Quyển 2_ chương 50-> 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 50: Cho dù gặp lại cũng không thể nhìn thấy nhau

"Tiên nhân biết thần ma nhân thần bí kia?” Tĩnh Nhạc tiên tử nãy giờ không nói gì bỗng mở miệng ra hỏi. Giọng nói hỗn loạn nhưng có thêm vài phần khẳng định.
Quan sát kỹ thì thấy kỳ thật Bạch Thanh và Vô Qua còn có mấy chỗ giống nhau. Như là hai người đều có chút cô tuyệt, trên người luôn có một loại khí chất lạnh lùng, lãnh đạm. Nhưng Vô Qua là vô cùng lãnh đạm còn Bạch Thanh thì có vẻ ôn hòa hơn.

Nam nhân gật đầu, khẳng định lời của Tĩnh Nhạc tiên tử: “nhận thức.” Bạch Thanh tạm dừng một lát, thở dài nói, “các ngươi nhìn cũng thấy, ta và hắn trong lúc đó còn chưa thể tháo dỡ được đoạn gút thắt."

"Ai nha! Nguy rồi!" Ngay khi Bạch Thanh muốn cáo lui, Hải quốc thái tức lập tức đứng lên, lo lắng buồn rầu nói, "Chỉ lo đứng trong này nói chuyện, như thế nào lại quên ra nghênh đón Huyết Tôn! Người đâu, tới mau….”

"Ha hả a, thái tử điện hạ không phải đi chuẩn bị nghi thức nghênh đón rình rang gì chứ? Thiên tử của quốc gia ta xưa này không thích thích lễ nghi rườm rà. Ngươi xem, bệ hạ không phải đã đến đây rồi sao?” Hinh phi cười khanh khách như chim hoàng oanh, ngón tay chỉ hướng hành lang. Mọi người đều quay đầu lại.

Bạch Thanh lúc này có chút bất đắc dĩ, nghe đến tên người nọ. Hắn thật muốn nhìn người nọ một chút xem y đến tốt cùng là biến thành dạng gì rồi, là gầy hay béo? Xem y có khỏe mạnh không? Nhưng lại không dám đối mặt, không dám gặp lại người nọ. Trong đầu luôn không tự chủ, hết một lần rồi lại một lần nghĩ: y còn nhớ rõ ta sao? Y còn nhận ra ta sao?

Trong năm năm này, hắn vẫn luôn hoài niệm nhớ nhung tới người ấy. Cho dù là người bình tĩnh như Bạch Thanh vẫn nhịn không được khiến các đầu ngón tay khẽ run. Cuối cùng, hắn vẫn là hơi nghiêng người, quay về phía người kia nhìn một chút….

Chỉ thấy một nam hai nữ thong thả đi trong hành lang. Lại giống như ảo ảnh chỉ cần đi thêm hai ba bước nữa là tới trước mặt mọi người.

Ở trong mắt người khác, bọn họ nhìn thấy Huyết Tôn không giận cũng tự nhiên phát ra uy áp, không ai dám nhìn thẳng vào cặp mắt say lòng người kia. Nữ tử xinh đẹp tựa thiên tiên đi phía sau Dạ Tình Túy là Bích Cơ, còn người duyên dáng yêu kiều kia là tôn giả Hiểu Mai.

Trong mắt Bạch Thanh, hắn trông thấy chính là người trong trí nhớ của mình năm năm về trước. Năm năm qua người nọ không có một chút thay đổi, lưỡi dao năm tháng không thể chạm tới da thịt như ngọc của y. Khi đó trong mắt y chỉ có hắn, không dung nạp bất cứ người nào khác….

Trong mắt hắn, người nọ không phải là Huyết Tôn cao cao tại thượng.  Vừa gần trong gang tấc lại vừa xa tận thiên nhai.
Cách vài bước mà giống như cách tam sinh tam thế. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Chỉ một tiếng xưng hô quen thuộc nhưng không cách nào từ cổ họng thốt lên được. Chỉ có thể buộc mình xoay người sang chỗ khác, không nhìn tới người kia, không nghĩ tới y nữa.

