69.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Thời hôn môi Sở Dụ, nhưng chỉ giới hạn ở môi chạm môi.

Sở Dụ cảm thấy chưa đủ, dùng giọng mũi mơ hồ gọi, “Lục Thời…”

“Có yêu tôi không?”

Biết Lục Thời đang hỏi gì, Sở Dụ đè thấp giọng, liên tục trả lời, “Yêu anh, chỉ yêu anh, yêu mỗi mình anh thôi…..”

Câu trả lời này, dường như chọc trúng điểm hưng phấn bí ẩn trong lòng Lục Thời, anh đột nhiên cạy mở hàm răng Sở Dụ, hôn sâu xuống.

Nụ hôn si mê mang theo ham muốn xâm nhập mãnh liệt cùng với dục vọng chiếm giữ, Sở Dụ ôm lấy cổ Lục Thời, nâng cằm vươn thẳng cổ, đón lấy nụ hôn của anh.

“Cạch”, khuỷu tay Sở Dụ khẽ đụng lên ván cửa đằng sau lưng.

Tiếng gõ cửa vừa dừng, nhất định Mộng Ca còn chưa đi.

Sở Dụ quýnh lên, quả nhiên, cách ván cửa mỏng manh, cậu nghe thấy Mộng Ca buồn bực lẩm bẩm, “Hình như cửa vừa mới vang lên?”

Qua mấy giây, tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, “Lục Thần, cậu có trong đó không? Có không, có không?”

Ván cửa rung động, tiếng tim Sở Dụ đập tiếng sau nhanh hơn tiếng trước.

Lục Thời dừng động tác lại, cắn một cái không mạnh không nhẹ lên tai Sở Dụ, hành động mang theo ẩn ý sâu xa, “Nhóc bại hoại, thích kích thích hả?”

Sở Dụ muốn phản bác nói mình không có.

Nhưng cậu cũng không rõ ràng, ban nãy khuỷu tay huých vào cửa, rốt cuộc là do cậu cố tình hay là vô ý.

Không muốn đối diện với câu hỏi xấu hổ này, Sở Dụ lựa chọn đưa tay áp sâu vào trong tóc Lục Thời, kéo người xuống, tiếp tục hôn.

Ngoài cửa, Mộng Ca nhìn cánh cửa đóng chặt, cùng với khe hở không có chút ánh sáng, vuốt vuốt cằm, “Lẽ nào ban nãy mình nghe nhầm?”

Nói xong, lại xem xét cánh cửa mấy lần, rồi mới đi.

Ngày hôm sau, Sở Dụ và Lục Thời xuống tầng, vừa mới đi tới cửa cầu thang đã đụng phải Mộng Ca mặt mũi tái nhợt.

Sở Dụ kinh ngạc, “Tối qua có chuyện gì vậy, Mộng ca sao cậu giống như, giống như…”

“Giống như bị nữ yêu tinh chà đạp tám trăm lần, hai mắt vô thần, sắc mặt tái nhợt.” Lý Hoa bổ sung lời Sở Dụ chưa nói xong một cách vô cùng chính xác.

“Đúng, đúng, đúng!” Sở Dụ liên tục gật đầu, “Đúng là ý của tôi!”

Cậu lại xem xét Mộng Ca, “Cho nên tóm lại làm sao vậy? Mộng Ca ốm hả?”

“Cái gì mà nữ yêu tinh, tôi còn trong sáng! Thật đấy!”

Mộng ca cố gắng nện trên tường, thể hiện sự tức giận của mình. Không ngờ khi thực sự làm ra động tác lại giống như vuốt ve bức tường.

Cậu ta phẫn nộ rụt tay về, coi như chưa xảy ra chuyện gì, kể khổ, “Mấy ngày hôm trước tôi đặt hàng ở trên mạng, mua rất nhiều đồ tốt, có thể lén lút nấu lẩu ở trong phòng ngủ!”

“Sau đó thì sao?”

“Nói làm là làm, tôi mua thức ăn, còn mua cả gia vị nước lẩu, tối hôm qua tôi còn đặc biệt lên tầng gọi cậu và Lục Thần, nhưng hai người đều không có trong phòng, cứ vậy mà tiếc nuối bỏ qua cơ hội tụ tập trong phòng ngủ ăn lẩu.”

Mộng Ca còn thâm trầm nói một câu, “Thứ chúng ta ăn không phải là lẩu, mà chính là thanh xuân!”

