Quyển 2 _ chương 60->65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 60 - ma chi hoặc - thượng (H)

"Ngươi làm gì vậy?” Nam nhân nắm chặt vạt áo, ánh mắt tức giận nhìn Chu Khí.

“Làm chuyện tình nhân phải làm.” Chu khí ngồi dậy, cởi áo khoác đen ra. Không chỉ tướng mạo thay đổi, thậm chí dáng người cũng trở nên tráng kiệt hơn. Giống như tượng điêu khắc, tràn ngập mị lực.

Nhưng hiện tại Bạch Thanh cũng không có tâm trạng chiêm ngưỡng thân thể của nam tử.

"Ta và ngươi không phải là tình nhân gì cả. Cho dù kiếp trước có như vậy nhưng hiện tại sớm đã không còn.” Nam nhân từ trên giường ngồi dậy, đột nhiên ngửi thấy một làn hương ngọt ngào. Trước mặt xuất hiện một làn sương đỏ, Bạch Thanh ngẩng đầu lên thì thấy luồng khói đỏ đó chính là từ miệng Chu Khí thổi ra.

Sau khi phát hiện ra thì làn khói đã len lỏi vào trong hơi thở của Bạch Thanh. Nam nhân bịt chặt miệng mũi lại nói, "Đây là thứ gì?"

"Ngươi quá căng thẳng. Ta chỉ muốn làm ngươi thoải mái một chút. Chỉ là một ít xạ hương mà thôi.”

Ma chi hoặc!

Làn sương hồng tiên diễm, ngọt ngào giống như vẻ bề ngoài. Đây là một trong những khả năng của ma tộc- câu hồn. Người hít phải khói mê này sẽ đánh mất hết lý trí, mất bản tính mà sa đọa vào trong biển dục.
Bạch Thanh sao có thể tin lời nói của Chu Khí, hắn đẩy Chu Khí ra, chạy xuống giường. Tuy rằng hắn không thể thi triển pháp lực nhưng công lực thì vẫn còn.
Chu khí cũng không đuổi theo, chỉ cười khẽ, từ trên giường bước xuống. Nửa người trên trần trụi tiến về phía Bạch Thanh đang chạy tới ngoài cửa. Nam tử ở phía sau cất cao giọng nói: “Ngươi vì sao lại muốn chạy? Chúng ta vất vả lắm mới có thể tương phùng, chẳng lẽ ngươi chán ghét ta vậy sao? Cầm Hoa, ngươi sao có thể nhẫn tâm đến vậy?” Nam nhân mở cửa phòng, nhưng không chạy ra ngoài.
Ngoài cửa mây mù bao phủ, xa xa là đỉnh núi cao mờ ảo. Thỉnh thoảng có đàn hạc bay qua, cất tiếng kêu oang oác, sải cánh bay lượn giữa trời không.
Phía trước, không có đường!
Hắn chỉ cần tiến thêm một bước nữa là sẽ ngã xuống vực, thịt nát xương tan!
“Đây là chỗ nào?” Nam nhân biết nếu Chu Khí không giúp hắn khôi phục pháp lực thì cả đời này hắn cũng không thể bước chân ra khỏi chỗ này.
“Thiên.” Lúc này Chu Khí chạy tới phía sau nam nhân. Nam tử nắm tay Bạch Thanh, nhẹ giọng cười nói, “Thiên đê vân dũng, tiên hạc phi vũ, phủ khám chúng sinh*. Nơi này chính là thiên, ta chính là Thiên Tôn.” (* dịch nghĩa: trời mây bao phủ, tiên hạc bay lượn, nhìn khắp chúng sinh)
Bạch Thanh đột nhiên quay đầu lại, nhìn nam tử vừa xa lạ vừa quen thuộc, trong lòng nhất thời hoang mang. Đây là Bạch Nham hay Chu Khí? Chu Khí là Bạch Nham, hay là Thiên Tôn?
“Nhìn ta làm gì?” Chu Khí cười kéo Bạch Thanh vào, thuận tay đóng cửa phòng lại, nói, “Ở chỗ này, ngươi sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm gì cả.”
