Quyển 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 67:

“Còn bao lâu nữa mới đến?” Đã tới quỷ giới một hồi lâu, nhìn thấy cảnh sắc nơi quỷ giới cũng giống như là đường phố ở nhân gian. Chỉ khác cái là cuộc sống nơi này toàn là quỷ hồn mà thôi.

“Vì sao phải đến quỷ giới trước? Mục đích chính là cho ngươi khôi phục lại trí nhớ kiếp trước. Chỗ phong ấn chỉ có mình ngươi biết, những người khác không tài nào thấy được.” Chu Khí vừa đi vừa nói

“Khôi phục trí nhớ?” Bạch Thanh hỏi, “Không phải phá hủy phong ấn sau mới có thể khôi phục lại trí nhớ sao?”

“Lục đạo luân hồi, cầu Nại Hà, canh Mạnh Bà khiến ngươi quên hết mọi chuyện kiếp trước. Lúc ngươi nhập luân hồi tuy rằng nguyên thần không hoàn chỉnh nhưng vẫn còn sót lại một chút kí ức. Hiện tại việc chúng ta cần làm là tìm lại đoạn kí ức còn sót lại của ngươi.” Chu Khí chỉ tay về phía trước, “bên trong quỷ giới có một nơi gọi là Luân Hồi Bàn. Ở nơi này, mọi người đều có thể thấy được kiếp trước của mình.”

Bạch Thanh gật đầu nói, “Vậy chúng ta đi thôi.”

“Không sợ sao?” Chu Khí cười khẽ, sải bước đi bên cạnh nam nhân, trong không khí thoang thoảng mùi hương nhè nhẹ trên người Bạch Thanh. Đó gọi là tiên khí, xua tan cái loại âm trầm u ám bên trong quỷ giới, càng làm cho đám quỷ hồn tự động cách xa hai người bọn họ.

Chu Khí chán ghét hết thảy các loại tiên khí….ngoại trừ Bạch Thanh.

Thậm chí, còn đặc biệt thích mùi hoa sen thuần khiết, thanh lãnh trên thân thể nam nhân

“Tâm không lo, không nghĩ thì sẽ không có chuyện gì sợ hãi.”

Không biết là từ khi nào, hai lọn tóc đen bên trán cũng đã biến thành màu xám.

“Không sợ từ trong luân hồi bàn nhìn thấy kiếp trước hai chúng ta yêu nhau say đắm, dây dưa không rời sao?” Chu Khí ôn nhu mỉm cười, ánh mắt lóe lên tia giảo hoạt, “Nhất định là xấu hổ đi, sau khi chuyển thế ngươi lại yêu người không nên yêu.”

Nam nhân bình tĩnh nói: “Nếu đã là kiếp trước thì có liên quan gì đến ta hiện tại đâu, không bỏ xuống được, đó là chấp niệm, chấp niệm tắc thành ma. Thân là thiên giới chí tôn, ngươi cần gì phải tìm mọi cách thăm dò ta. Cho dù kiếp này ta là Bạch Thanh hay là Cầm Hoa thì trải qua lục đạo luân hồi tất phải có thay đổi.

“Ngươi là đang giáo huấn ta không nên chấp niệm với ngươi, có phải không?” Chu Khí hơi nhíu mày, bản thân là ma thì làm sao có thể biến thành thần tiên nơi thiên giới cho được!

“Người theo đuổi dục vọng giống như là cầm bó đuốc, ngược gió mà đi sẽ bị lửa đốt tay.” Bạch Thanh cũng không liếc mắt nhìn Chu Khí một cái, “Nhân gian thất tình lục dục tạo thành địa ngục Tu La, chấp niệm và ái dục sao có thể đơn giản chỉ do một người hoặc một vật tạo thành.”

“Nhân thế rối loạn, chỉ biết danh và lợi, bọn phàm phu tục tử đó giống như đám kiến hôi để cho người ta giẫm đạp dưới chân.” Chu Khí khinh thường, tiếp tục nói, “Rơi vào địa ngục, đó là luân hồi báo ứng của bọn họ.”

“Nhưng mà chấp niệm và ái dục của ta sao có thể so sánh với bọn phàm tục đó?” Chu Khí đối với việc Bạch Thanh so sánh mình với bọn phàm nhân rất là khinh thường.

“Buông tha xác thực là rất khó nhưng cũng không phải là không có khả năng.” Bạch Thanh thở dài, “Đây là kiếp của ta, muốn buông thì buông muốn bỏ thì bỏ.”

“Biết thế thì tốt rồi, nghĩ nhiều những chuyện tạp nham như vậy làm gì?” Chu Khí chán ghét nhất là những việc phiền lòng, muồn làm thì làm, nghĩ nhiều có tác dụng gì!

