Chap 12: Nói với tôi, tôi giúp em trút giận.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời càng về khuya, bệnh viện càng yên tĩnh.

Lớp hành lang được sơn bằng màu trắng tinh ban ngày sẽ tạo cảm giác thuần khiết nhưng đêm xuống hòa trong ánh trăng mập mờ lại tạo cảm giác nhợt nhạt khiến người ta rợn tóc gáy.

Trên hành lang vắng tanh lúc này lại xuất hiện bóng dáng một người bận áo blouse trắng cao cao đang bước đi. Khi đến trước phòng trực ban anh ta ngó đông ngó tây một lúc thấy không có người liền mở cửa đi vào.

Trong lớp ánh sáng bàng bạc không rõ ràng được hắt vào từ cửa sổ, anh ta lật tung số sổ sách trên bàn như đang cố gắng tìm kiếm điều gì đó. Cuối cùng một nụ cười thỏa mãn cũng hiện ra trên khuôn mặt đẹp không tì vết kia.

Vừa định cất quyển sổ vào túi áo thì cảm nhận được một cơn gió lạnh toát từ phía sau, anh ta lập tức xoay người một cái né được một đòn tấn công vừa nhanh vừa mạnh. Nhưng quyển sổ đang cầm trên tay cũng vì vậy mà rơi bộp xuống đất. Vừa cúi xuống định nhặt lại thì đối phương lại tung một đòn chí mạng thẳng vào người, anh nhanh nhẹn nhoài người một cái lăn một vòng dưới đất mới tránh được đòn tấn công đầy sát khí kia.

Cuối cùng vẫn là bức xúc nhìn người kia ung dung nhặt quyển sổ đó từ dưới đất lên.

"Kim Seok Jin thói quen lén lén lút lút của anh đúng là không thể bỏ."

Seok Jin đứng lên, thấy chuyện lấy lại quyển sổ đã là vô vọng nên anh cũng chẳng ham hố nữa. Uể oải ngồi thẳng xuống chiếc ghế trước mặt.

"Chẳng phải thói quen đánh lén sau lưng người khác của Kim tổng vẫn còn hay sao. Chúng ta như nhau cả thôi"

Trái với vẻ cười cợt trên mặt Seok Jin, Taehyung lại rất bình tĩnh. Hắn từ từ tiến lên, giọng nói phát ra rất trầm nhưng cũng rất nhẹ.

"Không học thói xấu sao bắt được kẻ cắp. Nếu tôi không có thói quen đặc biệt làm sao bắt gặp được những chuyện đặc biệt."

Taehyung không hề khách khí trực tiếp đá một cái vào chiếc ghế Seok Jin đang ngồi, khi Seok Jin chưa định hình thì cả người cả ghế đã lao nhanh về phía sau đập mạnh vào bức tường trong phòng trực ban.

Anh nhăn nhó mặt mày, vừa định đứng lên thì ngay lập tức bị một lực vô cùng mạnh ấn lại xuống ghế, ánh mắt không một chút nhiệt độ của Taehyung từ trên cao nhìn thẳng xuống.

"Nói, mục đích anh tiếp cận Jeon Jungkook là gì?"

Ánh mắt đục ngầu của Seok Jin nhìn thẳng vào con ngươi màu hổ phách sắc như chim ưng kia. Giống như nhìn thấu toàn bộ suy nghĩ trong lòng Taehyung anh bật cười:

"Kim Taehyung, tốt nhất chúng ta nên ai làm việc của người nấy đi. Cậu cứ việc làm tổng giám đốc cao cao tại thượng của cậu. Còn việc của tôi... chưa tới lượt cậu quản đâu."

Câu cuối cùng vừa kết thúc, Seok Jin cũng vung tay ném số bột mì đã chuẩn bị sẵn trong túi áo vào người Taehyung. Đến khi hắn quay đầu thì chỉ kịp thấy một bóng dáng màu trắng nhảy vụt ra khỏi cửa sổ tầng hai của bệnh viện. Hắn nắm chặt quyển sổ trong tay, ánh mắt sắc bén lạnh băng.

_________

Người xưa có câu "quả báo nhãn tiền" quả thật không sai. Có lẽ hôm qua Jeon Jungkook đã gây cản trở giao thông quá nghiêm trọng nên hôm nay liền nhận quả báo.

Cậu vừa đi ra ngoài mua một số hương liệu về thì lại bị đau bụng nên thang máy vừa đến tầng của bộ phận Marketing thì cậu ấn dừng rồi chạy vào mượn tạm phòng về sinh. Chỉ có điều ở đây Jungkook lại nghe được những chuyện không nên nghe.

Có lẽ hai cô nhân viên bên ngoài không biết cậu đang ở trong nên rất thoải mái tám chuyện với nhau. Jungkook nghe một hồi thì cũng nắm bắt được tình hình. Căn bản là lúc cậu ra ngoài Jeon So Hee đã đến công ty. Còn mua đồ ăn cho các nhân viên nữa nên rất được lòng bọn họ. Cậu cũng không định ra mặt vì Jeon So Hee có tốt trong mắt người khác hay không cậu không quan tâm. Chỉ cho đến khi bọn họ bắt đầu rảnh rỗi lái sang chuyện của Jungkook.

Một cô gái tên So Young hỏi.

"Cô biết gì chưa. Chuyện thư ký mới của tổng giám đốc đấy."

"À...cậu bé trông rất thuần khiết đấy à."

"Đúng rồi. Nhưng đừng bị vẻ ngoài thuần khiết đó lừa, người ta nói ác quỷ đội lốt thiên thần quả không sai mà. Cậu không biết sao, nghe nói cậu ta là con của vợ bé đấy. Mẹ cậu ta trước đây chắc cũng dùng cái vẻ mặt ngây thơ trong sáng đó để đi dụ dỗ chủ tịch."

