81.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho tới khi Lục Thời thay áo phông, chơi bóng trên sân nhựa, Sở Dụ vẫn còn có chút chưa thể phục hồi tinh thần.

Bạn trai của mình, thật sự có chút mê người.

Không đúng.

Sở Dụ âm thầm sửa chữa…là vô cùng mê người!

Đại đa số thời điểm, Lục Thời có vẻ lãnh đạm xa cách, ngay cả biểu tình cũng không phong phú bao nhiêu. Nhưng chính như vậy, khiến cho Lục Thời ngẫu nhiên lộ ra chút nóng bỏng, không đứng đắn cùng chiếm hữu, trở nên cực kỳ mê người.

Sở Dụ cảm thấy bản thân mình thực sự bị ăn sạch sẽ.

Sở Dụ ôm áo sơ mi trắng mà Lục Thời thay ra, không kìm lòng nổi muốn để sát mũi lại ngửi mùi hương.

Nhưng rất nhanh, cậu lại ý thưc được đây là sân bóng rổ! Ngửi áo sơ mi của Lục Thời trước mặt mọi người, thực sự quá xấu hổ!

Áp chế toàn bộ những tâm tư nhỏ lộn xộn, Sở Dụ ngồi thẳng lưng, cố gắng chú ý xem bọn họ chơi bóng trên sân.

Lục Thời dẫn bóng lên rổ vẫn luôn quen thế công sắc bén, sắc mặt lạnh lùng, hành động nhanh nhẹn, mặt lại đẹp vô cùng có tính thưởng thức.

Nhưng mà nhìn một lát, Sở Dụ phát hiện ra, nhân khí của Lục Thời trong trường dường như….trượt xuống rất nhiều?

Trước đây Lục Thời chơi bóng, cho dù là lúc nào, luôn có không ít người nghe tiếng gió mà chạy tới đây, đứng ở bên sân bóng xem, nhỏ giọng thảo luận, còn chụp cả hình.

Nhưng hôm nay, Sở Dụ nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện số người giảm xuống chừng một nửa.

Trong lúc lòng Sở Dụ còn mang đầy nghi ngờ, ánh mắt nhìn thoáng qua thấy Dương Vũ Sàn đeo ba lô đi ngang qua sân bóng. Có lẽ là nhìn thấy cậu, Dương Vũ Sàn chuyển hướng, đi qua đây, ngồi xuống ghế trống bên cạnh Sở Dụ.

Trên cặp sách của Dương Vũ Sàn có móc một con gấu teddy, còn có cả một chuỗi hạt châu sáng lấp lánh, khi đi đường vừa lắc lư vừa kêu cạch cạch.

Cô ngồi xuống, hai chân khép lại, đặt cặp sách trên đùi, tư thế ngồi rất đoan chính.

Dương Vũ Sàn nhìn về phía sân bóng rổ hỏi, “Đang ngắm Lục Thần nhà cậu chơi bóng hả?”

Sở Dụ rất thích cách gọi “Lục Thần nhà cậu này”, cậu gật đầu, “Đúng á, ban nãy tớ với Lục Thời vừa đi qua đây liền bị lớp trưởng và Mộng Ca gọi lại. Tớ vốn còn đắn đo, rốt cuộc là nên về ký túc trước hay là nên đi thẳng tới phòng tự học học bài.”

“Nếu như cậu không ra sân chơi bóng, vậy đúng lúc, cậu chủ nhỏ qua đây, xem bản kế hoạch này trước đi?”

Dương Vũ Sàn rút một tập tài liệu mỏng từ trong kẹp tài liệu màu hồng, đưa cho Sở Dụ, “Hạng mục mấy lần trước bọn mình đầu tư, vô cùng thần kỳ khi chỉ có một cái không trụ được, những cái khác từ to tới nhỏ đều triển khai rất thuận lợi, điều này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ hai chúng ta đều có ánh mắt không tồi.”

Cô hất cằm về phía tài liệu, “Cậu xem xong thì nói với tớ, tớ không chắc chắn lắm.”

