73.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Sở Dụ và Lục Thời bước ra từ căn phòng rửa tay, Mộng Ca và Chương Nguyệt Sơn đã cầm đũa làm microphone, giẫm một chân lên trên ghế, biểu diễn hiện trường ca hát.

Thấy hai người đi ra, Mộng Ca vẫy tay, “Các anh em mê ca hát đằng sau ơi, giơ tay lên cho tôi nhìn thấy các bạn nào.”

Sở Dụ phối hợp giơ tay lên, còn vẫy vẫy, “Mộng Ca, lời thoại này thực sự rất ngốc.”

Mộng Ca cười lớn, “Thật hay giả đấy? Rõ ràng là đẹp trai như vậy!”

Thị lực của cậu ta không kém, lại kỳ lạ hỏi, “Giáo hoa, cậu ăn nhiều ớt quá sao, miệng bị cay đỏ cả lên, ha ha ha! Không đúng, hình như chúng ta không gọi đồ ăn cay, lẽ nào là….canh quá nóng?”

Hiện trường im lặng quỷ dị.

Lý Hoa trấn định tiếp lời, “Canh sôi rồi, đợi thêm một chút nữa mới có thể uống, nếu không sẽ bỏng miệng.”

Sở Dụ ngồi xuống chỗ của mình, nhìn Lý Hoa, luôn cảm thấy giống như chuyện mình yêu sớm đã bị lộ tẩy.

Cậu nghĩ ngợi, lấy điện thoại ra, gửi cho Lý Hoa một giấu “!”.

Lý Hoa trả lời vô cùng nhanh, “?”

Sở Dụ: “!!”

Lần này Lý Hoa trả lời “.”

Sở Dụ mờ mịt.

Dấu chấm rốt cuộc có ý gì?

Đang lúc cậu rối rắm phải trả lời thế nào, Lý Hoa lại gửi tới một tin nhắn, “Tôi biết rồi.”

Chỉ dùng ba từ, lộ ra biểu tình cao thâm khó dò “Tôi đã nhìn xuyên thấu được bí mật nhỏ của cậu”.

Sở Dụ cẩn thận gõ chữ, “Biết được gì rồi?”

“Cậu và Lục Thần mỗi ngày cùng tới cùng về, tan học thì nhìn nhau thâm tình, lên lớp thì nắm tay không buông, nói chuyện đều phải dán môi vào tai nhau. Cậu lên lớp nằm gục xuống bàn ngủ còn phải cầm ngón tay Lục Thần dưới bàn. Cậu ngủ không ổn, Lục Thần còn dỗ cậu. Tôi cũng muốn không nhìn thấy gì cũng không muốn biết gì, nhưng tôi thực sự không có cách nào mù như Mộng Ca cả.”

Sở Dụ liếm liếm đôi môi bị hôn có chút đau của mình.

Lại không nhịn được phản bác, “Tôi không có nhìn cậu ấy thâm tình! Chuyện ấy quá chán ngấy!”

Lý Hoa cau mày, gõ chữ, “Cậu có hiểu lầm gì về cách ở chung của cậu với Lục Thần không vậy? Có lúc nào mà không chán ngấy?”

Nói xong câu này, Sở Dụ sâu sắc tự kiểm điểm….lẽ nào, thật sự là như vậy?

Ăn cơm xong, mọi người đều không muốn ai về nhà nấy.

Mộng Ca phát biểu thâm tình, “Tưởng tượng tới ngày mai mở mắt ra, sẽ đối mặt với cuộc sống trong lớp học thêm bao trùm lên cả kỳ nghỉ đông, trái tim của tôi, sẽ rất đau! Tim của tôi không ngừng nói với tôi, hôm nay tôi không thể đi về thế này! Tôi không cam lòng! Tôi muốn nhảy múa trong làn sóng! Tôi muốn bay!”

Lý Hoa lật điện thoại, “Bi-a, bowling, đi hát, ra quán net, xem phim, đi dạo tiêu thực, chọn đi.”

Mộng Ca thử thăm dò, “Hay là…chúng ta cùng nhau chơi bóng rổ?”

Không có ai đáp lại.