“Ta trái lại thật hâm mộ ngươi.” Bạch Thanh đột nhiên nở nụ cười.

Nụ cười thản nhiên nơi khóe miệng vô thức khiến cho người ta tâm động.

Trong năm năm này, nam nhân cười càng ngày càng ít, vẻ mặt thường xuyên lạnh nhạt, không biểu lộ một chút cảm xúc nào, hoặc thỉnh thoảng lộ vẻ sầu bi khổ não.

Giống như hôm nay là thực tâm cười, cũng là lần đầu tiên Chu Khí nhìn thấy.

Không phải cười khổ cũng không phải cười bất đắc dĩ mà là nụ cười cong cong nơi khóe mày.

Nếu có thể nhìn thấy hắn cười như vậy cả đời cũng là chuyện vô cùng hạnh phúc…

Bất giác trong đầu đột nhiên xuất hiện ý nghĩ kì quái như vậy, Chu Khí cũng nhịn không được nhìn nhiều hơn một chút.

“Hâm mộ ta cái gì?” Chu Khí hỏi.

“Ngươi muốn nói cái gì thì nói, muốn làm cái gì thì làm, không chỗ nào cố kỵ, kiêng dè. Sống là chính mình mà lại luôn khoái hoạt, không cần nghĩ tới cảm thụ của người khác. Điều này thật làm cho ta hâm mộ.” Bạch Thanh thở dài.

“Ngươi cũng có thể giống như ta.”

Ma chính là như vậy, luôn sống theo bản năng.

Bạch Thanh lắc đầu, cười nói: “Muốn dạo khắp nhân gian, sống không trói buộc, nhìn thấu vui buồn thế gian…Nếu có thể vượt qua kiếp nạn này, mặc kệ là Bạch Thanh hay Cầm Hoa ta cũng muốn ích kỉ một lần để không uổng cuộc sống làm người ba mươi lăm năm.”

Nếu là lúc trước, hắn nhất định không thể ích kỉ trở thành một người muốn làm gì thì làm.

Một bóng đỏ lướt trên sông Hoàng Tuyền.

Từng bước từng bước đạp mặt nước bước vào địa phận quỷ giới.

Tại nhân gian khiến mọi người khổ sở tìm kiếm, Vô Qua giờ khắc này lại xuất hiện trong quỷ giới, mà bên cạnh không một ai đi theo.

Nghỉ chân trong chốc lát, Vô Qua hừ nhẹ một tiếng, quơ tay trảo một tên quỷ tốt thấp bé.

“Thần ma tha mạng! Thần ma tha mạng a!” Quỷ tốt liên tục cầu xin, chỉ cần Vô Qua động một ngón tay út là có thể khiến hắn hồn phi phách tán, ngay cả luân hồi cũng không có cơ hội tiến vào.

“Có thấy một tiên một ma đi qua đây không?” Từng lọn tóc đỏ rũ xuống, lạnh lùng, vô tình hỏi.

“Dạ bẩm thần ma, ba ngày trước xác thực có một tiên một ma đi vào quỷ giới.” Quỷ tốt vội đáp.

“Đi nơi nào?” Vô Qua hỏi.

“Tới…tới luân hồi bàn. . . . Ai u!” Vừa mới nói xong, quỷ tốt liền bị bắn sang một bên, đau đến mức lăn lộn trên mặt đất kêu oa oa. Lúc ngẩng đầu lên nhìn thì vị thần ma đáng sợ kia đã biến mất không thấy bóng dáng.

Quỷ tốt xoa xoa chân, ai thán nói: “Quỷ giới dạo này sao lại lắm người lui tới như thế a. Một tiên nhân một ma tôn, bây giờ lại thêm một vị bán thần bán ma kì quái….ai! Chỉ hy vọng bọn họ đừng hủy diệt quỷ giới là được.” Từ trên mặt đất đứng dậy, quỷ tốt khập khiễng bước đi.

Nhưng đi một hồi đột nhiên bị người chặn đường. Quỷ tốt vừa định ngẩng đầu lên mắng, lại ngây ngẩn cả người.

“Quỷ nương quỷ cha, làm ơn nói cho con biết con đã gây ra cái nghiệt gì a! Dạ bẩm tiên nhân, đám bọn họ đều đi luân hồi bàn, đều tới luân hồi bàn cả rồi!” Quỷ tốt khóc không ra nước mắt, mới vừa tiễn một vị thần ma nhân, bây giờ thế nào lại gặp thêm một vị tiên nhân nữa a?

“Tiên nhân?” Tóc dài đến thắt lưng, khuôn mặt lạnh lùng, uy nghiêm, trầm giọng nói, “Ngươi bảo ta là tiên nhân?”

