Chap 17: Bắt cóc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook nghe Jimin tâng bốc một hồi, đến cả lỗ tai cũng sắp nở hoa. Cậu choáng váng đầu óc, giơ tay ra hiệu dừng lại.

Thấy Jimin đã yên tĩnh, cậu mới vào vấn đề.

"Bỏ nhà ra đi rồi?"

Jimin gật đầu.

"Muốn đến nhà mình trốn vài hôm?"

"Đừng có mơ."

Jimin còn chưa kịp gật đầu, Jungkook đã thẳng thừng từ chối. Thấy tình hình không ổn, cậu ta lập tức ôm chặt lấy chân cậu, sử dụng kế ăn vạ.

"Đừng mà Jungkookie, nể tình mình đã chăm chỉ dọn dẹp ngôi nhà này khi cậu ở Pháp. Chúng ta lại còn có giao tình bằng hữu nhiều năm, cho mình lánh nạn vài ngày đi, đi mà... "

Jungkook bị Jimin ôm chân lắc qua lắc lại, chóng cả mặt. Đường đường là một đại thiếu gia tiêu tiền như nước, lại phải làm đến mức này. Xem ra là bị ông Park khoá thẻ rồi.

Cậu thở dài ngồi xuống ghế.

"Sao cậu không đồng ý đại đi. Cũng chỉ là kết hôn thôi mà."

"Cũng chỉ là kết hôn con khỉ, là kết hôn với đàn ông."

Jimin hậm hực đứng dậy. Biết Jungkook đã ngầm đồng ý, cậu liền chạy ra kéo vali vào.

"Jungkookie, cậu cứ để đồ của mình trong phòng ngủ tầng 1 là được. Tối về mình sẽ sắp xếp."

Jungkook nghi hoặc, không phải bây giờ sắp xếp mà là "tối về" mới sắp xếp à? Thấy cậu khó hiểu, Jimin liền nháy mắt, dõng dạc nói một câu khiến cậu suýt nữa sặc nước miếng.

"Mình đi kiếm tiền."

______

Jimin vừa đi khỏi 10 phút thì tiếng chuông cửa vang lên. Jungkook không thèm để ý vì nghĩ là cậu ta quên thứ gì đó nên quay lại. Một lúc sau, tiếng chuông cửa vẫn không ngừng, cậu nhíu mày. Cái tên Park Jimin này, lại chơi trò gì không biết? Bày đặt ấn chuông cửa, không phải lúc nãy tự nhập mật khẩu hiên ngang đi vào thế à?

Jungkook khó chịu, mở cửa phi thẳng ra ngoài. Còn chưa kịp lên tiếng thì cậu đã cảm thấy gáy mình đau nhói, mắt cũng tối sầm lại. Trước khi cậu bất tỉnh thì nghe thấy giọng một người đàn ông quát lên.

"Khốn nạn, tao đã bảo đập nhẹ thôi. Cút ra."

...

Không biết bao lâu sau, Jungkook cảm thấy cơ thể mình không ngừng rung lắc. Cậu cố gắng mở mắt ra, nhưng mí mắt nặng chịch cứ dính chặt vào nhau. Cậu cảm thấy cơ thể mình như có một tảng đá lớn đè nặng phía trên, đến sức để động đậy ngón tay cũng không có.

Cậu không biết mình đang ở đâu, riêng điều cảm nhận được là cơ thể đang không ngừng rung chuyển này.

Qua một lúc nữa, cậu nghe thấy tiếng một người đàn ông nói chuyện. Không biết hắn nói gì. Cậu thật sự nghe không rõ. Nhưng cậu đoán chúng đã phát hiện ra cậu tỉnh lại, ngay sau đó tiếng sột soạt vang lên. Một thứ gì đó được tiêm vào người, cậu nhăn mày, biểu hiện sự phản kháng cuối cùng, rồi lại chìm vào bóng tối vô hạn.

_____

Một lần nữa tỉnh lại, Jungkook thấy mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Cậu đang nằm trên một chiếc giường lót bằng xà rông thổ cẩm, nói đúng hơn là một chiếc nệm dày thêu đầy những hình thù kỳ quái được dải xuống sàn gỗ. Cơ thể cậu thì đau ê ẩm giống như vừa thi chạy việt dã đường dài.

Bên ngoài mặt trời đã lên cao, những tia nắng xuyên qua khe hở trên tường gỗ, chiếu thẳng xuống sàn nhà trải thành từng vệt dài.

Jungkook nghi hoặc đứng lên, cậu mở toang cánh cửa gỗ trước mắt, sau đó sững sờ.

Trước mắt cậu là cả một cánh đồng bạt ngàn hoa Anh Túc. Màu đỏ rực của nó tương phản với màu xanh biếc của bầu trời, tạo nên một cảnh tượng vô cùng hùng vĩ. Cậu ngây ngốc đứng đó mặc cho tiếng xào xạc vang lên bên tai. Hương hoa đầy mê hoặc đó cũng chui thẳng vào mũi cậu, lấp đầy cả khoảng không gian hít thở.

Jungkook chưa bao giờ nghĩ, sẽ có ngày cậu được trực tiếp chiêm ngưỡng vẻ đẹp hút hồn của loài hoa chết người này. Đúng là làm người ta mê đắm đến trầm luân.

"Em tỉnh rồi."

Jungkook bị giọng nói vừa phát ra làm cho giật mình. Cậu vội vàng di chuyển tầm mắt về phía âm thanh đó. Trước khi bất tỉnh cậu đã nghe thấy giọng nói của một người đàn ông. Đúng như cậu nghĩ, chính là Kim Seok Jin.