Mộng Ca tủi thân, lùi một bước, “Không thể chơi bóng rổ, vậy hát có được không? Tôi muốn hát ca khúc tuyên truyền của NBA, vô cùng nhiệt huyết! Mọi người có muốn nghe không?”

Cả đám người nhanh chóng chuyển sang chiến trường KTV.

Buổi tối mùa đông, mọi người nhiệt tình như lửa, xoa xoa tay, muốn thể hiện giọng hát của mình.

Chương Nguyệt Sơn chém gió, “Trước đây khi còn học cấp hai, tôi đã từng giành hạng hai cuộc thi ca sĩ toàn trường!”

Mộng Ca cũng không chịu yếu thế, nói bừa, “Tôi đã từng lấy hạng nhất!”

Sở Dụ sát bên Lục Thời đi ở sau cùng đám người.

Khi đợi thang máy, tay Lục Thời duỗi thẳng, khoác lỏng lẻo lên vai Sở Dụ, lại dựa sát gần vào nói chuyện.

“Có lẽ là tôi uống nhiều rượu quá rồi.”

Sở Dụ không hiểu, “Tại sao?”

“Tôi có thể mượn cớ chóng mặt để ôm cậu.”

Hơn mười người, chọn một phòng lớn có thể nhảy, Mộng Ca vừa đi vào, đã giành lấy ngay máy chọn bài hát, liên tiếp chọn mấy ca khúc tuyên truyền của NBA.

Chương Nguyệt Sơn móc cổ người lôi về phía sau, “Mộng Ca cậu là thỏ hả, nhảnh nhanh gớm!”

Sở Dụ cười lớn, “Không có con thỏ nào hùng tráng như Mộng Ca đâu!”

Lý Hoa tổng kết, “Chuột túi.”

Sau khi mọi người ngồi xuống, ánh sáng trong phòng vụt tắt.

Sở Dụ cầm một cầm một miếng táo đã cắt, bản thân cắn một miếng nhỏ nếm thử hương vị, cảm thấy không tồi, thuận tay đút bên miệng Lục Thời.

Mộng Ca cầm microphone, bắt đầu hát.

Bình thường không ít lần nghe Mộng Ca hát, nhưng có microphone cộng thêm âm hưởng, còn cộng thêm bụng Mộng Ca rất nhiều hơi, Sở Dụ bị giọng hát mở đầu chấn động rung cả tay.

Cậu nhìn bóng dáng to lớn đứng trước giá microphone của Mộng Ca, lại quay đầu nhìn bọn Lý Hoa và Chương Nguyệt Sơn đồng loạt ôm tai, căm giận nói, “Các cậu có biết suy nghĩ hay không! Tại sao không bảo tôi che tai cùng?”

Cậu còn chưa nói xong, Lục Thời đã dựa lại gần, dùng hai tay che kín tai cậu từ đằng sau.

Tiếng ca điếc tai bị ngăn cách, Sở Dụ theo bản năng muốn quay đầu lại.

Lục Thời dùng sức không mạnh không nhẹ, khống chế động tác của cậu, “Ngoan một chút, đừng cử động.”

Cho tới khi Mộng Ca cảm xúc dâng trào hát xong ba bài tình ca, Lục Thời mới buông bàn tay áp trên tai Sở Dụ ra.

Sở Dụ quay đầu lại.

Lục Thời ngồi lười biếng trên sô pha, chân dài dang ra, ngọn đèn màu sắc rực rỡ trong phòng lướt qua mặt Lục Thời, dừng trong mắt anh, lại ảm đạm lần nữa.

Sở Dụ không kiềm chế được nhìn nhiều hơn.

Nhìn xong, cậu lại không nhịn được biểu đạt cảm giác sau khi nhìn ngắm.

Dù sao đã bị phát hiện là yêu sớm rồi, Sở Dụ đã làm thì làm tới luôn, cũng không quan tâm có người nhìn thấy bọn họ hay không.

Cậu tự động ngồi gần, ghé vào bên tai Lục Thời, dùng giọng gió nói chuyện, “Bạn trai của tôi, đẹp trai quá.”

Ánh sáng trong phòng rất mờ nhạt, tay Lục Thời vòng ra sau, ôm lấy eo Sở Dụ, kéo người ôm vào lòng mình, giọng rất thấp, “Đừng quấy nhiễu tôi.”

