Chap 13: Tôi sẽ đến ngay.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tìm hiểu xem trên đường về phòng tôi, thư ký Jeon đã gặp chuyện gì."

Taehyung vừa dứt câu thì cửa phòng thí nghiệm của Jungkook lại mở ra. Cậu đi thẳng ra ngoài, đến nhìn hắn một cái cũng không nhìn.

_______

Jungkook đặt bó hoa Tulip tím trên tay xuống ngôi mộ trước mặt, ánh mắt cũng tràn đầy đau xót. Đây là nơi mẹ cậu yên nghỉ, là một nghĩa trang nhỏ nằm ở phía bắc ngoại ô Seoul. Tuy không phải là một nghĩa trang sang trọng gì nhưng cậu lại cảm thấy nơi này rất tốt. Mẹ cậu khi còn sống đã chẳng được vui vẻ, đến khi bà đi rồi cậu cũng không muốn bà bị quấy nhiễu bởi sự ồn ào, vội vã của cõi trần tục nữa.

Vuốt nhẹ tấm ảnh trên bia mộ, Jungkook nhìn gương mặt xinh đẹp và nụ cười rạng rỡ của bà, trái tim không ngừng nhói đau. Cậu cố gắng nở một nụ cười nhưng giọng nói đã trở nên khản đặc.

"Mẹ, tại sao năm đó mẹ lại không chịu nói với con."

Tại sao bà lại phải một mình gồng gánh mọi nỗi đau như vậy? Tại sao lại không chịu để cậu cùng san sẻ? Cậu biết bà thương cậu, bà thà ôm tất cả mọi khốn khổ lên người cũng không muốn nói cho cậu biết việc cậu được sinh ra chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Bà thà để cậu oán hận bà cũng không muốn cho cậu biết sự thật về thân thế xấu hổ của mình. Cậu thật sự không thể tưởng tượng được năm đó bà đã đối diện với mọi chuyện như thế nào? Bị cưỡng hiếp trước ngày cưới rồi còn mang thai ư? Nếu là Jungkook, cậu chắc chắn không sống nổi, chắc chắn không thể yêu thương nổi đứa trẻ đó. Nhưng mẹ cậu đã làm được, bà lúc nào cũng nghĩ cho cậu, chịu đựng mọi chuyện vì cậu. Thậm chí khi cậu mở miệng trách bà, bà chỉ ôm cậu thật chặt và không ngừng nói xin lỗi.

Jungkook nhìn mẹ, ánh mắt cậu lúc này đầy phẫn uất. Mẹ cậu thì có lỗi gì chứ? Người có lỗi là Jeon Tae Sang, người cần xin lỗi là người nhà họ Jeon. Vậy mà bọn họ vẫn ngang nhiên bắt nạt hai mẹ con cậu, vẫn ngang nhiên sống tốt trước những tội lỗi họ đã gây ra, dựa vào đâu chứ?

Cậu thở hắt ra một hơi, dồn toàn bộ sức lực đấm mạnh một phát lên lớp gạch đá bên cạnh. Đôi mắt thường ngày trong vắt bây giờ cũng trở nên đục ngầu vì giận dữ. Nhìn vệt máu đỏ tươi chảy ra từ các khớp ngón tay, cậu không hề cảm thấy đau mà lại thấy vô cùng kinh tởm.

Trong người cậu vậy mà lại đang chảy dòng máu của tên cầm thú đó.

____

Ánh chiều tà đã buông xuống, hoàng hôn như muốn nuốt chửng cả thành phố phía xa xa.

Jungkook quỳ trên thảm cỏ không biết đã bao lâu, chỉ biết là sự giận dữ trong ánh mắt cậu đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự bình thản, kiên cường thường ngày hay có. Cậu đứng lên, khởi động lại đôi chân đã tê dại sau đó lê từng bước nặng nhọc xuống dưới cầu thang.