Thấy Jungkook lòng đầy nghi hoặc, Seok Jin tiến về phía trước vài bước, nhìn thẳng ra cánh đồng hoa mênh mông ngoài kia.

"Giới thiệu lại với em, anh là Kim Seok Jin và cũng là người của thủ lĩnh Khun Sa." 

Thủ lĩnh Khun Sa?

Jungkook nhíu mày, trong đầu đột nhiên xuất hiện một người. Lẽ nào chính là ông trùm ma túy Kha Khun Sa?

Vậy không lẽ đây là...

Jungkook vội vàng ngẩng đầu lên nhìn toàn bộ quang cảnh trước mắt một lần nữa. Nơi cậu đang đứng chính là ban công của ngôi nhà sàn làm bằng gỗ hướng thẳng ra cánh đồng hoa Anh Túc. Xung quanh có tầm chục ngôi nhà tương tự. Người ở đây đều đang tất bật làm việc, đám nhóc tì lon ton chạy khắp làng. Cả thung lũng như một lòng chảo rộng lớn được năm ngọn núi cao ôm lấy mà bao bọc. Địa thế hiểm trở như vậy, chẳng trách bao nhiêu năm qua, đến quân đội cũng không làm được gì ông ta.

Cùng lúc đó giọng của Seok Jin cũng vang lên, giống như chứng thực suy nghĩ trong đầu Jungkook.

"Đúng như em đang nghĩ. Đây chính là Tam giác vàng thuộc địa phận Thái Lan."

Jungkook rùng mình một cái, dù đã dự đoán được câu trả lời nhưng khi thật sự nghe nó, cậu vẫn không khỏi lạnh toát sống lưng. Thật không ngờ mới ngủ một giấc thôi mà cậu đã bay thẳng từ thành phố Seoul sang Thái Lan rồi.

Sau một hồi kinh ngạc thì ánh mắt Jungkook cũng lấy lại sự bình tĩnh. Cậu không lòng vòng, vào thẳng vấn đề.

"Kim Seok Jin, anh đưa tôi đến đây làm gì?"

Seok Jin mỉm cười, anh biết Jungkook là một người thông minh. Vì vậy không trả lời câu hỏi của cậu mà nhẹ nhàng chuyển chủ đề.

"Em đói lắm rồi đúng không? Ở yên đây đợi anh, anh đi lấy đồ ăn."

...

Mặt trời buổi sáng như một chiếc đèn khổng lồ, rọi những tia nắng ấm áp xuống sưởi ấm cả thung lũng sau một đêm lạnh lẽo. Một cơn gió nhỏ thoảng qua làm vài hạt sương sớm rơi xuống tạo thành những tiếng lộp bộp.

Jungkook nằm bò trên chiếc bàn ngoài ban công, hướng tầm mắt ra phía xa. Trong lòng cậu cũng tự nhiên mà thông suốt một vài chuyện. Xem ra chuyện Seok Jin theo cậu từ Pháp về tận Hàn là có mục đích. Chỉ trách cậu quá chủ quan.

Đột nhiên trong đầu Jungkook xuất hiện lời nhắc nhở của Kim Taehyung. Hắn nói Seok Jin không phải người tốt, cậu qua lại với anh ít thôi. Chẳng lẽ hắn đã biết trước sẽ xảy ra chuyện?

Mải suy nghĩ nên Jungkook không để ý, một cậu bé khoảng 7 tuổi đã đến ngồi cạnh cậu từ lúc nào. Nước da đen rám nắng vì chạy nhảy quá nhiều cho thấy rõ cậu bé là người ở đây. Thấy Jungkook thở dài, cậu bé cũng bắt trước thở ra một hơi.

Jungkook ngẩng đầu lên khỏi bàn, búng trán cậu bé một cái cảnh cáo.

"Nhóc con, đừng có học theo ta."

Cậu bé ôm trán cười khúc khích. Sau đó nói một câu, nhưng căn bản Jungkook nghe không hiểu tiếng bản địa. Cậu đang không biết trả lời thế nào thì giọng của Seok Jin vang lên.

"Nó nói nhìn em rất giống Lola."

Seok Jin bước đến, đặt một khay đồ ăn lên bàn. Jungkook như được khai thông, cúi xuống nhìn cậu bé nhăn mũi.

"Lola là ai? Có đẹp trai như ta không?"

Cậu bé mặc dù cũng chẳng hiểu Jungkook nói gì nhưng lại rất tự nhiên giơ tay lên véo má cậu. Lúc này cậu mới nhận ra trên cổ con thỏ cậu bé ôm có đeo một chiếc vòng cổ ghi chữ "Lola". Vậy ý cậu bé là nhìn cậu giống thỏ ư? Cái gì chứ, cậu vậy mà lại bị so sánh với thỏ.

"Ya....cái thằng nhóc này, ai cho ngươi véo má ta hả. Ngươi mới là thỏ con đấy."

Vừa nói Jungkook vừa đưa tay ra chụp lấy thằng bé hỏi tội, không ngờ cậu bé lại chạy ra trốn sau lưng Seok Jin. Anh mỉm cười rồi nói gì đó khiến cậu bé ôm con thỏ chạy mất.

Sau khi cậu bé rời đi, Seok Jin mới giải thích.

"Đó là A lan, anh đã nhặt thằng bé ở thôn ăn mày cuối chợ."

Jungkook khịt mũi, không phải cậu đang là con tin à? Nói với cậu mấy chuyện này ích gì.

____


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net