Quyển 2 _chương 66 (hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 66: quỷ giới
Cuồng ma nhân, huyết tẩy Nam Cung thế gia.
Tin này một khi truyền ra, chấn động thế gian!
Nam Cung thế gia thần bí cường đại, thế nhưng lại bị huyết tẩy hết ba trăm mạng người, còn bị đoạt đi thần khí Cửu Tiêu Hoàn Bội cầm.
Đợi cho tới khi đám người Bạch Phong chạy tới Nam Cung thế gia thì Nam Cung lão lão đã khôi phục nguyên trạng Nam Cung thế gia. Chỉ là màu trắng chói mắt như muốn nhắc nhở mọi người chuyện bi thảm vừa mới xảy ra cách đây không lâu.
“Chuyện của Nam Cung thế gia ta không cần các vị lo lắng, nếu các vị thật sự muốn giúp tại hạ vậy thì xin tìm ma nhân kia đến đây! Trả lại công đạo cho ba trăm mạng người của Nam Cung thế gia ta!” Ngồi trên ghế chủ tọa, Nam Cung lão lão nói.
“Ma nhân kia hành tung bí hiểm, không biết đến từ phương nào, đột nhiên xuất hiện. Đặt chân tới chỗ nào là chỗ đó huyết quang tai ương. Loại nhân vật này không thể lưu lại nhân gian.” Một người nói.
Bạch Phong nói: "Nam Cung lão lão, ma nhân pháp lực cao cường. Nếu muốn diệt trừ tai họa này mọi người chúng ta cần phải liên thủ mới được."
Nam Cung lão lão trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Bạch Phong tán tiên nói phải, ma nhân kia tuy rằng khó tìm nhưng là….” Ngừng lại một chút, Nam Cung lão lão nói, "Ma nhân này khẳng định là có quan hệ với sửu tiên. Lúc ở Bách Hoa hội, bên trong phủ thái tử, ma nhân không qua lại với bất kì người nào thế nhưng lại thường xuyên đi tìm sửu tiên kia.”
“Sửu tiên và ma nhân đều là đột nhiên xuất hiện bên nhau. Một tiên một ma qua lại thân mật như vậy, thật sự rất khả nghi.” Một người nói.
"Hừ! Ta thấy ma nhân kia nhất định là do sửu tiên phái đến. Sửu tiên ở Bách Hoa hội không giành được Cửu Tiêu Hoàn Bội nên sai khiến đệ tử mình đại khai sát giới. Hiện tại Vô Qua lại huyết tẩy Nam Cung thế gia ta, chỉ vì Cửu Tiêu Hoàn Bội. Chuyện này rõ ràng chỉ có một đáp án thôi!” Nam Cung lão lão cả giận nói.
Bạch Phong trầm ngâm một lát, nghi hoặc nói: “Sửu tiên kia đến tột cùng là ai?”
Nam Cung lão lão hừ nói: "Bạch Phong tán tiên, việc này thật ra ta không muốn nói với ngươi nhưng hiện tại vì nhân gian chính nghĩa, lão hủ không thể không nói. Sửu tiên kia chính là người năm năm trước cùng mất tích với nhị ca Bạch Nham của ngươi, Bạch Thanh.”
Bạch Phong nhất thời sửng sốt, vội hỏi: "Nam Cung lão lão có phải nhầm lẫn gì rồi không. Đại ca ta trời sinh nửa mặt bị hủy, lại càng không biết pháp lực gì cả. Sao có thể là tiên nhân pháp lực cao cường, thoát tục kia được?”
"Bạch Thanh chính là chuyển thế của tiên nhân kia. Hiện tại thay đổi bộ dáng, cũng có thể là năm năm trước đã khôi phục trí nhớ và pháp lực kiếp trước. Về phần lão hủ là như thế nào khẳng định tiên nhân kia chính là Bạch Thanh, chẳng lẽ tán tiên Bạch Phong còn không tin thực lực của Nam Cung thế gia ta sao?” Nam Cung lão lão nói.
"Bạch Phong tán tiên, việc này liên quan đến vận mệnh của nhân gian. Chúng ta phải bắt Bạch Thanh về hỏi rõ. Nếu các hạ còn chưa cởi bỏ hết những dây dưa trần thế vậy thì xin mời rời khỏi đây để tránh tổn thương hòa khí của mọi người.”
Tiên nhân kia chính là Bạch Thanh, là đại ca của hắn? Vậy nhị ca Bạch Nham của hắn hiện đang ở nơi nào?
Bạch Phong dù sao cũng là người tu luyện thành tán tiên, đã có thể khống chế tốt cảm xúc của bản thân, nam tử trịnh trọng nói: "Nam Cung lão lão yên tâm, Bạch Phong ta nhất định không thiên vị một ai. Nhưng không muốn vì một lời vô căn cứ mà oan uổng người tốt. Cho nên nếu gặp được huynh trưởng Bạch Thanh của ta, mong rằng lão lão tra rõ, trả lại trong sạch cho huynh trưởng của ta. Nếu Bạch Thanh chính là chủ mưu trong chuyện này, tại hạ cũng sẽ không chút thiên vị!"