Sở Dụ nhận lấy tài liệu, nghiêm túc giở xem, cau mày, “Cậu muốn ra tay với hạng mục này?”

Dương Vũ Sàn gật đật, “Quả thực tớ đã do dự mấy ngày rồi, cũng không chắc chắn, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên hỏi ý kiến của cậu xem sao.”

Dương Vũ Sàn nói lời thật lòng.

Ban đầu cô lôi kéo Sở Dụ cùng nhau đầu tư hạng mục, một là vì áy náy. Chuyện sạt lở núi này tuy rằng thuộc dạng thiên tai không thể dự báo trước, nhưng địa điểm hoạt động là do cô quyết định, biệt thự tổ chức Home party cũng thuộc danh nghĩa của cô, cô thấy thẹn trong lòng.

Hai là, Sở Dụ có tiền. Tuy rằng gia cảnh phổ biến của tư lập Gia Ninh cũng không tồi, lớp A lại càng thế, nhưng so sánh, Sở Dụ có tiền, là đặc biệt nhiều tiền.

Nhưng trong khoảng thời gian hợp tác này, cô phát hiện, Sở Dụ trưởng thành quá nhanh.

Có một số năng khiếu không thể so sánh được.

Sở Dụ dường như bừng tỉnh từ cơn ngủ mê, giống như bọt biển, không ngừng hấp thụ đủ loại dinh dưỡng và tri thức của biển lớn.

Lúc ban đầu, Dương Vũ Sàn tự mình chủ đạo. Sau đó hai người bắt đầu bàn bạc.

Cho tới bây giờ, khi Dương Vũ Sàn băn khoăn do dự, phản ứng đầu tiên chính là hỏi ý kiến của Sở Dụ.

Nhìn Sở Dụ cầm tài liệu, nghiêm túc giở xem, Dương Vũ Sàn nghĩ, Sở Dụ chịu để tâm, chịu cố gắng, chưa biết chừng sau này còn giỏi hơn cả người anh Sở Huyên của cậu.

Sân bóng truyền tới tiếng hò reo, Dương Vũ Sàn quay đầu qua, phát hiện Lục Thời lại vừa ném vào rổ.

Cô lặng lẽ cảm khái trong lòng, năng lực của tình yêu cũng thật mạnh mẽ!

Khép tài liệu lại, Sở Dụ nói thẳng, “Quá nguy hiểm, lợi nhuận quá nhỏ, dễ bị lật thuyền, tớ không đề nghị. Nếu như cậu dự định nhúng tay, cũng không phải là không thể, dù sao tớ sẽ lấy ra một món tiền, đợi cậu lỗ quá không còn tiền nữa, tớ sẽ cho cậu vay, rồi thu lãi khổng lồ.”

“Được, tớ hiểu rồi, tới sẽ không suy nghĩ nhiều nữa.”

Dương Vũ Sàn thu tài liệu lại, thở một hơi, “Có lẽ….tớ quá vội vàng.”

Sở Dụ nhìn lên sân bóng, Lục Thời hai bước nhảy lên, gió thổi tung vạt áo, lộ ra một đoạn thắt lưng thon gầy.

Lại một lần nữa lên rổ thành công, cùng lúc chiếc rổ chấn động, Lục Thời dường như có cảm ứng, quay đầu, nhìn về phía Sở Dụ.

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa khoảng không.

Sở Dụ dùng tay ra hiệu, cười với Lục Thời một cái.

Mộng Ca và Chương Nguyệt Sơn ở dưới khung rổ, nhìn thấy cảnh này, nhao nhao dùng tay che mắt, nói thầm “không nhìn thấy”.

Khi Lục Thời chạy ra giữa sân, Sở Dụ mới dời mắt đi, hỏi Dương Vũ Sàn, “Tại sao phải vội?”

“Cũng không tính là chuyện gì lớn.” Nét mặt Dương Vũ Sàn sa sút vài phần, “Có lẽ cậu cũng biết một chút về tình huống trong nhà tớ rồi nhỉ?”