“Nếu kiếp trước chúng ta là người yêu, vì cớ gì ngươi phải phong ấn pháp lực của ta, nhốt ta ở nơi này?” Nam nhân hỏi.
"Nếu ngươi có pháp lực, ngươi sẽ rời xa ta, rời khỏi nơi này.” Chu Khí thở dài, vươn tay khẽ vuốt mái tóc trước trán Bạch Thanh, nói, “Ai kêu ngươi có sư đệ lợi hại thế làm chi.”
“Vô Qua?” Chuyện này thì có liên quan gì tới Vô Qua.
Dường như nhìn ra vẻ khó hiểu trên gương mặt Bạch Thanh, Chu Khí cười nói: "Ta chỉ là không muốn để hắn làm tổn thương ngươi.” Nam tử vén tóc Bạch Thanh sang một bên, kéo áo nam nhân xuống, làm lộ ra những vết đỏ ửng còn lưu lại trên ngực.
Bạch Thanh lui về phía sau, giậm phải vạt áo của chính mình.
"Hắn đã chạm qua ngươi?” Khẩu khí thập phần khẳng định. Chu Khí cũng không rõ bản thân tại sao lại tức giận đến như vậy. Y vô cùng phẫn nộ, giống như muốn phát tiết lửa giận.
Nghe thấy Chu Khí tức giận, Bạch Thanh cố nén cảm xúc: “Không liên quan đến ngươi.”
Ánh mắt hiện lên vằn đỏ, Chu Khí tức giận nói: “Không liên quan?! Ngươi điên tới choáng váng rồi có phải không? Sao chuyện này lại không liên quan đến ta cho được?”
Nam tử đột nhiên tiến tới giật phăng y phục của Bạch Thanh, thuận thế đẩy y xuống bàn. Đánh bay tất cả những đế nến trên mặt bàn xuống đất làm chúng gãy làm hai nửa.
Chu Khí làm Bạch Thanh rất đau, cú đẩy kia làm nam nhân có chút choáng váng, hoa mắt, hắn tựa hồ có chút….
Dần dần không còn khí lực nữa, tứ chi mềm nhũn không thể cử động chỉ có thể tùy ý để Chu Khí lôi kéo giống như con rối.
"Chỉ có ở trong này, Vô Qua mới không thể tìm thấy ngươi. Ngươi thật nghĩ hắn là hảo sư đệ của ngươi sao? Đến giúp sư huynh ngu xuẩn thoát khỏi kiếp nạn? Ha ha, thật nực cười!” Chu Khí thô bạo xé nát y phục của Bạch Thanh, hơn phân nửa vùng ngực trần trụi bị lộ ra ngoài. Trên làn da trắng như tuyết vẫn còn lưu lại hàng loạt dấu vết điên cuồng của đêm đó.
Khi nhìn thấy những dấu vết tình dục này càng làm Chu Khí thêm tức giận, tâm tình càng thêm xấu.
Thậm chí y nhịn không được dùng móng tay cào nát những dấu vết tình dục còn lưu lại trên làn da. Móng tay bén nhọn cào rách mặt da, làm hiện lên từng vệt máu đỏ tươi. Đau đớn làm nam nhân nhịn không được, khẽ ‘hừ’ một tiếng.
"Ngươi điên rồi ——" lúc này ngay cả nói chuyện cũng phải cố sức. Bạch Thanh nhớ tới khi nãy Chu Khí thổi ra làn khói hồng tiên diễm, chẳng lẽ đó là mê hương?
Nhìn bờ ngực tuyết trắng hiện lên vô số những vết hồng mai.
Hơi thở lạnh lẽo, ma tính được chôn giấu ba ngàn năm của Chu Khí từng chút từng chút một bị đào lên.
“Thật ngu xuẩn,” Nhìn Bạch Thanh cố sức giãy dụa, Chu Khí khẽ cười một tiếng, không cần tốn nhiều sức đẩy hắn ngã trở lại trên mặt bàn, dễ dàng giống như đè bẹp một con kiến.
"Đầu tiên là Dạ Tình Túy, sau là Vô Qua, kế tiếp là ai? Thú vương?” Chu Khí vẫn không che giấu cơn tức giận, một tay đè nam nhân xuống, tay kia hung bạo xé y phục trên người nam nhân.