Sở Dụ nhớ tới tối qua khi Mộng Ca tới gõ cửa, bản thân cậu đang bị Lục Thời áp sau cửa hôn, cậu có chút mất tự nhiên. Biểu tình cứng ngắc, “Sau đó thì sao, ăn lẩu bị tiêu chảy hả?”

Mộng Ca lắc đầu, đột nhiên không nói gì.

Lý Hoa xoay xoay cái bút trong tay, “Tôi và lớp trưởng, cả lớp phó học tập đều không sao.”

Mộng Ca tiếp tục im lặng.

“Sau khi chúng tôi ăn lẩu, liền tản ra ai về phòng người đó ôn bài. Lớp phó học tập thức khuya học trọng điểm kiến thức, tận mắt nhìn thấy Mộng Ca ngủ thẳng tới nửa đêm, đột nhiên nhớ tới một phần thịt bò còn chưa ăn, thật sự khó nhịn, lập tức xuống giường bật bếp, nấu thịt bò. Nhưng ánh sáng đèn pin không được tốt, thịt bò chưa nấu chín…”

“Mộng Ca đã ăn rồi, sau đó đau bụng?”

“Đúng, cả một đêm.”

Mộng Ca ho khan hai tiếng, hắng giọng nói, “Thật sự tôi muốn dùng câu chuyện của bản thân mình để nói với các bạn, ăn lẩu mà không bật đèn thì không thể chấp nhận được!”

Sở Dụ bị chọc cười, đi ra khỏi cổng ký túc xá, cậu dùng khuỷu tay khẽ huých huých Mộng Ca, “Vậy cậu hi sinh thật nhiều!”

Mộng Ca phản ứng mạnh, đưa tay vịn lấy cột đèn, “Đừng, đừng, đừng, đừng chạm vào tôi, giờ phút này tôi rất mong manh yếu ớt.”

“La Gia Hiên!”

Sở Dụ còn chưa kịp phản ứng, La Gia Hiên là ai, đã thấy Mộng Ca lập tức đứng thẳng, không còn thấy chút yếu ớt ban nãy.

Chỉ một lát sau, một nữ sinh mặc đồng phục đã chạy tới, đứng trước mặt Mộng Ca, “La Gia Hiên, tôi vừa mới tới nhà ăn mua bánh bao, tôi ăn không hết, cậu có muốn ăn không?”

Nói xong, đưa túi cầm trong tay ra trước.

Sở Dụ nhìn thấy quen mắt, phát hiện có lẽ chính là bánh bao ở quán mà Mộng Ca thích ăn nhất.

Khóe miệng Mộng Ca nhanh chóng kéo thành đường parabol, liên tục nói, “Muốn ăn! Mười cái, hai mươi cái tớ đều có thể giải quyết giúp cậu!”

Đợi khi Mộng Ca dẫn bạn gái đi xa rồi, Lý Hoa mới thổn thức, “Đây chính là tình yêu!”

Kỳ thi kéo dài ba ngày liên tiếp, mặt trận kéo dài, cho dù là giám thị, hay giáo viên, hay là học sinh làm bài, đều bị hành cho vừa ỉu xìu vừa mệt mỏi.

Môn cuối cùng là tiếng Anh.

Phòng thi của Sở Dụ sắp xếp ở phía sau, cậu vừa mới ngồi vào vị trí, chợt nghe thấy đằng sau có người đang nói chuyện.

“Lần trước tiếng Anh mày thi được bao nhiêu?”

“79.”

“Đậu, thiếu một điểm nữa thôi là đạt tiêu chuẩn rồi! Trâu bò! Anh em, lát nữa thi có thể ném đáp án cho tao không? Nếu như bị bắt, tao tuyệt đối sẽ không khai đồng đội đâu!”

Còn về cậu bạn ngồi đằng trước Sở Dụ, từ khi ngồi xuống đã nằm ra bàn ngủ. Khi làm tới phần bài nghe đột nhiên như xác chết vùng dậy, múa bút thành văn, năm phút đồng hồ đã điền xong đáp án bài thi.

Sở Dụ mắt thấy toàn bộ quá trình, im lặng thầm cảm khái, trâu bò!

Viết văn xong, Sở Dụ dừng bút, nhìn thời gian, phát hiện ra vẫn còn một tiếng. Trọng điểm là không thể nộp bài sớm, cậu chỉ có thể ngồi đợi tiếng chuông reo.