“Thái tử, Sửu Tiên tạm thời cáo lui….” Bạch Thanh xoay người đưa lưng về phía Dạ Tình Túy, vội cất bước chạy đi có phần hơi gấp gáp.

“Tiên nhân cũng không cần lẩn tránh. Ta biết tiên sĩ và tôn giả luôn bất hòa nhưng nơi này là phủ thái tử của ta, không tồn tại hận thù. Hơn nữa Huyết Tôn cũng là người thông tình đạt lý, nói không chừng các ngươi còn có thể trở thành bằng hữu." Thái tử Hải quốc nói một hơi làm cho Bạch Thanh tạm dừng lại, nhưng chính trong lúc này đám người Dạ Tình Túy đã tới chỗ bọn họ.

"Tham kiến bệ hạ." Hinh phi có vài phần thẹn thùng. Nhìn nam tử tới gần lập tức quỳ xuống hành lễ. Nhưng lại phát hiện Dạ Tình Túy không như bình thường phất tay cho nàng đứng dậy.

Nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn lên. Nam tử kia thế nhưng lại có vẻ mặt kinh hoàng nhìn chằm chằm phía trước.

Dạ Tình Túy từ xưa tới nay luôn băng lãnh, không hề lộ chút biểu tình gì ra ngoài, giống như khối hàn băng ngàn năm. Biểu tình này thế nào lại xuất hiện trên mặt của y?

Hinh phi nhìn theo hướng nhìn của Dạ Tình Túy, y là nhìn theo bóng dáng của tiên nhân….

“Đa tạ hảo ý của thái tử. Sửu Tiên còn có chuyện phải đi, không ở lâu được.” Thoáng thi lễ, Bạch Thanh cơ hồ là chạy trốn khỏi chỗ này.

Hắn có thể cảm giác được. . . . . .

Hắn cảm nhận rõ ràng, một cảm giác vô cùng thân thiết, ánh mắt từng làm say thể xác và tinh thần hắn. Ánh mắt nóng bỏng như ngọn lửa đỏ rực đang nhìn chằm chằm hắn.

Chẳng lẽ bị nhận ra rồi sao? Hắn đã phát hiện ra ta rồi sao? Vô số nghi vấn vang vọng trong đầu Bạch Thanh. Thầm nghĩ phải rời khỏi đây ngay lập tức….

"Ai, tiên nhân. . . . . ." Hải quốc thái tử than thở, không thể ngăn lại nam nhân. Một bóng đen xẹt qua, giống như một tia chớp đuổi theo.

Bạch Thanh đi rất nhanh, giống như là chạy trốn.

Dạ Tình Túy đuổi theo cũng rất nhanh, giống như một người sắp chết vớ được một cọng rơm rạ.

"Bạch thanh!" Thanh âm này tuyệt không thể nào là của Huyết Tôn. Một ma đầu ngồi trên ngôi vị cửu ngũ chí tôn sao có thể phát ra thanh âm chan chứa hi vọng lại vô cùng thê lương đến vậy, thậm chí mang chút ý khẩn cầu.

Nhưng lời này xác thực là thốt ra từ miệng của Dạ Tình Túy.

Bạch Thanh từ từ chậm lại, Dạ Tình Túy vẫn còn đuổi theo phía sau.

Sau năm năm, y lại một lần nữa bắt được hắn.

". . . . . . Là ngươi sao?”

Bi thương đến tột cùng nhưng không thể rơi lệ, hiểu nhưng không nói gì, muốn cười to thành tiếng nhưng không thể…..

Đến tột  cùng là mừng rỡ hay bi thương, người ngoài nghe ra chỉ là một câu bình tĩnh, không cảm xúc. Nhưng cũng chỉ có đương sự mới có thể hiểu được ba chữ ngắn ngủn này ẩn chứa bao nhiêu tình cảm phức tạp. Hết thảy, hết thảy đã tới cực hạn rồi. Thiên ngôn vạn ngữ cũng không bằng được một câu “Là ngươi sao.”