Quỷ tốt trừng mắt nhìn, cái loại khí tức này, không phải tiên nhân thì còn là gì nữa? Rồi sau đó đột nhiên ý thức bản thân “nói sai”, vội vàng sửa lại: “Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân vô liêm sỉ! Ngài là Thiên Tôn, đấng Thiên Tôn tối cao trên thiên giới, sao có thể là một tiên nhân nho nhỏ được. Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân sai rồi, Thiên Tôn đại nhân đại lượng, buông tha tiểu nhân đi.”

. . . . . .

Quỷ tốt quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu, chỉ cảm thấy chung quanh một mảnh im lặng, nghĩ thầm Thiên Tôn có phải đi rồi hay không. Ngẩng đầu lên thấy người vẫn còn đứng trước mặt liền vội vàng cúi đầu xuống.

“Thiên Tôn ——” chậm rãi lặp lại hai chữ này, sau đó đối với quỷ tốt nói, “Ngươi thế nào biết ta là Thiên Tôn?”

Quỷ tốt thật muốn nhảy sông Hoàng Tuyền chết quách cho rồi, nhưng Thiên Tôn đã hỏi, hắn thế nào có thể không đáp lại, cung kính nói: “Bởi vì trên người ngài có thiên giới chí tôn bá khí làm tiểu nhân sợ đến mức không thể đứng dậy nổi!”

“Mới vừa đi vào là ai?”, lại hỏi tiếp.

Cảm giác vị Thiên Tôn thu liễm bá khí lại bớt nhưng quỷ tốt vẫn bị áp chế khó chịu, thở phì phò, vội nói: “Dạ bẩm Thiên Tôn, ban đầu bước vào là một vị tiên nhân và Huyết Tôn của ma giới, vừa rồi là một vị bán thần bán ma.”

“Vị tiên nhân kia có phải mặc bạch y, đầu bạc, bộ dáng thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi?” Y hỏi tiếp, mới nãy đi theo Vô Qua đến đây nên thu liễm hơi thở lại nhưng vừa rồi nghe quỷ tốt gọi mình là Thiên Tôn, lập tức liền không khống chế được khí tức. Đợi bình tĩnh lại y liền thu liễm toàn bộ hơi thở của bản thân lại.

“Dạ bẩm Thiên Tôn, vị tiên nhân kia thật đúng là mặc bạch y.” Quỷ tốt chỉ dám liếc mắt nhìn trộm, chứ đời nào dám mở trừng mắt ra nhìn chằm chằm xem tiên nhân người ta bộ dáng dài ngắn thế nào.

“Huyết Tôn kia có phải mặc hắc y?”

“Dạ bẩm Thiên Tôn, đúng như vậy.”

Kế tiếp, lại làm cho quỷ tốt cảm thấy u mê, khó hiểu là một hồi im lặng.

Nhưng lúc này hắn không dám ngẩng đầu lên nhìn lén, tuy rằng người nọ đã thu liễm hơi thở nhưng vẫn không thể bỏ qua cảm giác áp chế mãnh liệt.

“Ngươi nói người vừa rồi là bán thần bán ma, thế gian sao lại có người bán thần bán ma?”

Quỷ tốt bắt đầu có chút hồ đồ, chẳng lẽ vị Thiên Tôn này đang giả ngu, cố ý khảo nghiệm hắn xem có phải đang nói thật hay không?

Quỷ tốt vội đáp: “Dạ bẩm Thiên Tôn, thế gian xác thực là có người này. Tiểu nhân cũng chỉ nghe người khác nói. Một vạn năm trước có một vị tiên nhân độ kiếp bị tẩu hỏa nhập ma, thành bán thần bán ma. Sau lại bị một vị thần tiên trên thiên giới phong ấn lại, chuyện sau này thế nào thì tiểu nhân cũng không biết.”

Chuyện năm đó huyên náo dữ dội, lan rộng khắp sáu giới. Tại quỷ giới, chúng quỷ cũng bàn tán xôn xao cả lên, truyền từ thế hệ này tới thế hệ khác, dần dần trở thành truyền thuyết.

“Ngươi có biết vị thần tiên kia là ai không?” Người nọ lại hỏi.

“Ừm….hình như kêu cái gì…Hoa Hoa ấy.” Quỷ tốt vắt óc suy nghĩ.

“Luân hồi bàn ở nơi nào?”




-----------------------

Từ chương 68 đã có nhà edit, các bạn có thể truy cập link dưới đây để xem tiếp:

https://vick12769.wordpress.com/suu-tien-van-diet-chi-thuong-tu-quyen-3-het/

Nhà này cũng có đăng trên wattpad nhưng cập nhật các chương sẽ chậm hơn wordpress:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net