từ rừng đào chậm rãi bước ra. Bạch Nham không khỏi âm thầm giật mình, một ngoại nhân thế nhưng có thể dễ dàng xuyên qua rừng đào của Bạch thúc. Xem ra người này không tầm thường.

Hắc y nam tử chậm rãi đi tới nhà gỗ, thấy cửa phòng mở toan, bên trong lại không một bóng người. Đáy mắt không khỏi xẹt qua một tia tiếc nuối. Sau đó chậm rãi đi vòng quanh khu nhà gỗ, khi thì khẽ vuốt cửa, khi thì dừng lại thở dài. Không biết người này rốt cuộc tới đây làm gì?

Sương hàn lộ trọng nguyệt như ngọc,
Dạ dạ nan mị,
Kim canh nan mị,
Thiền quyên thiên lí tri vi thùy?
Tư dã thương bi
Niệm dã thương bi
Hà nhật dữ quân tái tương hội?”

(Dịch nghĩa:
"Sương hàn lộ trọng nguyệt như ngọc,
Hàng đêm khó ngủ,
Nay càng khó ngủ.
Thiền quyên ngàn dặm biết tỏ cùng ai?
Tư cũng bi thương,
Niệm cũng bi thương.
Biết tới khi nào mới có thể gặp lại ngươi?”)

Nam tử khoanh tay đứng thẩn thờ, ánh mắt mơ màng giống như đang tưởng niệm chuyện xưa. Ngẫu nhiên cúi đầu ho nhẹ hai tiếng lộ ra bộ dáng bệnh tật.

“Chẳng lẽ lần này lại nhầm lẫn nữa, kết quả vẫn là làm cho ta một lần rồi lại một lần thất vọng, Tình Túy thiên niên, thiên niên Tình Túy (say tình ngàn năm, ngàn năm say tình), hức…..Quả nhiên tới hôm nay ta mới hiểu được ý nghĩa của cái tên này, tâm tử chi đau (lòng đau như cắt) bất quá cũng chỉ có thế.” Giọng điệu nhẹ nhàng, từ ngữ hỗn loạn thản nhiên lộ ra vẻ ưu sầu, như một khúc nhạc bi ai quanh quẩn thật lâu trong lòng người nghe.

Hắc y nam tử chậm rãi xoay người, nét mặt như họa, sắc mặt tuy có chút tái nhợt do bệnh lâu ngày nhưng mỗi cái nhấc tay, nghiêng mình đều hiển lộ khí phách cao quý như rượu thơm nguyên chất được ủ ngàn năm, làm cho người ta bất giác trầm luân.

Uyển Đình nhìn tới thất thần, nghĩ thầm trên đời này còn có nam tử tuấn nhã đến mê người như vậy sao?

Bạch Nham vẫn lặng yên không nói, sắc mặt khó coi, hai mắt ẩn ẩn lộ lộ ra vài phần căm ghét, khó chịu. Lần đầu nhìn hắc y nam tử này, hắn đã có cảm giác phản cảm khó hiểu.

“Quả nhiên lần này lại đến nhầm chỗ?” Hắc y nam tử dừng lại trong chốc lát sau đó khẽ nhíu mày, lẩm bẩm, “Chủ nhân không có ở đây hay là không muốn gặp lại? Thôi, nếu có duyên phận, sẽ có ngày gặp lại.” Phất tay áo, lẳng lặng rời khỏi không một tiếng động, hắc y nam tử chậm rãi đi vào rừng đào.

Đợi khi nam tử đi một hồi lâu, Bạch Nham và Uyển Đình mới bước ra.

“Thật tò mò, người vừa rồi là ai a, ta thở cũng không dám thở, giống như chỉ cần động một chút sẽ bị hắn phát hiện ra. Tuy nhìn bộ dạng ốm yếu, nhưng ánh mắt thật sắc bén.” Tới bây giờ Uyển Đình vẫn còn thấp thỏm lo sợ.

Bạch Nham cắn cắn môi, nhìn Uyển Đình thận trọng nói: “Uyển Đình, đáp ứng ta, chuyện vừa rồi không được nói với bất cứ ai, ngay cả Hành Chỉ cũng không được nói. Đây là bí mật giữa hai chúng ta, có được không?”

─────────────── phân cách tuyến: tâm tình phiền muộn ──────────────

Đào nguyên chích tại mộng lai, hoa lạc xuân nê thập lí

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net