Trong thanh âm của Dạ Tình Túy lộ ra vô vàng hy vọng lại không thiếu vẻ mất mác.

"Các hạ nhận sai người rồi." Bạch Thanh định xoay người bước đi nhưng tay hắn lại bị Dạ Tình Túy nắm lấy. Cảm giác ấm áp quen thuộc….nhưng chỉ có thể dùng lời nói bình tĩnh đến ngoan tuyệt để hủy diệt.

Hắn thấy y, y cũng thấy hắn.

"Ngươi là ——" Dạ Tình Túy nói nửa câu, nhìn đến mặt nam nhân thì ngừng lại.
Y không thay đổi, vẫn là Dạ Tình Túy của năm năm về trước. Nhưng hắn lại thay đổi, thay đổi rất nhiều. Ánh mắt sâu lắng, tràn ngập tang thương cùng tịch mịt.

Bạch Thanh không thể nói rõ biểu tình chợt lóe rồi biến mất kia của Dạ Tình Túy là gì? Hình như là mất mác, lại có vẻ là mừng như điên. Đan xen vào nhau cũng phức tạp như tình cảm giữa họ. Bọn họ chỉ cách gần như vậy…..

Rốt cuộc không thể chịu đựng được ánh nhìn chăm chú của Dạ Tình Túy, nam nhân nghiêng đầu qua, thấp giọng nói: “Chỉ là một tiên nhân vô danh, Sửu Tiên.”

Lời này là nói cho Dạ Tình Túy nghe, cũng là để cho chính hắn nghe.

"Ngươi rất giống. . . . .với một người mà ta biết.” Khôi phục lại bình tĩnh, Dạ Tình Túy nhẹ giọng nói.

“Vì yêu sinh ra ưu tư. Vì yêu sinh ra cố chấp. Nếu không yêu sẽ không sầu không lo, các hạ cũng đừng quá mức chấp niệm.” Bạch Thanh một lần nữa kéo áo choàng trắng lên, che kín gương mặt. Không để Dạ Tình Túy nhìn trực diện.

“Người có thể chết nhưng tương tư thì không thể quên. Không bỏ xuống được, là ta chấp niệm, là kiếp nợ của ta. Cảm tạ lời này của tiên nhân, Tình Túy xin ghi tạc trong lòng.” Dạ Tình Túy thản nhiên nói, “lúc nãy mạo phạm, mong tiên nhân thứ tội.”

Nơi này chỉ có hai người bọn họ. Cuộc truy đuổi vừa rồi đã sớm đem mọi người bỏ rơi lại phía sau.

"Không ngại." Bạch Thanh nhẹ nhàng đáp. Sau đó, hai người cũng không còn đối thoại nữa.

Dạ Tình Túy vẫn như cũ, nhìn nam nhân không rời.

Mùa xuân cây cỏ xum xuê, cành lá rậm rạp, gió thổi nhè nhẹ làm những sợi tóc hắc, bạch bay lên, cố tình dây dưa, quấn quýt lấy nhau. Bạch Thanh có chút bất đắc dĩ muốn đem mấy sợi tóc bám chặt vào nhau kéo ra, lại phát hiện….

Dạ Tình Túy vẫn nắm chặt tay hắn.

Lúc này đám người thái tử cũng đuổi kịp tới. Nhìn Bạch Thanh cố muốn rút tay về, còn Dạ Tình Túy thì một mực nắm chặt tay hắn. Mọi người lui ra sau ba bước, rồi thi lễ cáo lui.

"Đây là?" Làm người ta không thể nào đoán được.

Dạ Tình Túy xoay người, cười nhạt nói: “Chỉ là hiểu lầm mà thôi.”

Nhưng….

Thật chỉ là hiểu lầm.



















Chương 51: tâm ma

"Nãi nãi!" Trong phòng, Nam Cung Hồng Nhan lo lắng kêu lên, "Ta đi gọi người!"