Thấy So Young nói quá lời, cô gái còn lại vội nhắc nhở.

"So Young, chuyện đời tư của gia đình chủ tịch không nên đem ra bàn tán lung tung đâu."

"Bàn tán gì chứ. Mình chỉ nói sự thật thôi. Hầy...Chỉ tội nghiệp cho tổng giám đốc phu nhân, nghe nói đứa em đó suốt ngày bắt nạt cô ấy, còn không chịu học hành gì, 4 năm trước đã trốn sang Pháp để ăn chơi trác táng rồi. Đến nay tròn 20 thì lại trở về tranh tài sản. Đúng là mẹ nào con nấy, cho dù gen bố có tốt đến mấy cũng không cứu nổi..."

"Cô biết gì mà nói..."

Jungkook thật sự không chịu nổi nữa liền mở cửa đi ra ngoài, hai cô nhân viên kia vừa thấy cậu thì như gặp ma. Mặt mày tái mét xông thẳng ra khỏi nhà vệ sinh.

Jungkook nắm chặt hai bàn tay lại. Là con của vợ bé thì sao, bọn họ tưởng cậu muốn làm con của Jeon Tae Sang lắm à? Nếu không phải năm đó mẹ cậu bị ông ta...

Jungkook hít vào một hơi thật sâu, sau đó thở hắt ra mới có thể kiềm nén sự nóng giận trong người.

Cậu vẫn đang ôm một bụng tức thì thang máy vừa mở ra đã nhìn thấy Jeon So Hee đang đứng ở ngoài. Có lẽ cô ta vừa đi từ phòng Kim Taehyung ra, nhìn thấy cậu cô liền nở nụ cười.

"Jungkook, chị nghe nói em đang làm thư ký cho Taehyung. Việc ở đây thế nào, có quen không?"

Jungkook thật sự không thể chịu nổi cái vẻ giả tạo này. Jeon So Hee tưởng cậu không biết mấy chuyện đồn đại trong phòng Marketing cậu vừa nghe được là do cô giật dây hay sao. Jeon Jungkook lên tiếng, giọng nói không chút khách khí.

"Jeon So Hee, chị giả vờ với người khác thì được. Còn với tôi thì vụng về lắm. Ở đây cũng đâu có ai, chi bằng cứ thẳng thắn với nhau đi."

Đến lúc này So Hee mới nhếch môi lên, ánh mắt chẳng còn chút yếu đuối nào. Đã ra khỏi phòng Taehyung đương nhiên chẳng cần phải diễn nữa. Cô nhìn thẳng Jungkook, ánh mắt tỏa ra sát khí.

"Vụng về nhưng không phải là không có tác dụng. Chẳng phải vẫn khiến cho cậu con trai duy nhất nhà họ Jeon mang cái danh phá gia chi tử chuyên bắt nạt chị gái ruột hay sao? Chuyện vào được Han Sung coi như cậu lợi hại, rồi sẽ có ngày tôi khiến cậu không thể ngóc đầu."

Jungkook cười khẩy, đây mới đúng là Jeon So Hee mà cậu quen biết từ nhỏ đến lớn. Dạo này cô cứ diễn đi diễn lại một màn kịch dịu dàng yếu đuối thật sự khiến cậu rất buồn nôn. Cậu đi về phía trước vỗ vai cô một cái, giọng điệu chẳng có gì là sợ hãi trước lời hâm doạ.

"Nếu chị có bản lĩnh đó thì cứ việc làm đi. Chứ bây giờ Jeon Jungkook tôi vẫn sống ngẩng cao đầu lắm."

Chắc Jeon So Hee vẫn chưa biết chồng của cô ta đã ở nhà đứa con của vợ bé này cả đêm tân hôn đâu nhỉ? Jungkook nghĩ vẻ mặt khi biết chuyện của cô chắc sẽ thú vị lắm đây.

_____

Vào đến phòng Kim Taehyung, thấy trên bàn hắn đang đặt một đĩa điểm tâm, vừa nhìn đã biết là do Jeon So Hee mang đến. Jungkook liền xông thẳng đến cần cả đĩa đổ thẳng vào thùng rác. Cậu bực bội gọi thẳng tên hắn.

"Kim Taehyung, anh có thể quản tốt vợ của mình một chút không? Suốt ngày chỉ biết kiếm chuyện."

Taehyung đang xem tài liệu thấy mình đột nhiên trở thành cái thớt cho cậu trút giận liền vừa tức vừa buồn cười. Hắn nhìn cậu, ánh mắt rõ ràng hiện lên chút cưng chiều.

"Cô ấy làm gì em à?"

Jungkook biết cậu không nên tức giận với Taehyung nhưng thật sự không còn chỗ nào xả giận nên đành để hắn chịu thiệt. Cậu lại lên tiếng, giọng nói đầy oán hận.

"Nói với anh làm gì? Anh sẽ giúp tôi trút giận chắc."

Thật ra trong lòng đang tức nên Jungkook chỉ nói đại thôi, ai ngờ Taehyung lại bình thản trả lời.

"Nói với tôi, tôi giúp em trút giận."

Câu nói này của Taehyung đột nhiên làm Jungkook không biết nên trả lời thế nào. Cậu lúng túng quay ngoắc người đi vào phòng thí nghiệm, miệng vẫn còn lẩm bẩm.

"Tôi mới không thèm anh giúp."

Taehyung dở khóc dở cười nhìn Jungkook đóng sầm cửa phòng thí nghiệm lại. Hắn ấn điện thoại bàn nói với thư ký Linda.

"Tìm hiểu xem trên đường về phòng tôi, thư ký Jeon đã gặp chuyện gì."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net