Rất nhanh, bạch y đã bị xé rách đến không còn nhìn ra hình dạng ban đầu, cũng không thể giúp chủ nhân che đi thân thể trần trụi. Y phục bị xé rách làm bại lộ vô số cảnh xuân. Khung cảnh trước mắt càng thêm kích thích dục vọng thích ngược của Huyết Tôn.
“Kiếp nạn của ngươi chính là chuyển thế thành nam kĩ, cam tâm tình nguyện lên giường với một đống nam nhân?” Chu Khí xé rách y phục của nam nhân, sau đó đột nhiên kéo hai chân Bạch Thanh ra.
Động tác nhục nhã trắng trợn như thế chỉ có thể làm nam nhân hơi động vài cái; sau đó cũng không thể tiếp tục phản kháng.
Nam nhân lắc đầu, giọng nói yếu ớt, gián đoạn: "Không. . . . . . Không . . . . . . Chu Khí, dừng tay. . . . . . Ngươi không thể làm như vậy. . . . . ."
Tâm nam nhân sớm đã bị xé nát, đau đến chết lặng.
Nhưng vì cái gì chuyện này lại xảy ra hết lần này tới lần khác? Nam tử phát cuồng trước mặt hắn sao có thể là đệ đệ ôn nhu khi xưa.
Bạch Nham? Chu Khí?
Trí nhớ hơn ba mươi năm trước lại xẹt qua trước mắt nam nhân, giống như cưỡi ngựa xem hoa.
【 ca. . . . . . Ca ca. . . . . . 】đứa nhỏ khi nào còn mới chập chững biết đi, giọng nói trẻ con, nũng nịu kêu mình, chạy nhào vào lòng ngực mình.
Khi đó, Bạch Thanh thầm nghĩ nhất định sẽ bảo hộ đệ đệ cả đời.
【 ca ca, ta ghét bọn họ. Bọn họ dám nói ngươi khó coi! 】Người kia luôn vì miệng lưỡi chua ngoa của người đời mà liều mình nhào tới đánh người ta. Cuối cùng lại để bản thân bị thương đầy người, làm cho hắn đau lòng không thôi.
Vô luận —— là Bạch Nham hay Chu Khí.
Vô luận —— là đối với hắn làm ra những chuyện quá đáng gì, Bạch Thanh cũng sẽ vĩnh viễn tha thứ cho người nam tử này.
Mặc kệ Chu Khí có còn là đệ đệ của hắn hay không, có còn nhớ rõ chuyện trước kia hay không….
"A ——" cơn đau nóng rát thình lình ập tới, như xé rách cơ thể.
Móng tay Bạch Thanh bấu xuống mặt bàn, để lại trên mặt bàn từng vết từng vết cào. Hai mắt cũng không còn nhắm chặt lại, cũng không còn lạnh nhạt, hờ hững trước thế tục nữa.
"Cầm Hoa. . . . . ."
Chu Khí gọi tên nam nhân
Dục vọng ập tới như hồng thủy, làm nam nhân nhanh chóng giương cờ đầu hàng. Lửa nóng thiêu đốt linh hồn hắn, khoái cảm gào thét làm cho hắn không ngừng khát cầu. Thân thể cứng ngắc đã không còn giãy dụa, cự tuyệt nữa.
Làn da mềm mại bao phủ thân thể gầy gầy, tinh tế nhưng cũng không thiếu những đường cong duyên dáng
Nhưng làm Chu Khí mê nhất chính là đôi chân dài của nam nhân.
Y thích cặp chân thẳng, thon dài này; giống như tính cách của Bạch Thanh. Đôi chân láng mịn biểu lộ sự tinh tế của nam nhân. Tính cách cương nghị, rắn rỏi được che dấu dưới sự mềm mại; càng tăng thêm vẻ cấm dục, ẩn nhẫn.
Nhưng bây giờ, đôi chân này đang được y vắt lên vai.
Từ trên cao nhìn xuống, giữa hai chân là sự kết hợp cấm kỵ.