Thấy Sở Dụ gật đầu, cô tiếp tục nói, “Đứa con riêng mà bố tớ nuôi bên ngoài chỉ nhỏ hơn tớ một tuổi, hiện tại đang học lớp mười. Trong hai năm này tớ phải làm ra thành tích rõ ràng để cho bố tớ thấy.”

Cô cười khổ, “Nếu không, gia sản nhà họ Dương sau này, còn chưa thể xách định được liệu có thể có một phần tài sản chia tới tay mẹ tớ và tớ hay không.”

Nói xong, Dương Vũ Sàn dừng lại một chút, điều chỉnh tốt biểu tình, sau đó lại khôi phục dáng vẻ như bình thường, cười nói, “Không nói những thứ này nữa, nói ra cũng chẳng có ích gì. Dù sao, tớ sẽ cố gắng chứng minh với bố tớ, người đáng giá để bồi dưỡng thành người thừa kế, là tớ.”

Sở Dụ nhất thời không biết nên an ủi cô thế nào.

Kỳ thực cậu có kinh nghiệm chứng minh cho bố mẹ thấy điều gì đó, nhưng mà chỉ toàn là kinh nghiệm thất bại mà thôi.

Cảm thấy nói gì cũng vô nghĩa, cuối cùng Sở Dụ nói với Dương Vũ Sàn, “Cậu cố lên, tớ cảm thấy cậu có thể làm được.”

Lúc này, trên sân bóng lại truyền tới tiếng kêu ngạc nhiên, Sở Dụ quay đầu qua, nhìn thấy Lục Thời vô cùng khoe khoang kỹ năng, ném bóng vào rổ.

Rõ ràng là động tác xuất sắc, nhưng mà hình như….vẫn không có ai nhìn Lục Thời?

Sở Dụ khó hiểu, không nhịn được hỏi Dương Vũ Sàn, “Cậu có phát hiện….hình như nhân khí của Lục Thời đã tụt xuống nghiêm trọng không?”

Dương Vũ Sàn nhìn sân bóng rổ, nhanh chóng hiểu được Sở Dụ chỉ cái gì.

“Cậu không phát hiện gần như không ai đưa thư tình cho Lục Thần nữa sao?”

Sở Dụ gật đầu.

“Có phải cũng không có người chặn đường hỏi phương thức liên hệ của Lục Thần hay không, hoặc là tặng quà hay bắt chuyện nữa?”

Sở Dụ tiếp tục gật đầu.

“Ngay cả khi Lục Thần chơi bóng rổ, cũng không có mấy nữ sinh tới xem, đúng không?”

Sở Dụ gật đầu lần nữa, “Đúng!”

Dương Vũ Sàn đứng dậy, xách cặp sách lên, lưu loát buông xuống một câu, “Con gái bọn tớ ấy à, đa phần đều không có hứng thú với người đàn ông đã có chồng.”

Cô nháy nháy mắt, ý bảo Sở Dụ nhìn mấy nữ sinh đứng đối diện sân bóng rổ, “Những người đứng ở đó, căn bản đều cảm thấy hứng thú với hai người bọn cậu.”

Cô còn cố ý nhấn mạnh trọng âm mấy từ “hai người bọn cậu”.

“Tớ đi đây, về ký túc xá làm bài tập.”

Dương Vũ Sàn đi xa rồi, Sở Dụ mới hiểu được ra một chút…đậu má, người đàn ông đã có chồng? Đã bị lộ từ khi nào?

Chương Nguyệt Sơn giữa trận được thay thế nghỉ ngơi, phát hiện vẻ mặt Sở Dụ như đi vào cõi thần tiên.

Cậu ta vặn chai nước, đổ đầy đầu mình, xong rồi lắc trái lắc phải, cố gắng vẩy nước xuống.

Sở Dụ bị vẩy trúng, tỉnh lại, “Lớp trưởng, cậu bị ấm nước ám vào người hả?”

Lại lẩm bẩm, “Rốt cuộc là bị lộ từ khi nào nhỉ?”