"Nơi này chính là cửa vào quỷ giới?”
“Quỷ giới chính là ngăn cách trung gian giữa nhân giới và ma giới. Sự tồn tại của quỷ giới có thể phòng ngừa ma giới đưa yêu ma tiến vào nhân giới tàn sát bừa bãi.”
Nhưng đối với Ma tộc mà nói, bọn họ căn bản khinh thường đi vào nhân giới.
Tác dụng lúc ban đầu của quỷ giới cũng chỉ là hạn chế một bộ phận nhỏ những kẻ tâm hoài bất quỹ* và những yêu ma nảy sinh lòng hiếu kỳ với nhân giới. (*= tâm địa bất chính)
“Đúng.” Chu Khí nói, lập tức dẫn nam nhân đi tới một trấn nhỏ hoang vu âm trầm.
Lúc này là lúc chạng vạng, đường phố không một bóng người, các quầy hàng, cửa tiệm đều đóng chặt cửa. Nơi này giống như một cái thành chết, tĩnh mịch.
"Nơi này thoạt nhìn là một thị trấn nhỏ nhưng là biên giới bên ngoài quỷ giới, vì sao còn có người có thể sống ở đây?” Đi theo Chu Khí, Bạch Thanh nghi hoặc hỏi.
"Không có gian thương, không có ác bá, cũng không có yêu ma tàn sát bừa bãi." Chu Khí giải thích nói, "Nơi này tuy rằng là nơi giao nhau với quỷ giới nhưng mỗi ngày không biết có bao nhiêu quỷ hồn phải đi qua nơi này. Nhưng cũng vì nguyên nhân này mà nơi đây phá lệ yên tĩnh, hoàn toàn không có chuyện đốt giết, cướp bóc xảy ra.”
"Vì sao không có ai hết?” Bạch Thanh cho đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy một bóng người.
"Ban đêm nơi này là nơi quỷ hồn ra vào. Mọi người phải về nhà trước khi mặt trời xuống núi, nếu không sẽ bị quỷ hồn kéo vào bên trong quỷ giới.” Chu Khí ngừng lại, chỉ vào dòng sông phía trước nói, “sông này chính là con đường duy nhất thông tới quỷ giới.”
“Âm khí thật nặng.” Bạch Thanh hơi nhíu mày.
Đối với tiên nhân mà nói, quỷ giới cũng không phải chỗ bọn họ thích. Nhưng đối với ma nhân mà nói, nơi này quá đỗi bình thường. Chu Khí cũng không cảm thấy có cái gì khó chịu.
“Đeo cái này lên người đi.” Chu Khí từ trong ngực lấy ra một ngọc bội đặt lên tay Bạch Thanh.
"Đây là?" Luồng khí mát lạnh từ ngọc bội tản ra làm tiêu trừ âm khí chung quanh nam nhân, hơn nữa tự động hình thành một lá chắn.
“Đeo nó vào, ngươi sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.” Chu Khí ôn nhu nói, không khỏi hơi nắm chặt tay nam nhân.
Bạch Thanh thoáng sửng sốt, lập tức rút tay lại: “Đa tạ.” Cũng thoát khỏi độ ấm của Chu Khí.
Gặp Bạch Thanh khách sáo, Chu Khí chỉ cười.
Y chỉ là đóng kịch mà thôi. Y chẳng qua chỉ muốn chiếm được hảo cảm của Bạch Thanh. Nhưng là vì sao vừa rồi y không nhịn được muốn nắm lấy tay nam nhân. Vì sao khi Bạch Thanh rút tay về y lại cảm thấy buồn bực?
Là Bạch Nham. . . . . .
Nguyên nhân nhất định là bởi vì Bạch Nham!
Chu Khí hơi nhíu mày, có lẽ y phải xóa sạch đoạn kí ức của Bạch Nham.
Ma nhân không nên có tình cảm thuộc về con người. Điều này sẽ trở thành nhược điểm của y.
“Cầu Nại Hà, sông Hoàng Tuyền, qua đến bờ bên kia, sinh ly tử biệt."
Chu Khí đi tới bên cạnh Bạch Thanh, nói: "Chúng ta đi thôi." Dứt lời, từ trong ngực lấy ra một thanh sáo nhỏ, thổi một cái, rất nhanh liền có một chiếc thuyền cập bến ngay bờ sông.
Chu Khí dắt theo Bạch Thanh bước lên chiếc thuyền quỷ dị này.
Trên thuyền chỉ có một nam tử chèo thuyền mà không có những người khác.