Nâng thân thể Bạch Thanh lên, góc độ nghiêng nghiêng càng làm Chu Khí xâm nhập sâu hơn vào thân thể nam nhân. Hơn nữa còn có thể nhìn thấy rõ ràng chỗ hai thân thể kết hợp. Theo từng động tác đâm vào, rút ra, nơi đó của Bạch Thanh khép khép, mở mở. Hạ thể tràn ra chất lỏng tục tĩu và bạch dịch trong suốt.
Hai thân thể trần trụi không ngừng kịch liệt giao hoan, mặt bàn sần sùi cọ sát vào                           lưng, càng làm tăng thêm cảm giác đau đớn.
Từ thắt lưng trở xuống cảm giác lâng lâng, bị nhấc bổng lên không trung. Hai chân bị Chu Khí đặt lên vai, hai tay bị giữ chặt trên đỉnh đầu. Bạch Thanh giống như bị đóng chặt trên bàn, không thể cử động. Mỗi lần va chạm đều vô cùng hung mãnh, đem toàn bộ cắm sâu vào bên trong thân thể Bạch Thanh.
Tiết tấu ngày càng dồn dập, mãnh liệt….
Nhưng vẫn không thể làm Chu Khí thỏa mãn.
Bị động. . . . . .
Nam nhân dưới thân quá mức bị động, ẩn nhẫn, giống như xác chết vậy.
Đây không phải là điều Chu Khí muốn.
Nam tử dần dần giảm tốc độ, động tác ôn nhu, âu yếm giống như tình nhân giao hoan.
Mà Bạch Thanh cũng hiển nhiên chú ý tới điều này, đột nhiên bị đối xử dịu dàng nên nhíu mày.
Hắn tình nguyện bị xâm phạm thô bạo cũng không muốn được âu yếm dịu dàng thế này… (eureka, thì ra anh í khoái ngược =)) )
"Ngô ——" mười ngón tay run nhè nhẹ. Chu Khí đột nhiên vươn tay vuốt ve bụng nam nhân. Giống như một dòng điện xẹt qua, làm nam nhân không khỏi hừ nhẹ một tiếng.
Chương 61: ma chi hoặc - hạ (H)
Vô luận là giãy dụa hay thuận theo, hay lạnh lùng kháng cự giống hiện tại…đối với Chu Khí mà nói, tất cả đều như một loại hưởng thụ.
Nhưng ác ma cao ngạo sẽ không chỉ xâm phạm thân thể Bạch Thanh đơn giản như vậy. Y thích thân thể của Bạch Thanh, thuần khiết, ấm áp. Quan trọng nhất chính là xúc cảm quá tuyệt diệu làm y không ngừng vuốt ve, lưu luyến, không thể dừng tay được.
Mà ma đấu sĩ* lại thích đùa bỡn nhân tâm, hơn nữa khi đối mặt với bọn họ là thần tiên cao cao tại thượng, không nhiễm bụi trần. Cái loại lạc thú này cơ hồ khơi dậy ma tâm, càng làm cho bọn họ thêm hưng phấn đến phát cuồng. (*= nguyên bản nó ghi vậy, ý chỉ CK đó)
Giày vò, chà đạp, phá hủy.
Ma cũng không thích phá hủy, chỉ là thích loại khoái cảm, hưởng thụ phá hoại cho tới khi tất cả mọi thứ bị hắc ám bao trùm.
Giống như giờ khắc này, Chu Khí tàn nhẫn chà đạp thân thể Bạch Thanh. Y thích nhìn nam nhân vì động tác trêu chọc của mình mà mười ngón tay bấu chặt xuống mặt bàn. Làn môi tái nhợt bị cắn nát hiện lên vệt máu đỏ tươi. Y thích nhất là nhìn thấy dáng vẻ vừa thống khổ vừa khống chế che giấu tình cảm trong lòng.
Y thế nào lại không biết Bạch Thanh thích Bạch Nham?
Bạch Nham là đệ đệ của Bạch Thanh…
Là người thân nhất, là đệ đệ hắn yêu nhất.
Chính là càng thương càng thân thì thương tổn càng sâu. Như vậy mới có thể khơi dậy khoái cảm khát máu trong Chu Khí.
Tay Chu Khí ra sức nắm chặt, xoa nắn dục vọng dưới bụng Bạch Thanh, vừa lòng khi nhìn thấy nam nhân cao cao tại thượng, thánh khiết kích thích mà bắn ra. Cuối cùng bất đắc dĩ ngã xuống mặt bàn.