Sở Dụ lắc lắc ngón tay của mình, “Tôi sẽ không nhận lỗi từ trên trời rơi xuống này đâu, tôi quấy nhiễu cậu ở đâu?”

Âm sắc của Lục Thời lạnh lùng, bên trong mang theo chút ý cười, làm tai người nghe tê dại.

Anh trả lời, “Quấy nhiễu rồi, tim ngứa.”

Một đám người vô cùng ồn ào, tranh nhau microphone mấy vòng, đồ ăn vặt vừa được mang lên, nháy mắt đã không còn nữa. Sở Dụ cảm thấy tay chân mình linh hoạt, nhưng mà tính đi tính lại cũng chỉ giành được một miếng khoai, cuối cùng còn bị Chương Nguyệt Sơn cắn mất một nửa.

Lục Thời cầm một lon bia lạnh lên, uống rất chậm, Sở Dụ chơi mệt rồi, ngồi bên cạnh Lục Thời nghỉ ngơi.

Đột nhiên cậu cảm giác được thứ gì đó đang rung, mất mấy giây Sở Dụ mới phản ứng lại, dùng khuỷu tay huých huých Lục Thời, “Điện thoại, điện thoại đang rung, có người gọi!”

Nói xong, cậu tự mình vươn tay, lấy điện thoại từ trong túi áo khoác của Lục Thời.

Trên màn hình hiển thị một chuỗi dãy số, không có ghi chú.

Có người đang điều chỉnh ánh sáng ở trong phòng, đèn trần sáng lên vài giây, Sở Dụ nhìn thấy, sắc mặt của Lục Thời có chút lạnh.

Nghĩ tới điều gì đó, trái tim Sở Dụ như treo lên cao, nghi ngờ hỏi, “Có phải là….tin tức phía bên kia không?

Lục Thời nhìn chằm chằm màn hình một lúc mới nhận lấy điện thoại. Rất nhanh, cuộc gọi kết thúc, Lục Thời nói với Sở Dụ, “Bây giờ tôi phải tới thành phố A.”

Đi từ cửa chính KTV ra, tiếng vang ồn ào bị bỏ lại sau lưng. Sở Dụ đứng trên bậc thang, bị tạt một luồng khí lạnh.

Cậu đi theo Lục Thời dọc theo con đường, dây cung trong lòng kéo càng chặt, “Bên kia thông tin về đã có chuyện gì sao?”

“Ừ, người theo dõi Phương Vi Thiện báo về, một tâm phúc của hắn ta đã thuê đội trục vớt chuyên nghiệp.”

Ngón tay nắm chặt của Sở Dụ lại buông ra.

Cậu có chút sợ hãi.

Vừa sợ hãi chuyến đi này không có kết quả, lại sợ hãi thực sự có kết quả rồi, Lục Thời sẽ buồn.

Thời gian đã quá muộn, không còn vé máy bay. Sở Dụ gọi mấy cuộc điện thoại, thành công xin đi nhờ được một chuyến bay tư nhân chuẩn bị tới thành phố A.

Cuối cùng, hai giờ sáng, hai người tới được thành phố A.

Bóng đêm sâu thẳm, trên bầu trời không nhìn thấy dù chỉ một nửa ngôi sao. Đèn đường thưa thớt, trên đường cũng không có mấy chiếc xe đi qua.

Hai người đợi ở ven đường.

Chẳng qua bao lâu, một chiếc xe Audi bình thường dừng lại ven đường, Lục Thời kéo cửa xe, để Sở Dụ lên xe trước.

Trong xe có một mùi hương xịt không khí nhàn nhạt, không gay mũi. Người lái xe là một người đàn ông có đôi má gầy gò, tầm hơn ba mươi tuổi, có để râu quai nón, diện mạo vô cùng bình thường, xen vào trong đám người căn bản sẽ không thể tìm được ra.

“Chào bạn học, tôi họ Triệu, cứ gọi tôi là Lão Triệu được rồi.”

Sở Dụ thầm đoán trong lòng, đây chắc là trinh thám mà Lục Thời tốn tiền thuê, cậu không hỏi thêm gì khác, chỉ lễ phép chào, “Chào chú.”

Đèn vàng tắt, đèn xanh sáng lên, chiếc Audi lại di chuyển.