Con đường nhỏ vòng qua núi lúc này đã chập choạng tối, cây cối um tùm hai bên làm những tia sáng cuối cùng của mặt trời không thể xuyên qua nổi. Ngồi trên chiếc Audi quen thuộc, Jungkook chầm chầm di chuyển theo lối mòn cũ, nhìn khung cảnh vắng tanh bên ngoài không hiểu sao cậu lại cảm thấy có chút ớn lạnh.

Vừa muốn đạp chân ga để đi nhanh hơn một chút thì đột nhiên một con quạ không biết lao từ vách núi nào lên đâm sầm vào cửa kính ô tô làm Jungkook giật mình hét lên một tiếng. Bàn chân đang nằm trên chân ga cũng theo quán tính đạp mạnh xuống. Sau đó cậu chỉ kịp nghe một tiếng rầm rất lớn.

...

Trời đất như tối sầm lại, một hồi lâu Jungkook mới khó khăn ngẩng đầu khỏi vô lăng. Xe cậu đã đâm sầm vào một mỏm đá đen xì nhô ra bên lề đường. Con quạ lúc nãy không biết đã rơi ở đâu, chỉ còn thấy một vệt máu dài chảy xuống từ cửa kính xe khiến người ta rợn tóc gáy.

Cùng với cảnh tượng kinh hoàng đó, đột nhiên trong đầu Jungkook xuất hiện một ký ức lạ lẫm khiến cậu bàng hoàng. Cậu nhìn thấy mẹ cậu bị một người đàn ông đâm, bà ngã trên mặt đất, ánh mắt tuyệt vọng nhìn cậu, máu trên người bà chảy xuống ướt sũng một khoảng lớn. Dòng máu đỏ tươi đó như hoà lẫn với vệt máu dài trên cửa kính làm cả cơ thể cậu không ngừng run rẩy. Cậu sợ hãi vội vã khởi động xe, nhưng không biết có phải cú đâm lúc nãy quá mạnh không mà chiếc xe chỉ còn vang lên những tiếng rì rì sau đó tắt ngúm.

Bên ngoài bóng tối đã bao trùm cả ngọn đồi nhỏ, xung quanh đến một ánh đèn le lói cũng không có. Chỉ có tiếng gió luồn qua lớp lá cây tạo nên những tiếng xào xạc khiến sống lưng cậu lạnh toát. Cậu cố gắng thu mình lại, dùng hai tay ôm chặt lấy đầu để giảm bớt nỗi sợ hãi đang tràn lan trong lòng.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên làm Jungkook giật bắn mình. Sau đó cậu như bắt được sợi dây cứu mạng cuối cùng, vội vã cầm điện thoại trên ghế lái phụ lên nghe.

"Jungkook, em đang ở đâu thế?"

Vừa nghe thấy giọng nói ấm áp của Kim Taehyung, nỗi sợ hãi nãy giờ Jungkook vẫn gồng mình chống chọi đổ sập xuống. Cậu nghẹn ngào gọi.

"Taehyung~..."

Vừa nói xong chữ này thì cổ họng Jungkook nghẹn ứ, cậu cố gắng thế nào những lời định nói cũng không thể thoát ra khỏi miệng. Taehyung dường như cảm nhận được sự khác thường trong giọng nói của cậu, hắn vội vã lên tiếng.

"Em đang ở đâu?"

Jungkook ngước mặt lên, cố gắng để nước mắt đang trực trào không rơi xuống. Dù bình thường cậu rất mạnh mẽ nhưng không thể phủ nhận một điều rằng cậu mới chỉ là một đứa trẻ 20 tuổi, lại đang ở nơi hoang vu hẻo lánh, xung quanh tối om nên nhất thời toàn bộ sự yếu đuối trong lòng như thủy triều dâng. Cậu cố gắng đè nén cảm giác muốn khóc trong lòng xuống, giọng run run trả lời.

"Tôi ở...ở trên núi..."

"Đừng tắt điện thoại. Tôi sẽ đến ngay."

Taehyung vừa dứt lời thì Jungkook đã nghe thấy tiếng khởi động xe ở đầu dây bên kia. Mặc dù chưa nói cho hắn biết cậu đang ở núi nào nhưng cậu lại có một niềm tin mãnh liệt rằng hắn sẽ tìm ra cậu.