Nhưng…
Chu Khí không khỏi nhíu mày, nam nhân dưới thân vẫn cắn chặt môi như trước, con ngươi đen như mực không vì bị kích thích mà trở nên mông lung mà ngược lại càng thêm thanh minh. Giống như một cái đầm băng trong suốt, thấu đáo mà lại quá mức lý trí. Một chút ngọn lửa ái tình yếu ớt cũng không thấy.
“Ngươi phản kháng như vậy không chỉ không tác dụng gì mà ngược lại còn thổi bùng cơn thịnh nộ của ta hơn.” Chu Khí giảm tốc độ lại, hai tay lần mò xuống hai chân nam nhân, vừa ôn nhu vừa mị hoặc vuốt ve cặp đùi của hắn.
Bạch Thanh nhắm mắt lại, Chu Khí nói tiếp: “ta sai rồi, ta như thế nào lại quên mất miệng của ngươi bây giờ chỉ có thể rên rỉ, đến cả nửa chữ cũng nói không nên lời.”
Nam tử đột nhiên rời khỏi thân thể Bạch Thanh.
Hai chân trần trụi mất đi chống đỡ, vô lực rơi xuống bàn. Nhưng vẫn duy trì tư thế mở rộng, phía dưới lớp y phục rách nát là đống chất lỏng mờ ám.
Mái tóc tuyết trắng hỗn độn xõa xuống như thác nước, tay chân nam nhân cũng trở nên vô lực. Chu Khí đứng bên cạnh chiêm ngưỡng cảnh đẹp trước mắt.
Tục tĩu, tịch mịch giống như đóa thánh liên trên đỉnh Cửu Thiên bị chà đạp nhưng lại càng toát lên vẻ mị hoặc. Vẻ đẹp thánh khiết bị máu tanh vấy bẩn, trên da thịt trần trụi sạch sẽ tràn ngập những dấu hôn cắn đỏ tươi.
Nhất là phía bên trong đùi nam nhân, quả thực chỉ có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung.
Mặc dù bị xâm phạm như vậy nhưng nam nhân này thoạt nhìn vẫn thánh khiết.
Mặc kệ là y phục có bao nhiêu rách nát, mặc kệ thân thể bị làm nhục có bao nhiêu dơ bẩn, mặc kệ giờ khắc này thân thể bị đùa bỡn thành tư thế dâm đãng như thế nào, hơi thở thánh khiết kia vẫn làm Chu Khí vô cùng chán ghét.
"Hừ ——"
Chu Khí kéo nam nhân lên, bế hắn đặt lên giường.
Cách giường chỉ còn một thước, Chu Khí ném Bạch Thanh lên giường, giống như ném một con rối vô tri vô giác.
Bị ném mạnh xuống giường làm nam nhân phải lộn một vòng sau đó mới dừng lại. Bạch Thanh hơi co người lại, y phục rách nát, vết máu hỗn độn bên dưới, còn có vết thương phía sau lưng do cạ vào bàn ngọc thạch khi nãy tạo thành.
Không đợi nam nhân nằm an vị, thi ngược giả* lại tiến đến (*= người tiến hành thi ngược, cường bạo. Ý chỉ anh Chu Khí)
Lúc này đây, Chu Khí xé hết y phục còn xót lại trên người Bạch Thanh, nếu có thể xem đống vải rách nát hở trên, lộ dưới này là y phục….
“Bản tôn muốn ngươi phải thấy rõ. Lúc này người làm tình với ngươi là Chu Khí ta đây!” Chu Khí một tay nâng thắt lưng nam nhân lên, một tay luồn dưới mông nam nhân, trực tiếp kéo hắn ngồi trên người của mình.
Mặt đối mặt, nam nhân ngồi trên người y. Khoảng cách gần như thế làm cho Chu Khí có thể thấy rõ ràng mọi biểu cảm trên mặt nam nhân. Một lần nữa tiến vào, mày nhíu chặt, vẻ mặt tràn ngập thống khổ.
Cho dù có cố sức làm ra vẻ bình thản, nhưng cũng không có nghĩa là không đau.