Lão Triệu nắm lấy tay lái, mở miệng nói với Lục Thời, “Tôi qua đây đón cậu, Lão Dương đã theo sau rồi, có tin tức gì sẽ chuyển qua đây, không cần vội. Tình huống bây giờ là Phương Vi Thiện tự mình dẫn người của đội trục vớt, nửa đêm xuất phát, lặng lẽ đi ra ngoại thành, còn tốn một khoản tiền lớn tìm một thầy cúng không biết chuyện gì đi theo.”

Giọng nói của người đàn ông thô, mang theo sự trào phúng rõ ràng, “Làm chuyện giết người dơ bẩn phạm pháp, còn cho rằng cúng bái sẽ có thể an tâm sống nửa quãng đời còn lại? Nghĩ ra chắc.”

Lục Thời không tiếp lời mà hỏi, “Ông cụ nhà họ Lục thì sao?”

“Theo sự sắp xếp của cậu, ngay ngày trước đã ra nước ngoài đi săn rồi. Nơi săn thú kia rất xa, lại hẻo lánh, thường xuyên không có tín hiệu, trong thoảng thời gian ngắn có lẽ không thể liên hệ được. Còn Lục Thiệu Chử thì sao, thời khắc mấu chốt thế này, sẽ không xuất hiện bước chân vào chứ?”

Trong đôi mắt Lục Thời đen tối, chỉ thỉnh thoảng có ánh sáng đèn đường xẹt qua, để lại chút dấu vết.”

“Iris dụ dỗ Lục Thiệu Chử ra nước ngoài du lịch, bây giờ máy bay tư nhân đã cất cánh, hành trình dài mười chín tiếng.”

Lão Triệu liếc nhìn Lục Thời từ kính chiếu hậu, đánh giá, “Không tồi, không ai cản việc nữa.”

Càng đi ra ngoại thành, ánh sáng trong tầm nhìn càng ít. Hai hàng cây bên đường đã rụng sạch lá, nhìn về đằng sau, chỉ là một khoảng đen kịt.

Sở Dụ nhìn đèn đường liên tục lùi về phía sau, đột nhiên nhớ ra, lần đầu tiên cậu được Lục Thời dẫn đi đua xe, cũng như thế này, tất cả ánh đèn lùi về phía sau, chỉ lưu lại tàn ảnh trên võng mạc.

Di động rung lên một chút, Sở Dụ lấy điện thoại ra, phát hiện là email của Dương Vũ Sàn, hạng mục đầu tiên mà họ đầu tư có tiến triển mới.

Cậu điên cuồng bổ túc một khoảng thời gian, cơ bản đã có thể hiểu được bảng biểu tài liệu đơn giản.

Trả lời lại thông tin một cách đơn giản, Sở Dụ lại nhét điện thoại vào trong túi.

Trên đường, không có ai nói thêm gì nữa, yên tĩnh, chỉ có tiếng gió vù vù bên ngoài cửa kính.

Không biết qua bao lâu, tốc độ xe dần dần chậm lại, cuối cùng dừng lại ở một góc tối ven đường.

Ngồi một lát, Sở Dụ lặng lẽ hỏi Lục Thời, “Chúng ta đợi người ở đây hả?”

“Ừ, đợi cảnh sát ra tay.”

Thấy ánh mắt Sở Dụ hơi trừng lớn, dáng vẻ có chút kinh ngạc, Lục Thời khẽ nhéo nhéo mặt cậu, “Biết tại sao không?”

Sở Dụ gật đầu, “Biết.”

Giọng của cậu nhẹ xuống, “Muốn báo thù, càng phải quang minh chính đại.”

Cậu vẫn luôn biết, Lục Thời không hi vọng giống như những người kia, xem nhẹ mạng người như vậy.

Nghĩ tới đây, mắt Sở Dụ chua xót, có chút buồn bã.

Lão Dương bám đuôi không ngừng thông báo tình huống về.

Sở Dụ yên lặng nghe, biết được thầy cúng đã đốt hương nến bên bờ sông, lại làm không ít thủ tục, hơn nửa tiếng đồng hồ mới coi như xong.

Đội trục vớt mà Phương Vi Thiện thuê xuống nước, rất lâu sau, mới ra khỏi mặt nước, ra hiệu với người ở trên bờ.