"Đứng lại,” Nam Cung lão lão bắt lấy tay cháu gái, lau vết máu trên môi, thì thào nói, “Ta tự mình vận công điều tức một lát là khỏi, hừ! Thần ma nhân kia quả nhiên lợi hại. . . . . ." Nam Cung Hồng Nhan cúi đầu cắn môi không nói gì.

Nam Cung lão lão ngồi xuống lẩm bẩm: “thân phận tên Sửu Tiên kia cũng rất khả nghi, Phi Hồng ngươi đi nói với Nhị thúc tra xét rõ ràng lai lịch của người này cho ta.”

“Dạ.” Nam Cung Phi Hồng đáp, sau đó đi ra ngoài.

“Một xà yêu, một tiên nhân, một thần ma nhân. Hừ_” Nam Cung lão lão hừ một tiếng, tiếp tục nói, “hơn nữa còn có một tên Dạ Tình Túy, bọn họ ở nhân gian chính là tai họa ngầm. Xà yêu kia biết được chuyện của ta nhất định không phải yêu quái bình thường. Sửu Tiên đến tột cùng là ai?”

Trong phòng, lão phu nhân vẫn tự nói thì thào.

Bạch Thanh trốn vào phòng, thú vương cũng theo vào nhưng không để cho Bạch Nham vào.

Từ khi ra khỏi núi, Bạch Nham phát giác Bạch Thanh ngày càng…xa cách mình. Đến tột cùng là vì cái gì? Bạch Nham không ngừng tự hỏi bản thân, nhưng càng nghĩ lại càng không rõ. Y chán ghét thú vương suốt ngày quấn quýt lấy nam nhân. Y chán ghét thần ma nhân ở cùng một chỗ với Bạch Thanh. Y căm hận nam tử tên Dạ Tình Túy kia, căm hận ánh mắt hắn nhìn Bạch Thanh….

Hận! Hận! Hận!

Hận không thể giết hết bọn họ!

"A. . . . . ." Một cơn đau đầu mãnh liệt ập tới. Bạch Nham không biết sao lại thế này, gần đây thường xuyên đau đầu như là có một thanh đao trong óc dùng sức đâm vào. Hơn nữa còn có một thứ gì đó đang ra sức chống lại thanh đao.

Hai lực lượng đấu đá lẫn nhau làm y muốn bạo phát tới nơi rồi!

Loại chuyện này cũng không phải mới xảy ra lần đầu. Lúc đầu chỉ nghĩ là ngẫu nhiên nhưng gần đây tâm tình rối loạn làm chuyện này phát sinh càng thường xuyên hơn.

A ——!" Mồ hôi lạnh thấm qua xiêm y dày vò suốt nửa canh giờ thì cơn đau đầu khó chịu này mới dần tiêu tán. Bạch Nham kiệt sức nằm trên giường thở phì phò.

Việc này y chưa bao giờ đề cập qua với Bạch Thanh. Y thậm chí sợ Bạch Thanh chữa khỏi cơn đau đầu….

Cơn đau đầu này tuy rằng quái dị nhưng mỗi lần qua đi Bạch Nham đều có thể cảm nhận được trong cơ thể nội lực đang dần gia tăng. Y phải trở nên mạnh mẽ, muốn gia tăng càng nhiều lực lượng hơn. Nếu cơn đau đầu này mà có thể làm gia tăng nội lực thì sao lại không thể chứ?

Y có thể chịu ——
--------------------------------------------

Ban đêm, ánh trăng phản chiếu xuống mặt hồ phẳng lặng. Bạch Thanh đắm mình trong dòng nước lạnh lẽo. Ánh trăng trên cao chiếu vào những bọt nước trước ngực, lóng lánh như đóa phù dung nở rộ trên mặt hồ, phát ra vẻ đẹp mị hoặc. Hơn nữa, thân thể toát ra hơi thở cấm dục càng thêm hấp dẫn động lòng người.

Mái tóc huyết sắc trong đêm phá lệ diêm dúa, lẳng lơ đột nhiên xuất hiện trên bờ. Y lẳng lặng nhìn nam nhân đắm mình trong dòng sông.