Bạch Thanh có chút tò mò đánh giá người đưa đò. Chu Khí bên cạnh nói, “Người đưa đò là người phạm vào điều cấm kị. Hắn vẫn chưa phải là quỷ, cũng chưa hẳn là chết nhưng phải dùng phần dương thọ còn lại của mình để đưa đò sang sông cho đến khi chuộc lại hết những tội lỗi khi còn sống thì mới có thể tiến vào luân hồi."
"Xin hỏi, ngươi là người phương nào?” Bạch Thanh hỏi người đưa đò.
Người đưa đò vẫn đờ đẫn chèo thuyền, cũng không nói lời nào.
Chu Khí còn nói thêm: "Hồn phách của hắn ở quỷ giới, lúc này chỉ là một cái con rối mà thôi, sẽ không trả lời câu hỏi của ngươi.”
Bạch Thanh thở dài một cái, sau đó cũng không nói gì nữa.
Đợi tới khi thuyền cập bến, Chu Khí và Bạch Thanh xuống thuyền, người đưa đò lại chèo thuyền chậm rãi biến mất trên dòng Hoàng Tuyền.
"Đi thôi." Chu Khí nói.
“Cứ xâm nhập tùy tiện như vậy, có lẽ không được tốt lắm?” Bạch Thanh cẩn thận hỏi, "Nơi này dù sao cũng là quỷ giới, ngươi và ta cũng không phải là quỷ hồn."
Chu Khí lắc đầu nói: "Đừng quên thân phận của ngươi và ta, lũ quỷ làm sao dám chắn đường của chúng ta. Chỉ cần không gây ra náo loạn gì lớn thì không vấn đề gì.”
Quỷ giới cũng tồn tại những luật lệ giống như một quốc gia. Nơi này có thủ vệ, thỉnh thoảng cũng có quỷ hồn dạo tới dạo lui nhưng bọn họ sẽ không tới gần Chu Khí và Bạch Thanh. Chỉ là ngẫu nhiên liếc mắt nhìn một cái thế nhưng lại hoảng hốt bay xa.
"Đúng rồi, ngươi không phải hỏi ta trước kia ngươi làm thế nào phong ấn quỷ giới?”
Dọc đường thật sự có chút nặng nề, Chu Khí không ngừng kể cho Bạch Thanh nghe chuyện về quỷ giới nhưng người phía sau chỉ thỉnh thoảng ‘ừ hử’ khách sáo.
Nếu như Chu Khí không nói thì hai người bọn họ hoàn toàn không còn chuyện gì để nói, một người đi trước một người đi sau.
Im lặng, thật sự làm Chu Khí có chút không thể chịu đựng được.
Như thế này giống như y đang ở cách xa Bạch Thanh ngàn dặm, càng làm cho Chu Khí cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Mấy ngày ở chung, vô luận y làm thế nào thì Bạch Thanh cũng không còn là Bạch Thanh thong dong, ôn hòa khi ở chung với Bạch Nham nữa.
“Làm như thế nào?” Bạch Thanh thuận miệng hỏi.
Chu Khí cười nói: "Phân thân."
"Phân thân?" Bạch Thanh nhớ tới có một lần, Dạ Tình Túy và thú vương giao chiến, tuy rằng cách xa ngàn dặm nhưng cũng có thể phân thân, trong nháy mắt đi tới bên cạnh hắn.
“Đúng.” Thấy nam nhân hứng thú, Chu Khí còn nói thêm, "Phân thân là chỉ phân chia nguyên thần trong cơ thể, có thể nháy mắt di chuyển xa tới ngàn dặm.”
"Khi đó ngươi nhảy xuống Tru Thần Nhai, lại có thể trong nháy mắt phong ấn thông lộ nhân gian với thiên giới. Lợi dụng khe hở giữa lục đạo luân hồi phân chia nguyên thần của mình, tại nhân, quỷ, yêu, tam giới thiết hạ phong ấn." Chu Khí nói, "Mà lúc này ngươi vì sao lại không có kí ức kiếp trước? Cũng bởi vì nguyên thần của ngươi không đầy đủ.”
Bạch Thanh ngừng lại, nói: "Ngươi là nói, phần nguyên thần của ta cũng bị phong ấn?”
“Đúng.” Chu Khí nói, "Cho nên cũng chỉ có ngươi mới có thể thu hồi lại nguyên thần của mình. Do đó phải giải trừ phong ấn.”
"Như vậy trí nhớ của ta sẽ khôi phục sao?” Bạch Thanh vội vàng hỏi, hắn thật sự rất muốn biết chuyện kiếp trước của hắn. Cho dù là về Chu Khí, Dạ Tình Túy hay là tất cả mọi chuyện.
Chu Khí ngừng lại một chút, ánh mắt biến đổi, sau đó đáp: "Phải"

~~0.0~~
Hoàn cuốn 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net