Đúng như dự đoán của Jungkook, 10 phút sau thì cậu nhìn thấy một chiếc xe di chuyển về phía này.

Là Kim Taehyung.

Hắn vừa xuống xe, cậu đã lao như bay ra ngoài ôm chầm lấy hắn. Những giọt nước mắt kìm nén nãy giờ như những hạt ngọc đứt dây thấm ướt cả một mảng áo trước ngực Taehyung.

_____

Jungkook ngồi trên ghế sofa nhìn người đàn ông đang chăm chú xử lý vết thương trên tay mình. Giờ phút này ít nhiều cậu cũng có chút xấu hổ, không ngờ cậu lại kích động đến nỗi ôm chầm lấy hắn mà khóc như thế.

"A..."

Jungkook nhíu mày khẽ rên. Sự đau đớn truyền lên từ bàn tay phải thành công khiến sự chú ý của cậu đặt lên nó.

Taehyung nhíu mày lại, dùng cồn sát trùng cẩn thận từng vết thương lớn nhỏ trên các khớp ngón tay của cậu. Hắn thật sự rất muốn biết bên trong cái đầu nhỏ bé kia chứa thứ gì? Lần trước là liều mạng đua xe trên đường quốc lộ, lần này lại chạy lên núi đến tối mịt rồi gặp tai nạn. Đã thế còn không biết gọi điện cầu cứu. Nếu không phải lúc chiều hắn thấy cậu bực bội đi ra ngoài nên lo lắng gọi điện hỏi thì có khi nào cậu sẽ ở trên núi cả đêm luôn không?

Thấy biểu cảm đột nhiên nghiêm nghị của Kim Taehyung, Jungkook tưởng cậu làm hắn khó chịu nên liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Cậu mặc dù vừa đau vừa xót nhưng lại không dám có phản ứng gì nữa.

Cuối cùng sau khi bôi thuốc và băng bó vết thương cẩn thận cho Jungkook xong, Taehyung cũng lên tiếng. Giọng nói trầm ấm pha chút xót xa.

"Còn bị thương chỗ nào không?"

Jungkook gật đầu rồi lại lắc đầu, thật ra thì cậu cũng không biết mình còn bị thương chỗ nào nữa hay không vì cả người cậu lúc này đều đau ê ẩm nên căn bản không nghe ra được.

Thấy Jungkook hết lắc rồi lại gật, Taehyung sốt ruột liền trực tiếp nhấc bổng cả người cậu lên khỏi ghế sofa. Cậu bị bất ngờ kêu lên một tiếng sau đó theo phản xạ vội vã đưa tay lên ôm lấy cổ hắn. Hắn cứ thế bế cậu một mạch đi thẳng vào nhà tắm. Còn chưa kịp hoàn hồn thì Jungkook đã bị đặt xuống bồn tắm sau đó Taehyung bình thản cất giọng.

"Em muốn tự cởi hay để tôi cởi."

...

Jungkook ngốc luôn rồi.

Ý hắn là muốn cậu cởi cái gì, lẽ nào hắn muốn tắm cho cậu. Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu đã bị Jungkook cật lực phản đối. Cậu đường đường là một người đàn ông 20 tuổi, lẽ nào lại để một người đàn ông khác tắm cho vì chút vết thương nhỏ, quá mất mặt đi.

Thấy ánh mắt kiên quyết của Taehyung, Jungkook hắng giọng cố gắng vớt vát lại tình hình.

"Kim...Kim tổng, không cần thiết phải vậy đâu. Tôi tự tắm..."

"Được rồi để tôi cởi."

Taehyung thở dài cắt lời Jungkook, sau đó hắn giơ tay lên tháo nút áo sơ mi của cậu ra. Lúc này Jungkook mới vội vã thoả hiệp.

"Tôi cởi...tôi tự cởi."

Cậu cười cười quay mặt sang hướng khác. Cậu cởi là được chứ gì? Dù sao cũng đều là đàn ông, không có gì phải ngại cả.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net