Nói vậy, lúc này hẳn là Bạch Thanh không có mặc y phục. Ai đi tắm lại mặc y phục bao giờ? Hắn chỉ muốn tìm một chỗ yên lặng để quên hết mọi phiền muộn.

“Lòng ngươi đang rối loạn.” Vô Qua đứng trên bờ nhìn nam nhân nói.

Thanh âm trầm thấp giống như tiếng suối chảy róc rách trong núi sâu. Nam nhân đắm mình trong nước, cũng không mở mắt: “Thế gian hồng trần là con đường ta phải đi qua. Dùng hai chân cảm nhận mới biết đường ở nơi nào. Trải qua thế gian hỉ nộ ái ố mới có thể đoạn tuyệt tạp niệm tâm ma.”

“Tâm ma của ngươi chính là Dạ Tình Túy.” Trong đầu Vô Qua dần hiện ra cảnh chứng kiến lúc sáng.

"Kiếp nạn không thể tránh khỏi.” Nam nhân khẽ thở dài một tiếng.

Vô Qua quấn lọn tóc huyết sắc trong tay, nói: “Cho ta thấy định tính của ngươi vững vàng tới cỡ nào, có thể ngăn chặn tâm ma hay không?” Nói xong, nam tử khẽ cười một tiếng. Vài sợi tóc huyết sắc bị y bứt ra thảy xuống hồ làm nước sông trong suốt nhất thời biến thành huyết sắc. Những đóa hoa bỉ ngạn vốn chỉ nở rộ dưới hoàng tuyền hiện tại đang bao phủ dòng sông giống như một tấm thảm hồng tươi rực rỡ vây quanh nam nhân.

Từng đợt bạch quang lan tỏa xua đi màu hoa huyết sắc quỷ dị. Mái tóc trắng xóa như núi tuyết Thiên Sơn ngàn năm bao bọc quanh thân Bạch Thanh. Bốn phía xung quanh Bạch Thanh không ngừng tỏa ra ánh bạch quang chống lại những đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực.

Ngay khi rừng hoa bỉ ngạn sắp bị nuốt chửng hết, Vô Qua đột nhiên bước xuống nước….

Y từng bước từng bước tiếp cận Bạch Thanh. Những đóa mạn châu sa hoa huyết sắc đụng phải tiên khí của Bạch Thanh ngưng kết thành thánh liên. Rơi vào ma đạo, vạn kiếp bất phục.

Bạch Thanh cảm giác ma khí càng ngày đến gần. Sắc mặt hồng nhuận của hắn đã biến thành tái nhợt. Thân mình bắt đầu có chút lay động, không thể bị tâm ma nhấn chìm! Không thể!

Nam nhân nín thở, ngưng thần. Vô Qua cũng cảm giác được Bạch Thanh đang ra sức chống cự.

Vô Qua nở nụ cười. Trong đêm, giọng y phá lệ trầm thấp ôn nhu, hấp dẫn nhưng cũng ẩn chứa nguy hiểm: “Sao không cùng ta nhập ma? Tội gì phải chịu nỗi khổ nơi trần thế này?”

Nói xong Vô Qua điên cuồng đánh tan tiên khí của Bạch Thanh, một chút cũng chừa lại. Lúc này, Bạch Thanh sao có thể là đối thủ của y?

Sau đó, một tia máu tràn ra khóe môi nam nhân nhưng Bạch Thanh không dám động. Một khi động hắn sẽ thật sự bị tẩu hỏa nhập ma, rơi vào ma đạo.

Lúc này, Vô Qua đi tới sau lưng nam nhân. Y vươn tay ra lau vết máu trên khóe miệng Bạch Thanh, sau đó đem ngón tay dính máu ngậm vào trong miệng. Y nhìn nam nhân cách mình gần trong gang tấc. Hắn là sư huynh của mình, hiện tại trên người không một mảnh vải che thân, trần trụi đứng trước mặt mình.

Những đóa bỉ ngạn đỏ tươi nhuộm đỏ dòng sông- màu đỏ của dục vọng.