Thời gian đợi chờ hết sức dài, Sở Dụ gật gù, mơ mơ hồ hồ ngủ gật, cuối cùng mới đợi được tiếng chuông reo.

Chậm rì rì thu dọn giấy dự thi và bút, đột nhiên cảm nhận được gì đó, Sở Dụ quay đầu, không biết từ khi nào Lục Thời đã đứng đợi ngoài cửa.

Rõ ràng mọi người đều mặc đồng phục giống nhau, nhưng Lục Thời mặc đẹp hơn người khác. Cậu cũng không biết có phải là do nguyên nhân vẻ mặt anh quá lạnh lùng hay không, không ít người đi qua Lục Thời đều bước ra hai bước về phía ngoài, cố gắng né tránh.

Sở Dụ cầm đồ đạc trong tay, bước mấy bước tới bên cạnh Lục Thời, “Đi thôi, đi thôi, cuối cùng cũng thi xong rồi!”

Màu mắt Lục Thời trở nên dịu dàng, “Ngủ bao lâu?”

Sở Dụ sửng sốt, “Tại sao cậu lại biết tôi ngủ?”

“Ở đây.” Đầu ngón tay hơi lạnh lướt qua khóe mắt Sở Dụ, Lục Thời trả lời, “Ở đây, có dấu vết khi ngủ.”

Thi xong, không khí của cả trường giống như mừng năm mới, dù sao còn mấy ngày nữa mới có thành tích, lúc này không quẩy thì phải đợi tới khi nào.

Sở Dụ theo Lục Thời xuống tầng, còn nhìn thấy có người quăng vở ghi và đề thi xé vụn từ tầng ba xuống, giống như tuyết rơi.

Chẳng mấy chốc, không biết các bác gái lao công xuất hiện từ chỗ nào còn mang theo cái chổi, vội vàng xông lên tầng.

Xung quanh đều là tiếng cười vang, còn có không ít người lấy điện thoại ra quay video, chuông điện thoại trong cặp sách vang lên một lát Sở Dụ mới nghe thấy, cậu nhận cuộc gọi, “Dì Lan, mọi người tới rồi?”

Giọng nói của dì Lan rất dịu dàng, “Ừ, đã thu dọn xong rồi, cậu chủ tới luôn là được.”

Cúp máy rồi, Sở Dụ nắm điện thoại, do dự mấy giây, “Ừm…dì Lan tới đây rồi.”

“Ừ.”

Sở Dụ đã nói trước với Lục Thời, thi xong phải về nhà một chuyến, chuyển đồ từ ký túc xá về nhà, ngày hôm sau mới tới đường Thanh Xuyên tìm anh.

Rõ ràng là chưa tới hai tư tiếng, nhưng không hiểu tại sao Sở Dụ lại sinh ra cảm giác không nỡ.

Rất không nỡ.

Một khoảng thời gian dài như vậy, cậu và Lục Thời gần như đều dính nhau từ sáng tới tối, cậu đã hoàn toàn quen rồi, nháy mắt đã có cảm giác như chỉ có mình mình.

Cảm thấy bản thân càng ngày càng quái đản, Sở Dụ cố gắng cười nói, “Đợi tôi, ngày mai tôi sẽ tới tìm cậu!”

Lục Thời gật gật cằm, “Chú ý an toàn.”

“Được, cậu cũng thế!”

Sở Dụ xoay người chuẩn bị đi, vừa mới rời bước, Lục Thời đã vươn tay qua, nắm lấy cổ tay cậu.

Nhưng chỉ nắm mấy giây, lại buông lỏng.

Sở Dụ không nhịn được cười lên…thì ra không chỉ có mình cậu là không nỡ.

Cầm theo một chiếc bút, Sở Dụ đi từ cửa phòng học ra ngoài.

Không khác mấy so với tình huống hôm khai giảng, cả con đường bên ngoài tư lập Gia Ninh, giống như triển lãm xe. Xe Roll Royce màu đen nhà Sở Dụ rất dễ làm người khác chú ý, cậu vừa mới đi tới gần, chú Trần đã xuống xe, giúp cậu mở cửa sau.

“Sở Dụ!”

Nghe thấy có người gọi tên mình, Sở Dụ quay đầu qua, nhìn thấy Dương Vũ Sàn đứng ở phía trước một chiếc xe Bentley màu trắng, vẫy tay với cậu, “Tớ lại gửi một phần bản kế hoạch tới email của cậu rồi, xem xong nhớ trả lời tớ đấy!”