Thấy Sở Dụ nhíu mày, Chương Nguyệt Sơn quyết định phát huy tinh thần vui vẻ giúp đỡ người khác, giúp đỡ bạn cùng lớp, “Giáo hoa, cậu đang băn khoăn chuyện gì thế? Cái gì bại lộ?”

Đợi Sở Dụ nói xong ngọn nguồn mọi chuyện, Chương Nguyệt Sơn ngạc nhiên, có chút thương hại, “Giờ cậu mới biết? Không phải trên diễn đàn trường vẫn luôn có một khu thảo luận sao, chính là cái mục mà chỉ có học sinh trong trường dùng mã học sinh mới đăng nhập được vào ấy. Bên trong đó, post cp cậu và Lục Thần có lẽ đã có mấy nghìn tới một vạn bình luận rồi, cực kỳ đồ sộ!”

Sở Dụ có chút ngây ngốc.

Cậu biết khu thảo luận kia, nhưng cậu không thích hóng thị, căn bản không đăng nhập vào đó mấy lần.

Vì thế, khi Sở Dụ dùng mã học sinh đăng nhập vào khu thảo luận của trường tư Gia Ninh, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy bài post mà Chương Nguyệt Sơn nói tới.

Đằng sau có một dấu hiệu Hot đỏ tươi, cùng với số lượng bình luận vượt quá mười nghìn, quả thực đồ sộ.

Sở Dụ hít sâu một hơn, đưa tay mở bài post ra, trực tiếp kéo xuống dưới, nhìn thấy bài bình luận mới nhất.

“Đậu, tôi cùng với anh em ăn đồ nướng xong trên đường quay lại ký túc xá, chính là con đường bên cạnh sân bóng rổ kia ấy, đụng phải bọn họ, bọn tôi đi sau bọn họ. Ôi đậu má, kích thích tới rồi, khi đi đường, giáo hoa thầm thì nói chuyện, chính là cái kiểu mà môi áp tai ấy! Tôi lấy đầu của người trên tôi một hạng ra đảm bảo, đây tuyệt đối không phải là tình cảm anh em Xã hội Chủ nghĩa!!”

Chương Nguyệt Sơn thổn thức, “Những bạn học này vừa nhìn đã biết là không thấy quen cảnh đời. Không phải chỉ là môi dán tai nói thầm thì sao? Tôi đã sớm quen rồi!”

Sở Dụ sờ sờ mũi, quyết định giả vờ như mình không nghe thấy gì cả.

Cậu kéo xuống làm mới, lại nhảy ra một nội dung mới.

“Giáo thảo x Giáo hoa là Cp bảo tàng thế nào! Tôi của trước đây thích nhan sắc của Lục Thần, tôi của bây giờ chỉ thích nhìn Lục Thần và giáo hoa ở bên nhau!”

Đọc xong tin này, Chương Nguyệt Sơn nhiệt liệt phụ họa, “Ánh mắt và thẩm mĩ của bạn học này đều không tồi, tôi cũng thích nhìn cậu đứng chung với Lục Thần, bổ mắt!”

Sở Dụ nhất thời không biết dùng ngôn ngữ gì để hình dung cảm tưởng của mình, chỉ đành bình luận, “Tôi cũng rất thích nhìn bọn họ đứng chung với nhau.”

Chương Nguyệt Sơn kinh ngạc, “Không nhìn ra đấy, giáo hoa, không ngờ cậu lại mặt dày không biết xấu hổ như vậy!’

Sở Dụ uốn nắn, “Cái này gọi là tự mình biết mình!”

Tiết tự học sáng ngày thứ hai, phần lớn bạn học trong lớp đều tới sớm.

Lý Hoa chép bài tập chép tới mức cuộc sống này không còn gì để lưu luyến nữa, bút chuyển động sắp cứng cả tay, “Tôi thật sự không thể hiểu, giao nhiều bài tập như vậy, rốt cuộc là có ý nghĩa gì! Căn bản là không thể làm xong!”