Lại có hai người mang theo phương tiện xuống dưới.

…..

Âm thanh ồn ào, mang theo tiếng sóng điện rèn rẹt, nếu như lắng nghe cẩn thận, trong lòng sẽ dâng lên sự cáu kỉnh khó hiểu.

Sở Dụ căng thẳng, hô hấp cũng không mấy thuận, luôn cảm thấy có thứ gì đó áp tại khí quản, khó chịu hoảng hốt.

Cậu cầm lấy tay Lục Thời, mới phát hiện ra, đầu ngón tay Lục Thời giống như ngâm tuyết, lạnh lẽo thấu xương.

Ngữ khí của Lão Dương đột nhiên vội vàng, “Lên rồi! Có thứ gì ở dưới chân cầu được vớt lên rồi!”

Gần như đồng thời, Sở Dụ cảm giác được, tay Lục Thời đang nắm chặt tay cậu, dùng sức tới cánh tay, thậm chỉ cả người đều đang phát run.

Rất đau, nhưng Sở Dụ không dám hé răng, cậu dùng bàn tay còn lại đặt lên mu bàn tay Lục Thời, không buông ra.

Lại qua hai phút, giọng Lão Dương lại buông lỏng, “Phù, may quá, không xảy ra chuyện gì, chỗ tôi nhìn thấy cảnh sát đã tới bờ sông, bắt ngay được người. Có một người ăn mặc hơi khác, hình như là pháp y theo cùng.”

Lão Dương vẫn còn đang theo dõi ở hiện trường, nói tạm thời không có việc gì, mọi việc đều rất thuận lợi.

Lão Triệu nghiện thuốc lá, nói một câu với Lục Thời, mở cửa xuống xe, đi ra xa hút thuốc. Rất xa, chỉ có thể nhìn thấy một đốm lửa đỏ.

Sở Dụ cảm thấy trong xe khó chịu, cũng mở cửa xuống xe.

Gió ở ngoại thành rất lớn, mang theo hơi lạnh cùng hơi nước ướt át.

Dưới cây cầu cách đó không xa, có ánh sáng hỗn độn và âm thanh ồn ào, cẩn thận lắng nghe, nhưng lại không nghe được rõ ràng.

Tầm mắt Lục Thời nhìn chăm chú về hướng ấy, không hề di chuyển.

Cuối cùng anh không nhịn được, ôm dạ dày thắt lại nôn khan, nhưng lại không nôn ra được gì.

Buổi tối mùa đông, không ồn ào như mùa hè, vừa thê lương vừa yên tĩnh.

Nhờ ánh đèn xe, Sở Dụ quan sát sắc mặt Lục Thời, xác định đã ổn ổn lại, cậu mới hít một hơi lạnh, để bản thân mình bình tĩnh lại.

Cậu nắm ngón tay Lục Thời trong lòng bàn tay mình để sưởi ấm, hỏi anh, “Sau đó phải làm thế nào”

“Cố ý giết người, tình tiết nghiêm trọng, sẽ phán xử tử hình.”

“Vậy,” Sở Dụ muốn hỏi, phía Lục Thiệu Chử phải làm sao. Nhưng nhìn đôi mắt giống như hồ sâu của Lục Thời, cậu đột nhiên cảm thấy, không nhất định phải hỏi.

Lục Thời lại mở miệng lần nữa, “Cậu đang lo lắng, tôi sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn?”

Câu này, không biết là hỏi Sở Dụ, hay là tự hỏi chính mình.

“Không phải như vậy.”

Sở Dụ ngẩng đầu, hôn lên khóe khóe môi lạnh lẽo của Lục Thời, lại nở nụ cười với anh.

“Cậu làm thế nào thì cứ làm. Tôi sẽ ở bên cạnh kéo lấy cậu, sẽ không buông tay.”

Vào giờ phút này, tim Lục Thời run lên.

Anh ở trong vũng bùn sâu, càng vùng vẫy, càng chìm xuống.

Toàn thân anh đầy vết bẩn.

Nhưng Sở Dụ lại nhảy xuống.

Không chỉ nhảy xuống, còn nói với anh, tôi ở bên cậu, tôi sẽ kéo cậu, sẽ không để cậu lún sâu xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đammỹ