Tay Vô Qua cuối cùng cũng chạm được tới thân thể nam nhân. Làn da bao phủ một lớp nước bóng loáng. Thân hình rắn chắc, thật có sức co dãn, vô cùng đẹp….

Làm y nhịn không được thở dài một tiếng.
"Sư huynh, thật lâu trước kia ta đã khao khát muốn ôm ngươi vào lòng." Vô Qua đứng sau lưng Bạch Thanh, một tay đặt ở thắt lưng nam nhân, một tay vuốt ve trước ngực, từ từ chậm rãi hướng xuống dưới.

Y có thể cảm nhận được cơ thể Bạch Thanh đang run nhè nhẹ. Y cảm thấy như mình đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà trục lợi. Nhưng thế thì đã sao?

Những ràng buộc, lễ giáo của thế tục trong mắt y không đáng một đồng xu….

Cười nhẹ một tiếng, Vô Qua có chút ác ý nắm lấy dục vọng của nam nhân, đồng thời cũng hôn lên môi Bạch Thanh. Hôn một cách cường thế và bá đạo. Đầu lưỡi dũng mãnh lướt qua hàm răng mẫn cảm, dò xét tỉ mỉ từng ngóc ngách trong miệng Bạch Thanh. Lưỡi cùng lưỡi day dưa, hôn dâm loạn. Làn môi ướt át ở trong bóng đêm ánh lên vẻ sáng nhuận.

"Dừng tay!" Nói ra hai chữ này đã là cực hạn của Bạch Thanh. Không thể động, không thể nói, không thể phân tâm!

“Hiện tại có hay không hối hận để cho ta tiếp cận ngươi? Ta nói rồi, chúng ta vĩnh viễn là sư huynh đệ. Ta không hận ngươi giam cầm ta một vạn năm. Ta chỉ muốn hôn ngươi, ôm ngươi. . . . . ." Vô Qua khẽ cắn vành tai nam nhân, chậm rãi nói nhỏ.






















Chương 52 - tội dục - thượng

Vuốt ve, mơn trớn làm cho cả người nhiệt khí, dục vọng tăng mạnh. Bầu không khí xung quanh cũng như bị thiêu đốt….

Không muốn! Một chút cũng không muốn!

Trong lòng nam nhân không ngừng niệm tĩnh tâm chú:

“Quán Tự Tại Bồ Tát hành thâm Bát nhã Ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhứt thiết khổ ách.

Xá Lợi Tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thọ tưởng hành thức diệc phục như thị.”

“Khởi—“ Vô Qua khẽ quát một tiếng, dòng sông tĩnh lặng bỗng nhiên từ từ trồi lên một tòa hoa sen thật lớn, tỏa ra cuồn cuộn thánh khí. Cùng với loài hoa hoàng tuyền tà dị, dường như không có cảm giác mâu thuẫn mà ngược lại lúc này đây là sự kết hợp hoàn mỹ. Bạch Thanh bị Vô Qua kéo trong nước, nửa thân mình tựa trên đài sen.

Dưới sự phục vụ tận tình của nam tử, trên người Bạch Thanh nổi lên vô số ấn ký đỏ tươi, từ mắt cá chân lên tới bắp chân, đùi, đến phần bụng mẫn cảm….

“Niệm tĩnh tâm chú?” thấy nam nhân cúi đầu nhắm chặt hai mắt. Ngón tay Vô Qua xoa nhẹ lên hàng chân mày nhíu chặt, “không nhập tâm ma, thì sao có thể thoát khỏi tâm ma? Niệm như vậy có ích sao? Bất quá nếu ngươi thích thì cứ tiếp tục niệm đi.” Vô Qua khẽ cười một tiếng, kéo hai chân nam nhân ra.

Nam nhân ẩn nhẫn, nơi tối mẫn cảm bị người khác nắm chặt. Hai chân lơ lững trong nước kích thích từng đợt khoái cảm dâng trào, như kim châm vào thân thể.