Tới học kỳ hai của lớp mười một, trong miệng thầy Diệp và các thầy cô môn khác bắt đầu  nhắc tới lớp mười hai rồi. Bài tập vốn đã không ít, bây giờ càng có xu thế tăng lên gấp bội.

Trừ lớp phó học tập đấu tranh thức đêm, cố gắng tự mình làm hết từng môn một ra thì bọn Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa dứt khoát chỉ chọn môn mà mình yếu nhất để làm, nếu không cũng không để giành ra được hai tiếng rảnh rỗi chơi bóng rổ.

Sở Dụ có add-on siêu mạnh là Lục Thời, đề mà Lục Thời bảo cậu làm, cậu sẽ nghiêm túc làm xong. Đề mà Lục Thời nói không cần làm, cậu sẽ tùy tiện chép cho xong việc.

Chương Nguyệt Sơn cũng đau đớn cảm khái, ngòi bút sắp nhanh chóng chọc rách cả giấy, “Thứ cản trở tôi trải nghiệm tình yêu tuyệt đẹp không phải là tuổi tác hay tâm lý chưa thành thục mà chính là bài tập! Một đống bài tập sau giờ!”

“Ừ, ừ, đúng, các cậu nói đúng!”

Sở Dụ phân tâm gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, trong tay đang cầm một quyển tạp chí thời thượng.

Là loại tạp chí không phát hành ra bên ngoài do Dương Vũ Sàn đặt. Những nữ sinh trong lớn đều thích xem, thường thường một quyển tạp chí, có thể qua tay nữ sinh cả lớp một lần.

Quyển trên tay Sở Dụ, là do cậu tự mình cắt ra, có liên quan tới châu ngọc, trang sức. Bên trong có không ít đồ đều có phương thức mua, có thể đặt đơn trả tiền trên mạng, người phụ trách sẽ đưa tới địa chỉ chỉ định.

Sắp tới sinh nhận Sở Hy rồi, Sở Dụ dự định tìm kiếm một bộ trang sức, gửi trực tiếp ra nước ngoài làm quà tặng sinh nhật cho chị cậu.

Chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn được ba bộ trang sức.

Rối rắm rất lâu, chứng bệnh chướng ngại lựa chọn của Sở Dụ không cứu nổi nữa, cậu quay sang cầu Lục Thời giúp đỡ, “Anh Lục, nào, nhìn một cái, anh cảm thấy bộ nào là đẹp nhất?”

Lục Thời đang cầm bút chì làm đề, anh cúi đầu, quyết định trong ba giây, ngón tay chọc chọc trên trang giấy, “Bộ đính kim cương này.”

“Được, vậy thì mua bộ này.”

Sở Dụ cầm điện thoại quét mã, điền tên họ của người nhận hàng, địa chỉ, chuyển khoản.

Khi cậu hoàn thành đặt đơn xong, phát hiện tạp chí đã bị Lục Thời cầm lấy, còn đang giở xem.

Trọng điểm là, Lục Thời cũng đang cầm điện thoại đặt hàng.

Sở Dụ tò mò, “Anh mua gì thế?”

Lục Thời để điện thoại lại vào cặp sách, cầm bút chì, “Ngay mai sẽ biết.”

Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng bao lâu, trạm phát thanh của trường học lại mở âm nhạc hùng tráng dâng trào.

Sở Dụ vừa âm thầm vô thức hát theo, vừa mò gối đầu che tai lại. Che một lát, cậu mở mắt ra, đột nhiên nhận ra, trên giường cậu thiếu một người.

Sở Dụ ngồi dậy, hé mắt xuống giường, đeo dép lê đi vào trong nhà vệ sinh, xác định bên trong không có người, lại thay đổi hướng đi về phía cửa, chuẩn bị mở cửa tìm người.

Vừa mới chạm vào khóa cửa, cửa đã bị mở ra từ bên ngoài.

Thấy Lục Thời đi vào, Sở Dụ lại hồi phục trạng thái nửa tỉnh nửa mê, ngáp một cái, xoay người nằm lại lên giường, dùng gối đầu bịt tai.