Thân và tâm đều bị thương tổn nặng nề, chỉ có thể cắn răng, ngậm chặt miệng.
Đối với Bạch Thanh mà nói, hắn chỉ có thể hy vọng nhanh chóng chấm dứt. Hắn biết Bạch Nham đã biến thành Chu Khí nhưng cũng không hiểu vì sao Chu Khí lại đối xử với hắn như vậy.
Cằm đột nhiên bị nâng lên, Bạch Thanh mở mắt ra thấy Chu Khí kề sát mặt vào mặt hắn.
“Thấy rõ rồi chứ. Nhớ kỹ gương mặt ta. Ta là Chu Khí, người hiện đang ở bên cạnh ngươi là Chu Khí. Ôm ngươi là ta, xâm chiếm thân thể ngươi cũng là ta!” Giọng nói tức giận, hỗn loạn biến chất thành lửa giận. Có thể là Chu Khí chưa rõ, thực ra đây chính là—ghen.
Nhưng Bạch Thanh thấy được.
Thấy Chu Khí đang trong lửa ghen hừng hực.
Không thể chiếm được nên dùng phương thức khác để đoạt lấy, lại càng thêm bi ai.
Bạch Thanh muốn mở miệng ra nói chuyện nhưng trừ bỏ hô hấp dồn dập ra thì đã hoàn toàn mất hết khí lực, không thể thốt ra nổi một chữ. Hắn chỉ có thể dùng hai mắt của mình nhìn nam tử đối diện.
“Ánh mắt này của ngươi—“ Chu Khí ôm thắt lưng nam nhân, cắn xuống cổ nam nhân, “là thương hại ta sao?” Thật là….loại từ bi này càng làm người ta thêm chán ghét!
Chu Khí lập tức hung hăng cắn xương quai xanh của nam nhân, cắn thật mạnh làm hiện lên dấu răng rướm máu.
“Đừng rời xa ta nữa…ta sẽ tức giận, thực sự tức giận đó, ngươi hiểu chưa?” Chu Khí ôm chặt Bạch Thanh vào lồng ngực.
Cảm thấy cơ thể cứng nhắc của Bạch Thanh, Chu Khí vén mái tóc rối tung đằng sau lưng của nam nhân sang một bên. Bàn tay ấm áp bắt đầu vận công chữa thương cho Bạch Thanh.
Vết thương trên lưng huyết nhục mơ hồ* sau khi được chữa thương xong lại trở nên bóng loáng, lành lặn (*= máu thịt lẫn lộn, máu me bê bết)
Nhưng vẫn còn chưa đủ.
Nâng thắt lưng nam nhân lên Chu Khí lại bắt đầu hưởng thụ thân thể của nam nhân.
Không còn bá đạo, bạo lực như trước, nhưng Bạch Thanh lại không thể chịu được sự nhu tình, ngọt ngào này (đã bảo rồi, BT là M mờ)
"Cầm Hoa, ngươi thật đẹp."
Chu Khí cười khẽ nhìn người trong lòng hé miệng rên rĩ. Y vén mớ tóc lộn xộn trên trán nam nhân, lộ ra dung nhân không tính là tuyệt sắc. Cho dù là ở thiên giới nhưng dung mạo này chỉ có thể xem là trung nhân chi tư* (*= nhan sắc thường thường bậc trung)
Ngón tay nam tử lướt qua chân mày, sườn mặt, môi….của Bạch Thanh
Dưới thân xác này, là nam nhân độc nhất vô nhị.
Cường đại, ôn nhu, từ bi, vô tình, ẩn nhẫn, cấm dục. . . . . .
Toàn bộ đều dùng để miêu tả Bạch Thanh. Chỉ cần một từ trong số đó liền đủ để Chu Khí phải dừng chân lại.
Ba ngàn năm trước, y dẫn dắt ma tộc tấn công lên thiên giới.
Trước đó, toàn bộ hiểu biết của y về Cầm Hoa đều là từ lời đồn.
Cầm Hoa….
Một người trợ giúp thiên giới đánh lui ma tộc, một nam nhân cường đại làm phụ vương của y phải chết trận.
Một nam nhân vô tình, nhẫn tâm phong ấn sư đệ của mình một vạn năm.