Sở Dụ giơ tay ra hiệu, nói xong câu “kỳ sau gặp” lại ngồi vào trong xe.

Chú Trần lái xe về phía trước, thuận theo dòng xe cộ thong thả ra bên ngoài, lại cười nói, “Đó là bạn gái cậu chủ hả?”

“Không phải đâu ạ! Bạn học trong lớp, nếu như bắt buộc phải nói, có lẽ là….đối tác làm ăn?”

Bản kế hoạch mà lần trước Dương Vũ Sàn đưa, Sở Dụ nghiên cứu mấy ngày liền, cảm thấy rất được. Chẳng qua trước giờ cậu vẫn luôn rõ ràng về trình độ của mình, không dám quyết định ngay, lại gửi bản kế hoạch cho anh cậu – Sở Huyên xem. Khi anh cậu cũng nói rất được, cậu mới liên hệ Dương Vũ Sàn, quyết định nhảy vào lửa.

Dì Lan cũng tươi cười, “Thật sự không phải bạn gái hả?”

“Thực sự không phải!”

Sở Dụ cố gắng giải thích, “Chỉ là đồng bọn cùng đầu tư một hạng mục kiếm tiền thôi, hơn nữa, hơn nữa….”

“Hơn nữa sao?”

“Hơn nữa cháu đã có người mình thích rồi!”

Sở Dụ nói ra câu này, tai như thiêu đốt làm cậu luống cuống. Cậu rất thẹn thùng, vội vàng cúi đầu, mở wechat ra. Lại thuận tay chọn vào bài đăng của Lục Thời, kết quả phát hiện, bên trong trống rỗng không có gì.

Còn về avatar, cũng đơn điệu tới đáng sợ, nền trắng, tùy ý viết hai chữ “Lục Thời”.

Lần đầu tiên nghe thấy Sở Dụ nói có người mà mình thích, dì Lan và chú Trần đều rất ngạc nhiên.

Dì Lan không nhịn được truy hỏi, “Thích từ khi nào vậy? Có xinh không? Là bạn học chung trường hả?”

“Không có thời điểm bắt đầu, dù sao chính là thích thì thích thôi ạ. Dáng vẻ vô cùng, vô cùng đẹp, cực kỳ đẹp, học chung lớp với cháu.”

Khi Sở Dụ nói chuyện, cố gắng quản lý biểu tình, kéo căng khóe môi, mắt cũng không quá cong, nhưng khi nói tới người mà cậu thích, thần thái trong mắt không thể giấu nổi.

Dì Lan nhìn được rõ ràng, vui mừng nói, “Cậu chủ cũng có người thích rồi, thật sự là không dễ!”

Bà lại cười lên, trêu chọc nói, “Dì vẫn luôn rất lo lắng, sợ cậu chủ nhỏ sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại.”

Sở Dụ muốn phản bác, dì Lan lại nói, “Từ nhỏ cậu chủ đã không thích các bạn nhỏ chơi chung, cảm thấy bản thân mình đẹp nhất, cậu chủ mà chơi với bọn họ, bọn họ sẽ tự ti. Khi còn bé dì hay trêu chọc, hỏi cậu chủ thích kiểu người thế nào, cậu chủ đều nói, thích dáng vẻ của mình. Cho nên dì với chú Trần đều lo lắng cậu chủ nhỏ sẽ cô độc tới già, một mình sống cả đời!”

Bị nhắc tới chuyện hồi nhỏ, Sở Dụ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, quyết định coi như không nghe thấy gì cả!

Khi xe đi vào khu biệt thự ở Nam Đảo, đèn đường đã sáng lên, Sở Dụ đang xem nhóm lớp buôn chuyện.

[Cán sự thể dục – La Gia Hiên]: Các bạn thân mến, có ai biết chơi Ngôi Sao Thời Trang không? Hoặc là có bí tịch nào đó ấy? Tôi giúp bạn gái phối đồ, đã làm cho người ta giận dỗi muốn chia tay rồi…..

[Lớp trưởng – Chương Nguyệt Sơn]: Ha ha ha ha vui vẻ ngồi xem! Các bạn học, ai muốn chơi Bảo Vệ Hòa Bình, tổ đội nào, mở mic, thừa dịp còn chưa có thành tích, xông lên! Lớp phó học tập, tôi thấy cậu đang onl rồi nhé, có chơi hay không?