Trên người Lục Thời bao phủ sường mờ sáng sớm ngày xuân.

Anh đóng cửa sổ lại, tiếng phát thanh bị ngăn cách hơn phân nửa. Sau đó anh xách hộp quà đặt trên bàn, tháo ra, cuối cùng mở ra một chiếc hộp vuông bằng nhung màu xanh đậm.

Mùa xuân thúc giục người ta ngủ, Sở Dụ lại ngủ tiếp.

Có lẽ là hơi nóng, chân cậu còn chui ra khỏi chăn.

Làn da Sở Dụ trắng, móng chân hồng hào khỏe mạnh, trên mu bàn chân còn có gân xanh, các khớp ngón chân cùng với khớp xương nhô lên, dường như chính là kiệt tác tỉ mỉ nhất của nhà điêu khắc.

Đứng bên giường nhìn một lát, Lục Thời dựa vào gần, ngón tay nắm lấy mắt cá chân Sở Dụ, trong mắt lộ ra ánh nhìn nóng bỏng.

Cho tới khi đồng hồ báo thức vang lên lần thứ tư, Sở Dụ mới quăng gối đầu đi, cố gắng mở mắt ra.

Nghe thấy tiếng động, Lục Thời bỏ sách trong tay xuống, cầm lấy quần áo Sở Dụ đứng bên giường như bình thường.

Sở Dụ khép hờ mắt, ngồi dậy, mơ hồ nói chào buổi sáng. Lại theo thói quen dang hai tay ra, đợi Lục Thời thay quần áo giúp cậu.

Sau khi mặc xong quần, Sở Dụ bước chân trần trên thảm, cả người mềm nhũn treo trên người Lục Thời, “Anh ôm em, có lẽ em bị trúng độc rồi, toàn thân không sức lực, đứng không vững…”

Lục Thời vòng lấy thắt lưng Sở Dụ, ôm người vào lòng, hôn lên mái tóc mềm của cậu.

Sở Dụ chống cằm lên vai Lục Thời, qua một lúc, cơn buồn ngủ của Sở Dụ mới tương đối tiêu tán.

Cậu đứng thẳng, nhấc chân chuẩn bị đi vào trong nhà vệ sinh, đột nhiên cảm nhận được có gì đó không đúng.

Trên mắt cá chân lạnh lẽo.

Sở Dụ nghi hoặc cúi đầu, liếc mắt một cái nhìn thấy trên mắt cá chân của mình, không biết đã được đeo một sợi dây bằng kim loại hiếm từ khi nào.

Rất nhẹ, độ rộng vừa đúng, kiểu dáng đơn giản, trừ có hơi lạnh ra thì không có cảm giác tồn tại nào khác.

Sở Dụ cử động mắt cá chân, nhìn về phía Lục Thời.

“Ngày hôm qua anh mua sợi lắc chân này?”

“Ừ.”

Lục Thời quỳ một gối xuống đất, nắm lấy mắt cá chân Sở Dụ, nâng lên, đặt lên đầu gối của mình. Sau đó anh nghiêng người, hôn lên đường cong kéo căng nơi bàn chân cậu.

Ngón tay Lục Thời chạm vào vòng kim loại kia, khàn giọng hỏi, “Thích không?”

Trong mắt của anh, là sự cố chấp không thể che giấu.

Gan bàn chân Sở Dụ đặt trên đầu gối Lục Thời, vô thức cọ cọ.

Đôi mắt của Lục Thời, làm tim cậu đột nhiên run lên, lại có chút kích động bí mật.

Cậu gật đầu, “Thích. Nhưng mà tại sao lại mua lắc chân cho em?”

Ngón tay Lục Thời dán trên khớp xương nhô lên ở mắt cá chân Sở Dụ, nhẹ nhàng vẽ một vòng, giọng Lục Thời rất khẽ, “Bởi vì anh muốn trói chặt em lại, để em không thể rời khỏi anh nửa bước.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đammỹ