Một người vứt bỏ Thiên Tôn mà tuân thủ sư mệnh. Một nam nhân cô độc một mình trấn giữ Tu Thần Nhai ngàn vạn năm.
Khi đó, y từng lấy Cầm Hoa làm mục tiêu mà không ngừng phấn đấu.
Đến cuối cùng, y rốt cuộc cũng trở thành vua của ma giới, dẫn dắt quân đội ma nhân đi sát phạt thiên giới.
Cũng gặp được Cầm Hoa mà y đã tưởng tượng trong suốt ngàn năm.
Nam nhân kia cầm đàn đứng trên vách đá, vân đạm phong khinh, giống như hết thảy mọi sự vật trên thế gian này đều không liên quan đến hắn
Nhưng khi Cầm Hoa hỏi y Thiên Tôn còn sống hay đã chết. Giọng nói quan tâm, nét mặt lo lắng làm cho y phẫn nộ đến phát cuồng.
Nam nhân này….
Cư nhiên không thấy sự tồn tại của y!
Quá cao ngạo, quá khinh thường người khác rồi!
Cuối cùng lại khiến y mắc bẫy, rơi vào lục đạo luân hồi.
Nhưng y là Chu Khí, sao có thể mặc cho người khác bày bố?
Kiếp này, nam nhân cường đại kia không phải đang nằm dưới thân, mặc cho y đùa bỡn, chà đạp hay sao?
Cầm Hoa a Cầm Hoa….
Ngươi vĩnh viễn sẽ không biết được kỳ thật khi đó Thiên Tôn vẫn chưa chết!
Khi ngươi nhảy xuống Tru Thần Nhai, lấy sức lực một mình ngươi ra đối kháng với cả ma tộc. Thiên Tôn tới chậm một bước nên cuối cùng cũng chỉ có thể thấy thân ảnh của ngươi rớt xuống vực mà thôi.
Nhưng ngươi nọ lại theo ngươi nhảy xuống…..
Kiếp này, ngươi cũng sẽ không biết được Dạ Tình Túy kỳ thật mới thực sự là Thiên Tôn.
Đoạn hồi ức xa xưa chợt hiện về, Chu Khí nhìn người dưới thân đã sớm bất tỉnh nhân sự. Dù đã thiếp đi nhưng chân mày Bạch Thanh vẫn nhíu chặt giống như trong mộng cũng phải hứng chịu thống khổ bi thương.
Chu Khí vươn tay xoa xoa lên chỗ nhíu lại giữa hai chân mày, sau đó đứng lên.
Sau một hồi tình ái, cả người y thần thanh khí sảng* mà nam nhân thì hoàn toàn trái ngược. Cả người tràn ngập dấu vết tục tĩu, không sạch sẽ giống như một pho tượng bị tổn hại, từ trên thần đàn** rớt thật mạnh xuống đất, thất linh bát lạc*** (*= tinh thần vô cùng thoải mái sảng khoái/ **= bàn thờ thần/ ***: bảy héo, tám rụng: tan nát, bể nát, vỡ nát)
Đứng dậy mặc y phục, Chu Khí vung tay lên, tấm chăn che kín thân thể trần trụi, đầy thương tích của Bạch Thanh. Màn hạ xuống, che lại gian phòng tràn ngập cảnh xuân.
Đẩy cửa bước ra khỏi phòng đã có hắc long chờ sẵn bên ngoài.
Nhấc chân bước lên lưng hắc long, Chu Khi phất tay đóng cửa phòng lại.
"Xuất hiện đi." Nam tử mặt không đổi sắc, hai tay chắp sau lưng. Tròng mắt màu đen phai nhạt cho đến khi hoàn toàn biến thành huyết sắc.
Nữ tử mặc áo lục chậm rãi đi ra, "Huynh trưởng. . . . . ."
Nữ tử quay đầu nhìn về phía cửa phòng đóng chặt kia, ánh mặt lộ vẻ u sầu.
"Chu Bích, mấy năm qua ngươi làm không tệ. Tiếp tục ở bên cạnh Dạ Tình Túy, theo dõi nhất cử nhất động của hắn.” Nam tử nói với thân muội muội* của mình (*= em ruột)
"Huynh trưởng, có cần ta vào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net