[Lớp phó học tập – Phương Tử Kỳ]: Không chơi, không chơi, tôi còn phải học bài, qua lần thi này tôi phát hiện ra càng nhiều lỗ hổng tri thức, không thể kéo dài tới học kỳ sau được, bây giờ tôi phải đi học đây!

[Lớp trưởng – Chương Nguyệt Sơn]: Lớp phó học tập, lát nữa khi cậu học bài gọi điện với tôi, tôi không đeo tai nghe, sau đó mở lớn loa lên, để bố mẹ tôi nghe thấy tôi vẫn đang học hành chăm chỉ! Hi vọng nghỉ hè bọn họ có thể đối xử với tôi tốt hơn một chút!”

[Lớp phó – Phương Tử Kỳ]: ….Lớp trưởng thật thông minh!

Sở Dụ đánh một chuỗi dài “Ha ha ha” trong nhóm, vừa mới gửi đi, ngẩng đầu lên nhìn thấy đèn trong nhà đang sáng.

Sở Dụ dừng một chút, “Dì Lan, sao đèn trong nhà vẫn sáng vậy ạ?”

Dì Lan cười nói, “Bà chủ đã về nhà rồi.”

Sở Dụ vô thức nắm chặt điện thoại, cậu nhớ tới bóng lưng Thi Nhã Lăng đi đôi giày cao gót rời khỏi phòng họp nhỏ ở trường học.

Có lẽ bọn họ đã ba tháng rồi chưa gặp?

Vào cửa, trong phòng khách trống rỗng rộng lớn, đèn treo thủy tinh sáng chói mắt. Thi Nhã Lăng ngồi trên sô pha, đang nghe trợ lý báo cáo công việc.

Sở Dụ đứng ở cửa, khẽ thở dài một hơi mới đi vào trong.

Cậu không muốn làm phiền tới công việc của Thi Nhã Lăng, hoặc là do nguyên nhân sâu xa nào khác, tuy rằng cậu đã chuẩn bị tinh thần tốt cho mình, nhưng cậu vẫn không biết phải đối diện với Thi Nhã Lăng thế nào.

“Mẹ, con về rồi.”

Sở Dụ nói xong, chuẩn bị lên phòng ngủ trên tầng.

Còn chưa đi được hai bước, đã bị Thi Nhã Lăng gọi lại.

“Từ từ.”

Sở Dụ dừng lại.

Thi Nhã Lăng lại dặn dò trợ lý mấy câu, mới đưa tầm mắt chuyển hướng Sở Dụ.

Mặc dù là ở nhà, Thi Nhã Lăng cũng ăn mặc vô cùng nghiêm chỉnh. Khuôn mặt bà không hề mềm mại, nói chuyện cũng quen dùng ngữ khí của người trên, “Trong khoảng thời gian này con đều không về nhà ở.”

Sở Dụ gật đầu, không có ý giấu giếm, “Vâng.”

“Cuối tuần đều đi đâu?”

“Tới nhà bạn con.”

Thi Nhã Lăng nhíu mày, “Sở Dụ, mẹ không quản con, nhưng đây không phải lý do con làm bậy! Đường Thanh Xuyên là chỗ nào, là nơi con nên tới sao? Những người ở đó đều là hạng người gì, lẽ nào con không biết?”

Sở Dụ nhìn Thi Nhã Lăng, biết Thi Nhã Lăng muốn tốt cho cậu, cho nên cũng bình tĩnh ôn hòa giải thích, “Con không tiếp xúc với những người không tốt, cũng không học xấu, mẹ yên tâm.”

Nghe xong câu này, nếp nhăn ở giữa mày Thi Nhã Lăng lại càng sâu thêm một chút, “Sở Dụ, con họ Sở, con nên biết rõ, con mang họ này, tất cả những hành vi mà con làm đều chính là mặt mũi của dòng họ. Mẹ không hi vọng con mình lại kết bạn với những người không đứng đắn ấy!”

Ngón tay buông xuống bên người đột nhiên nắm chặt lại.

Cậu rất muốn phản bác, bạn của cậu đều không phải là dạng người không đứng đắn. Thậm chí ông chủ quán thịt bò cũng dựa vào tay nghề của mình cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình.