Ngón tay mân mê, đùa bỡn dục vọng mềm nhũng. Vô Qua thưởng thức vẻ mặt ẩn nhẫn của Bạch Thanh: cắn chặt môi, hơi thở dồn dập, đứt quãng. Vô Qua cúi đầu xuống ngậm vành tai của nam nhân, lưỡi liếm một vòng sau đó khẽ cắn: “Từ sau khi trọng sinh*, còn chưa có người chạm qua ngươi sao? Vô luận là qua bao nhiêu năm, đổi bao nhiêu cái tên, ngươi vẫn là ngươi…” (* trọng sinh= sống lại. nói tới vụ sau khi Bạch thúc té núi sống lại)

“Không ngừng đè nén dục vọng của bản thân. Không thể yêu, không thể hận. Cho dù ngươi lờ đi nỗi tuyệt vọng, đau khổ của bản thân mà rời xa Thiên Tôn. Cho dù ngươi không quan tâm đến tình cảm sư huynh đệ mà giam ta một vạn năm. Sau đó thì sao? Ngươi một mình cô độc trên đỉnh Cửu Tiêu khảy đàn ngày đêm. Gặm nhấm nỗi đau tương tư tra tấn cũng không chịu xuống núi.”

“Ngươi đã không thể theo đuổi thất tình lục dục thì để ta đến giúp ngươi biết thế nào là yêu hận. Cho dù là tội là nghiệt nhưng không phải chính miệng ngươi đã nói, không trải qua thất tình lục dục thì sao có thể khám phá hồng trần; sao có thể hiểu rõ cuộc đời có bao nhiêu huyền ảo? Ngươi không thể buông thả bản thân, làm thế nào trải qua?” Vô Qua luồn tay vào giữa hai chân, nhẹ giọng nói

“Đó cũng là thất tình lục dục của hắn, không liên can gì đến ngươi?” Tiếng hét lớn đánh vỡ khung cảnh đậm tình sắc lúc này.

Thanh âm này….Bạch Thanh hơi hơi hé mắt, thấy một nam tử xinh đẹp, tràn ngập lửa giận đứng trên bờ. Mái tóc dài kim sắc vì giận mà cũng tự lay động. Con ngươi xanh biếc gắt gao nhìn chằm chằm hai người giữa sông.

Trong lòng nam nhân không khỏi thở dài: thú vương….ngươi cần gì phải thế?

“Ngươi là--- xà yêu một vạn năm trước. Đã là thú vương của muôn thú rồi sao?” Vô Qua dừng động tác lại, ngồi trên tòa sen. Mái tóc huyết sắc xõa xuống, ánh mắt lãnh đạm không chút cảm xúc.

“Buông hắn ra_” thú vương hóa thành hình ngươi lao về phía trước.

Vô Qua dường như không nghe thấy, tiếp tục thì thào: "Đáng tiếc, cho dù là thú vương thì cũng chỉ là thú.”

“Ta kêu ngươi buông hắn ra!” Hét lớn một tiếng, thú vương đạp lên mặt nước, lao tới chỗ hai người họ. Vô Qua hừ nhẹ một tiếng, một tay tiếp tục vuốt ve dục vọng yếu ớt của nam nhân, một tay xuất chưởng hướng tới thú vương.

Mỹ nam tử bị đánh lui, khóe miệng trào ra dòng máu tươi.

"Ngươi không phải là đối thủ của ta." Vô Qua lờ như không thấy thú vương, y cúi người xuống hôn lên trán Bạch Thanh, “Đi đi.”

“Lão tử không sợ quái vật ma không ra ma, thần không ra thần như ngươi!” Chưởng lúc nãy của Vô Qua đã xuất ra bảy tám phần công lực. Tuyệt không lưu tình như đối phó với Nam Cung lão lão. Nếu không phải mấy năm nay thú vương thường xuyên uống máu Bạch Thanh làm thân thể thoát thai hoán cốt, thì chỉ sợ lúc này lục phủ ngũ tạng* đã bị vỡ nát (*= bộ đồ lòng)
Người phi thăng thành thần quả nhiên yêu tiên như bọn họ không thể so bằng. Nhưng thế thì đã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net