Cậu nhìn thấy trên người bọn họ có rất nhiều thứ mà trước kia cậu chưa từng thấy, hiểu rõ được rất nhiều đạo lý.

Nhưng cậu biết, những thứ đó, cho dù là cậu nói gì, Thi Nhã Lăng đều sẽ không hiểu cũng không muốn hiểu.

Ngón tay cầm chặt di động buông lỏng ra, Sở Dụ phát hiện, bản thân mình cũng không khổ sở mấy.

Trước đây, cậu sẽ để tâm tới thái độ của Thi Nhã lăng, quan tâm tới suy nghĩ của Thi Nhã Lăng. Cho dù làm gì đều sẽ lo lắng, liệu có làm cho Thi Nhã Lăng không vui không.

Nhưng bây giờ, cậu cảm thấy dường như bản thân mình không quá quan tâm những thứ này như trước đây nữa.

Có lẽ là vì đã không ôm hi vọng, cho nên cũng sẽ không cảm thấy thất vọng.

“Con biết rồi.”

Sở Dụ nghe thấy bản thân mình nói như vậy.

Cậu nhìn Thi Nhã Lăng, “Mẹ, công việc của mẹ bận rộn, chú ý giữ gìn sức khỏe.”

Nói xong, Sở Dụ xoay người đi xuống dưới tầng.

Đường Thanh Xuyên.

Lục Thời mở đèn bàn, lấy một quyển bài tập, lại lục bút chì ra, bắt đầu làm đề.

Mùa đông và mùa hè không giống nhau, vì buổi tối mùa đông lạnh, cho nên đường Thanh Xuyên rất yên tĩnh. Ngẫu nhiên sẽ có người say rượu đi qua dưới cửa sổ, trong miệng lẩm bẩm mắng gì đó không rõ ràng, vài tiếng mèo hoang chó hoang kêu, cũng theo gió truyền tới đây.

Hoặc là nhà nào đó đánh con, cho dù đóng cửa sổ thật chặt rồi, vẫn có thể nghe thấy.

Buổi sáng ngày hôm sau, chủ quán đồ ăn vặt ở dưới tầng sẽ nói với anh rằng học sinh tiểu học nhà ai thi chỉ được điểm hàng đơn vị, bị người lớn trong nhà đánh, sinh động như thật, dường như tận mắt nhìn thấy.

Lục Thời không hề ghét, thậm chí bản thân ở trong hoàn cảnh như vậy còn làm anh cảm thấy chân thực.

Không có nói dối, không có lừa gạt, không cố ý thêu dệt sắc màu rực rỡ.

Tất cả đều vô cùng chân thật, có thể làm cho người ta cảm thấy an tâm.

Làm xong mấy trang đề, Lục Thời vào nhà tắm tắm rửa.

Khi Sở Dụ gọi video với Lục Thời, hình ảnh rung lắc, chờ khi ổn định lại, cậu nhìn thấy, có lẽ là Lục Thời vừa mới tắm xong, chỉ mặc một cái quần xám dài, lộ ra thắt lưng thon gầy, đường cong vô cùng đẹp.

Tóc Lục Thời vẫn còn đang ướt, anh tùy ý lau mấy cái sau đó quăng khăn mặt sang một bên. Phát hiện Sở Dụ không nói gì, mở miệng trước, “Sao thế?”

Lúc này Sở Dụ mới tỉnh táo lại, “Không….không có gì.”

Cậu sẽ không nói, mình vừa mới chụp màn hình mấy tấm liền, lặng lẽ lưu vào album.

Lục Thời đột nhiên sát lại gần màn hình, nhìn Sở Dụ cẩn thận, “Không vui hả?”

Sở Dụ không biết tại sao Lục Thời lại nhìn được ra cậu không vui, cậu tự cho rằng mình đã che giấu cảm xúc rất tốt, thậm chí trước khi gọi video, cậu còn đứng trước gương cố gắng luyện cười như bình thường.

Muốn phủ nhận, nhưng nhìn Lục Thời, Sở Dụ chần chừ, vẫn nói, “Hôm nay mẹ tôi về rồi. Có chút…..không vui. Bây giờ tôi đang ở trong phòng,” cậu dừng lại mấy giây, nhẹ giọng nói, “Có chút chút nhớ cậu.”

“Chỉ chút chút thôi sao?”

Sở Dụ còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe thấy Lục Thời nói, “Tôi rất nhớ cậu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đammỹ